Hỏa Hôn

Chương 87: Phiên ngoại 7: Sáu cuộc hội ngộ




Edit+beta: LQNN203

Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật lần thứ ba của Dragon và Phoenix nhà họ Bồ.

Hai ngôi sao nhỏ đã thức dậy một cách tự nhiên vào sáng sớm ngày sinh nhật của mình.

Những đứa trẻ vốn dĩ đã dậy sớm và tràn đầy năng lượng, khi Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên vẫn còn đang say giấc nồng, Bồ Ức Thiệu và Bồ Nghi Thần không thể không chạy ra khỏi căn phòng nhỏ của mình và mai phục bên ngoài cửa phòng bố mẹ.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Bồ Tư Nguyên còn trêu chọc Ca Diễm nói muốn thêm một người em nữa cho các con, Ca Diễm nói anh nằm mơ, cuối cùng hai người lại trêu chọc rồi lăn ra giường.

Mặc dù ai đó không còn ở độ tuổi đôi mươi như lần đầu gặp mặt, nhưng xét về khía cạnh này, anh vẫn duy trì một sự nhiệt tình như sói.

Vì vậy, khi Ca Diễm vừa nghe thấy tiếng con trai và con gái hét lên kích động ngoài cửa không bao lâu thì đã ngủ say, trong phút chốc cô thật sự muốn bóp chết người đàn ông nằm bên cạnh.

"Em ngủ tiếp đi."

Bồ Tư Nguyên tỉnh dậy khi nghe tiếng bước chân đến gần ngoài cửa. Anh ngồi dậy khỏi giường, cúi người hôn lên khóe miệng Ca Diễm rồi thì thầm với cô: "Anh sẽ chơi với con."

Cô lăn tới vẫy tay với anh không chút do dự.

Khẽ cười một tiếng, anh cầm bộ đồ ngủ ở bên cạnh, mặc vào, xuống giường rời khỏi phòng ngủ.

Khi Bồ Ức Thiệu và Bồ Nghi Thần nhìn thấy bố mình xuất hiện, chỉ số hưng phấn của chúng tăng thêm mười bậc. Tuy nhiên, dù yêu bố nhưng chúng cũng rất tôn trọng và nghe lời bố.

Vì vậy, khi thấy Bồ Tư Nguyên làm động tác giữ im lặng và không làm phiền mẹ, hai đứa trẻ vừa muốn phá nhà đã im bặt trong tích tắc.

Bồ Tư Nguyên gật đầu hài lòng, sau đó cúi xuống dễ dàng ôm hai đứa trẻ lên lần lượt bằng tay trái và phải rồi nói với chúng: "Ức Thiệu, Nghi Thần, bố chúc các con sinh nhật vui vẻ."

Nghi Thần thừa hưởng sự tinh tế của bố, đặc điểm khuôn mặt của anh, cùng với giọng nói ngọt ngào và tính cách thân thiện, sôi nổi giống Ca Diễm, cô bé đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Lúc này, cô bé ôm cổ Bồ Tư Nguyên, ngoan ngoãn hôn lên mặt bố rồi nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn bố!"

"Cảm ơn bố!" Ức Thiệu trông giống Ca Diễm hơn, cậu bé trung hòa giữa bố và mẹ. Cậu bé rất nghịch ngợm khi chơi đùa nhưng khi ít nói lại trông chững chạc và ngoan hơn các bạn cùng trang lứa.

Bồ Tư Nguyên bế hai đứa nhỏ xuống lầu, sau đó lấy từ trong tủ ra hai món quà mà anh và Ca Diễm đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cả hai.

Hai đứa nhỏ liền híp mắt nằm trên bàn cà phê bắt đầu khui quà.

Món quà của Nghi Thần là một bút lông và sách vẽ, cùng với một con búp bê mới mà cô bé rất muốn gần đây.

Bồ Tư Nguyên nhìn bộ dạng miễn cưỡng của con gái và mỉm cười: "Nghi Thần, con thích vẽ. Bố mẹ tặng con bút và sách vẽ. Hy vọng con có thể vẽ những gì con thấy trên thế giới này, những gì con thích và những gì con muốn. Tất cả những thứ được ghi lại đều được vẽ bằng bút lông. Sau đó, hãy để người bạn mới của con đi cùng con tiếp tục khám phá thế giới, được không?"

Bồ Nghi Thần ôm con búp bê và vui vẻ gật đầu.

Món quà của Ức Thiệu là một bộ sách vở, còn có một bộ mô hình súng đồ chơi.

"Ức Thiệu, con thích đọc sách. Bố và mẹ đã mua tặng con sách vở. Hy vọng con có thể đọc hàng nghìn cuốn sách và đi hàng nghìn dặm để khám phá mọi nơi tươi đẹp của thế giới. Bố cũng biết rằng con muốn bảo vệ thế giới như bố mẹ trong tương lai. Nhưng súng thực ra không chỉ là vũ khí mà còn là một phương pháp. Con phải sử dụng phương pháp này một cách chính xác khi con đã tích lũy đủ khả năng để bảo vệ thế giới."

Bồ Ức Thiệu nghe Bồ Tư Nguyên nói rất nghiêm túc. Tiểu thiên tài chậm rãi tiêu hóa hết những lời này, trịnh trọng nói với bố mình: "Vâng, thưa bố, con hiểu rồi ạ."

"Đúng rồi, bố." Sau đó Bồ Ức Thiệu hỏi, "Lần sau chúng ta ra ngoại ô gặp chú Nam Thiệu, con có thể lấy cuốn sổ của mình chia sẻ cho chú ấy được không?"

Bồ Tư Nguyên cười xoa đầu cậu bé: "Tất nhiên, chú Nam Thiệu chắc chắn sẽ rất vui, bố cũng rất muốn nghe con nói chuyện với chú ấy."

"Được rồi." Lúc này anh dịu dàng nhìn con trai và con gái, "Bây giờ các con cũng đã nhận được quà sinh nhật rồi. Đến giờ tắm rửa, thay quần áo và ăn sáng rồi, sau đó cùng bố lên lầu gọi mẹ, đợi mọi người tổ chức sinh nhật cho các con."

Hai đứa trẻ đồng thanh: "Vâng ạ!"

...

Mặc dù tiệc sinh nhật mãi đến trưa mới bắt đầu, nhưng mọi người đã lục tục đến từ rất sớm.

Đầu tiên là gia đình của Ngôn Tích.

Đứa trẻ Ngôn Tương Viễn năm nay đã chín tuổi, trông cậu bé có vẻ ngoài bảnh bao, tay xách chiếc cặp nhỏ, nhưng tính tình lại giống hệt người bố trẻ của mình.

Không sai, vừa bước vào cửa, cậu bé liền giẫm phải bong bóng trên mặt đất.

Bản thân cậu bé cũng sửng sốt, lùi lại một bước rồi lại đạp lên một quả khác, Bồ Nghi Thần, người đang chơi với búp bê trong phòng khách, bị giật mình muốn khóc.

An Dịch thở dài, nhanh chóng đi đến phòng khách an ủi Bồ Nghi Thần, Ngôn Tích muốn phê bình con trai, nhưng anh ấy còn chưa kịp nói đã giẫm lên hai quả bóng khác: "Chết tiệt!"

Khuôn mặt cậu bé Ngôn Tương Viễn hoang mang: "..." 

An Dịch ôm Bồ Nghi Thần: "..."

Bồ Tư Nguyên quan sát toàn bộ quá trình bên bàn ăn, nói với Ca Diễm bên cạnh, "Câu "Thanh trên không thẳng, thanh dưới cong*", hôm nay anh đã hoàn toàn hiểu rồi."

*Thanh trên không thẳng, thanh dưới cong: Ý chỉ bậc bề trên không ngay thẳng, chính trực hay không làm gương tốt, thì bậc hậu bối hư đốn, bất trị là lẽ đương nhiên.

Ca Diễm bật cười thành tiếng: "An Dịch thật sự là quá đau đớn."

Đến thứ hai là gia đình Ca Thiên Thiên.

Cô bạn nhỏ Từ Thuần năm nay bảy tuổi.

Cô bé thừa hưởng mái tóc đỏ đặc trưng của mẹ, tính cách của cô bé giống hệt Ca Thiên Thiên khi còn nhỏ. Nhiều khi Ca Diễm nhìn thấy cô bé, cô có cảm giác như được nhìn thấy Ca Thiên Thiên khi còn nhỏ, vì vậy cô rất yêu quý cô bé. Đôi khi Ca Thiên Thiên không mua món gì cho cô bé, Ca Diễm sẽ bí mật mua cho Từ Thuần.

Ngôn ngữ ký hiệu của Ca Thiên Thiên hiện đã rất thành thạo và sau khi cô ấy thốt ra giọng nói của mình một cách thần kỳ lần trước, cô ấy có thể cố gắng nói một vài từ trong những năm tiếp theo. Ngay cả bác sĩ cũng không thể giải thích chuyện gì đang xảy ra, nhưng tất nhiên nó làm cho cô và mọi người, bao gồm cả Từ Thịnh cũng cảm thấy bất ngờ.

Đối với người thê nô trung thành là Từ Thịnh, anh ấy vẫn trước sau xem Ca Thiên Thiên như báu vật, thậm chí Từ Thuần đôi khi còn phải ghen tị.

Hai đứa trẻ Từ Thuần và Ngôn Tương Viễn bằng tuổi nhau, chúng thường có mối quan hệ tốt khi học chung trường, cả hai nhanh chóng thân thiết với nhau.

Sau đó đến vợ chồng Đồng Giai và Bách Thần

Đồng Giai đã mang thai được năm tháng, hôm nay mặc váy suông, nắm tay Bách Thần, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. Bách Thần cúi đầu nhẹ nhàng nói chuyện với cô ấy, thỉnh thoảng anh ấy sẽ hỏi cô ấy có cảm thấy khó chịu không, điều này ân cần đến mức khiến Ca Diễm ghen tị.

Ca Diễm nhìn hai người bọn họ đi vào, không khỏi thở dài: "Anh Thần thế này, Giai Giai mỗi ngày đều mê đắm sự dịu dàng của anh ấy chắc chắn không phải là chuyện lạ! Anh không nghĩ anh ấy rất giống người bạn tên Phó Úc của Mạnh Phương Ngôn sao?"

Bồ Tư Nguyên vẻ mặt vô cảm nói: "Phó Úc là ai?"

Ca Diễm: "Anh chưa gặp người đó à? Đó là giảng viên toán đẹp trai của Đại học Hoàng gia, anh ấy và Bách Thần...."

Trước khi Ca Diễm kịp nói chuyện, Bồ Tư Nguyên đã quay mặt lại và hôn lên môi cô.

Hai giây sau, anh lùi lại và nhìn khuôn mặt ửng hồng của vợ mình, nói từ tốn: "Thứ nhất, đừng đề cập một người đàn ông khác trước mặt anh một cách vui vẻ. Thứ hai, họ có đẹp trai như anh không? Có dịu dàng như anh không?"

"Đúng đúng đúng." Ca Diễm biết nếu cô không hùa theo anh, người này dám kéo cô lên lầu trước mặt mọi người ngay, "Trên đời này còn ai có thể đẹp trai và dịu dàng hơn anh chứ?"

"Tôi!" Mạnh Phương Ngôn vừa bước vào cửa đã mỉm cười giơ tay lên.

Bồ Tư Nguyên: "Cút."

Khuôn mặt của Mạnh Phương Ngôn dường như không thay đổi trong mười năm qua, thậm chí nó còn tăng thêm hương vị nam tính và trưởng thành hơn so với vẻ tinh tế trước đây. Hơn nữa, chỉ cần người này đứng ở đâu, trên đầu viết ba chữ "cờ gọi hồn" thì thật sự sẽ lập tức xuất hiện ở đó, nhưng khi đối mặt với Chúc Tịnh, anh ấy sẽ lập tức trở thành một con tôm nhỏ vô dụng.

Mạnh Kỳ Tịch năm nay mười bốn tuổi, là một thiếu niên xuất sắc thừa hưởng vẻ ngoài ưu tú của bố mẹ mình.

Nhưng cậu không theo tính cách háo thắng của người bố Ngôn Tích giống như Ngôn Tương Viễn. Khi lớn lên, tính cách của cậu gần giống với tính cách điềm đạm và dịu dàng của mẹ cậu Chúc Tịnh. Vì vậy, so với tính cách ngả ngớn của Mạnh Phương Ngôn, sức hấp dẫn của cậu đã tăng gấp đôi.

Vì lý do này, khi Bồ Nghi Thần nhìn thấy cậu bước vào, con búp bê trên tay cô bé đã trực tiếp rơi xuống đất.

Sau đó, cô bé lao thẳng về phía Mạnh Kỳ Tịch như một cơn gió.

Ngay khi Mạnh Kỳ Tịch vừa bước vào phòng khách, cậu đã ôm lấy cô bé trên tay.

Cậu nhấc Bồ Nghi Thần lên khỏi mặt đất một cách dễ dàng, mỉm cười: "Tiểu công chúa, chúc em sinh nhật vui vẻ!"

Giây tiếp theo, mặt Bồ Nghi Thần đỏ bừng.

Cô bé thường ngày hoạt bát và nói nhiều, nhưng khi đến trước mặt Mạnh Kỳ Tịch, lúc này cô bé xấu hổ đến mức không nói được lời nào, nhịn một hồi lâu, cô bé nén lại một câu từ trong cổ họng: "... Cảm ơn anh Kỳ Tịch."

"Anh có mua quà sinh nhật cho em này." Lúc này, cậu cẩn thận đặt cô bé xuống đất, sau đó từ phía sau lấy ra một chiếc hộp âm nhạc được đóng gói tinh xảo đưa cho cô bé, "Hy vọng em sẽ thích."

"Em thích!" Bồ Nghi Thần lớn tiếng đáp lại mà không cần mở quà, "Mọi thứ từ anh Kỳ Tịch em đều thích!"

Ca Diễm ở bên cạnh khẽ "chậc chậc chậc" một tiếng: "Bồ Tư Nguyên, xong rồi, Nghi Thần nhà chúng ta sắp yêu trong tuổi mới rồi!"

Mạnh Phương Ngôn gần như bật cười, anh ấy vỗ mạnh vào vai Bồ Tư Nguyên: "Đây là lần thứ tám trong tuần qua tôi nhìn thấy con trai mình nhìn con gái là đỏ mặt, người lớn nhất đã bốn mươi tuổi, còn nhỏ nhất là con gái của cậu, ha ha ha!!"

Bởi vì bạn học Chiến Thần cười quá lớn, nên Bồ Tư Nguyên đã đá vào đùi anh ấy trong giây tiếp theo.

Tử Thần ngây người nhìn anh ấy: "Tuy rằng em cũng rất thích Kỳ Tịch, nhưng Mạnh Phương Ngôn, anh không được giương nanh múa vuốt với con gái của em, nó mới ba tuổi."

"Ba tuổi thì làm sao?" Mạnh Phương Ngôn nhún vai, "Duyên phận không phải thường bắt đầu từ bé sao!? "

"Cậu chỉ cần cho tôi vài lời thôi."

Chúc Tịnh ở bên cạnh không nhịn được vươn tay kéo vành tai Mạnh Phương Ngôn, "Đi hỏi khi nào Trầm Ngâm đến đây."

Hôm nay anh họ của Chúc Tịnh, Chúc Trầm Ngâm, tình cờ tham dự một cuộc họp trao đổi học thuật y khoa ở Anh, Bồ Tư Nguyên nói rằng anh cũng đã mời Chúc Trầm Ngâm đến tụ tập với họ.

Chúc Trầm Ngâm cũng là một bác sĩ như Chúc Tịnh, không chỉ nổi tiếng trong giới mà còn là một người tài năng.

Mạnh Phương Ngôn giả vờ hét lên vài tiếng rồi bước ra ngoài, vừa bước được hai bước đã chỉ vào vườn: "Ơ, không phải ở đây hết rồi à?"

Lúc này, có một người đàn ông cao lớn đang đứng trong vườn nhà họ Bồ.

Người đàn ông đang mặc một chiếc áo len trắng, vắt một chiếc áo khoác trên tay, anh ấy đang nói chuyện điện thoại.

Ánh mặt trời chiếu vào đường nét khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, lông mày nhẹ nhàng tao nhã, lúc nói chuyện luôn nở nụ cười, chính là kiểu khiến người ta không khỏi tim đập nhanh muốn tiến lại gần mỗi khi nhìn vào.

Đây là một cách khác để thu hút ong bướm.

Anh ấy quay đầu lại và giơ tay với Mạnh Phương Ngôn, sau đó nói vào điện thoại: "Tiện Tiện, anh đang ở nhà của Bồ Tư Nguyên."

Một giọng nữ xinh đẹp phát ra từ đầu dây bên kia: "Ồ, vậy tạm biệt. Em sẽ tiếp tục quét sạch lão già nước D, cái lão này không chịu hạ bệ, suốt ngày chọc tức chúng ta như bệnh bò điên."

Chúc Trầm Ngâm không nhịn được cười: "Anh nghĩ ông ta cảm thấy rất khó xử khi suốt ngày phải đối mặt với những nhà ngoại giao như em."

"Ông ta nên rất vui khi được gặp em còn không kịp, bà đây sẽ dạy cho ông ta trở thành một người đàn ông mới."

"Phải phải phải." Chúc Trầm Ngâm cười, "Có điều, bà cô này, anh muốn hỏi, em có nhớ anh không?"

Người đầu dây bên kia nghe thấy lời này, giống như bị nói trúng tim đen, một lúc sau mới giận dữ trả lời: "... Em nhớ cái rắm, nhìn thấy anh là em đã khó chịu."

"Phải không?"

Anh gõ ngón tay vào mặt sau điện thoại với tâm trạng vui vẻ, "Thế mà nghe nói mấy ngày nay em ngủ không ngon? Trong giấc mơ còn gọi tên anh..."

"Hừm, lại là cái miệng bự nào bên cạnh em nói cho anh rồi! Em đi dọn dẹp chúng ngay!..."

Chúc Trầm Ngâm lắng nghe giọng nói của cô và nhìn lên ngày nắng ở London với một nụ cười trọn vẹn.

Đúng lúc cuộc đoàn tụ của gia đình họ Bồ đang vô cùng sôi động thì căn cứ của Shadow ở London bỗng vang lên một tiếng còi chưa từng có.

Lão L sửng sốt trong văn phòng - mấy chục năm rồi, chưa có tên tội phạm nào đột nhập được trụ sở của họ, đó là ai?

Toàn bộ căn cứ đột nhiên náo loạn, các đặc công đều được huy động, gấp rút tìm kiếm khu vực xảy ra sự cố.

Khi mọi người trong căn cứ đang trong tình trạng báo động khẩn cấp, màn hình lớn ở khu vực trung tâm đột nhiên trở nên tối đen như mực.

Sau đó trong giây tiếp theo, mọi người thực sự nhìn thấy một cô gái cao và gầy xuất hiện trên màn hình lớn đó với làn không khí mỏng manh!

Cô gái ngồi ở trên màn ảnh rộng, cô ấy mặc một chiếc áo len màu đen và một chiếc quần jean rách, cô gái có làn da trắng và khuôn mặt xinh đẹp, cô đang đung đưa hai chân thon dài thẳng tắp, như thể cô ấy đến chỉ để đi tham quan.

Nhưng sự thật là chỉ có một mình cô ấy, đã vượt qua hai mươi rào cản của trụ sở căn cứ Shadow, lặng lẽ đến đây.

Lúc này, cô gái đang chậm rãi nhai kẹo cao su trong miệng, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Shadow, cô gái mỉm cười, chậm rãi hỏi: "Tử Thần có ở đây không?"

"Tên tôi là Athena."

"Xin hãy nói cho anh ta biết, tôi sẽ là người kế vị anh ta."

Athena, nữ thần của trí tuệ và chiến tranh.

Cũng là người phụ nữ mạnh nhất trong thần thoại Hy Lạp.

Hoàn toàn văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.