Phần 3. Hậu Hóa đơn chương 4
Béo về hàn, ng yêu cũ nghiễm nhiên trở thành chân quan trọng, bằng vẻ bề ngoài, bằng sự lọc lõi thông minh, Cũ lấy lòng hết cả công ty, từ hàn cho đến việt. Riêng tao thì ko, tao vẫn giữ 1 khoảng cách, tao đã từng yêu say đắm, nhưng đó là ngày xưa, giờ thì khác. Tao vẫn giữ thói quen trưa trưa đi ăn cơm cùng Lee, 2 đứa cười cười đùa đùa với nhau, cái gai mang tên ng yêu cũ dần dà cũng trở nên quen thuộc, tao kệ. Vậy nhưng ng cũ thì ko kệ tao, ẻm đối với tao dùng 1 thái độ khác với những người còn lại, ko biết là vì cái tình cảm rơi rớt của ngày xưa hay vì muốn phá tao với Lee.
Trưa thứ 6 đi ăn cơm, tao xuống trước do Lee bận, vừa ngồi xuống chưa ấm đít thì thấy người cũ bê khay cơm lại ngồi đối diện, tao hỏi hình như các hôm em ngồi chỗ khác thì phải, ng cũ cười nói vâng, từ nay em thích ngồi chỗ này.
Tao ko nói lại nữa, kệ mẹ mày, Lee thường là ngồi cạnh tao, mày ngồi đối diện thì cho mày ở đấy mà xem bọn tao chim chuột. 1 lúc sau Lee mới xuống, Lee đưa mắt nhìn về chỗ tao rồi hớn hở bê cơm ra, Lee đặt khay cạnh tao rồi nói tự nhiên ơ tình cũ ko rủ cũng đến à… Chắc ng cũ cũng bất ngờ vì câu nói rất việt của Lee. Nhưng ẻm cũng xoay xở nhanh ko kém, ẻm bảo vô tình vì hết chỗ ngồi, tiện thể ôn lại kỷ niệm chứ ko có ý gì. Rồi tao ngồi nghe 2 đứa nó nói chuyện với nhau, đm, toàn chuyện ba lăng nhăng cơ mà xem ra có vẻ hợp ý nhau lắm. Lại chả thế, con ng yêu cũ của tao đầu óc bá mẹ nó đạo rồi, cỡ như Lee chắc chỉ giống nó hồi sinh viên thôi. Tao thấy có gì đó tội nghiệp Lee, chắc phải khuyên bảo Lee tránh xa con yêu nữ kia ra mới được.
Tối đó Lee qua tao sớm, 2 đứa tắm chung mới vl, công nhận ngực giả nhìn đẹp thật, giá mà ngực thật đẹp như giả thì phải tốt ko. Lee sống thoải mái lắm, phong cách như kiểu kiếm tiền ở việt nam dễ quá mà chi tiêu thì lại rẻ thì phải, có vài lần tao hỏi lương của ẻm được bao nhiêu, ẻm ko nói mà bảo cho anh đoán, tao bảo đoán thế đéo nào được, em cho 1 cái mốc đi rồi anh đoán trên hay dưới nhé, Lee bảo vâng, ẻm nghĩ nghĩ rồi kêu mốc em đặt ra là 6000$, theo anh là trên hay dưới. Tao cười nghĩ vậy là loanh quanh tầm 6k $, gấp 6 lần tao rồi. Thế rồi lại đè cho em xuống nằm dưới mà dã chứ đoán làm đéo gì nữa.
Đi ăn đi chơi về rồi Lee ngủ ở phòng tao, giờ thì chắc đéo ngại với ai nữa rồi.
Lại choạch nhau 2 phát mới ôm nhau ngủ, trong lúc thiu thiu tao bảo Lee đừng có chơi với ng yêu cũ của tao, dễ bị nó dắt mũi lắm, Lee phì cười bảo anh nghĩ em khờ khạo lắm à, để xem ai dắt mũi ai, em là cháu của giám đốc, thích thì đuổi việc bạn ý lúc nào chẳng được. Đm, lời này là nói thật rồi, tao hỏi lại ơ thế thì em thích đuổi việc anh lúc nào cũng được nhỉ, Lee rúc vào lòng tao khúc khích nói anh thì khác, em lúc nào cũng ở dưới anh mà.
Hôm sau dậy sớm, Lại phải làm 1 cuốc nữa cho tê cờ him rồi mới thả cho Lee về, Lee bảo hôm nay công ty có tổng kết cuối năm của toàn người hàn thôi. Ừ thì để nó đi, tao hỏi tối lại về đây ngủ chứ mà ẻm chỉ cười. Nửa buổi sáng, trời nắng đẹp, nằm kềnh cang ở nhà cảm thấy có lỗi với trời quá bèn lượn vào facebook xem có cháu nào rảnh háng để rủ đi chơi. Bỗng hoa xanh chạy sang bảo anh ơi, về nha trang chơi ko, tuần sau em về. Tao lăn tăn, đi chơi cũng thích cơ mà đi thế này chả thuộc cái thể loại gì, chả nhẽ xin nghỉ vài ngày đi chơi à, việc thì cả đống. Hoa xanh kêu em về chơi 1 tuần, anh có đi cùng em thì đi, em cho ở nhờ đỡ mất tiền khách sạn, hehe. Tao lắc đầu bảo để khi khác vì đợt này đang nhiều việc.
Tối hôm đó đéo thấy Lee qua, cả ngày chủ nhật cũng ko thấy qua, tối chủ nhật tao nhắn tin hỏi han thì đéo thấy trả lời. Tao cũng ko nghĩ nhiều. Sáng thứ 2 đi làm bình thường, lên cty ko gặp Lee đâu, đến gần trưa thì thằng hàn quản lý gọi tao vào phòng nói chuyện, nó bảo xin lỗi, có một số vấn đề nên mày phải nghỉ việc ở đây, tao nghe thấy giật hết cả mình, tao bảo có phải vì liên quan đến việc yêu Lee. Thằng hàn gật đầu bảo xin lỗi, quyết định từ trên, tao cũng nói giúp mày rồi nhưng ko được, giám đốc bảo sẽ giới thiệu cho mày một chỗ khác…Tao hỏi hôm nay ko thấy Lee đi làm, thằng hàn nói cái đó lúc nào mày hỏi Lee nhé, nhưng tao đoán chắc Lee cũng ko được ở VN lâu nữa đâu….
Thế đấy, chuyện với gái Hàn đến nhanh chóng mà đi cũng bất ngờ như vậy. Tết năm đó Lee về Hàn Quốc, cơ bản thì sau đó coi như ko còn liên lạc với nhau nữa. Tao lại sống độc thân một thời gian, yêu thương bản thân mình hơn và định hướng về cái sự yên bề gia thất, thế nhưng dòng đời nào êm ái như dòng sông… Hôm đó tao gặp 1 em tinder ở quán café nhạc sống, ẻm bảo tao hát tặng em bài, tao lên hát, ca mà run, nhưng thế beep nào lại có 1 đứa con gái khác trong quán lên tặng hoa, hát xong tao xuống và tiến lại bàn ng tặng hoa tao, ẻm ngồi 1 mình, tao bắt chuyện hỏi sao lại ngồi đây 1 mình the, em ko ko trả lời….
Tiếng MC giới thiệu người tiếp theo, tao cũng cười chào ẻm và về lại bàn ngồi với em tinder kia. Em tinder bảo cậu mới hát mà đã co fan hâm mộ ngay được, xem ra sát gái ko phải vừa. Tao vẫn run, cơ bản chưa hát chốn đông người thế bao giờ. Không gian quán cởi mở, hẹn gặp buổi đầu nên tao cố tình chọn chỗ này, tuy nhiên xem ra ko đủ yên tĩnh để nói chuyện, tao gợi ý tinder đi ăn gì đó tìm không gian khác, tinder đồng ý. Đứng dậy đi ra ngoài, qua bàn em tặng hoa khi nãy, tao giới thiệu với ẻm rằng tinder là ng lần đầu hôm nay gặp, hẹn nhau ở đây, ồn quá nên ra ngoài, em có muốn đi cùng bọn anh ko. Em tinder có vẻ ko hài lòng lắm, bỗng thấy em Hoa kia đưa điện thoại lên có dòng chữ, em ko nói được, có phiền ko. Tinder cũng nhìn thấy chữ, chắc cũng thương cảm nên nói đi cùng bọn tớ cho vui, vậy là Hoa gật đầu… 3 người đi ăn nem rán, uống trà chanh. Thực là hơi cảm giác bất tiện vì Hoa ko nói được, Hoa dường như hiểu ý gõ mấy chữ hai người cứ thoải mái, ko cần bận tâm đến tớ rồi cho tao và tinder xem. Mẹ, bảo thế chứ thoải mái làm sao được. Vậy là 1 cuộc trò chuyện kỳ lạ diễn ra, tao lấy số zalo của 2 ẻm rồi kéo vào nhóm, cả 3 ngồi chat gõ chữ trong nhóm. Có vẻ Hoa thấy vui hơn, bấm nhanh lắm. Người ngoài nhìn vào chắc nghĩ 3 đứa dở, cứ chăm chú điện thoại xong thi thoảng lại cười. Ngồi khoảng hơn tiếng, làm quen hết tên tuổi công việc thì Hoa bảo phải về, Hoa đi taxi về, hẹn lần sau có duyên lại gặp. Lúc nào tao với tinder mới bắt đầu mở mồm lại nói chuyện với nhau. Tinder khen hoa xinh, dáng đẹp, ăn mặc chất, chỉ tiếc lại ko nói được, thật là tiếc quá. Tao tranh thủ khen tinder vài câu bảo rằng so với hoa thì tinder cũng là một 9 một mười, ai ngờ tinder hỏi thế ai 9 ai 10. Tao khó xử quá Thôi đành dối lòng với em Hoa mà mở mồm nói tinder rằng em là 10. Tinder cười tít mắt. 2 đứa cũng đứng dậy, tao bảo thôi về chứ hay thế nào. Tinder kêu vâng, xong lại bảo hay là đi lượn vài vòng phố đi anh, lâu rồi em ko ra ngoài, bí lắm ý. Gì chứ xăng xe anh đầy, thế là chở ẻm đi từ cầu giấy lên hồ Tây vòng ra xã đàn đến Mỹ Đình rồi về. Tinder kêu cảm ơn anh, mai lại đi tiếp nhé, tao cười, gật đầu bảo nếu ko mưa.
Buổi đi chơi đầu tiên khá thú vị, lâng lâng trong đầu cảm giác tươi mới, bỗng có tin nhắn, tao lôi đt ra xem, thì ra là em Hoa khi nãy, em hỏi anh về chưa, tao trả lời anh đang trên đường về, Hoa nói em mời anh đia ăn đêm đc ko, bù lúc nãy anh mời em ăn nem, tao lưỡng lự, ngó đồng hồ, đã 10h30 rồi Tao dừng xe nhắn tin cho đúng luật, tao bảo giờ này ăn gì được nhỉ, Hoa trả lời ăn gì thì ăn, tùy anh, em mời được. Tao bựa bựa nhắn thế ăn em có được ko.
Hoa ko trả lời, chết mẹ, có vẻ quá trớn rồi. chờ 1 phút ko thấy phản hồi, tao nghĩ thôi chắc nó chặn mình rồi, tao đi tiếp, đi được 5 phút thì có tin nhắn, tao lôi điện thoại ra xem, là Hoa, Hoa nhắn anh có chắc ko, 1 đứa khiếm khẩu tật nguyền như em anh cũng muốn ăn sao. Tao nhắn lại anh xin lỗi, anh đùa thôi, nhưng mà việc em ko nói được ko làm giảm sút giá trị con người em đâu, em xinh lắm. Hoa gửi hình cười hihi, rồi nhắn anh có qua ko thì em chờ, đi ăn gì đó, hôm nay anh hát nghe cảm động, em rất thích. Tao bấm bấm trả lời thì bỗng có tiếng còi xe bip bip tao ngẩng mặt lên nhìn, thôi rồi...
Trời đất như cuồng quay, trăng sao loạn xị ngậu. Nằm dạng chân dạng tay im lìm, đéo rõ mình chết hay chưa, chỉ thấy cơ thể bồng bềnh nhẹ bẫng. Rồi nghe tiếng chửi đm mày đi đứng thế à, tiếng chửi kéo tao về thực tại, khẽ quay đầu sang nhìn, chiếc xe tải với vệt phanh đen xịt trên đường, tao cố ngồi dậy, nhìn người ngợm chân tay mình đéo sứt mẻ tí nào, sướng quá tự phì cười, may vl.
Lão tài lại hỏi mày có sao ko, đi đứng như củ cặc, tí nữa thì oan nghiệt, tao tỉnh táo hơn đứng dậy xin lỗi ríu rít, dựng xe dắt lên vỉa hè, đám đông giải tái, lão tài cũng phóng đi, tao mở điện thoại, rút thuốc ra hút, giờ mới biết là mình vẫn sống. Xem tin nhắn thấy Hoa nhắn mấy tin anh qua chưa, anh ko qua à. Tao chụp vệt phanh đen xì trên trường rồi gửi cho Hoa và nhắn mải bấm đt với em, tí nữa thì lên thiên đường. Hoa phản hôi luôn hỏi anh đang ở đâu, tao trả lời cổng trường quốc gia, Hoa bảo anh ở đấy em qua. Tao ngồi phệt xuống vỉa hè, giờ mới thấy đau đau ở chân chỗ khi nãy bị xe đè lên, xem tay thì cũng có vài vết xước. Hút hết 2 điếu thuốc thì Hoa qua, xe khựng lại chỗ tao đang ngồi. Tao ngẩng mặt nhìn lên thấy quần sooc jean ngắn lại rách rách phô cả cặp chân, đùi trắng mịn, áo khoác mỏng mỏng có mũ cũng ko che được dáng người thật đẹp, trong phút chốc tao nghĩ thật đáng tiếc, người đẹp thế này mà lại câm. Bỗng nghe giọng nói Anh có sao ko ? Ơ đệt, thế là thế nào Giọng nói rất chi là dễ nghe, tao nhìn ẻm, vẻ mặt em sốt sắng và hỏi lại anh có sao ko, tao bảo ko sao, xước sát tí tẹo, hơi đau chân, ngồi nghỉ tí là ok, mà em sao lại nói được rồi. Hoa mỉm cười trả lời lúc nào thích nói thì nói, ko thích thì lại ko nói. Hoa ngồi xuống ngó chân ngó tay tao. Tao bảo thôi để khi khác thì đi ăn sau nhé, giờ muộn rồi em về ngủ nghỉ đi, tí anh cũng về luôn, định ăn em nhưng cơ thể kiểu này chắc ko ăn được mà lại bị em ăn cũng nên. Hoa phì cười bảo giờ vẫn còn đùa được à, thôi được rồi, đi về đi, em đưa anh về, tao lắc đầu, tao bảo anh ổn, đi được. Hoa lại bảo rồi thế thì em đi theo anh về, anh về đến nhà anh thì em quay lại, ko bàn nhiều. Vậy là 2 đứa đi về nhà tao.
Tao ở trọ 1 mình ở 1 căn chung cư mini. Gọi là chung cư cho oách chứ thực ra chỉ có 5 tầng, mỗi tầng có 2 phòng, mỗi phòng rộng tầm 40m2, được bố trí 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 bếp nhỏ, cơ bản là chật. Tao ở trên tầng 5, trẻ khỏe phải ở trên cao cho thoáng, có thang máy nên cũng ko ngại đi lại. Về đến chỗ tao thuê, tao bảo lên chơi tí ko, Hoa có vẻ chần chừ hỏi anh ở cùng ai, tao bảo có 1 mình thôi, đừng ăn anh nhé, Hoa lại cười nhẹ nói vâng, em lên ngó xem có phải ổ chuột ko… Phòng tao ít đồ, đơn giản, nói chung ko làm Hoa thất vọng, Hoa ngó ngó loanh quanh 1 lượt, tao bảo ngồi chờ anh đi pha cốc café nhé. Hoa ngồi ghế chỗ phòng khách, cầm mấy đồ ngộ nghĩnh trên bàn mân mê hỏi anh ở 1 mình thế này tốn tiền thuê nhà lắm nhỉ. Tao bảo ừ, cũng hơi lãng phí, nhưng như vậy thoải mái hơn, anh quen ở thế từ hồi sinh viên rồi. Café tan sẵn nước nước pha nhằng cái thì xong, tao bê 2 cốc ra mời Hoa 1 cốc, tao hỏi sao khi nãy ở quán em bảo e ko nói được, suốt lúc ăn nem cũng ko nói gì, Hoa cười kêu em thích thế, xem người ta đối xử với em ra sao. Tao nhìn ẻm bảo à thế ra giờ mặc quần rách te tua giả nghèo giả khổ cũng là thử lòng anh xem sao phải ko. Hoa lắc đầu, mặt tỏ vẻ ko thích đùa nữa, Hoa kể hôm nay em hẹn 1 người ở quán đó, em ngồi chờ cả 2 tiếng mà người ấy ko đến, 2 tiếng ngồi chờ 1 mình em ko nói câu nào. Lúc anh lên hát, em định tặng hoa rồi về, ai ngờ anh lại rủ như vậy, xong đi ăn anh lại nghĩ ra trò chat nhóm, hài phết, em thấy ấn tượng với anh… À, hóa ra là thất tình. Người đẹp thế này cũng thất tình nhỉ. Tao nghĩ vậy nhưng ko nói ra, bỗng thấy Hoa hỏi anh thì sao, hẹn gặp bạn tinder đấy buổi đầu à, tao ừ, hỏi em có biết tinder ko, Hoa nói có biết, cũng chơi nhưng xóa rồi, toàn bọn mất nết gạ chịch. Tao cười khà khà. Phòng tao có ban công, tao đứng dậy cầm cốc café bảo anh ra ban công hút thuốc, Hoa bảo em cũng thích ngồi ban công, cơ mà chỗ em ở tận tầng 3 mấy, nhìn xuống chẩng thấy gì. 2 đứa ra ban công ngồi, tao bảo Hoa kể nghe chuyện chờ người 2 tiếng đi, Hoa ban đầu bảo ko có gì, tao dẫn dắt thêm tí rồi thì Hoa cũng kể. Ng yêu Hoa là con 1 ông cốp to, yêu nhau được 2 năm rồi, dạo gần đây gia đình hoa có vấn đề, kinh tế suy sụp, phía bên kia nghe chuyện ngăn cản ko cho yêu nữa, và thằng beep kia cũng nghe lời bố mẹ, phũ phàng nói chia tay. Hoa hẹn gặp nó đến nói chuyện cho rõ ràng lần cuối, ban đầu nó ok xong rồi nó ko đến… Tao thở dài, vậy là vẫn việc giàu nghèo ko đến được với nhau, tao cũng đã từng như thế. Hoa kể xong, tao quay sang nhìn hoa, vẻ mặt bình thản đến lạ. Hoa nói em cũng chẳng tiếc, chẳng thương, chẳng níu kéo gì, thôi kệ những người như thế, vì em biết còn có những người như anh. Tao phì cười nói em đã biết gì về anh đâu, muộn rồi, em có phải về ko. Hoa bảo hiện cũng đang ở 1 mình, bố mẹ đi công tác đâu tận sài gòn, à mà nói công tác cho oai nhưng là đi vào đó vay tiền trả nợ anh ạ. Rồi Hoa lại kể chuyện nhà ẻm làm gì, trước giàu thế nào, mới bị thế nào, giờ bề ngoài vẫn nhà vẫn xe đầy đủ nhưng thực tế đang vất vả chèo chống lắm, câu chuyện cứ được kể rồi Hoa dựa vào vai tao lúc nào ko hay… Có vẻ em buồn thật sự, tao đưa tay ra khoác vai ẻm động viên rằng có gì phải nghĩ, người giỏi thì ko bao giờ nghèo được, thất bại chỉ để khẳng định người ta giỏi thật sự thôi. Hoa ko nói gì, 1 lúc tao bảo em ko muốn về có thể ngủ lại đây, chỗ anh có sẵn phòng. 2 đứa đi vào trong nhà, tao đưa Hoa vào phòng tao bảo em ngủ phòng này là phòng của anh, còn phòng kia ít dùng nên sợ bụi, anh sang đó ngủ được. Tao quay lưng ra thì bỗng Hoa nắm lấy tay tao nói, con người anh thật thú vị, cảm giác bên anh thật bình yên. Rồi thì cảm xúc dâng trào, quần áo quăng tứ tung, tao chịch ẻm. Đêm đó ko phải chỉ 1 lần mà là 3 lần. Sáng dậy 2 đứa nằm ôm nhau, tao hỏi em biết bài hát đêm định mệnh của tuấn hung ko, ẻm kêu biết ạ, hi vọng mình ko phải thế anh nhé.
Hơn 8h Hoa dậy mặc quần áo, tóc tai vài hồi thì Hoa về. Tao nghĩ lại ngỡ như 1 giấc mơ, nghĩ rằng thôi là tình 1 đêm cũng được, mình dùng bảo hộ đầy đủ, chắc ko có gì đáng ngại. Hôm đó ngày nghỉ, cứ nằm đến trưa, dậy đi ăn cơm bụi xong về lại nằm tiếp. Đến 3h chiều mới dậy tắm giặt, tắm xong thấy thật sảng khoái. Có tin nhắn zalo, là em tinder nhắn, em bảo anh có nhớ hẹn tối nay ko đấy, ở đệt, hôm qua ẻm bảo thế tưởng đùa mà lại hẹn thật à. Cũng đang rảnh háng, tao bảo ok nếu em thích. Tinder nhắn lại đi xem phim nhé, em mua vé rồi. Tao đồng ý, đi đâu chả được, dễ tính như hàng. Mở máy tính ngó tí tin tức rồi xem tí báo cáo, đến 5h chiều chuẩn bị sửa soạn đi chơi thì có điện thoại, số lạ, tao nghe máy, đầu kia bảo em đây, tối nay em mời anh đi ăn bù hôm qua nhé. Mẹ kiếp, là Hoa. Nãy lỡ hẹn với tinder xem phim rồi, biết xử lý thế nào bây giờ… Trong tao có cái gì đó rất cảm tình với Hoa, ko phải vì vừa gặp đã thịt luôn mà là từ sâu thẳm bên trong, tao cảm giác Hoa có gì đó rất giống Lee hàn quốc, người đồng nghiệp cũ mà cũng thịt tao ngay buổi đi chơi đầu tiên. Từ dạo ẻm về hàn quốc là cũng cắt liên lạc luôn. Hoa có cái nét ngây ngô mà lại thu hút giống với Lee lắm, ngoại hình cũng thế, ăn mặc chất giống nhau, à khác 1 điều là ko phải ngực giả nên bóp rất vừa tay. Tao nhắn lại cho Hoa là đi ăn cũng được nhưng anh phải về sớm để đi xem phim với tinder, anh hẹn với tinder trước rồi. 1 lúc lâu sau mới thấy Hoa nhắn là vậy thôi để khi khác, à mà em chưa gặp ai thật thà như anh, ko nghĩ được lý do gì hay hơn sao. Tao đọc mà mỉm cười.
Đi xem phim với tinder, đây là buổi hẹn thứ 2, mọi thứ đã quen hơn, nói chuyện dễ vào hơn. 2 đứa xem xong phim đến lúc đi về thì ẻm đã khoác tay tao song hành, tao nghĩ thầm trong đầu liệu có chén luôn ko nhỉ. Xem đồng hồ vẫn sớm, tao hỏi tinder đi tham quan nhà nghỉ luôn cho sớm nhé, tinder tròn mắt nhìn tao nói 1 câu rất sách vở ơ anh quen em chỉ vì chuyện đó à. Tao nói lại ngày là ko, anh hỏi vậy thôi. Ngồi sau xe, tinder ko ôm tao mà cầm vào vạt áo, suốt cả đoạn đường lòng vòng ẻm ko nói gì, tao phi xe về hướng nhà em mà khi nãy đón, định đưa ẻm về luôn vì trong đầu lúc này toàn nghĩ đến Hoa, thế beep nào gần về đến khu nhà tinder thì ẻm nói anh, nếu anh muốn thì mình đi cũng được, chỉ là em thấy hơi vội vã. VKL. Tao chở em về đầu ngõ nhà ẻm rồi bảo, thôi em ạ, để khi khác nhé, anh cũng thấy như thế là hơi vội. Đm, đẳng cấp khác biệt nó phải thế, vồ vập quá các cháu nó lại chán ngay.
Tao về đến nhà mới 9 rưỡi, thế là cả tối được có cốc pepsi với mấy cái bỏng ngô, đói cồn ruột. Lúc về rủ tinder đi ăn thì ẻm kêu ẻm ăn rồi mới vl, hay nó sợ tao ăn nó ko biết. Sang gõ cửa phòng hàng xóm xem có gói mì tôm nào ko, mãi mới thấy mở cửa. Vẫn là bông hồng xanh trên ngực cười toe toét, tao hỏi Buồn vẫn chưa ra à, hôm nó hẹn anh sắp ra HN mà hẹn đến 8 lần rồi. Hoa xanh kêu anh hứa vào thăm nó từ đời nào mà đã vào đâu, cứ vào thăm nó đi rồi nó ra.
Tao tặc lưỡi, nó ra thì được cái gì đâu, vướng víu, cô ở 1 mình để thi thoảng anh còn được nghe live rên, Hoa xanh túm tóc tao giật giật bảo ông bựa vừa thôi, tôi ko như em Lee hàn của ông đâu, ẻm với tay áo cao lên làm cổ áo chữ V xộc xệch, tao vô tình nhìn lọt qua cổ áo rõ nét bông hồng xanh và cả núm, mẹ con ranh này ở nhà ko bao giờ chịu mặc áo lót, tao giả vở đưa tay lên để giật tay nó ra xong cố ý quyệt quyệt vào núm vài phát rồi giả vờ ngạc nhiên hỏi Ơ, sao áo em ko có cúc mà anh lại chạm vào cái gì cứng cứng ý nhỉ. Hoa xanh cúi đầu nhìn xuống rồi lại nhìn lên, mặt đỏ đỏ kêu á cái lão vô duyên này nữa… Nằm vắt chân chữ ngũ ngẫm lại chuyện xưa, thời tiết cuối xuân cũng bắt đầu nóng nóng rồi. Sau cái bận bị đuổi việc vì địt gái hàn ko thương tiếc ấy thì thằng hàn giới thiệu sang 1 công ty là nhà máy đã sản xuất rồi, tao làm 1 cái chân phụ trách các dự án mở rộng nhà máy sắp tới đồng thời quản lý cái nhóm bảo trì bảo dưỡng, công việc cũng nhã gớm, sáng đi tối về theo xe, nghỉ thứ 7 chủ nhật, làm thêm tùy ý, ko ai quản lý, ko ai bận tâm, bọn nó chỉ tập trung sản xuất là chính mà. Công ty này cũng của hàn mà đéo có mống gái hàn nào, mấy em phiên dịch thì toàn cô gái 2 lưng, mặt nhăn như khỉ thành ra cũng chả có hứng thú gì với gái gú cơ quan. Giai đoạn thiếu gái nhất cuộc đời cho đến hôm rồi chơi tinder gặp Hoa và ẻm tinder.
Nói về Buồn, đợt ý về là về luôn ko ra hà nội nữa, kêu là chán hà nội rồi, hà nội khó sống. Tao cũng thấy vậy, lúc nào cũng cảm giác ngột ngạt vội vã, may là tao sáng đi tối về nên còn chịu được chứ cứ cho tao làm ở hà nội chắc tao cũng bỏ chạy sớm. Cái hẹn vào Nha Trang chơi với buồn cũng ko thực hiện nổi, quan trọng là xa mặt cách lòng, chưa kịp thân quen thì ẻm đã về, nếu ko có cái vụ ảo giác với phép màu đó thì chắc cũng chẳng để ý gì đến nhau đâu. Hoa xanh vẫn miệt mài bú theo thằng hàn, mấy lần nói chuyện ẻm kêu có khi định cưới nhau luôn, tao chỉ gật gù hỏi chim nó có ngắn ko, hoa xanh lại chửi 1 hồi lão vô duyên, ấy vậy mà có chuyện éo gì cũng sang kể lể với tao, từ này buồn về nhà, tầng 5 chỉ còn tao và Xanh, tình cảm thân thiết thêm mấy bậc, nếu ẻm ko có ng yêu thì có khi tao cũng chén được rồi đấy.
Đang rảnh vl thì có điện thoại, số lạ hoắc, tao nghe máy hỏi ai đấy, đầu dây kia có giọng nữ nói kiểu bịt mũi hỏi đích danh đây phải số của anh X ko, đọc tên tao rõ mồn một, tao bảo ừ, hỏi lại ai thì đầu dây bên kia lại kêu tôi bên cảnh sát hình sự, có đơn tố cáo anh híp dâm con nhà người ta. Tao biết ngay là đùa, tao bảo oan cho em quá cán bộ ơi, em toàn bị con nhà người ta hiếp, mới đây còn bị cả đứa hàn quốc nó híp chán chê xong nó bỏ chạy cơ. Bên kia cười ha hả bảo ta đây, nghe giọng có nhận ra ta ko nè. Tao vẫn chưa nhận ra lắm bèn nói ồ xin lỗi, giọng nói đúng là quen thật nhưng anh có tuổi rồi đãng trí quá, liệu có thể rên vài tiếng ko thì anh sẽ nhận ra ngay. Đầu kia giãy nãy tên chết dẫm này, có muốn lên phường, à lên giường ko…Ơ đm, là Hóa đơn Đúng là Hóa đơn rồi, sau 2 năm ko gặp, nghe giọng có chút ngỡ ngàng, bỗng dưng tao cảm thấy nghèn nghẹn vài giây rồi mới hỏi được là sao có số của anh, hóa đơn bảo bí mật, hihi. Mẹ nó, vẫn cái vẻ hihi thuở nọ, có lẽ Hóa đơn là người đặc biệt nhất trong những người con gái tao đã từng gặp, 2 đứa yêu nhau với một tình yêu căng tràn nhiệt huyết, cũng trải qua bao cung bậc cảm xúc nhưng chưa bao giờ cãi vã 1 câu, chưa bao giờ trái ý nhau lần nào. Hóa đơn đặc biệt vì sự khác biệt.
Tao hỏi về nước chưa hay vẫn ở bển, hóa đơn bảo anh ko nhìn số điện thoại à, hay là đam mê tửu sắc quá ko cả nhận ra số điện thoại việt nam. Tao lơ đễnh ừ à, có cảm giác gì đó khó khó nói. Hóa đơn kể ẻm vừa về hôm xưa, mai em xuống Hà Nội, anh rảnh ko, à mà ko rảnh cũng phải rảnh, đón em ở Mỹ Đình nhé, hihi. Đúng là cường hào ác bá. Tao chưa kịp nói gì thì hóa đơn bảo chết quên, tí em gọi lại nhé đang sấy quần áo tí thì cháy. Ẻm tắt máy, tao đứng hình ngơ ngác mất chục giây, Hóa đơn thật à, về thật à, tao với ẻm chưa bao giờ nói lời chia tay hay nói đúng hơn chưa bao giờ hết yêu, sau bận ẻm đi tao loanh quanh với mấy mối tình nhưng rồi cũng chẳng đến đâu, có lần đưa em vợ sếp đi chơi mà còn nói nhầm tên của Hóa đơn. Tự dưng hôm nay ẻm gọi, lại cái giọng điệu ấy ko khác xưa tí nào, thấy tâm trạng thật.
Vớ bao thuốc ra ngoài ngồi, đéo có cả chỗ ngồi. Nhà này thiết kế 5 tầng, trên mái có sân thượng nhưng lại ko có cầu thang bộ lên, muốn lên phải trèo thang tay qua cái lỗ mở rộng độ 1m2. Tao từ ngày ở đây cũng leo lên đúng 1 lần vì kiểm tra đường nước giúp chủ nhà. Nay ký ức trở lại, thấy hứng thú lên cao, vậy là lục đục trèo lên, đẩy cái cửa nắp kêu ùm ùm, tiếng ầm ầm to quá làm kích động tò mò của Hoa xanh, ẻm chạy ra mắt chữ o mồm chữ ư hỏi anh lên đấy làm gì. Tao trèo lên rồi mới nói, em đừng cản anh, anh sống cạnh em bao lâu mà phải ngậm đắng nuốt cay nhìn trai ngoại quốc dồn dã gái việc, anh đau lòng lắm mà ko biết phải làm sao, anh thấy bản thân mình thật hèn kém, anh đi chết đây. Hoa xanh cười như phá mả kêu thế thì từ đã anh, có tài sản gì bàn giao lại em đã. Đm, tao làm bộ mặt buồn thiu bảo vĩnh biệt em, từ nay sẽ có bóng ma đêm đêm vẫn vơ ca lời ai oán quanh đây. Nói xong tao ra kê dép ngồi hút thuốc, kệ mẹ tiếng oai oái của em Xanh kêu đừng có dọa em, em ko sợ ma đâu. Ờ ko sợ, ko sợ thì việc gì phải giải thích nhiều Mây lảng vảng trôi mập mờ che mảnh trăng non đầu tháng, bầu không khí buổi cuối xuân đầu hạ nói thật ko có gì là dễ chịu, độ ẩm cao làm giữ lại bụi bặm vẩn vơ tầng sát đất, hà nội xem ra ngột ngạt lắm. Vậy mà buổi tối, 1 mình trên sân thượng, ngáp được mấy làn gió mát, thêm tí trăng lưỡi liềm ẩn ẩn hiện hiện hiện cũng thấy lòng bồi hồi mà thanh thản ra phết. Nhớ lại thưở trước, sân thượng, hóa đơn, phiên dịch…Từng hình ảnh lần lượt hiện về, rõ nét như thể mới ngày hôm qua Hút hết điếu thuốc rồi lấy điện thoại ra bấm bấm, vuốt vuốt. Đăng nhập 1 cái facebook khác, fb mà có hóa đơn trong danh sách bạn bè, lướt lướt nhìn ảnh ẻm, 2 năm rồi vẫn ko khác xưa là ấy. Từ độ ấy cũng chỉ còn liên lạc hay đúng hơn là còn giữ sợi dây liên lạc với hóa đơn qua một cái facebook lạ. Đang săm soi cặp đùi mỹ miều thì có điện thoại, vẫn là số lúc nãy. Tao nghe máy, hóa đơn bảo may mà ko sao, nếu hỏng áo mai em lên bắt đền anh. Tao phì cười nói, gớm, làm như hồi đang yêu nhau ko bằng, hóa đơn hihi, đã bao giờ chia tay nhau đâu mà chả thế, anh dạo này thế nào, yêu đương đến đâu, sắp lấy vợ chưa, vẫn đi công trình hay ở hà nội….Ẻm hỏi liền tù tì cả chục câu hỏi, tao chỉ cười chứ ko trả lời bất cứ câu nào, cho hóa đơn hỏi xong thì tao mới hỏi lại em về lâu ko, khi nào đi. Ẻm bảo cái đó phụ thuộc vào anh, hihi. Ngồi buôn chuyện chắc tầm 30p, chốt lại thì hóa đơn yêu cầu, đúng, nói chuẩn nghĩa đen là yêu cầu, yêu cầu tao mai đưa ẻm đi lòng vòng hà nội, ko cần phải đón vì ẻm đi nhờ xe của ai đó xuống thì tao ko biết nhưng 8h tao phải có mặt ở chung cư của ẻm, sai hẹn thì bị bắt lên phường.
Trò chuyện xong thấy phân vân vl, gặp hay ko gặp đây, tao cũng được biết là ở trời tây em cũng có cặp với 1 tên việt kiều nào đó mà theo như ẻm kể là buồn nên cặp cho vui chứ ko yêu đương gì cả, tao cũng ko quan trọng chuyện đó lắm vì bản thân mình cũng ko còn mong ngóng gì tình yêu từ ẻm, có điều giờ gặp nhau thì sao, gặp nhau để làm gì, nếu để coi nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại thì ko đúng lắm, mà gặp nhau để nối lại tình xưa thì nghe cũng hơi nhảm nhí. Tao tặc lưỡi nghĩ thôi, gặp làm đéo gì. Rút thêm điếu thuốc ngửa cổ ngắm trời ngắm mây, trăng non đã lặn mẹ rồi, đứng dậy đi vòng quanh vài vòng rồi định xuống thì nghe tiếng nheo nhéo gọi của Xanh, Xanh bảo anh làm gì trên đấy lâu thế, cho em lên với, tao hỏi lên làm gì, anh đang bắt ma, có con nào chui xuống đấy ko. Xanh cười khanh khách kêu cho em lên với em bắt cùng anh. Tao lại mở nắp, bảo trèo lên đê, cẩn thận, ấy vậy mà xanh trèo lên thật, tao đứng từ trên rót xuống, mẹ kiếp, vẫn thấy 2 núm nhọn nhọn trong cái váy mỏng cổ rộng. Lần này thì tao đéo ngại ngùng ý tứ gì mà nói luôn, em ko mặc áo ngực à, ở phòng em, em ko mặc thì thôi chứ có anh ở đây cũng phải giữ ý chút chứ, coi anh ko ra gì thế nhỉ. Xanh vẫn hì hục trèo lên, đưa tay ra kêu kéo em, tao túm tay kéo lên. Lên rồi xanh mới hí hí bảo coi anh rất ra gì thì em mới thoải mái thế đấy, haha… Xanh đứng nhìn xung quanh một hồi, hít hít thở thở mấy hồi rồi nói không khí trên này thích thật nhỉ, thoáng đãng quá, em chưa lên lần nào, anh làm gì nãy giờ trên này. Tao đứng cạnh, đưa mắt nhìn lơ đễnh bảo vừa nói chuyện với ng yêu cũ, à mà ko phải cũ, là ng từng yêu và ko bao giờ chia tay. Xanh có vẻ hơi tò mò nhưng vẫn cạnh khóe một câu rằng ghê thật, anh đếm hết ngón chân ngón tay có đủ ko. Tao khẽ cười, sao lại hỏi anh thế, xanh kêu thì qua chuyện của Lee, chuyện của Buồn em thấy anh đa tình có thừa chứ sao. Tao cười ha hả bảo rồi, cho anh mượn bàn tay anh đếm thêm cái nào, mỗi của anh thôi chưa đủ. Nói xong tao với tay Xanh nắm lấy đưa lên mân mê bóp bóp, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, trog bóng tối cũng thấy mập mờ móng tay được tô vẽ cẩn thận, lật ngửa bàn tay xanh ra tao hỏi có bao nhiêu người nắm tay em giống như này rồi, ko thấy xanh trả lời, tao ngẩng lên nhìn ẻm, thấy mặt em đang quay đi đâu nhìn lơ đãng, bàn tay khẽ run run lên vài đợt, xanh bảo anh là người thứ 2… Không hiểu sao tự dưng thái độ lại như thế, hình như giống giống với cái lần tao nói trêu về hình xăm hoa xanh trên ngực. Tao nói lảng 1 câu là tay em mềm mịn thật, Xanh khẽ cười rồi hỏi anh có biết người đầu tiên là ai ko, tao lắc đầu, Xanh nói tiếp cái hoàn cảnh này làm em nhớ người ấy, à có lần anh trêu em về bông hồng xanh em xăm trên ngực. Tao gật đầu bảo anh ko cố ý, sau anh cũng nghe Buồn kể chuyện về ng yêu cũ đã khuất của em. Xanh lại im lặng, vài chục giây sau mới thở dài, ngày đó bọn em có lần trốn lên sân thượng ký túc xá, cũng buổi tối, anh ấy cũng cầm tay e em như này, thời gian trôi đi nhanh thật.
Tao cảm thấy có lẽ đó là những hình ảnh, những kỷ niệm trái tim Xanh ko bao giờ quên, chắc hẳn là một tình yêu tuyệt đẹp mà bị cắt đớt bởi ông trời, tình yêu như thế sẽ chẳng bao giờ tàn phai được.
Mỏi chân, tao bảo Xanh ngồi xuống đi đỡ mỏi, tháo dép ra kê cho ẻm ngồi, tao bảo anh cũng có một mối tình đẹp như thế, chính là người gọi điện cho anh vừa nãy, nó sang bển hơn 2 năm rồi, mới về, hẹn gặp, và anh nghĩ sẽ ko gặp. Xanh quay sang ngạc nhiên hỏi, sao lại ko gặp, ko yêu nữa thì vẫn làm bạn bình thường được mà, tao lại lấy bao thuốc ra hỏi Xanh hút điếu ko, xanh kêu em ko hút thuốc này, điếu bé quá ngậm ko vừa. Đm con ranh, ăn nói dâm dục gớm.
Tao châm điếu, kéo vài hơi. Xanh hỏi lại ơ sao thế, sao ko trả lời, ko yêu thì làm bạn vẫn được có gì mà ko gặp. Tao chậm rãi nói, biết thế, nhưng anh sợ rằng vẫn còn yêu. Xanh lại càng ngạc nhiên hơn kêu vãi cả bố này.
Ngồi tào lao nửa tiếng rồi tao bảo thôi đi xuống, muộn rồi. 2 đứa đứng dậy đi ra lỗ mở, bỗng xanh dừng lại nói nhỏ anh này, anh có thể cầm tay em như khi nãy lần nữa ko, em thử lại thôi chứ ko có ý gì. Tao ko nói mà túm tay luôn, lại mân mê vuốt vuốt trong đầu dâm đãng nghĩ tay này mà handjob chắc hết ý. Xanh đột ngột rụt tay về cười hihi bảo anh đừng có thái độ dâm đãng như thế, em thích hồn nhiên tình cảm như lúc nãy ấy. Mẹ nó, sao biết mình dâm đãng ko biết, tao cười ha hả bảo làm gì có ai tắm 2 lần trên một dòng sông. Cứ thế, tao leo xuống trước, khi xuống rồi mới nhận ra hơi vội vì Xanh đứng trên tru choa lên kêu em ko đóng được cái nắp này đâu. Tao đành bảo thôi cứ xuống đi xong anh lại leo lên đóng cho, vậy là đứng ở dưới ngó ẻm leo xuống. Đm, thánh nhân đãi kẻ vội vàng, cảo bầu mông tròn lẳn, cặp đùi căng đét lọt vào tầm mắt, đứng ngửa cổ nhìn mà ngẩn ngơ mẹ vài giây, Xanh xuống đến nơi rồi tao vẫn dán mắt vào ẻm, dường như Xanh cũng nhận ra bèn bảo anh nhìn thấy gì rồi sao mặt nghệt ra như trẻ con mới lớn nhìn thấy lần đầu thế, lạ lắm à. Tao lau nước dãi nói ko lạ, ko lạ. Hì hục trèo lên đóng nắp cửa rồi trèo xuống, vẫn thấy Xanh đứng ở đấy, tao hỏi đứng làm gì, ko về phòng đi. Xanh kêu em chờ anh, muốn nói với anh 1 câu rằng yêu nhau ko đến được với nhau là 1 sự đau khổ tột cùng, nếu còn yêu, anh hãy gặp người ta, có thể ko nối lại được tình yêu đó nhưng chắc chắn sẽ cảm thấy trái tim ấm áp hơn nhiều, ko gì bằng được ở bên cạnh người mình yêu thương anh ạ. Mợ, cũng triết lý quá, tao gật đầu, được rồi, anh về ngủ đây, lấy sức mai gặp nhau còn chiến đấu… Sáng hôm sau, cũng là một ngày trời xanh mây trắng nắng vàng, thời tiết vừa phải, tao mặc cái áo sơ mi, cái áo này đúng là áo hóa đơn mua tặng từ ngày trước, tính ra mặc được 4-5 lần vì dân xây dựng, toàn mặc đồ bảo hộ là chính.
8h tao đứng ở chân chung cư, lòng có gì đó thấp thỏm lắm, ngó quanh thấy quán trà đá, tiến lại ngồi làm cốc, vẫn là bà bán ngày trước, chắc ko nhận ra tao nữa. Ngồi hỏi chuyện linh tinh, uống hết cốc trà, 2 điếu thuốc vẫn chưa thấy hóa đơn gọi điện, ngó đồng hồ thấy 8 rưỡi rồi, hay là nó đùa mình ? Lòng sĩ diện bảo tao ko thèm gọi cho ẻm trước làm gì, vậy là cứ ngồi chờ, chờ và chờ. Lại ngó đồng hồ, hơn 9h rồi sao vẫn chưa thấy đến… Thôi, mất công ra đây rồi, bỏ sĩ diện đi vậy. Rút điện thoại bấm số hôm qua gọi, tút tút tút, máy bận. Nghĩ bụng đm con ranh trêu ông chắc, chờ chục giây sau bấm gọi lại, vẫn bận. Nản, đứng dậy trả tiền nước. Vừa trèo lên xe mở chìa khóa thì điện thoại rung, mở ra xem, là hóa đơn. Tao nghe máy, phía kia hỏi anh làm gì mà máy bận suốt thế, tao trả lời có em bận thì có, anh ngồi chờ từ 8h đến giờ, vừa gọi cho em mấy lần thì đều bận. Hóa đơn ra giọng ngạc nhiên bảo thật ko, mẹ nó nữa, giờ còn thật với giả gì, tao bảo thôi anh về đây, ở mẽo nó hay có trò trêu đùa thế à, Việt nam thật thà chất phác ko biết nói dối. Hóa đơn hihi cười nói ko phải cạnh khóe, quay đầu lại đi, hihi. Tao ngoái lại, cách chừng 15m, bóng dáng nữ nhân ngày ấy kia sao.
Tao sững sờ nhìn, 2 năm rồi bỗng như một cái chớp mắt, vẫn dáng dấp ấy, kiểu tóc, màu tóc ấy, hầu như ko thay đổi gì cả. Hóa đơn cười tươi giơ tay vẫy vẫy, Tao lại xuống ngồi ghế gọi vô thức thêm 1 cốc trà đá. Hóa đơn tiến lại gần rồi ngồi xuống cạnh, ẻm nhìn tao chằm chằm một lúc mới nói anh ko thay đổi mấy nhỉ, tao cười bảo em thì ko thay đổi tí nào, xem ra trăng bên mẽo vẫn giống trăng hà nội rồi. Hóa đơn cười nhẹ, vẫn nhìn tao thêm lúc nữa rồi thấy mắt ẻm rưng rưng, ẻm quay mặt đi, trong 1 thoáng ngắn tao thấy có giọt nước tràn trên khóe mắt ẻm. Xúc động mà, ngay bản thân tao lúc này cũng muốn dành cho em 1 cái ôm thật chặt, nhưng ko đưa tay lên nổi. Hóa đơn đưa tay quyệt nhẹ bờ mi, ẻm lại cười nụ cười thuở nọ, ẻm bảo lên phòng em đi, em thi gan với anh 1 tiếng đồng hồ mà lòng cứ thấp thỏm, sao anh ko gọi em sớm hơn. À hóa ra là vẫn kiểu nhí nhảnh, thi gan xem đứa nào gọi đứa kia trước, ai ngờ lại gọi cùng nhau. Gửi xe luôn ở quán trà đá, 2 đứa lên căn chung cư của ẻm, căn nhà đầy ký ức vui vẻ của 2 đứa. Hóa đơn bảo em ngồi chờ anh gọi điện mãi ko thấy nên đi xuống, vừa đi vừa gọi thì thấy máy bận, tức muốn giết anh luôn. Cái vẻ nói chuyện của Hóa đơn tự nhiên giống như hồi 2 đứa vẫn đang yêu nhau ấy, tao khẽ cười rồi nói xem ra 2 năm trôi đi mà em vẫn ko lớn thêm tí nào nhỉ, hóa đơn hỏi lại thế anh có lớn hơn. Tao bảo anh lớn hết cỡ rồi. 2 đứa cùng phá ra cười Căn phòng lạ mà quen, mọi thứ cũng ko thay đổi gì so với trước. Tao ra ghế sofa ngồi bệt xuống ngó quanh quanh, Hóa đơn mở tủ rồi bảo café chắc hết hạn sử dụng rồi. Thôi ngồi tạm tí rồi đi chơi nhé. Hóa đơn bắt đầu tra hỏi thời gian qua anh làm những gì, ở những đâu, quan hệ với ai, ngoài vĩnh yên ra còn quan hệ với người nào khác không, còn liên lạc với hà đông hay em vợ sếp không…Tao cũng nói thành thật rằng sau đợt ấy anh reset lại danh bạ, còn sót mỗi em ko xóa được nên đành để fb liên lạc. Hóa đơn hiha cười. Kể trời kể đất mất nửa tiếng, ký ức sống lại, tao quay sang nhìn hóa đơn xong khẽ nói, anh ôm em được ko. Hóa đơn tròn mắt nhìn tao bảo anh coi em là gì ? Mẹ, thái độ này khiến tao hơi bất ngờ, tao bèn nói lảng, anh chỉ muốn sống lại cảm giác hạnh phúc ấy lần nữa thôi. Hóa đơn ko nói gì mà chỉ nhìn tao, vài giây thì giọt nước mắt lại rơi, ẻm nói mình đã bao giờ hết yêu nhau đâu anh nhỉ… Ẻm khẽ dựa vào đầu vào vai tao, giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Ẻm nghèn nghẹn bảo ko hiểu sao em thấy nuối tiếc vô cùng, em tiếc mình ko thể đến bên nhau, em tiếc hồi đó đã ra đi…Tao đưa tay khoác qua vai hóa đơn, vỗ về nhè nhẹ cũng cảm thấy sống mũi cay cay. 2 đứa ngồi như vậy 1 lúc tao mới nói thôi, đừng khóc nữa, đi chơi đi, gặp lại nhau phải vui chứ, thời gian em ở VN chắc ko nhiều nên phải tranh thủ, đứng dậy nào. Hóa đơn phụng phịu đứng dậy, tao lấy tay gạt mấy giọt sương còn đọng lại nơi khóe mi, tao từ từ kề mặt vào, và 1 nụ hôn dài bất tận, cảm giác vẫn cháy bỏng như ngày nào. Dứt hơi, tao hỏi bao giờ em đi, Hóa đơn kêu theo lịch và đặt vé thì là nửa tháng, tao lại hỏi em ở hà nội mấy hôm, hóa đơn cười trả lời cái này thì do anh, em xuống hà nội cũng chỉ vì anh mờ. Tao tỏ vẻ nghiêm túc rồi hỏi em có thể ko đi nữa ko, ở nhà với anh. Hóa đơn tắt nụ cười, ngước mắt nhìn tao bảo sao ngày trước anh ko giữ em. Tao ko trả lời được. ẻm bảo thôi, vạn sự để tùy duyên anh ạ.
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu