Hỏa Hôn

Chương 5: Dạ Xoa




Ca Diễm cảm thấy mình đã phạm đến mệnh Thái Tuế*.

*Khi phạm mệnh Thái Tuế mọi việc khó suôn sẻ, công việc gặp nhiều khó khăn, trở ngại.

Không cần đề cập đến chuyện trong ngục giam ADX, cô đã phải dưỡng thương suốt hai ngày mới được xem là khá lên. Ngoài vết thương do súng, cánh tay và đùi bị phỏng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Trước lúc tới Hắc Mao Đại, cô cùng Nam Thiệu không biết thiệp mời của hacker không phải ai cũng giống nhau. Chờ đến sau này đến rồi, bọn họ mới phát hiện, đại đa số những hacker bình thường thiệp mời của họ sẽ là màu đen, số ít những hacker còn lại là màu đỏ thiếp vàng.

Nghĩ cũng biết, nếu lấy được thiệp mời thiếp vàng sẽ được đãi ngộ riêng của ban tổ chức, có lẽ nếu tham dự đến cuối cùng sẽ có điều bất ngờ dành cho họ.

Nam Thiệu là một trong số ít những người có được thiệp mời thiếp vàng, mà toàn bộ hành trình cùng cậu ta ra ra vào vào, Ca Diễm bắt buộc phải có được thiệp mời ấy.

Vì thế, Ca Diễm cùng Nam Thiệu kết giao được một số bạn bè hacker, nhưng sau một hồi quan sát thiệp mời của họ đều là màu đen. Thật vất vả cô mới đụng phải người đàn ông ở thang máy có thiệp mời thiếp vàng, suy tính muốn đánh tráo thiệp mời của anh ta, kết quả chưa tới một giây đã bị đối phương phát hiện.

Mà người đàn ông đó còn nói cô nên luyện tập nhiều một chút.

Cô tự tin với kỹ thuật đổi trắng thay đen này của mình đã đến đến ngưỡng xuất quỷ nhập thần, người thường căn bản sẽ không nhận ra. Huống hồ, đàn ông gặp phải phụ nữ chủ động nhào vào lòng, còn có tâm tư để ý chuyện khác sao?

Nhưng hôm nay, với kinh nghiệm lăn lê bò trườn nhiều năm của mình, lần đầu tiên cô bị nghi ngờ trình độ kỹ thuật.

Ca Diễm đương nhiên bị chọc đến.

Nhưng mà, người đàn ông này không phải người thường. Cô cố ý hướng đến anh ta ngã xuống, có thể cảm nhận cơ bắp anh ta trong nháy mắt căng chặt, tính phòng ngự vô cùng cao.

Tốc độ năng lực phản ứng thế này, không thể xuất hiện trên người thường được.

Cũng không biết vì sao, anh ta mặc dù nhìn thấu kỹ thuật đánh tráo của cô, nhưng đối với cô không có hành động gì.

Sau khi từ thang máy rời đi, nhánh chóng tìm được Nam Thiệu đang chờ cô trong góc, tức giận nói: "Tôi hoài nghi gần đây có phải hay không không thắp hương!"

Quả thực làm chuyện gì cũng không được, thật xui xẻo.

Nam Thiệu nghe cô nói chuyện phát sinh ở thang máy, nghẹn họng nhìn trân trối: "Có khi nào anh ta là người của FBI? Không đúng, nếu vậy thì sớm đã đem cô đi. Cô nói thân thủ và tốc độ phản ứng của anh ta rất nhanh, tôi đoán tám chín phần là đặc cảnh, nhưng mà, tại sao anh ta không bắt cô?"

"Sao tôi biết được?" Ánh mắt của cô vẫn như cũ di chuyển trong đám người: "Có khi nào là do tôi xinh đẹp?"

Nam Thiệu cạn lời: "Chị à! Cô mang mặt nạ đó, hắn nhìn thấu qua được sao?"

Ca Diễm thu hồi tầm mắt, túm một cổ tay của anh ta: "Tôi nhìn thấy một người có thiệp thiếp vàng, hắn đang đi về phía nhà vệ sinh."

Mọi người giờ phút này bận rộn vào bàn, cô cùng Nam Thiệu trực tiếp đi theo tên hacker có thiệp thiếp vàng kia vào nhà vệ sinh, bảo đảm nhà vệ sinh không có người, đem tên hacker kia làm cho hôn mê.

Hai người dọn dẹp rồi chắn xe quét rác sau cửa nhà vệ sinh đảm bảo không ai đi vào. Kéo tên hacker hôn mê ít nhất ba giờ vào tận gian bên trong nhà vệ sinh. Nam Thiệu thành thạo cột tên đó trên bồn cầu, từ trên người tên đó đem thiệp mời thiếp vàng lấy ra đưa cho Ca Diễm.

Ca Diễm tiếp nhận thiệp mời, mở ra nhìn thoáng qua tên ID.

"Tóc đỏ Dạ Xoa." Cô nhìn đến cái tên đó, híp mắt: "Cái ID này đang đùa tôi sao?"

Nam Thiệu nghe xong, sửng sốt hai giây, lập tức cười to. Anh ta cười nghiêng ngả thiếu điều đem bồn cầu rung lắc.

"Cái ID này không phải hợp với cô quá sao?" Nam Thiệu đỡ tường, cười đến nước mắt đều chảy ra: "Tóc đỏ Dạ Xoa, mẹ nó thật sự là quá hợp hình tượng!"

Ca Diễm mắt trợn trắng, đem cái ID kia nhìn chằm chằm thiếu điều muốn khoét một cái lỗ. Sau đó cánh cửa ra vào dù đã chặn lại nhưng dễ như trở bàn tay vẫn bị người bên ngoài đẩy ra.

Ca Diễm ngẩng đầu nhìn, một tiếng chửi tục nghẹn lại cổ họng.

Sao lại là hắn?!

Quỷ à, sao cô ở chỗ nào cũng gặp người này?

Chỉ thấy anh cùng cô đứng tại chỗ nhìn nhau năm giây, rồi anh lui ra ngoài nhìn bảng hiệu, như đã chắc chắn lại quay trở vào.

Cách chiếc mặt nạ, cô cảm nhận được hẳn là biểu tình trên mặt của anh giờ phút này rất giống mình: Quá vi diệu.

Nam Thiệu trong gian phòng nghe được động tĩnh, từ bên trong đi ra. Thấy Ca Diễm đứng bất động không phản ứng, anh ta liền đoán được là người này vừa cùng cô đụng nhau ở thang máy.

"Người anh em, anh không có đi nhầm đâu." Nam Thiệu từ phía sau đem Ca Diễm đẩy về phía trước: "Nơi này quả thực là nhà vệ sinh nam, do chị của tôi quá mắc nhịn không nổi, nhưng bên nữ lại phải xếp hàng, cho nên liền cùng tôi đến nhà vệ sinh nam này."

Ca Diễm: "....."

Lời nói dối này là lời nói dối tệ nhất mà cô từng nghe trong năm nay.

Ai nói người đó là heo, ai tin cũng là heo.

Bồ Tư Nguyên từ trên người bọn họ liếc mắt một cái, lại rơi xuống tấm thiệp thiếp vàng trong tay Ca Diễm, cuối cùng nhìn đến gian phòng cuối cùng mơ hồ thấy được một người đàn ông.

Anh giống như cái gì mình cũng không thấy, cũng không phản ứng gì với bọn họ, chỉ đi đến bệ rửa nhàn nhã rửa tay.

Chờ Nam Thiệu đẩy Ca Diễm ra khỏi nhà vệ sinh, Bồ Tư Nguyên đè thấp giọng nói vào máy truyền tin: "Đừng cười, mười phút sau, cho người tới gian phòng kia bắt người."

Ngôn Tích vất vả mới dừng lại cười ầm lên: "Ha! Cậu tùy ý để cho cô gái xảo quyệt đó nói dối là do quá mắc mà đến nhà vệ sinh nam vậy à? Còn có người bên cạnh, là cộng sự của cô ấy? Tiểu tử kia nhìn có chút tinh ranh, có muốn tôi điều tra lật tẩy bọn họ không?"

Bồ Tư Nguyên đóng vòi nước lại, nhẹ nhàng hất nước trên tay xuống, sau đó lấy khăn giấy lau tay sạch sẽ, ngữ khí không chút hoang mang: "Không cần."

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Ca Diễm ngoài cười nhưng trong không cười mà vỗ vỗ tay: "Tôi đã học rất nhiều điều, cái nguyên nhân não tàn ấy cũng có thể nghĩ ra."

Nam Thiệu nói dối như vậy mà người đàn ông kia cũng tin. Hơn nữa, anh ta nhìn thấy thiệp mời thiếp vàng trong tay cô, theo chỉ số thông minh của anh, cũng sẽ đoán được vừa rồi cô ở trong nhà vệ sinh nam làm gì?

Nam Thiệu không cảm thấy có gì không ổn: "Người này tuy rằng nhanh nhẹn, nhưng cung phản xạ có phải kéo dài một vòng trái đất không? Hắn ta không bắt cô, cô lại vội vội vàng vàng tưởng bị hắn bắt sao?"

Ca Diễm đấm anh ta một cái, xoay người vừa định đi đến hội trường đã được đánh dấu chỗ, đã bị Nam Thiệu giơ tay cản lại.

Ca Diễm: "Làm sao?"

Nam Thiệu lúc này chỉ ngón tay về hướng nhà vệ sinh, cười hề hề mà nói: "Tôi nghĩ, chúng ta có nên kết bạn với người anh em kia không?"

Cô không thể tưởng tượng mà nhìn anh ta một cái: "Đầu óc cậu có vấn đề à?"

Nam Thiệu lắc đầu: "Cô không hiểu. Nếu anh ta lợi hại, hơn nữa lại có thiệp mời thiếp vàng, móc nối quan hệ tốt với anh ta, đợi lát nữa nhập hội có thể chiếu cố lẫn nhau, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!"

Ca Diễm không thể hiểu Nam Thiệu đang nghĩ gì: "Cậu muốn để  anh ta ở bên cạnh, thời điểm bắt chúng ta càng thuận tiện hơn sao?"

Nam Thiệu vẫy vẫy tay: "Chúng ta làm kỹ thuật, giác quan thứ sáu tương đối chuẩn. Tôi đối với anh ta cảm giác khá tốt, tuy rằng anh ta ở trước mặt không cùng tôi nói một câu."

Ca Diễm từ bỏ cùng anh ta tranh luận: "Nam Thiệu, thì ra trước nay tôi hiểu lầm cậu, không phải cậu đối với Mẫn Mẫn không quý trọng, mà là cậu thích đàn ông!"

Nam Thiệu: "Tôi đi hay cô đi?"

Ca Diễm: "Đợi lát nữa thời điểm anh ta hành động bắt người, tôi đi trước một bước, cậu ở lại thử xem có thể chạy thoát khỏi không."

Nam Thiệu: "....Độc nhất là lòng dạ đàn bà!"

Ca Diễm trong tiềm thức cảm nhận được bên trong người đàn ông kia rất nguy hiểm, nhưng cũng không biết vì cái gì, cô muốn ở gần quan sát anh ta một chút, bởi vì cô cảm thấy anh ta đi vào nơi này không chỉ đơn thuần là tham gia hội nghị Hắc Mao Đại.

Huống hồ, cô tự tin, nếu lát nữa thật sự hành động, cô có thể an toàn mà rút lui.

Vì thế, chờ Bồ Tư Nguyên từ nhà vệ sinh đi ra, liền nhìn thấy phía trước cửa có hai người đang đợi.

Nam Thiệu nhiệt tình hướng đến anh lắc lắc thiệp mời trong tay: "Người anh em, nếu chúng ta đều là người của tộc thiếp vàng, chi bằng chúng ta kết bạn đi? Mọi người đồng hành cùng nhau, bởi vì Hắc Mao Đại tụ tập đến đây những người trên khắp thế giới, cỡ nào cũng không dễ dàng, không biết anh có nghe qua một câu: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng*!"

*Có duyên với nhau thì dù cách xa nghìn dặm cũng có thể gặp nhau, không có duyên với nhau thì đối diện cũng cảm thấy xa cách.

Ca Diễm hận không thể đem đầu Nam Thiệu nhét trở lại bồn cầu.

Tộc thiếp vàng? Cô đã chôn vùi gia đình tình yêu từ lâu rồi!

Ai ngờ Bồ Tư Nguyên trầm mặc nhìn bọn họ vài giây, thế nhưng lạnh lùng mà đáp ứng thật: "Được!"

Trong máy truyền tin bọn Ngôn Tích đều cả kinh, nói không nên lời.

Chuyện này thật khó tin, bọn họ không biết sao anh lại đồng ý, phải biết Bồ Tư Nguyên chẳng bao giờ chịu được những kẻ dở hơi nhảy nhót, hồ nháo trước mặt mình. Hiện giờ lại còn kết bạn với tộc thiếp vàng gì đó với họ.

Đùa cái gì vậy? Tử thần của Shadow uy danh hiển hách, thế mà lại nguyện ý kết bạn với bọn "tộc thiếp vàng"?

Đồng Giai thật sự nhịn không được, ở máy truyền tin mà nói: "Lão đại, anh rốt cuộc làm sao vậy?"

Bồ Tư Nguyên nghe trong máy truyền tin Ngôn Tích bọn họ mồm năm miệng mười, khẽ nhíu mi lại, sau đó cùng Nam Thiệu đi đến nơi đăng nhập.

"Tôi tự giới thiệu một chút!"

Khi xếp hàng bên ngoài khán phòng, Nam Thiệu thoải mái nói với Bồ Tư Nguyên: "Buzz Lightyear."

Nam Thiệu lúc này tự hào như muốn bay lên, vì cậu ta nằm trong tam đệ hacker toàn cầu. Cái ID Buzz Lightyear này, ở căn cứ "Mortal Fearless" thậm chí toàn bộ giới hacker, đều vang danh cỡ nào, ai là hacker nhất định là biết đến cậu ta.

Ngôn Tích trong máy truyền tin lúc này nói: "Có phải tiểu tử này lúc nhỏ xem nhiều hoạt hình Disney quá không? Sao không gọi hắn là vịt Donald luôn?"

Bồ Tư Nguyên dưới tấm mặt nạ cong cong khóe môi.

Nam Thiệu thấy anh nghe xong tên tuổi của mình vẫn trầm mặc, trong lòng có chút thất vọng vì anh không có phản ứng ngạc nhiên gì với mình, nhưng vẫn hỏi: "Vậy còn anh?"

Bồ Tư Nguyên môi mỏng khẽ mở: "Hypnos*"

*Vị thần giấc ngủ trong thần thoại Hy Lạp.

Thanh âm của anh âm lãnh thấm vào ruột gan, giọng nói tuy khàn khàn nhưng lại có chút gợi cảm.

Từ khi cùng anh kết bạn tới bây giờ, Ca Diễm không nghĩ khi anh mở miệng lại nói ra cái tên này, theo bản năng quay đầu nhìn anh một cái.

Bồ Tư Nguyên cảm giác được ánh mắt chăm chú của cô, cũng nhìn lại về phía cô.

Cách mặt nạ, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt thâm thúy, không chút gợn sóng lại đen như mực của anh.

Cô nhìn anh một cái, thực mau quay mặt đi.

Nam Thiệu gãi gãi đầu, buồn cười một chút, nói: "ID của anh cảm giác rất ra dáng nha."

Tuy rằng trước nay anh ta chưa từng nghe qua. Trong lòng khẽ chửi thầm.

Bất luận là anh ta, hay ID giả "Tóc đỏ Dạ Xoa" của Ca Diễm, đều xếp hạng trong top mười hacker giỏi nhất. Cho nên anh ta đánh giá nếu có được thiệp mời thiếp vàng hẳn là những hacker có thực lực toàn cầu, vậy tại sao anh ta chưa từng nghe qua ID của người đàn ông này mà hắn vẫn có được thiệp mời thiếp vàng?

Nhưng, suy nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu Nam Thiệu, rất mau đã bị anh ta xem nhẹ.

Thấy Bồ Tư Nguyên là người ít nói, Ca Diễm cũng cố giả vờ câm điếc. Cho nên vào bàn phía trước chỉ có hai người họ trầm mặc còn Nam Thiệu luôn thao thao bất tuyệt.

Khởi điểm, Nam Thiệu vẫn luôn nói đông nói tây một đống có không, như ở Lasvegas anh ta và mỹ nữ rất hợp duyên, anh ta hai ngày nay ở sòng bạc bách chiến bách thắng. Mà lúc sau, anh ta bỗng nhiên xoay người, bắt đầu thảo luận về một người.

Nam Thiệu vỗ vỗ bả vai Bồ Tư Nguyên, nói với anh: "Người anh em! Anh có biết Ksotanahtk không?"

Bồ Tư Nguyên sau khi nghe xong, trầm mặc hai giây, hơi gật đầu.

Nghe thấy cái ID này, Ca Diễm cũng hứng thú dựng lỗ tai lên nghe Nam Thiệu nói.

Trực giác mách bảo cô, tuy rằng lúc trước Nam Thiệu nói đó chỉ là một giả thiết nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy người có ID này, vô cùng có khả năng là tên đầu sỏ khiến cô ở trong nhà tù ADX "lật xe" thê thảm."

"Người đó là thần tượng duy nhất của tôi!" Nam Thiệu thấy anh trầm mặc ít nói, tựa hồ không để ý chuyện bên ngoài thế mà lại biết Ksotanahtk, lập tức trở nên kích động nói: " Nếu hôm nay người đó tới đây, tôi nhất định sẽ xông lên ôm lấy!"

"Tôi còn mong người đó có thể ký tên lên lưng, tay, đùi cho tôi. Tôi hẳn là một năm... Không, trong vòng hai năm sẽ không tắm rửa!"

Nói tới đây, Nam Thiệu hiếm khi ngại ngùng nói: "Nếu người đó không ngại nói."

"....."

Mà vẻ mặt Bồ Tư Nguyên lúc này dưới mặt nạ đã đông cứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.