Linh Kiếm Sơn Trang là thiên hạ đệ nhất sơn trang, trang chủ đương nhiệm Lâu Thất Chỉ là tông sư võ học tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ.
Lâu Thất Chỉ tên ban đầu là Lâu Lâm Phong, bởi vì tay phải trời sinh có bảy ngón nên tự đổi tên mình thành Thất Chỉ.
Chiêu thức võ công của Linh Kiếm Sơn Trang cũng như tên của chính sơn trang, linh hoạt nhanh nhẹn, nhẹ nhàng tựa chim.
Bởi thế lực khổng lồ, Linh Kiếm Sơn Trang có vô số phân trang trên giang hồ, chủ sơn trang thì ở bên bờ Giang Nam nườm nượp du khách.
Đệ tử đích thân truyền dạy của chủ sơn trang chỉ có hai mươi người, mà nổi danh trên giang hồ thì chỉ có bốn.
Đại đệ tử Lâu Ngạn Hồng võ nghệ siêu quần, đệ tử thứ chín Lâu Tần Kha có tư sắc, đệ tử thứ 11 Tiền Ngọc Cẩm khinh công như nhạn, đệ tử thứ 20 Lâm Hiên Phượng tài mạo song tuyệt.
Khi tôi và Lâm Hiên Phượng ngồi thuyền nhỏ đến Linh Kiếm Sơn Trang thì đã vào mùa đông.
Giang Nam, Giang Nam.
Giang Nam trong thơ trong mộng, dưới gió lạnh cắt da của trời đông giá rét, ngưng tụ thành một mảnh hổ phách trong suốt.
Lâm Hiên Phượng cầm một kiện áo bông dày dặn khoác lên bên ngoài mảnh áo len của tôi, bản thân cũng tự mặc một kiện.
Trả bạc, xuống thuyền, nâng mắt liền nhìn thấy Linh Kiếm Sơn Trang ở cách đó không xa.
Linh Kiếm Sơn Trang ở trên một mảnh thềm đá cao cao, cửa đen tường trắng, tôi nói, “Người ngụ bên trong là người như thế nào, thật khiến người khác hướng tới.”
Lâm Hiên Phượng nghiễm nhiên nói, “Vào rồi đệ sẽ không nghĩ như thế nữa.”
Tôi cười, “Một ông già nghiêm khắc, còn một nàng kiều quấn người.”
Lâm Hiên Phượng nói, “Nàng kiều quấn người?”
Tôi nghiêm mặt nghiêm túc nói, “Nàng kiều của kim ốc tàng kiều.”
Lâm Hiên Phượng nói, “Nói bậy gì đấy, đi nhanh thôi.”
Đến trước bậc thềm vừa nãy mới nhìn thấy trước cửa chen đầy đầu người đen đặc, lại có chuyện náo nhiệt để xem rồi.
Lâm Hiên Phượng nói, “Không cần ngạc nhiên, đây là chuyện bình thường.”
Tôi nói, “Những người này đều đến bái sư học nghệ ạ?”
Lâm Hiên Phượng chỉ chỉ phía Đông của sơn trang, nói, “Bái sư đều từ cửa phía Đông vào, nhao nhao trước cửa chính đều là đến để cầu hôn.”
Tôi ngạc nhiên nói, “Thật ghê gớm, tiểu tử nhà ngươi lợi hại thật.”
Mặt Lâm Hiên Phượng đỏ lên, nói, “Đệ lại đang suy nghĩ bậy bạ gì thế, đệ không thấy người đến đều là nam tử cả à. Bọn họ tất nhiên là đến tìm Tần… Lâu cô nương rồi.”
Tôi cười cười, cố ý bắt chước giọng điệu của y, “Ta cho rằng mị lực câu hồn phách người khác của Phượng ca ca đã có thể sánh ngang với Tần… Lâu cô nương cơ. Lâu muội muội thân thiết của huynh mà biết huynh là đoạn tụ thì, không tức đến thổ huyết mới lạ.”
Mặt của Lâm Hiên Phượng càng đỏ hơn, “Vũ Hoàng, đệ…”
Tôi huýt sáo, ba chân bốn cẳng nhảy tới trước cửa Linh Kiếm Sơn Trang.
Có một nam tử khí chất thư sinh đang ra sức nện vòng cửa trên cánh cửa bằng đồng, “Lâu trang chủ, từ bốn năm trước ta đã bắt đầu theo đuổi Lâu cô nương, ngài không cho ta gặp nàng ấy cũng thôi, sao lại có thể để nàng ấy gả cho một tiểu tử xứ khác lai lịch bất minh… hu hu…”
Khá thật, còn nước mắt nước mũi cùng chảy ồ ạt nữa, quệt trên quệt dưới tất cả đều trét lên cổng lớn của sơn trang.
Một thanh niên tay cầm búa lớn hét vang một tiếng, “Tránh ra, tránh ra, toàn bộ tránh ra cho ta, hôm nay ta phải tìm Lâu trang chủ phân xử, tại sao lại gả Lâu Tần Kha cho một tên mặt trắng!”
Tôi nhảy đến trước cửa sơn trang, hồ nghi nhìn bọn họ.
Bọn họ nhất tề quay đầu sang, nhưng lại không nhìn tôi.
Ánh mắt toàn bộ tập trung trên người Lâm Hiên Phượng.
Lâm Hiên Phượng cũng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn thập phần trấn định đi đến trước cổng sơn trang.
Tiểu Hiên Phượng cái tên tiểu tử này vóc dáng tốt, cao gầy mảnh khảnh, tóc sáng bóng rũ xuống vai phải, dáng đi trông cũng rất được.
Cứ thế mà đứng bên cạnh tôi, người chung quanh cũng không tự chủ mà lùi một bước.
Tôi gật gù đắc ý bắc tay lên bả vai y, “Huynh đệ, gọi Lâu thúc thúc của huynh mở cửa đi.”
Lâm Hiên Phượng nhỏ tiếng nói, “Là trang chủ.”
Tôi phất phất tay, “Mặc ổng trang chủ gì đó, mở cửa là được rồi.”
Tiếng nói chưa dứt, cổng lớn đã mở.
Một nam tử áo trắng vóc dáng gầy còm bước ra.
Ước chừng 27, 28 tuổi, da thịt cổ đồng, mũi ưng.
Y nhíu mày nói với mọi người chung quanh, “Đi đi đi đi, hôm nay là ngày Hiên Phượng trở về, các ngươi đừng ở đây cản… a, Hiên Phượng?”
Lâm Hiên Phượng nhanh chóng bước qua, có hơi kích động mà rằng, “Lâu đại ca.”
Người này ắt là Lâu Ngạn Hồng.
Lâu Ngạn Hồng vỗ vai Lâm Hiên Phượng mấy cái, “Ôi chao, đệ cuối cùng cũng về rồi, Kha Nhi của chúng ta sắp nhớ đệ đến chết rồi đấy.”
Lâm Hiên Phượng còn chưa kịp nói thì một giọng nói thỏ thẻ đã vọng đến từ sau cánh cửa, “Ca… huynh đừng có nói bậy…”
Sau đó một cô gái bước ra, trên đầu tết hai búi tóc, dùng trâm ngân nguyệt để cố định, phần tóc thừa đổ xuống bờ vai.
Hai hàng mày ngài mảnh dài, đôi môi đỏ thắm.
Tuy tuổi tác không lớn, nhưng vẫn mang dáng dấp đoan trang hiền thục.
Nụ cười của Lâm Hiên Phượng hãm lại đôi phần, sau đó lại cười tươi rói, “Tần Kha lại xinh đẹp thêm nữa rồi.”
Tần Kha.
Ban nãy không phải còn nói Lâu cô nương sao, tác quái.
Tôi dùng tay đụng Lâm Hiên Phượng, “Hôn thê của huynh kiều diễm như hoa, làm gì giống huynh.”
Lâu Tần Kha hơi cúi đầu, vô cùng thẹn thùng.
Lâm Hiên Phượng nhỏ tiếng nói, “Đệ đang nói bậy gì đó.”
Tôi trợn trắng mắt.
Lâu Ngạn Hồng nhìn nhìn tôi, nói, “Vị này là…”
Lâm Hiên Phượng nói, “Là tiểu đệ mà ngày trước Hiên Phượng đã từng nhắc với đại ca, Lâm Vũ Hoàng.”
Trong lập tức, mắt của Lâu Ngạn Hồng và Lâu Tần Kha đều trợn thật to, gần như đồng thanh cất tiếng, “Lâm Vũ Hoàng?”
Tôi cười đần một cái, “Chính là tiểu đệ.”
Lâu Ngạn Hồng giơ ngón tay cái lên nói, “Quả thực tuấn mỹ phi phàm như Hiên Phượng đã nói, nếu không phải rồng con thì cũng là phụng hoàng con. Tính cách cũng đích thực hồn nhiên xán lạn.”
Đại ca, anh nói thẳng là tôi khờ luôn đi.
Lâu Tần Kha thì cười chẳng vui vẻ gì, “Hóa ra là đệ đệ của Phượng ca ca, vậy muội có thể gọi huynh là Hoàng ca ca không?”
Lâu Ngạn Hồng trêu ghẹo, “Kha Nhi, muội còn chưa qua cửa đấy, giờ đã muốn nhận thân rồi à.”
Lâu Tần Kha lập tức đỏ mặt, “Người ta… người ta không có.”
Tôi nói lia lịa, “Được, được! Ta thích nghe người khác gọi mình là ca ca, Kha Nhi muội bao tuổi rồi?”
Lâu Tần Kha nói, “Tần Kha năm nay mười bảy.”
Tôi vỗ tay nói, “Hoàng ca ca sắp mười chín rồi, chào Kha Nhi muội muội.”
Bẻ ngón tay tính toán, đến cổ đại cũng đã hơn một năm, mà chưa tìm được gì cả.
Trong lòng hò hét: Bí bảo ơi bí bảo, mày đang ở nơi nào.
Lâu Ngạn Hồng cười nói, “Dù sao thành thân rồi thì mọi người đều là một nhà, gọi thế nào cũng được cả, kha kha.”
Lâm Hiên Phượng chợt ngẩng đầu lên nói, “Thành thân?”
Lâu Ngạn Hồng giật mình, vỗ vỗ ót mình, “Ôi, sao ta quên mất chuyện này nhỉ, Hiên Phượng, lần này cha gọi các đệ về chính là muốn đệ và Kha Nhi thành hôn.”
Lâm Hiên Phượng trợn mắt hốc mồm nhìn y.
Tôi cũng nghệch ra.
Ngây người một hồi tôi mới hoàn hồn lại, đẩy Lâm Hiên Phượng một cái, “Người ta nói đùa với huynh đấy, huynh thật sự còn nằm xuân thu đại mộng à, cứ nghệch ra.”
Lâu Ngạn Hồng cười nói, “Vũ Hoàng à, đây là thật đấy, kỳ thực đệ đừng trông Hiên Phượng bình thường giả bộ dáng thành thật, trên thực tế thì đã nhân lúc mấy sư huynh của hắn không để ý mà câu mất trái tim của Kha Nhi đi từ sớm rồi, Ngọc Cẩm đến bây giờ vẫn còn đang hậm hực đấy.”
Trong đầu tôi vang vọng một tiếng “oong”.
“Ca, huynh đừng có nói bậy như thế, người ta mặc kệ huynh luôn.” Lâu Tần Kha ngượng đến chạy vào sơn trang.
Lâu Ngạn Hồng nói, “Nha đầu này lại xấu hổ rồi, Hiên Phượng, đệ nhanh chóng vào trong đi, ta đi vào nói chuyện với muội ấy.”
Lâu Ngạn Hồng vừa đi, tôi liền xoay đầu sang nhìn Lâm Hiên Phượng, y vẫn ngây người như thế.
Lâm Hiên Phượng trời đánh vui đến không nói nên lời luôn rồi.
Lồng ngực có một nhúm lửa nho nhỏ đang thiêu đốt.
Tôi phẩy phẩy tay áo mình, nhíu mày nói, “Không tệ nhỉ. Thành thân tốt, thành thân tuyệt, rước một mỹ nhân lên kiệu hoa.”
Lâm Hiên Phượng lẩm nhẩm, “Ta không biết…”
Nhìn cái bộ dáng cô vợ nhỏ oan ức của y kìa!
Nhúm lửa nhỏ thành liệt hỏa cháy phừng phực, “Cô nương đẹp như thế cũng bị ngươi đoạt được vào tay rồi, tiểu tử ngươi diễm phúc không ít nhỉ, huynh đệ ta ghen tị muốn chết. Cho nên ấy, chuyện Lục Mỹ Đồ gác lại để sau này hẵng làm đi, huynh đệ ta ấy, bây giờ cũng đi tìm cô nương xinh đẹp. Ngươi ấy, qua cái đêm động phòng hoa chúc của ngươi cho tốt đi!”
Tôi mỉm cười liếc y một cái, bịch bịch bịch chạy xuống dưới cầu thang.
Lâm Hiên Phượng lập tức vươn tay túm lấy tôi, tôi chẳng hề nghĩ ngợi đã xoay người một quyền đấm lên người y.
Không ngờ tên tiểu tử này lại… không tránh né…
Trúng ngay thắt lưng. [1]
Y cứ thế mà chịu một đấm trọn sức lực toàn thân của tôi.
Y ôm bụng, đau đớn rên rĩ, “Vũ Hoàng đệ… đệ… cách thức ghen tuông của đệ thật sự quá đặc biệt…”
Tôi cười mỉm với y một cái, bóp lấy mặt y nhéo mấy cái, “Phượng ca ca, ta làm sao đây, ta thật muốn giết chết Lâu muội muội đó, ta ghen đến ngu người rồi.”
Lâm Hiên Phượng xoa xoa mặt mình, than thở, “Vũ Hoàng, đau quá.”
Vừa nhìn vẻ mặt một phần đau đớn chín phần phong vận thì liền biết là giả bộ.
Tôi đá đá chân y, “Đi, đừng ngồi ở đây nữa, mất mặt chết được.”
Lâm Hiên Phượng thở phào một hơi, túm lấy tay áo tôi đi vào trong sơn trang như sợ tôi sẽ đi lạc.
Tôi hất tay y ra, “Được rồi được rồi, là ta suy nghĩ nhiều, ta tưởng ngươi phản bội Hoàng đệ của chúng ta đấy, kỳ thật ngươi cũng không biết chuyện này, người không biết không có tội.”
Lâm Hiên Phượng cười có chút miễn cưỡng, “Hóa ra là như thế.”
Tôi cười, “Chẳng lẽ còn tưởng ta ghen à?”
Lâm Hiên Phượng không nói gì, chỉ im lặng tiến bước.
Tôi nhìn bóng lưng của Lâm Hiên Phượng, cười ha ha hai tiếng, lại tiếp tục cười thêm mấy tiếng.
Cảm giác ban nãy thật sự quen thuộc vô cùng, nhưng lại không nói được là đã xảy ra vào lúc nào.
Tôi đã nói dối.
Ban nãy tôi thật sự tức giận, đây có phải là ghen tuông hay không thì tôi không biết, tôi thậm chí không biết là ai đang ghen.
Là tôi, hay là Lâm Vũ Hoàng đang dần dần sống lại trong cơ thể tôi?
***
Chỉnh thể kiến trúc của Linh Kiếm Sơn Trang vừa khí thế vừa huy hoàng, rất có hơi thở cao xa hùng vĩ.
Một đám người đứng trước cửa Kinh Lôi Đường.
Lâu Thất Chỉ chắp tay đứng đó, uy phong vô cùng, lẫm lẫm đáng sợ.
Nhìn thấy Lâm Hiên Phượng đi tới, mặt ông ta lập tức lộ ra nụ cười hiền hậu tự đáy lòng, “Phượng Nhi, cuối cùng con cũng đã trở về.”
Lâm Hiên Phượng chắp tay nói, “Vừa nhận được mệnh lệnh của trang chủ, Hiên Phượng không dám chậm trễ, lập tức vội vàng trở về.”
“Còn gọi là trang chủ à? Qua một thời gian nữa phải sửa miệng rồi đấy.”
Lâu Thất Chỉ vuốt vuốt chòm râu trên mặt mình, ánh mắt thâm trầm.
Lâm Hiên Phượng trước là không hiểu làm sao, rồi sau đó nhanh chóng hiểu ra.
Lâu Thất Chỉ nói, “Nếu đã trở về rồi, khẳng định có hai người con nóng lòng muốn gặp mặt, lão già ta đây cũng không khiến người ta ghét bỏ nữa, đi đi.”
Lâm Hiên Phượng vội nói, “Không, trang chủ, con…”
Lâu Thất Chỉ nói, “Được rồi, Phượng Nhi, trước mặt ta con còn cần phải giả vờ nữa sao, nhanh đi tìm Kha Nhi đi, nha đầu đó hiện tại đang ở bên sông đấy.”
Lâm Hiên Phượng còn muốn nói gì đó, tôi lập tức vươn tay ra kéo kéo y.
Lâm Hiên Phượng nhìn tôi một cái bằng ánh mắt không hiểu, nhưng cũng không nói gì, đưa tôi cùng tiến vào sâu trong sơn trang.
Đi một đoạn đường, thấy người bớt hẳn, Lâm Hiên Phượng nói có hơi chút không vui, “Ta đang muốn cự tuyệt, sao đệ lại ngăn cản ta.”
Tôi mệt mỏi nói, “Đại ca, nói huynh không đầu óc thật sự huynh đúng là không đầu óc, trước mặt nhiều người như vậy, huynh nói với Lâu Thất Chỉ là huynh không muốn đứa con gái mỹ nhân quốc sắc thiên hương của ông ta, làm thế còn cho ông ta lối thoát không? Cái tên ngu ngốc nhà huynh!”
Lâm Hiên Phượng chợt gật gật đầu, “Thế cũng phải.”
Tôi thở dài, “Thôi đi, đoán hẳn Lâu trang chủ cũng thích huynh ngốc như thế này.”
Lâm Hiên Phượng nói, “Đệ cứ thích ăn hiếp ta, thích bắt bẻ miệng mồm.”
Tôi cười hì hì, huýt sáo đi về phía trước.
Trong Linh Kiếm Sơn Trang có một con sông.
Nước sông màu lam nhạt, tên cổ là Phẩm Nguyệt.
(Phẩm nguyệt [品月] ở đây có nghĩa là xanh dương lạt, màu lam nhạt, xanh nhạt.)
Sông Phẩm Nguyệt có nguồn từ nước suối dưới đất, bốn mùa nước chảy, trong vắt vô ngần, mùa đông cũng không kết băng.
Bờ sông là một cánh rừng cây hạnh.
Mùa đông cây hạnh héo rũ, rừng trống hết sức yên tĩnh.
Nghe nói Lâu Ngạn Hồng mỗi buổi sáng nhất định sẽ luyện kiếm ở nơi này.
Kiếm hoa như tuyết, tung bay lả tả, kinh hãi vô số loài chim dừng nghỉ trên những chạc cây khô héo.
Nghe nói Lâu Tần Kha thích nhất là thêu hoa điểu bên bờ Phẩm Nguyệt.
Phía sau dòng sông là một ngọn núi hoang, rất nhiều nam tử chưa kết hôn đều thích chạy lên trên núi ngắm trộm phong thái của Lâu đại mỹ nhân.
Lâu Tần Kha một mình ngồi trên bờ đê, nhẹ cầm kim thêu, từng mũi kim một đâm xuống mặt vải được căng trên khung thêu, gương mặt xinh xắn được tấm vải trắng muốt tôn lên càng thêm phần đoan trang ngọt ngào.
Vừa nhìn thấy cô nàng, Lâm Hiên Phượng đột nhiên bất động.
Tôi cười, “Muốn qua thì qua, huynh yên tâm, nói vài câu với cô ta không tính là vượt quá giới hạn.”
Tôi dựa vào một gốc cây khô, rỗi rảnh chẳng việc gì nên rung rung chân.
Lâm Hiên Phượng vừa bước qua, Lâu Tần Kha dường như bị giật mình, hô khẽ một tiếng, nắm lấy tay của mình.
Tôi “xì” một tiếng, thế này cũng giả quá đi.
Người trong lòng mới trở về, cô nàng lại có tâm tư ở đây yên lặng thêu thùa à.
Hơn nữa một người lớn như thế bước qua, cô ta lại không nhìn thấy sao? Nhìn tình hình này, tám phần là cố ý đâm trúng tay mình, kêu Lâm Hiên Phượng kiểm tra giúp cô nàng.
Chẳng ngờ Lâm Hiên Phượng thật sự là một tên ngốc.
Ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô ta kiểm tra tỉ mỉ, sau đó đứng dậy, nói mấy câu rồi đi trở về.
Nghe được Lâu Tần Kha kêu một tiếng rất rõ, “Phượng ca ca.”
Bàn tay thon thon còn không yên phận túm lấy góc áo của Lâm Hiên Phượng.
Nhưng đã nhìn thấy tôi, có hơi ngượng ngập thu tay lại.
Lâm Hiên Phượng nghi hoặc nhìn cô nàng, cô nàng lại vội vàng phất phất tay, nói một câu, rồi Lâm Hiên Phượng liền quay về.
Tôi hất cầm về phía Lâu Tần Kha đang ngượng ngùng ra mặt ngồi xuống thêu thùa, “Thế nào?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Tay của muội ấy bị thương rồi, ta đi lấy thuốc cho muội ấy.”
Tôi đứng thẳng người lại, “Huynh đi lấy, lão tử thay huynh bôi thuốc.”
Đoán hẳn Lâm Hiên Phượng lấy được thuốc bôi cho cô nàng, cô nàng sẽ đau đến rơi cả nước mắt mất.
Lâm Hiên Phượng nhíu mày nói, “Tại sao.”
Tôi kéo kéo y phục, “Làm ơn, huynh tưởng ta sẽ tranh giành với huynh sao? Ta thích mỹ nữ, nhưng ta không thích con gái làm bộ.”
Lâm Hiên Phượng nói, “Đệ ghét muội ấy?”
Tôi lè lè lưỡi, “Dù sao không thích là được.”
Lâm Hiên Phượng không đáp lời, chỉ treo nụ cười bí ẩn rời đi.
Tôi đứng tại chỗ, bực dọc ít nhất cũng nửa canh giờ.
Sau đó y chậm rãi cầm thuốc mỡ đến, tôi lập tức giành lấy, chạy qua bôi thuốc cho Lâu Tần Kha.
Quả nhiên như tôi đã đoán, một vết kim chích nhỏ xíu mà cô nàng đã kêu thảm thiết như phát tình vậy.
Lúc này tôi tức lắm, lửa giận chẳng nơi phát tiết, cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
Lâm Hiên Phượng ở bên cạnh im lặng không nói gì, dưới sự hành hạ của tôi, Lâu Tần Kha oai oái kêu khổ.
Sau đó khi chúng tôi trở về phòng, tôi bội phần mệt mỏi ngã xuống giường.
Lâm Hiên Phượng ngồi xuống cạnh tôi, hai mắt cong cong, khẽ khàng nói, “Đệ ghét muội ấy thêm chút nữa đi, ta thích đệ ghét muội ấy.”
Tôi gãi gãi đầu, chớp chớp mắt, “Huynh là tên ngốc à?”
Lâm Hiên Phượng chỉ cười không nói.