Trầm Ký Bạch từng hỏi ta có yêu hắn không.
Lúc đó ta cảm thấy mơ hồ.
Yêu sao?
Có lẽ là yêu.
Nhưng tình yêu quá mơ hồ.
Giống như ta yêu quyền thế và địa vị của hắn nhiều hơn yêu bản thân hắn.
Hắn có lẽ cũng chỉ thích vẻ ngoài lộng lẫy của ta.
Mà nhan sắc của ta rồi cũng sẽ phai tàn.
Chỉ có giữ mãi trái tim này, ta mới không phải như mẫu thân và di mẫu, vì một người đàn ông mà đau khổ suốt đời.
...
Chuyện này cuối cùng cũng đến tai Hoàng đế, nghe nói Trầm Ký Bạch bị mắng một trận.
Sau khi hạ triều, hắn không nói gì, còn mang điểm tâm cho ta.
Di mẫu ngược lại bắt đầu thương cảm cho Trầm Ký Bạch.
Bà từng trải qua nhiều, nói rằng nhìn ra được Trầm Ký Bạch là một lang quân tốt.
Bà còn khen ta có mắt chọn lang quân tốt hơn bà.
Ta chỉ cười nhạt.
Phải, Trầm Ký Bạch đối với ta.
Là sự lựa chọn tốt nhất trong phạm vi ta có thể chọn.
Nửa đêm trằn trọc khó ngủ, ta tự hỏi lòng mình.
Mạnh Đường, Trầm Ký Bạch vì ngươi mà hy sinh nhiều như vậy, ngươi có cảm thấy áy náy không?
Ta suy nghĩ rất lâu, nhưng không thể tự lừa dối bản thân.
Đúng vậy, ta đối với Trầm Ký Bạch có áy náy.
Nhưng không sao, ta sẽ gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn.
Chỉ cần hắn không phụ ta, ta sẽ cố hết sức mình ổn định hậu phương cho hắn, trở thành người xứng đáng với hắn.
Thời gian trôi nhanh, chuyện của Trầm Ký Bạch ở kinh thành lan truyền một thời gian, rồi nhanh chóng bị những chuyện náo nhiệt khác thay thế.
Nhưng Trầm phu nhân vẫn không thể chấp nhận được, bà đã giúp hắn xem xét nhiều tiểu thư thế gia, nhưng ai nấy đều tránh xa.
Làm gì có nhà nào lại đi đẩy con gái mình vào hố lửa chứ.
Trầm phu nhân tức giận, ngày nào cũng mắng Trầm Ký Bạch.
Hắn cũng biết mình có lỗi, cười tươi nhận mắng xong rồi đến chỗ ta tìm an ủi.
"Bây giờ ta mang tiếng xấu, mong nương tử đừng chê bai."
Ta không nhịn được cười, mắng một câu: "Ngốc quá."
Trầm Ký Bạch, ngươi thật là ngốc.
Ngươi như thế này, thật sự khiến người ta không thể không cảm động.
Mấy ngày sau, Khương Chi Nguyệt mời ta đến nhà dự tiệc.
Trước đó ta đã từ chối vài lần, nhưng nàng luôn gửi thiệp mời, ta nghĩ từ chối mãi cũng không hay, nên quyết định đi.
Vừa đến cửa, Khương Chi Nguyệt đã thân thiết kéo tay ta.
"Đường Đường, mời muội thật không dễ, nhưng hôm nay muội đến thật đúng lúc, trùng hợp... cũng đến."
Khương Chi Nguyệt ra hiệu, ta nhìn theo và thấy Trầm Ký Bạch.
Hắn đứng dưới bậc thềm, dáng vẻ hiên ngang, khí chất thanh cao lạnh lùng, khiến những đóa hoa trong sân cũng phải lu mờ.
Cảm nhận được ánh nhìn của ta, Trầm Ký Bạch ngẩng đầu, vừa thấy ta, khóe miệng hắn liền nở nụ cười.
Khương Chi Nguyệt không hài lòng bĩu môi: "Hai người thật là phiền, cứ như không màng đến người khác vậy."
Ta nhớ lại những lời Trầm Ký Bạch từng nói, áy náy nói:
"Thật xin lỗi, ta không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Khi biết Trầm Ký Bạch đã có hôn ước, dù không nỡ, ta vẫn quyết định buông bỏ hắn.
Nhưng ta không ngờ hắn lại đốt cháy cả cây cầu, không chỉ hủy hôn mà còn tự cắt đứt đường lui của mình.
Khương Chi Nguyệt xua tay, e thẹn nói: "Không sao đâu, hắn đã viết thư cho ta, nói rằng sau khi đỗ kỳ thi năm nay, hắn sẽ lập tức đến cầu hôn ta, và bất kể chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ đến cưới ta."
Ta cười, biết rằng "hắn" mà nàng nhắc đến là ai. (“hắn” là đệ đệ của nam9)
"Nhất định sẽ như vậy, Mạnh Đường xin chúc hai người tình duyên viên mãn."
Tiệc diễn ra được nửa chừng, ta lấy cớ đau đầu ra vườn hít thở không khí.
Vừa bước ra vườn thì bị Trầm Ký Bạch ôm lấy.
Ta ngượng ngùng đẩy hắn ra.
Trầm Ký Bạch nhẹ nhàng hôn ta, thẳng thắn nói: "A Đường, ta rất nhớ muội."
Ta đỏ mặt, hiếm khi cảm thấy ngại ngùng: "Chúng ta mới gặp nhau tối qua mà?"
Trầm Ký Bạch không hề ngượng ngùng: "Có lẽ đây là cảm giác một ngày không gặp như ba thu."
Ta: "..."
Chúng ta ngồi bên hồ nói chuyện một lúc, Trầm Ký Bạch có việc, lưu luyến rời đi.
Hắn vừa đi, ta ngắm cảnh hồ một lát, chuẩn bị trở về.
Nhưng vừa đứng lên thì bị người ta đẩy mạnh từ phía sau vào hồ, người đó dường như mang theo sự hận thù, ra tay rất tàn nhẫn.
Chìm trong nước chỉ trong chốc lát, ta không kịp nhìn rõ ai đã đẩy mình, chỉ kịp yếu ớt kêu vài tiếng rồi không thể điều khiển cơ thể, dần dần chìm xuống.
Trước khi mất đi ý thức, ta thấy Trầm Ký Bạch bơi về phía ta.
Khi mở mắt lần nữa, ta đã ở trong phòng mình.
Di mẫu mắt đỏ hoe nhìn ta, thấy ta tỉnh lại, nghẹn ngào nói: "Con bé ngốc này, lâu lâu ra ngoài một chuyến cũng gặp chuyện, con bảo ta làm sao yên tâm, nếu con có mệnh hệ gì, ta biết ăn nói thế nào với mẫu thân con dưới suối vàng."