Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 22




Nhưng mà, giết.

Từ này nói thì dễ, trên thực tế cả nghĩ tôi cũng chẳng dám nghĩ.

Bất luận hắn từng làm chuyện gian ác gì thì hắn cũng là một con người, một con người còn sống sờ sờ.

Tôi nhanh chóng mặc áo vào, nhìn Trọng Liên vẫn còn mê man trên giường, bước qua, hai tay bóp cổ hắn.

Hắn ngẩng đầu lên như đã cam chịu, khép mắt lại.

Luôn cảm thấy Trọng Liên không giống một người, mà là rất nhiều người.

Vẻ tuyệt vọng một khắc trước khi nhắm mắt ấy, khiến người ta nhìn mà khó chịu đến muốn rơi lệ.

Chớp mắt này, tôi chỉ cảm thấy mình thật sự là một tên ngu ngốc.

Bởi vì báo thù, làm ra loại chuyện tổn thương người khác.

Hắn giết tôi là chuyện của hắn, tôi còn muốn vì để giữ tính mạng của mình mà làm cái chuyện tán tận lương tâm này.

Nới lỏng tay ra, kéo chăn đắp lên cho hắn.

Hắn mở mắt, nhìn về phía trước nhưng không tiêu điểm.

Tôi lập tức vọt đến cửa phòng, dự tính gọi Lâm Hiên Phượng và Tư Đồ Tuyết Thiên, xông thẳng lên núi Thái Sơn.

Kềm không được mà quay đầu lại nói với Trọng Liên, “Nhớ phải tẩy rửa, nếu không… sẽ phát sốt.”

Cơ thể của Trọng Liên rất cám dỗ.

Trong lòng tôi rất rõ, ban nãy tôi căn bản ôm bảy phần hưởng thụ ba phần báo thù đi làm cái chuyện đó.

***

Tư Đồ Tuyết Thiên không biết võ công, đưa thuộc hạ theo, giờ đã đi về hướng núi Thái Sơn rồi.

Lâm Hiên Phượng vẫn còn ngủ trong phòng, hô hấp đều đều bình thản.

Đột nhiên cảm thấy Lâm Hiên Phượng giống như Đích Trần Tiên Tử gần bùn mà chẳng lấm, còn tôi, từ sớm đã dơ bẩn bất kham.

Tôi ngồi cạnh bên Lâm Hiên Phượng, vỗ vỗ vai y, nhéo nhéo mặt y, cười khẽ gọi một tiếng, “Hiên Phượng ca, dậy leo núi Thái Sơn nào.”

Đã là giờ sửu canh ba.

Dưới chân Thái Sơn đen kịt một màu, Lâm Hiên Phượng đốt cây đốt lửa, ánh lửa bập bùng thoáng chốc thấp sáng bóng tối.

Lâm Hiên Phượng vội vã đi đến chân núi, “Đệ lên cùng ta đi.”

Chân nhún nhẹ một cái đã nhảy được vài trượng, tôi nghệch mặt nhìn bóng hình y đã biến thành một điểm đen nhỏ, cũng nhảy theo, nhưng không nhảy cao được bằng y.

Cứ luôn cảm khái tên tiểu tử này võ công chẳng học đến đâu, khinh công nhảy như con bọ chó vậy, hiện tại càng xác định niềm tin này.

Hồng hộc hồng hộc nhảy nửa canh giờ, đã đến lưng chừng Thái Sơn.

Cả người mệt lả, cả thở mạnh cũng không nổi.

Vừa kêu Lâm Hiên Phượng dừng lại nghỉ ngơi một chút, bỗng xảy ra chuyện không thể ngờ tới.

Một đạo hồng quang xoẹt qua trong bóng tối, một nam tử cao gầy xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Lúc này trời đã hơi rạng, cỏ cây chung quanh đã hiện lên sắc xanh lục lờ mờ.

Băng lam hồ điệp nơi khóe mắt nam tử đó lại càng nổi bật hơn những cảnh sắc khác.

Gió thu se lạnh thổi tung mái tóc dài của y, đón gió bay múa, tựa như sóng nước.

Lâm Hiên Phượng chỉnh lại mái tóc đen bị gió thổi loạn của mình, hơi kinh ngạc nói, “Hoa đại ca, huynh thật sự đến rồi.”

Hoa Di Kiếm nói, “Ta đến để kêu các ngươi quay về.”

Lâm Hiên Phượng nói, “Tại sao? Bọn ta không đi giành linh chi.”

Hoa Di Kiếm nói, “Ta biết. Người của Trọng Hỏa Cung đã tới rồi, ban nãy ta đã nhìn thấy Trọng Liên. Hình như y bị tán công còn chưa hồi phục, ắt chưa phát hiện sự có mặt của ta.”

Tôi nói, “Vậy huynh…”

Hoa Di Kiếm nói, “Ta không lợi dụng lúc người ta gặp hiểm đâu.”

Vừa nghe y nói như thế, thế mà tôi lại thở dài nhẹ nhõm, cũng may Hoa Di Kiếm là một quân tử.

Lâm Hiên Phượng nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn Hoa Di Kiếm, “Hai người đang nói gì? Hoa đại ca, huynh muốn giết Trọng Liên?”

Hoa Di Kiếm nói, “Lâm công tử, ngươi đi theo ta.”

Xoay người liền biến mất trong rừng rậm.

Lâm Hiên Phượng nhìn nhìn tôi, nói, “Huynh ấy gọi đệ hay là gọi ta vậy?”

Tôi có hơi khó chịu, “Đương nhiên là gọi huynh rồi, Lâm công tử.”

Lâm Hiên Phượng nhíu mày nói, “Vũ Hoàng, đệ thế này là ý gì.”

Tôi dùng tay quạt gió, thờ ơ nói, “Ta chẳng ý gì cả, đi tìm Tiểu Tuyết trước đây, Lâm công tử và Hoa đại ca xum họp xong rồi đến tìm bọn ta sau.”

Chắp tay cười nhạt một cái, rồi phóng về phía đỉnh núi.

Lâm Hiên Phượng ở đằng sau gọi tôi một tiếng, tôi che tai lại, làm như hoàn toàn không nghe thấy.

Nhiệt độ trên đỉnh núi rất thấp, tôi lạnh đến run lập cập.

Ôm lấy mình tiến lên một đoạn, vừa đi vừa run.

Ánh lửa dần hiện ra, phía trước đông nghẹt là người.

Đằng sau một phiến đá cực lớn ở đằng sau có hai người đang đứng.

Giống như đang ôm chặt lấy nhau, còn đang hôn môi… Ặc, đỉnh Thái Sơn này quả thực rất lạnh, nếu được ôm nhau thì chắc chắn là ấm áp hơn nhiều, hai ông này thật lợi hại, chiêu này cũng nghĩ ra được.

Đợi đã, hai ông này?

Tập trung nhìn lại, thật sự là hai tên đàn ông!

Hóa ra thế giới này người biến thái không chỉ có Trọng Liên và Lâm Hiên Phượng à…

Khụ khụ, không thích hợp cho nhi đồng, tôi nên đi nhanh mới được.

Vừa vòng qua tảng đá lớn đó, lập tức nhìn thấy Ngọc Diện Tuyết Thiên Tư Đồ thiếu gia.

Tiểu tử này cũng đang quan sát địa thế của hang động linh chi.

Tôi bước đến vỗ vai y, “Tiểu Tuyết!”

Cả người Tư Đồ Tuyết Thiên run bắn lên, thật sự bị tôi dọa đến giật nảy, “Làm ơn đi, lần sau xuất hiện ngươi tỏ chút dấu hiệu có được không, sức chịu đựng của trái tim ta yếu lắm.”

Tôi cười, “Tiểu Tuyết, ngươi đoán hôm nay Trọng Hỏa Cung liệu có phái người đến không?”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Thiên Tàm Linh Chi được xem là vật tương đối quý báu, tuy rằng thế lực của Trọng Hỏa Cảnh cực lớn, nhưng Liên cung chủ sẽ không đến.”

Tôi trợn trắng mắt, “Hắn đến cũng vô dụng.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Võ công của Trọng Liên là đệ nhất thiên hạ, sao có thể vô dụng được? Cũng chả biết sao mỗi lần nhắc đến hắn là ngươi lại nổi giận như thế.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, “Bởi vì hắn là TÊN CẶN BÃ.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Sao nghe từ miệng ngươi thì ai cũng thành cặn bã cả vậy? Ta dự đoán đại đệ tử và nhị đệ tử trực thuộc của Trọng Hỏa ít nhất cũng sẽ có một người đến.”

Tôi cười nói, “Hừm hừm.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Ngươi cười âm hiểm như vậy để làm gì?”

Tôi lại cười nói, “Hừm hừm hừm.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Đừng thế nữa, ngươi có gì nói thẳng đi, ta nghe mà toát mồ hôi lạnh.”

Tôi nói, “Ngươi nhìn thử xem, Thủy Kính sẽ không đến, Phàn Dịch cũng sẽ không đến, mà nha đầu Sở Vi Lan sẽ đến, hơn nữa không phải chỉ một người, nàng ta sẽ đến cùng một người trong Tứ Đại Hộ Pháp của Trọng Hỏa, ta đoán hộ pháp đó không phải là Hải Đường.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Sao ngươi lại ra kết luận này?”

Bởi vì ta đã nhìn thấy.

Nhưng câu này không thể nói được, “Thiên cơ bất khả lộ, chúng ta cứ đánh cược thử xem. Bây giờ ngươi đoán nữa đi, Minh Thần giáo liệu có phái người đến không?”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Trường hợp thế này Minh Thần giáo nếu không đến thì e rằng sẽ làm mất uy phong của mình. Hơn nữa cao thủ của Minh Thần giáo nhiều như mây, muốn đoạt linh chi, thực sự chỉ là chuyện nhỏ. Cho nên, ta dự đoán Mai Ảnh giáo chủ cũng sẽ không đến, người đến có khả năng là tả sứ ‘Độc công tử’, cũng có khả năng là hữu sứ ‘Nang Trung Tiễn’.”

Tôi nói, “Không tệ, nhưng ta cảm thấy bọn họ đều sẽ đến. Ngươi nghĩ linh chi cuối cùng sẽ vào tay ai?”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Ta nghĩ linh chi cuối cùng sẽ thuộc về Trọng Hỏa Cung. Tuy rằng hai phái đều là tà giáo, nhưng Trọng Hỏa Cung hành sự trước nay ổn trọng, Liên cung chủ nếu không nắm chắc phần thắng thì sẽ không thể nào phái người đến.”

Tôi cười ha hả, nói, “Ta lại cảm thấy linh chi sẽ vào tay Minh Thần giáo.”

Tư Đồ Tuyết Thiên châm chọc, “Vũ Hoàng ca ca sao lại nói thế?”

Tôi cười càng hài lòng hơn, “Ngoan, thật nghe lời. Nếu như khúc trước ta đoán không nhầm, người đến là Sở Vi Lan và một trong Tứ Đại Hộ Pháp, trong bốn người này thì võ công của Hải Đường cao hơn nhiều so với những người kia, nếu không phải nàng ta, tỷ lệ giành được phần thắng sẽ rất thấp. Hơn nữa võ công của Sở Vi Lan thấp kém, chỉ có thể dùng trí chứ không thể đánh đấm, mặc cho nàng ta băng tuyết linh mẫn thế nào thì cũng không thể đỡ được ám khí mà Mẫn Lâu phóng ra – Hơn nữa ám khí này còn được Thiên Nhai bôi độc.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Quả thực như vậy, nhưng ngươi làm sao biết người đến chắc chắn là những người này?”

Tôi nói, “Hí hí, ngươi đợi mà xem đi.”

Lời còn chưa xong, một thanh kiếm thanh hồng phá không bay ra!

Nó bay ngược lại như một cây bumerang, xuyên qua đám người, chung quanh dậy lên những tiếng kêu thảm thiết.

Một thiếu nữ vận áo lam nhẹ nhàng bay tới, dừng lại ngay trên hang động.

Theo sau lại là một nam tử tuấn mỹ mặc xiêm y màu xanh lục, thần sắc kiêu ngạo.

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Sao ngươi lại đoán chuẩn như thế?”

Tôi nói, “Sở Vi Lan thích tham gia náo nhiệt, còn thích chơi trội, tên cặn bã Trọng Liên đó lại yêu thương nàng ta, nàng ta nói thế nào là như thế đó, đương nhiên là để nàng ta đi rồi. Hải Đường là một trong tam đại mỹ nữ trên giang hồ, Sở Vi Lan đã thích nổi bật như thế, vậy chắc chắn sẽ không kêu nữ tử khác đẹp hơn mình bội phần đến cùng chứ?”

Tư Đồ Tuyết Thiên đề phòng nhìn tôi một cái, “Ngươi thấu hiểu nữ nhân thế này à.”

Tôi cười đắc ý, “Hí hí, đúng thế.”

Sở Vi Lan ở phía trên lớn tiếng nói, “Các vị tiền bối giang hồ, anh hùng võ lâm, tiểu nữ Sở Vi Lan phụng mệnh Liên cung chủ của chúng tôi đến đây để hái Thiên Tàm Linh Chi! Bây giờ chúng tôi sắp tiến vào động linh chi, nếu như có ai cũng muốn linh chi này, vậy thì mời so tài cùng với hộ pháp Lưu Ly của chúng tôi, nếu như hắn ta thua, chúng tôi sẽ không nói một lời lập tức rời đi, nếu như hắn ta thắng, chúng tôi sẽ đợi không ai đánh thắng được hắn rồi sẽ tiến vào, xin hỏi các vị có dị nghị gì đối với đề nghị của tiểu nữ không?”

Lời này vốn nghe vô cùng ngạo mạn, cũng chẳng biết liệu có phải do Sở Vi Lan là một cô gái hay không mà cứ cảm thấy nói thế này lại khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Chẳng ai phản đối, nhưng cũng chẳng ai bước lên tỷ võ.

Tất cả mọi người đều lùi bước.

Chúng nhân đều từng nghe một câu thế này: địa ngục Diêm Điện, nhân gian Trọng Hỏa; thần nãi Ngọc Hoàng, chi vi Liên Dực. (*)

(* Đại ý: Địa ngục có điện Diêm La, nhân gian có Trọng Hỏa, đứng đầu thần tiên là Ngọc Hoàng, còn vật được tôn thờ/ quan trọng nhất của Trọng Hỏa là Liên Dực.)

Chẳng ai sợ đắc tội Sở Vi Lan, chẳng ai là không sợ đắc tội Trọng Liên.

Đợi hồi lâu chẳng người trả lời.

Sở Vi Lan khẽ mỉm cười, nói, “Nếu không ai đến, vậy bọn ta chỉ còn –“

“Đợi đã!”

Giọng một nam tử văn lên, chúng nhân đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy hai người đàn ông đi ra từ đằng sau đoàn người.

Một người trong đó vận một thân thanh y, trông ước chừng độ tuổi nhược quán, gương mặt lạnh lùng, tướng mạo tuấn mỹ.

(Nhược quán: tuổi chừng 20.)

Người còn lại vận trường sam màu đen, quần vải sắc xám, ước độ cũng chưa quá nhi lập chi niên, nhưng gương mặt luôn tràn ý cười nói với mọi người rằng, “Khinh công của ta và Thiên Nhai công tử đều không được tốt, cho nên đi bộ lên đây, động tác chậm trễ một chút, vẫn mong cô nương lượng thứ.”

(Nhi lập chi niên: tuổi từ 30 trở lên.)

Sau giây lát trầm mặc, chúng nhân bắt đầu sôi nổi nghị luận.

Sắc mặt của Sở Vi Lan chợt tối, miễn cưỡng nói, “Không sao cả, xin hỏi hai vị đồng loạt tiến lên hay là đơn đả độc đấu?”

Nam tử kia nói, “Chúng tôi tất nhiên không dám lấy nhiều đánh ít, chúng tôi đã leo núi quá lâu, bây giờ phải nghỉ ngơi một chút, cô nương xin chờ giây lát có được chăng?”

Tôi nghĩ trong lòng Sở Vi Lan đã rõ ý của y là võ công của mình quá yếu, nàng ta và Lưu Ly cùng lên đánh cũng tương đương với một người chiến đấu.

Nàng ta cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể lúng túng gật đầu.

Từng nghe Lâm Hiên Phượng hình dung tướng mạo của tả hữu sứ, lần này mười phần cũng được tám, chín.

Tôi cười nói, “Quả thực là Mẫn Lâu và Thiên Nhai.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Nếu chỉ xét mỗi võ công, Thiên Nhai và Mẫn Lâu cộng lại cũng chẳng bằng Lưu Ly. Nhưng Thiên Nhai dùng độc là thiên hạ đệ nhất, Mẫn Lâu ám khí là thiên hạ đệ nhất, hai người phối hợp lại, nhất định là kẻ mạnh trong kẻ mạnh.”

Tôi phì cười nói, “ ‘Ngọc Diện Tuyết Thiên Tư Đồ thiếu gia’ quả nhiên là lợi hại, phân tích thấu triệt như thế.”

Tư Đồ Tuyết Thiên bất mãn nói, “Ta nói… Sao cái miệng của ngươi như lỗ rò nước vậy, càng rò càng rộng, đều tại ngươi suốt ngày gọi cái tên này, hại huynh trưởng ta ngày nào cũng gọi ta như thế.”

Tôi vỗ vỗ vai y, “Tiểu Tuyết, đây là ta muốn tốt cho ngươi.”

Quay đầu sang nhìn, phát hiện họ đã đánh xong từ sớm, Thiên Nhai và Mẫn Lâu hai người đứng nguyên tại chỗ không hề cử động.

Trên mình Lưu Ly có mấy vết thương, khom người, sắc môi biến tím, giống như đã trúng kịch độc.

Sở Vi Lan đỡ y, đang cắn răng nghiến lợi nhìn hai người đó.

Trông dáng vẻ thì họ đã thua.

Thiên Nhai ném một lọ ra, rải chút bột phấn lên phía trên, “Thuốc giải.”

Sở Vi Lan lo lắng đề phòng bước qua, nhặt cái lọ lên, tức giận nói, “Các ngươi thế này căn bản là hai đánh một!”

Mẫn Lâu cười nói, “Sở cô nương, thế này là cô không đúng rồi, ta chỉ dùng ám khí đã dính độc đả thương hắn, Thiên Nhai không hề ra tay.”

Sở Vi Lan vẫn không phục, “Ai cũng đều biết độc của Thiên Nhai là kịch liệt nhất toàn thiên hạ! Ngươi thế này không phải là hai đánh một sao?!”

Mẫn Lâu vẫn ung dung cười nói, “Giả sử nếu độc này là do Liên cung chủ của các cô làm, vậy chẳng lẽ thế là chứng tỏ chúng tôi và hắn cùng liên thủ sao?”

Sở Vi Lan tức đỏ cả mặt, nhưng vẫn không lời nào nói lại, chỉ có thể đưa Lưu Ly giận dữ rời khỏi.

Thiên Nhai cầm Thiên Tàm Linh Chi trong tay bước ra từ trong động linh chi.

Bọn họ hình như không dự tính trưng cầu ý kiến của chúng nhân, chỉ có Mẫn Lâu nói một tiếng cáo từ, đoạn chuẩn bị vội vàng rời đi.

Tôi vội nói, “Lâm Hiên Phượng tiểu tử thối này chết ở đâu rồi.”

Chính vào lúc này, một thân ảnh tím nhạt nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt chúng nhân.

Tay áo bay bay, tựa như hoa tuyết bay lả tả ngày trời đông, tung bay phất phới từng hồi trong bầu không lạnh giá.

Tôi nhịn không được mà vỗ tay nói, “Hảo khinh công! Ngầu quá xá!”

Còn dùng tay chọc chọc Tư Đồ Tuyết Thiên, chọc đến nỗi y phải gọi mẹ.

Giọng nói lanh lảnh của người đó nhẹ nhàng vang lên, “Ta cũng đến để cầu linh chi, hy vọng có thể cùng hai vị phân cao thấp.”

Tôi chợt nhìn kỹ lại, mới phát hiện thiếu niên kia hóa ra là Ôn Thái.

Tôi vỗ tay tán thưởng nói, “Minh Thần giáo thật ghê gớm, ngay cả nam sủng cũng lợi hại như thế!”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Ôn Thái đâu chỉ là nam sủng của Mai Ảnh giáo chủ, còn là đệ tử thứ nhất y trực tiếp truyền thụ võ nghệ nữa, hơn nữa còn là bảo bối ưa thích của y.”

Trong đầu tôi lập tức hiện lên cảnh tượng Ôn Thái và Hoàn Nhã Văn ôm nhau hôn hít sau tảng đá lớn.

Hóa ra lại một kẻ vượt tường.

Một cơn gió lạnh thổi qua, thân thể gầy yếu của Ôn Thái giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, mà vẻ mặt thì vẫn quật cường không đổi.

Chính vào lúc y sắp sửa xuất chiêu, Thiên Nhai lại ném cây linh chi đó qua.

Ôn Thái nghi hoặc nhìn Thiên Nhai, hỏi, “Thiên tả sứ, ngươi làm thế này là ý gì?”

Thiên Nhai lạnh nhạt nói, “Giáo chủ đã nói, không từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt được Thiên Tàm Linh Chi – ngoại trừ gặp được hai người Ôn Thái và Hoàn Nhã Văn.”

Ôn Thái sửng sờ nhìn y, hỏi, “Tại sao?”

Thiên Nhai nói, “Giáo chủ chỉ bảo chúng tôi làm thế, không bảo chúng tôi phải giải thích thế nào.”

Mẫn Lâu cười khà khà nói, “Ôn công tử, nếu đây là ý của giáo chủ, thì ngươi cứ nhận lấy đi.”

Chính vào lúc này, phía dưới vọng đến âm thanh của một người, “Bởi vì vị ‘Ôn công tử’ này ấy à, từng là cấm luyến của Minh Thần giáo chủ! Giáo chủ thích sự chặt chẽ của y, bọn ta cũng hết cách với y – thôi!!”

Lời còn chưa dứt, âm thanh đã bị chặn lại.

Có một người ngã xuống đất, trên đầu thủng một lỗ máu, trên mặt cắm một cây ám khí hình hoa mai màu đen.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ khuôn mặt người đó đã biến thành cùng một màu với đóa mai kia.

Người ném cây ám khí kia, chính là Mẫn Lâu ban nãy còn cười vô cùng rạng rỡ.

Danh bất hư truyền, “Nang trung tiễn”, giết người vô tung vô ảnh, phối hợp với độc của Thiên Nhai, gần như là mất mạng trong nháy mắt.

Tôi không chịu được máu, vừa thấy người chết đầu óc đã choáng váng, dùng tay chống lên tảng đá lớn, cả nửa ngày trời mới hồi phục lại được.

Ôn Thái dường như chẳng chút phản ứng gì, trông y cũng lớn cỡ tôi, tại sao chẳng sợ hãi chút nào cả?

Tôi dời mắt sang chỗ khác, “Tiểu Tuyết, Lê Tử Hạc không đến à?”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Lê Tử Hạc là nam sủng của Mai Ảnh giáo chủ, sao lại đến nơi thế này.”

Tôi nói, “Mai Ảnh giáo chủ không phải là thích Ôn Thái sao?”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Hắn ta không thể đồng thời thích vài người sao?”

Đồng thời thích vài người… thế còn gọi là thích sao.

Tôi nói, “Vậy ngươi nói ta biết, Lê Tử Hạc có phải là một trong Lục Mỹ không?”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Sao ngươi lại cho rằng y là Lục Mỹ?”

Tôi nói, “Hiên Phượng ca nói cho ta biết.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Hắn tự nhiên lại nói với ngươi như thế.”

Tôi nói, “Bản lãnh của Tiết Hồng đúng là lớn thật, ngay cả nam sủng của Mai Ảnh giáo chủ cũng câu đi mất.”

Tư Đồ Tuyết Thiên khinh thường nói, “Tiết Hồng? Dựa vào bà ta? Xì.”

Tôi nói, “Nghe nói tính cách của Tiết Hồng rất dịu dàng.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Sao có thể chứ? Nếu Tiết Hồng mà dịu dàng thì thế gian này chẳng nữ nhân nào hung dữ nữa.”

Tôi sờ sờ cằm, ý vị thâm trường nói, “Thế cũng phải, giống một người hung dữ như ngươi cũng có thể chế ngự, xem ra bà ta cũng là một nhân vật lợi hại.”

Tư Đồ Tuyết Thiên vội nói, “Bà ta không chế ngự ta, ban đầu là tự ta bị ma xui quỷ ám…”

Nói đến đây, đôi mắt trợn thật to, nhưng không nói gì thêm nữa.

Tôi gật gật đầu, chỉ đoàn người dần tản đi, “Ngươi xem, người cũng đã đi hết rồi, cái con rùa Lâm Hiên Phượng còn chưa đến.”

Vấn đề này tạm thời trốn tránh đi.

“Tiểu Tuyết, ta xuống núi tìm Hiên Phượng ca, một lát sẽ tìm ngươi sau.”

Sau đó nhảy xuống, chạy về hướng sườn núi.

Gió lạnh ào ào quất tới, da dẻ gần như muốn nứt rạn, híp mắt lại, tìm kiếm bóng hình Lâm Hiên Phượng khắp nơi.

Hoa Di Kiếm không thể nào kéo y đi xó xỉnh nào đó đập chết rồi chứ…

Vốn chỉ là một ý nghĩ vui đùa, nhưng càng suy nghĩ càng khẩn trương, cuối cùng lại thành lo lắng đến tim đập thật nhanh.

Lại đến nơi Hoa Di Kiếm chặn chúng tôi lại, chạy về phía rừng rậm.

Hóa ra tôi là thằng đần.

Lâm Hiên Phượng và Hoa Di Kiếm vẫn ở nơi đây.

Dưới một gốc cây sum suê xanh ngắt, Lâm Hiên Phượng tựa vào nó, Hoa Di Kiếm thì đang đè trước mặt y.

Mái tóc dài tản mác của Lâm Hiên Phượng tung bay theo gió.

Hồ điệp xanh lục trên chuôi kiếm Cam A va nhau, tạo ra những âm thanh leng keng lanh lảnh.

Không nhìn thấy mặt của bọn họ, thế nhưng đang làm chuyện gì, thì vừa nhìn đã biết.

Lâm Hiên Phượng đột nhiên dùng sức đẩy Hoa Di Kiếm ra!

Một đôi mắt đào hoa lưu chuyển nhìn tôi có chút chột dạ.

Tôi cười cười, dùng tay áo lau trán mình, “Không ngờ đỉnh núi lại lạnh như thế, chạy một chút là đổ mồ hôi. Các người tiếp tục đi, không cần để ý đến ta.”

,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.