Hoa Hải Đường Lấn Át Hoa Lê

Chương 4




Gần đây trong phủ có một cô nương mới đến.

Lúc ta cùng di mẫu đi đưa đồ thì gặp nàng.

Cô nương ấy có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, dung mạo đoan trang, nhưng cử chỉ và hành động lại toát lên vẻ cao quý của tiểu thư nhà thế gia.

Trầm phu nhân gọi ta lại.

"Đường Đường, đây là Khương Chi Nguyệt, đích nữ của nhà Thái Tử Thiếu Phó, lớn hơn con một tuổi, là thanh mai trúc mã và cũng là vị hôn thê của Ký Bạch."

Vị hôn thê?

Trong đầu ta vang lên một tiếng sấm, làm cho ta mất hồn.

Tim ta như bị một lực mạnh bóp chặt, cơn đau dữ dội lan tỏa đến đầu ngón tay, ta phải nắm chặt tay để che giấu.

Kẻ lừa dối!

Mẫu thân nói đúng, đàn ông đều là dễ kẻ thay lòng đổi dạ.

Dù là Trầm Ký Bạch, người được ca tụng là thanh khiết như ánh trăng, cũng chỉ là một kẻ bề ngoài hào nhoáng, bên trong thối nát.

Khương Chi Nguyệt không biết chuyện, cười tươi đến nắm tay ta.

"Ta thật không ngờ, Trầm phủ lại có một muội muội xinh đẹp như vậy."

Nàng cười chân thành đến mức ta không thể ghét được.

Ta không nhớ mình đã rời khỏi đó thế nào, chỉ đến khi di mẫu đưa cho ta một chiếc khăn tay, ta mới phản ứng lại.

"Khóc rồi sao?"

Ta nhận khăn tay, lau qua loa, cứng miệng nói:

"Không có!"

Di mẫu nhìn ta, ánh mắt lướt qua.

"Khương cô nương và gia chủ đã đính hôn hai năm trước, hai người họ quả thực lớn lên cùng nhau, nhưng lời của phu nhân không phải nói chơi, bà đang cảnh cáo con đấy."

"Con biết."

Giọng ta u ám, hoàn toàn tuyệt vọng.

"Di mẫu, con thấy Lâm công tử hôm qua cũng khá tốt, tìm thời gian cho con gặp mặt đi."

Di mẫu xoa đầu ta.

"Không sao đâu, nỗi buồn rồi sẽ qua thôi.”

"Đường Đường, chúng ta không có nhiều lựa chọn, nên càng phải cẩn thận cân nhắc."

Ta và Lâm công tử đã gặp nhau một lần.

Bà mối bên cạnh nói Lâm công tử đã đỗ cử nhân, cố gắng nhiều năm, chỉ chờ năm nay đỗ khoa cử nữa là xong.

Ta gật đầu, dáng vẻ thanh tú, gia cảnh trung bình, tính tình cũng tốt, chỉ là đỏ mặt không dám ngẩng đầu nhìn ta.

Bà mối thấy có hi vọng, che miệng cười trộm rồi đi mất.

Ta cùng Lâm công tử dạo chơi một lúc, rồi cùng ăn một bữa cơm, coi như chuyện này đã định.

Trước khi đi, hắn đỏ mặt cam kết với ta:

"Mạnh cô nương yên tâm, ta nhất định không phụ lòng nàng."

Ta cười gật đầu.

Ai có thể đảm bảo cả đời? Lời hay ai mà không nói được?

Hai bên trưởng bối đều nói đợi công tử họ Lâm thi xong năm nay rồi sẽ chính thức đến hạ sính lễ.

Nhưng những việc đó không cần ta lo lắng.

Di mẫu nói ta chỉ cần an tâm chờ gả đi là được.

Ta gật đầu, ngoan ngoãn ở bên cạnh bà.

Năm xưa, di mẫu xuất giá không lâu thì vô tình rơi xuống nước.

Giữa mùa đông giá rét, bà ngâm trong nước một lúc lâu mới được cứu lên.

Mạng sống được bảo toàn, nhưng cả đời này không thể sinh con.

Di mẫu dù được trượng phu yêu thương, nhưng rốt cuộc không có con cái.

Bà luôn nghĩ, dùng sắc đẹp để giữ người, sao có thể lâu dài?

Đến khi nhan sắc tàn phai, bà phải làm sao?

Từ khi ta đến, bà coi ta như con gái ruột mà yêu thương.

Hồi môn mà bà chuẩn bị cho ta, là những gì bà tích góp được trong nhiều năm.

Không lâu nữa ta sẽ xuất giá, nên thời gian còn lại ta muốn ở bên cạnh bà.

….

Ta lại bắt đầu mơ.

Trong giấc mơ, mẫu thân đưa cho ta một túi hành lý, bảo ta chạy đi thật xa, đừng quay lại.

Ai nói nữ tử xinh đẹp sẽ có số phận tốt đẹp?

Năm xưa, mẫu thân và di mẫu của ta đều nổi danh ở Giang Nam, bao nhiêu công tử muốn cầu hôn.

Nhưng cuối cùng mẫu thân ta lại gả cho một người đàn ông tầm thường.

Chỉ vì một lần đi hội chùa, bà bị người ta trêu ghẹo, ông ta “kịp thời” xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Bà tưởng rằng mình đã gả người mình yêu và họ cũng yêu mình, nhưng sau vài năm hôn nhân, người đàn ông ấy cảm thấy mẫu thân tính tình nhạt nhẽo, liền từ thanh lâu đưa về một cô nương cưới làm tiểu thiếp

Bà ta có rất nhiều thủ đoạn, khiến người đàn ông mê mẩn.

Mẫu thân ta tính tình yếu đuối, bị ả áp bức nhiều năm, chịu đủ mọi ấm ức, chỉ có ta là niềm an ủi giúp bà còn dũng khí sống tiếp.

Khi ta vừa qua tuổi cập kê không lâu, tiểu thiếp đã xúi giục phụ thân gả ta cho một phú thương nổi tiếng ở Giang Nam.

Nói rằng ta trẻ tuổi, xinh đẹp, có thể bán được giá cao.

Nhưng phú thương đó đã hơn sáu mươi tuổi, nhà có hàng chục phòng thê thiếp, ai ai cũng giỏi mưu mô, ta mà gả qua chắc chắn sẽ ch/3t.

Làm gì có người phụ thân nào lại muốn đẩy con gái ruột của mình vào biển lửa?

Nhưng phụ thân ta thì lại khác, ông dễ dàng quyết định số phận của ta, chọn ngày xuất giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.