Hoa Hải Đường Lấn Át Hoa Lê

Chương 8




Ta nắm lấy tay di mẫu, dịu dàng nói: "Là con không tốt, lần sau con sẽ cẩn thận, đảm bảo không để xảy ra chuyện như vậy nữa, người đừng khóc nữa, con đau lòng lắm."

Di mẫu lau nước mắt: "May mà có Ký Bạch cứu con. Nói thật, hắn đúng là một đứa trẻ tốt. Hắn nói sẽ cho ta một lời giải thích, rồi lập tức đi xử lý chuyện này."

Nói xong, bà vỗ nhẹ tay ta: "Đường Đường, nếu con thật sự gả cho Ký Bạch, ta có thể yên tâm một điều, mẹ con dưới suối vàng cũng có thể an lòng."

Ta: "?"

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Sao chỉ sau một đêm, Trầm Ký Bạch trong lòng di mẫu lại trở thành người con rể lý tưởng?

Ngay sau đó, di mẫu vui mừng nói: "Vì Ký Bạch đã cứu con, hắn biết chuyện này có thể ảnh hưởng đến danh tiết của con, nên tối qua hắn đã chạy đến gặp phu nhân, nói muốn lấy con làm chính thê, phu nhân đã đồng ý rồi."

Ta: "…"

Chỉ sau một đêm, tại sao mọi thứ lại thay đổi hoàn toàn như vậy?

Rốt cuộc ta đã bỏ lỡ điều gì?

Tối đó, Trầm Ký Bạch lặng lẽ vào phòng ta, sờ lên trán ta rồi thở phào nhẹ nhõm: "Hết sốt rồi."

Ta chọc hắn một cái: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Trầm Ký Bạch bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho ta.

Hôm đó, khi ta và Trầm Ký Bạch gặp nhau trong vườn, có một cô nương nhìn thấy. Nàng đã thầm yêu Trầm Ký Bạch từ lâu.

Không kiềm chế được tức giận nên trút giận lên ta.

Trầm Ký Bạch bóp nhẹ tay ta: "Cô nương đó muội cũng đã gặp rồi, chính là người đã nói chuyện với ta ở hòn non bộ lần trước. Chuyện của cô ta, ta đã giải quyết xong, phụ thân cô ta sẽ nghiêm khắc quản giáo, không để cô ta ra ngoài nói bậy."

Ta im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Biết trước ở bên huynh lại rắc rối thế này, ngay từ đầu ta đã tránh xa huynh rồi."

Trầm Ký Bạch nằm bên cạnh ta, khẽ nhếch môi: "Muộn rồi, A Đường, muội đã mời gọi ta thì đừng mong trốn thoát nữa.

"Nhưng điều này cũng cho ta cơ hội, vốn dĩ ta đã nghĩ ra cách khác để mẫu thân chấp nhận muội từ từ.

"Bây giờ ta có lý do chính đáng để mẫu thân chấp nhận muội nhanh hơn, chỉ là khiến muội phải chịu khổ một chút."

Ta chớp mắt hỏi hắn: "Huynh làm sao để phu nhân đồng ý hôn sự này?"

Trầm Ký Bạch cười nhẹ: "Thực ra ta cũng không nói nhiều, giữa việc để ta sống cô độc cả đời và để ta cưới muội, mẫu thân ta dứt khoát chọn vế sau."

Nói xong, hắn ôm chặt ta, thở dài một tiếng:

"Thật tốt, chẳng mấy chốc nữa, mỗi ngày chúng ta sẽ không cần phải lén lút như kẻ trộm."

Ta liếc mắt nhìn hắn: "Người ta đều nói Trầm công tử có phong thái quân tử cao thượng như ngọc, không ngờ huynh lại là như thế này."

Trầm Ký Bạch cầm tay ta, khẽ hôn một cái, ôn tồn nói:

"A Đường, danh tiếng là để cho thiên hạ nhìn thấy, nhưng trước mặt muội, ta không cần phải giả vờ."

Ta cười, đưa tay ôm lấy hắn.

Trầm Ký Bạch từ từ tiến lại gần, hơi thở nóng rực của hắn hòa quyện với ta.

Giống như ta chưa bao giờ che giấu bản thân trước mặt Trầm Ký Bạch.

Hắn cũng không cần phải giả vờ trước mặt ta.

Vì chúng ta đều hiểu rõ con người thật của nhau.

...

Trầm phu nhân và di mẫu nhanh chóng định ngày thành hôn, trong phủ bắt đầu chuẩn bị rộn ràng.

Trầm phu nhân sợ Trầm Ký Bạch đổi ý, nên ngày cưới được định rất gần.

Trầm Ký Bạch sợ ta chạy mất, nên hắn giả vờ đồng ý.

Ta chỉ nghĩ: Giả vờ đi, ai có thể giả vờ hơn ngươi.

Tóm lại, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch của Trầm Ký Bạch.

Trầm phu nhân thường tìm ta uống trà, nhiều lần trấn an ta "đừng lo lắng", sau khi thành hôn có bà chống lưng, sẽ không để Trầm Ký Bạch làm điều gì hoang đường.

Bà còn sợ ta cảm thấy ấm ức khi lấy Trầm Ký Bạch, nên tặng ngay một đôi vòng ngọc phỉ thúy gia truyền vô giá.

Trong lòng ta đầy áy náy, người mẫu thân đáng thương này không biết rằng tất cả đều là do đứa con trai ngoan của bà bày ra.

Trầm phu nhân sợ ta không nhận, còn nói nhiều lời tâm tình, cuối cùng tự tay đeo vòng cho ta mới yên tâm.

Ngày ta mặc hỷ phục và cùng Trầm Ký Bạch bái đường, mẹ con nhà họ Trầm cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó, Trầm Ký Bạch hơi say, hắn nhấc khăn voan của ta lên.

Ta ngẩng đầu.

Trầm Ký Bạch uống nhiều, nhìn ta cười, trông có vẻ ngốc nghếch.

Những tỳ nữ và nhũ mẫu bên cạnh rất tinh ý, nhẹ nhàng, lặng lẽ rời đi.

"A Đường."

"Hửm?"

"A Đường."

"Sao thế?" Ta có chút không kiên nhẫn.

Trầm Ký Bạch cẩn thận tiến tới ôm lấy ta.

"Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng.”

"Nương tử, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi."

Gương mặt hắn mang theo nụ cười say đắm, trong mắt như chứa đầy vạn phần tình cảm dịu dàng.

Mặt ta nóng bừng, khẽ đáp lại một tiếng.

"Vâng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.