Vẻ mặt của Phó Lâm Viễn vẫn không thay đổi, quyển tạp chí vẫn dừng lại ở tờ này.
Trần Tĩnh ngồi thẳng người, vuốt lại mái tóc đang lù xù, Lục Thần ở bên kia cười nói: “Cô đang đi công tác ở thành phố Lân à?”
Trần Tĩnh đã tỉnh táo hơn nhiều nhưng giọng nói của cô vẫn khá mềm mại, sự mềm mại khi mới ngủ dậy, nghe rất êm tai, cô nói: “Đúng vậy, không biết anh Lục tìm tôi có chuyện gì thế.”
Lục Thần nghe giọng nói của cô, có cảm giác rất hưởng thụ, anh ta cười khẽ: “Không có việc gì thì không thể tìm cô à, thư ký Trần không cần nghiêm túc như vậy đâu, chúng ta cũng có thể làm bạn mà.”
Làm bạn với cổ đông?
Trần Tĩnh nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, huống hồ còn là một cổ đông trẻ như vậy, cô mỉm cười: “Anh Lục có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Tối mai là sinh nhật của tôi, cô đến mừng sinh nhật với tôi nhé, đi cùng với bạn thân của cô, tôi đã mời cô ấy rồi.” Lục Thần cười nói.
Hóa ra là sinh nhật.
Trần Tĩnh im lặng vài giây rồi nói: “Được, anh Lục, đến lúc đó tôi xem sao.”
Lục Thần rất muốn bảo cô đừng có lúc nào cũng gọi anh ta là anh Lục, có điều chắc chắn lúc này cô không thể sửa được, vì thế anh ta cũng mặc kệ, anh ta cười nói: “Ông chủ của cô có ở đó không? Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho anh ta mà anh ta không nghe, cô đưa điện thoại cho tổng giám đốc Phó đi, tôi muốn nói với anh ta vài câu.”
Trần Tĩnh vừa nghe vậy thì đồng ý.
Cô đang định đứng dậy đi xem Phó Lâm Viễn đã hết bận chưa, nhưng vừa cầm điện thoại quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, chân dài của anh vắt chéo, cánh tay gác lên tay vịn, trên đùi đặt một quyển tạp chí, cà vạt nới lỏng, cổ áo mở rộng ra mang theo vài phần kiêu ngạo.
Tim Trần Tĩnh đập nhanh hơn một chút, cô đưa điện thoại qua cho anh: “Tổng giám đốc Phó, anh Lục tìm anh.”
Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn về phía cô.
Đôi mắt hẹp dài đen như mực khiến người nhìn phải hoảng hốt.
Trần Tĩnh đang do dự không biết có nên rụt điện thoại lại hay không thì Phó Lâm Viễn đã đưa tay về phía cô.
Trần Tĩnh tiến lên phía trước, đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay anh. Phó Lâm Viễn nhận lấy, đầu ngón tay thon dài ấn vào loa điện thoại, anh cất giọng trầm trầm: “Chuyện gì?”
Lục Thần ở bên kia cười nói: “Tôi gọi Văn Liễm rồi, tối mai tụ tập nhé.”
Tay kia của Phó Lâm Viễn tùy tiện lật tạp chí: “Để tối mai rồi nói sau.”
Lục Thần tặc lưỡi.
“Dù thế nào anh cũng nhất định phải tới, nếu anh mà không tới thì gọi gì là anh em nữa, mà nếu anh không tới thì sao thư ký của anh có thể tới được…”
Sắc mặt của Phó Lâm Viễn không đổi.
Trần Tĩnh hơi xấu hổ, anh ta nói như thể cô phải đi vậy, cô tiến lại gần, há miệng định nói gì đó thì đầu ngón tay Phó Lâm Viễn đã ấn vào cái vào nút đỏ.
Tút tút tút…
Điện thoại bị cúp.
Anh ngước mắt lên.
Trần Tĩnh tiến tới phía trước rồi hơi dừng lại, ngơ ngác nhìn đôi mắt của anh. Phó Lâm Viễn nhìn cô vài giây rồi mới đưa điện thoại di động cho cô. Trần Tĩnh hoàn hồn, đưa tay đón lấy.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: “Cô muốn đi à?”
Trần Tĩnh đưa tay nhận điện thoại, ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không, công việc vẫn quan trọng hơn.”
“Nhưng mà, tổng giám đốc Phó, có phải chuẩn bị quà sinh nhật cho anh Lục không ạ?” Từ lúc làm thư ký của Phó Lâm Viễn đến nay, Trần Tĩnh liên hệ với không ít với các nhãn hàng, cô cũng đã mua quà giúp anh rất nhiều lần.
Phó Lâm Viễn đóng tạp chí lại, tiện tay ném sang một bên. Anh dựa ra phía sau, nhìn cô rồi hỏi: “Cô có đề nghị gì không?”
Trần Tĩnh lại sửng sốt.
Làm sao cô biết được.
Trần Tĩnh thoáng do dự vài giây, nhớ tới cà vạt lòe loẹt của Lục Thần, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Phó, hay là chuẩn bị một cái cà vạt cho anh Lục đi?”
Phó Lâm Viễn híp đôi mắt lại.
Cà vạt.
Anh im lặng nhìn cô vài giây, cuối cùng nói: “Không cần chuẩn bị gì cho anh ta cả.”
Nói xong, anh đứng lên nói với giọng trầm trầm: “Thu xếp đi, chúng ta quay về Bắc Kinh.”
Trần Tĩnh sững sờ vài giây, lập tức đáp: “Vâng.”
Không cần chuẩn bị thì càng tốt chứ sao.
Cô xoay người, áo khoác phủ trên vai không thể giữ được nữa, rơi xuống mặt đất, Trần Tĩnh lập tức quay người lại, hóa ra là áo khoác.
Nó được phủ thêm khi nào vậy? Cô quay người lại kiểm tra, lại nhìn thấy trên cánh tay áo có sợi chỉ vàng cùng với logo thương hiệu in sau cổ áo, đây là áo khoác của Phó Lâm Viễn.
Trần Tĩnh sửng sốt.
Cô cầm lên, vô thức nhìn lên bóng dáng cao lớn trước mặt, điện thoại anh bỗng đổ chuông, Phó Lâm Viễn nhận cuộc gọi, tay còn lại đút trong túi quần, vai rộng eo thon, nhìn từ phía sau tấm lưng cũng rất rộng lớn.
Trần Tĩnh nhìn hình bóng của anh mấy giây rồi rời mắt đi, vắt áo khoác lên cánh tay, sau đó cầm chút đồ vật ở trên bàn, nhét vào trong túi rồi quay lưng đi ra ngoài cùng anh.
Lúc này mặt trời đã lặn xuống, Vu Tùng mở cửa xe.
Phó Lâm Viễn đứng trên bậc thang, cúi đầu châm lửa, châm xong thì kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, anh mở cửa xe rồi cúi người ngồi vào.
Trần Tĩnh bước nhanh về phía trước, kéo cửa phụ cũng ngồi vào trong.
Áo khoác trong lòng thoang thoảng mùi thuốc lá, cảm giác mềm mại, ấm áp.
Trần Tĩnh ôm một lúc, nhìn tình hình giao thông phía trước.
Qua cửa kính cô có thể nhìn thấy anh gác một tay lên cửa xe, tay còn lại cầm di động, cụp mắt xuống xem tài liệu. Thấy anh đang tập trung nên cô cũng không mở miệng quấy rầy.
Phó Lâm Viễn trở lại Bắc Kinh thì về nhà họ Phó ăn cơm.
Xe đến trước một tòa biệt thự, Phó Lâm Viễn ngậm điếu thuốc đẩy cửa ra, chuẩn bị đi xuống. Trần Tĩnh vội vàng xoay người, gọi: “Tổng giám đốc Phó.”
Anh hơi ngạc nhiên, bèn quay đầu nhìn lại.
Trần Tĩnh cười dịu dàng, đưa áo khoác cho anh: “Áo khoác.”
Phó Lâm Viễn cụp mắt nhìn bàn tay trắng nõn của cô đặt trên áo khoác màu đen, anh nhận lấy, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Mang tài liệu đến công ty rồi về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Trần Tĩnh gật đầu.
Phó Lâm Viễn bước chân dài rồi xuống xe.
Cửa xe đóng lại.
Trần Tĩnh quay người ngồi thẳng, Vu Tùng mở dẫn đường rồi nói: “Tổng giám đốc Phó dặn tôi đưa cô đi ăn, cơm nước xong rồi lại về công ty.”
“Ừm.”
Lúc này, bỗng có một chiếc SUV màu đen dừng lại ở phía trước, một người đàn ông tuấn tú bước xuống khỏi xe, mặc áo phông quần jeans, đầu ngón tay cầm điếu thuốc đi về phía biệt thự, đứng từ xa gọi một tiếng anh trai.
Trần Tĩnh ở trong xe không nghe rõ đối phương nói gì, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen, dường như cô đã gặp ở đâu rồi.
Vu Tùng cũng nhìn người đàn ông kia, anh ta khởi động xe, nói: “Cậu chủ của nhà họ Cố, cũng là em ruột của cô Cố Quỳnh.”
Hóa ra là em trai của cô Cố Quỳnh.
Trần Tĩnh ừ một tiếng.
Vu Tùng lái xe ra khỏi khu biệt thự, nói: “Nhà họ Cố là gia tộc lớn, nhà tổng giám đốc Phó là dòng dõi thư hương, quan hệ hai nhà rất tốt, tổng giám đốc Phó coi cô Cố Quỳnh như người nhà.”
Trần Tĩnh nghe vậy thì lại ừ thêm tiếng nữa.
Cảnh đêm vụt qua ngoài cửa sổ nhanh như tên bắn, ánh sáng rực rỡ ban đêm, ánh sáng lộng lẫy của các tòa nhà cao tầng. Trần Tĩnh nhìn ngôi sao nhạt nhòa phía chân trời, hỏi một câu.
“Cô Cố Quỳnh ra nước ngoài mấy năm rồi?”
Vu Tùng nói: “Năm năm.”
“Ồ.”
Đời người năm năm, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn, để chờ đợi cũng phải có kiên nhẫn.
Vu Tùng đưa Trần Tĩnh đi ăn canh cá chua, trong lúc vô tình anh ta phát hiện nhà hàng này, ăn rất ngon, lúc ăn cá thường không nên nói chuyện, Trần Tĩnh im lặng ăn cá.
Ăn xong Vu Tùng đưa cô về công ty.
Hôm nay Phùng Chí phải đi công tác, anh ta gửi một email cho Trần Tĩnh, trong đó là hợp đồng mà công ty Thị Nguyên gửi tới, Trần Tĩnh in ra rồi mang đến văn phòng của Phó Lâm Viễn.
Lúc này không có ai ở tầng cao nhất, chỉ có mình cô, văn phòng của Phó Lâm Viễn được dì quét dọn sạch sẽ nhưng dì lại không động đến đồ đạc trên mặt bàn, kể cả quần áo trên móc treo, mấy thứ này bình thường đều do Trần Tĩnh sửa sang lại. Cô mang mấy cốc cà phê bẩn đi rửa, lau dọn sạch sẽ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cây ngũ gia bì cô mua ban ngày.
Cô nhìn nó vài giây.
Cây ngũ gia bì này đúng là rất đẹp, màu xanh lục thích hợp với môi trường công sở còn đặt hoa hồng ở đây thì hơi sặc sỡ.
Cô dọn dẹp xong, rời khỏi văn phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Hoa hồng trên bàn của cô đã có mấy cô gái khác cầm đi nhưng vẫn còn rất nhiều. Trần Tĩnh do dự vài giây, quyết định mang hết đi, cô bỏ bọn chúng vào trong nước ra ngoài lần nữa, lau sạch, đóng gói lại rồi ôm về nhà.
Vừa mở cửa ra.
Lúc này Tưởng Hòa ở nhà, cô ấy đang ngồi xiêu vẹo trên ghế sô pha xem máy tính bảng, thấy cô trở về còn ôm hoa trong lòng thì cười rộ lên: “Ồ, hôm nay có thu hoạch à?”
Trần Tĩnh thay giày, lấy một bình hoa trống ra rồi cắm hoa hồng vào.
Cô hỏi Tưởng Hòa: “Hôm nay cậu có lấy không?”
Tưởng Hòa gõ máy tính bảng, nói: “Lấy rồi, tớ lấy mười bông hoa đặt trên bàn làm việc, đẹp lắm, ngắm nó tâm trạng cũng tốt hơn.”
Trần Tĩnh mỉm cười, cô lau tay rồi quay lại ngồi xuống sô pha.
Tưởng Hòa rời mắt khỏi máy tính bảng, liếc cô một cái: “Ở công ty đã lan truyền chuyện hôm nay tổng giám đốc Lục tặng hoa hồng cho cậu rồi, cậu có chuyện gì… bí mật không thể tiết lộ không.”
Trần Tĩnh đẩy chân của cô ấy đang đá lên chân của mình ra, cô cầm cốc nước lên uống một ngụm, nói: “Đừng nói bừa, anh ta chỉ tiện đường mua hoa thôi, nói là mua hoa từ một cô gái nhỏ.”
Tưởng Hòa nảy lên suy nghĩ.
Cảm thấy đây đúng là việc mà Lục Thần sẽ làm.
Cô ấy cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa mà ngồi dậy dựa sát vào Trần Tĩnh, nói: “Cậu có muốn tiện thể chọn váy luôn không, tối mai chúng ta sẽ tham gia tiệc sinh nhật của tổng giám đốc Lục đấy.”
Trần Tĩnh nhìn màn hình, đây là một cửa hàng đồ nữ gần công ty… Cho này cho thuê đồ của một số nhãn hiệu xa xỉ. Trần Tĩnh nhìn mấy lần rồi nói: “Tối mai nói sau, nói không chừng tớ còn phải tăng ca.”
Tưởng Hòa tặc lưỡi: “Làm sao có thể tăng ca được, tối mai có rất nhiều người được mời, cậu tăng ca thì bọn họ cũng không tăng ca cùng cậu đâu.”
Trần Tĩnh ồ một tiếng.
Cô duỗi lưng mỏi mệt: “Tớ đi tắm đây.”
“Đi đi.”
Trần Tĩnh tắm rửa xong đi ra và lau tóc, Tưởng Hòa đã về phòng mình, đêm đã khuya, Trần Tĩnh ngã xuống giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, lúc này điện thoại đổ chuông, cô vừa cầm lên nhìn thì thấy Hoàng Mạt gửi một tin nhắn WeChat.
Cô nhấp vào nó.
Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): [Thư ký Trần, muộn như vậy rồi vẫn làm phiền cô, tôi muốn hỏi cô một chuyện.]
Trần Tĩnh: [Giám đốc Hoàng, xin mời nói.]
Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): [Ngoài ở công ty thì bình thường ông chủ của cô có thích làm gì không, hoặc là anh ấy thích thứ gì đó, cô có thể nói cho tôi biết không?]
Lại là vấn đề này.
Trần Tĩnh gõ phím định từ chối thì Hoàng Mạt lại gửi tin nhắn tới.
Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): [Thư ký Trần, không sợ cô chê cười, tôi thực sự thích Phó Lâm Viễn, hôm nay tôi đã nói linh tinh khiến anh ấy không vui, tôi bù đắp cho anh ấy một chút.]
Đầu ngón tay đang gõ phím của Trần Tĩnh hơi ngừng lại.
Hoàng Mạt là người đẹp của giới đầu tư, cô ta rất được chủ tịch Uy Viễn coi trọng, ngoại hình thu hút, tính cách trước giờ luôn kiêu ngạo.
Có rất ít người có thể khiến cô ta cúi đầu.
Lần trước khi cô ta hỏi chuyện kim cương, phong thái rất hung hăng kiêu ngạo, hôm nay lại hạ thấp mình chân thành như vậy. Trần Tĩnh than khẽ một tiếng, nghĩ nghĩ rồi soạn lại.
Trần Tĩnh: [Giám đốc Hoàng, rất xin lỗi, tôi là thư ký cần phải chuyên nghiệp trong công việc, nếu không được sếp đồng ý thì tôi tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài anh ấy thích thứ gì, hay là cô thử cách khác?]
Sau khi tin nhắn này gửi đi, Hoàng Mạt không tiếp tục nhắn lại nữa.