Hóa Đơn Tam Khúc

Chương 92: Chap-92




Phần 3. Hậu Hóa đơn chương 2

Mẹ kiếp, bất ngờ cộng say rượu quá ko đỡ kịp, tiếng chửi bởi kích động mọi người ra xem, trong đó có cả lee và béo và vài thằng hàn nữa. Khóe mép tao có tí máu chảy, tao thấy tỉnh táo hẳn lên, sicke, đến nước này chả làm nữa thì bố xin chỗ khác. Tao vùng dậy quệt mép. Tao chỉ mặt thằng hàn nói tao cho mày 1 câu xin lỗi đấy thằng sicke. Thằng bựa lúc này vẫn ngoác mồm sì bà là mà các thứ, hung hăng định lao vào tao, mấy thằng khác ra can ngăn, Lee cũng chạy ra hỏi có chuyện gì. Tao nói mỗi câu em để anh tự giải quyết, thằng kia nói anh ko xứng với em, anh vừa chấp nó đấm trước 1 cái. Lee vẻ mặt sốt sắng, mép tao lại rỉ máu, mắt Lee rưng rưng, Lee hỏi anh có sao ko. Tao lại quệt tay, mẹ nó, đây là bị vập môi vào răng, may đéo gãy răng, xem ra thằng lồn kia đấm còn nhẹ. Tao gạt Lee sang 1 bên, chỉ mặt thằng hàn đang hung hăng tao nói tiếp, mày có 3 sự lựa chọn, 1 là xin lỗi tao, 2 là tao báo công an gô cổ mày, 3 là bước ra đây như 1 thằng đàn ông đi, bitch ! Quan điểm của tao là người đẹp đéo có lỗi, hoặc có lỗi cũng là lỗi nhẹ. Vụ om xòm này làm cả tầng chung cư đổ ra xem. Tầng này có ko ít người việt. Tao tranh thủ lớn tiếng nói xin hỏi mọi người ở đây, gái việt nam lấy chồng đài loan, lấy chồng hàn quốc đã thành 1 thương hiệu rồi phải ko ạ. Đám đông nhiều người gật gù. Tao nói tiếp vậy thế thì trai việt yêu gái hàn quốc có gì là tội lỗi chăng, tao kéo tay em Lee lại gần, tao bảo tôi yêu cô bé người hàn quốc này đây bằng cả 1 tấm lòng, cả 2 đến với nhau theo tiếng gọi của trái tim dẫn lối.

Vậy mà thằng beep này bảo tôi ko xứng đáng, vậy xin hỏi thế nào là xứng đáng.

Tao dừng lại, nghe tiếng xì xào lầm rầm của mọi người, bọn hàn cũng hỏi nhau, hỏi phiên dịch, đâu đó cũng đoán được phần nào những gì tao vừa nói. Tao tỏ vẻ mặt buồn bã, tình yêu là thứ thiêng liêng, là cảm xúc tận sâu thẳm trong tim, tao thừa nhận tình cảm của tao dành cho Lee bây giờ ko phải tình yêu, nhưng cái sự tự tôn trong lòng đã xúi tao nói những lời vừa rồi. Thôi đành đâm lao thì phải theo lao. Tao nói to tiếp. Nào hãy bước ra đây trước sự chứng kiến của mọi người để xem tao xứng đáng hay mày xứng đáng. Đang có men, giờ đánh nhau thì đánh nhau, sợ cái beep gì. Mọi người đứng xem có vẻ kích động cũng hô hào bảo thằng hàn kia ra đi, thằng chó kia hình như bây giờ lại nhụt chí, lom dom bước ra. Tao nắm được tình hình, tao nói lớn khi nãy mày đấm tao 1 phát bất ngờ, coi như tao chấp, giờ thì vào đi, thằng beep đéo dám vào, tao lại nói mày ko vào thì tao sẽ vào trước nhé. Nói là làm, tao nhắm kỹ rồi sẽ dùng động tác giả dơ tay lên định đấm cho nó đỡ, tranh thủ lúc ấy tung chân sút cho phát chết mẹ nó đi, tao lao lên, Bỗng nghe tiếng gào to của Lee là đừng anh ơi… Đồng thời lúc đó thằng hàn bựa nói Stop, I’m sorry. Đm nhà nó, lỡ hết cả đà, cả đám người xem đang mong chờ 1 trận đấu cũng thờ phào nhàm chán. Tao thất thần, nãy bảo thế rồi, giờ nó cũng xin lỗi rồi thì còn đéo gì để nói nữa. Tao dơ ngón tay giữa lên bảo được lắm bitch. Tao ra đứng chờ thang máy tiếp, mọi người lục đục ai về phòng nấy, Lee có vẻ cũng tỉnh táo rồi, lee lại nói xích lô ô tô gì đó với thằng hàn bựa kia, thằng kia cũng nói lại mấy câu rồi cút. Lee lại chỗ tao bảo anh có đau ko, vào phòng em lấy bông băng. Nghĩ bụng bông băng bố sư nhà mày, băng được trong mồm à. Nghĩ thế thôi nhưng nói thì phải lịch thiệp, anh ko sao, em về nghỉ ngơi đi, anh cũng về, hôm nay đi chơi như vậy là vui rồi. Thang máy đến, tao đi vào luôn, ko kịp cho Lee nói thêm gì nữa. Thỉnh thoảng phải lạnh lùng co giãn thế gái nó mới thích. Xuống tầng lấy xe máy, ga chầm chậm ngắm phố ngắm phường, thấy lòng mình nhẹ bẫng, đm, yêu đương gì đâu mà đẫ vướng chuyện thị phi như thế, chắc cũng phải tìm việc khác dần dần thôi chứ bọn hàn nó bựa lồn lắm. Tạt vào quán trà đá ven đường. Xin bà già cốc trà đá, bà cụ kêu mùa đông lạnh này làm gì có bán trà đá, tao bảo thế cho chai trà xanh. Ngồi tu ừng ực 1 lèo hết nguyên cả chai, thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Bà cụ bảo ngã xe hay thế nào mà chảy màu mồm thế kia con. Tao bảo ko, đánh nhau tranh gái u ạ. Bả cười khà khà nói úi xời, ngày xưa ông nhà tao cũng đánh nhau vất vả mới lấy được tao đấy. Tao khẽ cười.

Làn gió lạnh xào xạc mấy cụm lá khô, trời toàn một màu trắng nhờ nhờ, phố vắng tanh, liếc nhìn đồng hồ, ô 1h chiều rồi, bảo sao trời vắng thế. Ngậm điếu thuốc thấy hơi bận bận, chắc chỗ môi khi nãy bị sưng lên rồi, mẹ kiếp thằng chó. Cố rít vài hơi cho ấm, cái khung cảnh này thấy lòng cứ man mác, nao nao.

Dòng ký ức là ùa về rõ mồn một, cũng dạo thời tiết thế này 5 năm trước, người tao yêu thương nhất đã rời xa tao….

Những người con gái bước qua trái tim tao ko phải ít, người bước qua cái chim thì lại càng nhiều, nhưng duy nhất chỉ có ẻm là cho đến giờ dù đã xa nhau rất lâu nhưng hình ảnh đấy thật khó phai mờ.

Hết ngày hôm đấy thì môi cũng đỡ sưng, sáng hôm sau đi làm thấy mặt mấy thằng hàn cũng có chút gì đó cảm giác ko được bình thường, nhưng kệ mẹ, xác định đéo thích thì nghỉ. Công việc vẫn thế, thằng hàn bựa đấm tao có đi qua chạm mặt vài lần nhưng cũng đéo nói gì với nhau. Rảnh háng ra ngoài hút thuốc, vừa châm điếu thì thằng hàn thân tao ở đâu cũng chạy ra kêu cho nó xin điếu. Nó bảo vụ hôm qua của mày vừa được nêu ra cuộc họp, tao hỏi nó đấy là việc cá nhân thì liên quan đéo gì. Nó gật đầu rồi nói, tao cũng nói thế trong cuộc họp, nhưng ko hiểu sao lão phó giám đốc lại bảo mối quan hệ như vậy ảnh hưởng đến công việc. Đm bọn thần kinh này nữa. Tao ko nói gì, rít liền vài hơi nhả khói mù mịt, thằng hàn hút vội vàng hết điếu xong nó kêu có gì mày cứ hỏi Lee ấy nhé, chắc là Lee cũng sẽ kể cho mày, tao thấy 2 đứa mày nhìn đẹp đôi vl, cố gắng lên. Tao cười, nghĩ bụng xác định gì ở tình yêu này đâu, gọi là duyên bèo nước, nước chảy thì bèo trôi, gặp nhau 1 quãng chứ sao xuôi hết được cả dòng sông.

Trưa hôm đó ko thấy Lee rủ tao đi ăn cơm, tao đi cùng mấy thằng việt, chúng nó còn hỏi ơ sao này ko phục vụ em hàn nữa à, đm nghe giọng châm biếm bố láo ăn cắp, nó phục vụ tao mới đúng chứ tao đéo phải phục vụ nó. Lee đi ăn cùng đội bên đó, Lee làm bộ phận hành chính kế toán, bên đó có 5 đứa con gái, 2 hàn như đã kể, còn lại 3 em gái việt. Cơ bản tao cũng hay chơi với 3 em việt kia, vì bọn nó tính cách thoải mái, hơn nữa chơi thân với đội đấy chỉ có lợi chứ ko có hại, các thủ tục nọ kia nó toàn làm giúp cho.

Đéo biết lee hay béo kể gì ko mà đến buổi chiều thì câu chuyện tao với thằng hàn đánh nhau vì lee đã lan tỏa khắp công ty, đa phần là bọn nó nhìn tao bằng ánh mắt kiêng nể, vì cái nếp suy nghĩ ng việt chỉ là làm thuê, hàn là ông chủ, người làm mà đánh nhau với ông chủ ắt hẳn chuyện động trời. Mãi cuối giờ chiều Lee mới nhắn tin bảo tối gặp nhau, em có chuyện này muốn nói… Ngồi trên xe tao nhắn cho Lee hỏi gặp nhau ở đâu, Lee bảo tùy anh, tao bảo khách sạn nhé, Lee bảo ko được, như thế em ko thể dứt được anh. Ô đm, bị lộ rồi, hóa ra gặp nhau để nói xa nhau à, đây đúng nghĩa tình chưa thắm đã vội tàn. Tao nhắn lại luôn rằng nếu gặp nhau để em nói chia tay thì ko cần đâu, ko cần nói nhiều, coi như tuần vừa qua là 1 trò chơi là được. Không thấy Lee nhắn lại. Tao thở dài 1 hơi, nhìn ngoài đường dòng người hối hả lúc tan tầm, tự hỏi sao cứ phải vội vã thế nhỉ, về muộn dăm mười phút có chết gì đâu.

Tối đó ra ăn cơm bụi xong về xem phim, trời lạnh này nằm cuốn chăn xem phim hay đọc truyện thì mãi ko chán. Tao ở 1 mình trong 1 căn chung cư mini, trên tầng 5, cũng là tầng cao nhất. Cả tòa nhà có 10 phòng nhưng đéo ai chơi với ai, cùng tầng tao là 2 đứa con gái hiếm khi chạm mặt, cũng ko rõ nó làm gì, gặp vài lần thì thấy quần áo son phấn sang chảnh phết, nói tiếng miền trong, đéo biết phải hàng hay ko. Vừa nghĩ đến 2 ẻm cái thì buồn đái, dậy đi đái xong ra ngoài hành lang hút thuốc, thấy thang máy chuông ting ting, 2 ẻm bước ra từ thang máy chọ chọe, đm thiêng thế, vừa nghĩ đến gặp luôn. Rảnh rỗi ngứa mồm buông câu bông đùa, 2 em đi đâu về mà nhìn xinh ngon thế. 1 ẻm cười trả lời bằng giọng hà nội rằng ngon ko, húp luôn đê. Tao ngại ngần đéo gì mà chả hỏi lại miễn phí ko, ẻm cười tươi bảo hàng xóm miễn phí luôn…Vài câu chuyện như vậy tạo cảm giác thân thiết hơn, hút xong điếu thuốc tao vào phòng, tự dưng ko muốn nằm nữa nên ra ngồi bàn, mở laptop ra nghịch. Điện thoại reo, nhìn máy là số Lee, tao đéo nghe, Lee gọi đến 3 lần, tao vẫn ko nghe, mẹ, có đíu gì để nói nữa. Lee nhắn tin, tao đọc, Lee bảo em vẫn phải cần nói với anh, anh ở đâu, em qua nhà anh… Tao nhắn lại bảo ko cần đâu đồng nghiệp, chúng ta là đồng nghiệp tốt. Lee nhắn lại bảo ko được, em phải nói trực tiếp với anh. Tao ko nhắn lại nữa, mở bộ phim châu tinh trì xem lại, gác chân lên bàn hút thuốc khói bay khắp phòng, cảm giác ấm cúng vl. Có tiếng gõ cửa cộp cộp, đm, cửa vẫn mở mà gõ đéo gì, tao ngoái đầu lại, thì ra là em hàng xóm khi nãy, ẻm nhoẻn miệng cười bảo cho em xin cốc nước, tao chỉ tay vào bình nước bảo cứ tự nhiên đê. Ẻm vào rót nước uống ừng ực xong nhìn quanh 1 lượt kêu uầy, phòng anh gọn gàng sạch đẹp gớm.

Tao vẫn nhìn màn hình trả lời lại à chả sạch thì sao, phòng các cô chắc vỏ bánh kẹo quần áo vứt tứ tung phải ko. Con bé bảo ơ sao anh vào bao giờ mà biết.

Tao cười cười bảo xem mặt mà bắt hình dong thôi. Tao đứng dậy quay lại nhìn, tao hỏi đm em ko lạnh à mà ăn mặc thế này, con bé cười hì hì kêu em vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ nên mặc này cho thoải mái. Tao tia thoáng qua, thấy hình xăm bông hồng màu xanh trên ngực, tao bảo thôi về đi chứ nhìn em mặc thế này anh ko chịu được đâu, hấp diêm em bây giờ. Con bé cười khanh khách quay về kêu ko phải đuổi, tiếng cười nghe ma mị vl.

Mất hứng xem phim, đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường cuốn chăn ngủ. Nằm lăn bên nọ, lăn bên kia vẫn ko ngủ được, nhìn đồng hồ đã hơn 10h. Với cầm điện thoại định chơi game tí cho cay mắt, vừa cầm lên thì lee lại gọi. Tiện tay bấm nghe, là giọng lớ lớ của em béo, nó bảo anh à, lee khóc từ tối đến giờ, tao nghe tiếng mếu máo, xong tiếng hàn quốc của lee nói gì đó, đm, cứ động nghe tiếng khóc là ko kiềm nổi lòng, tao bảo đưa điện thoại anh gặp Lee, Nghe giọng lee còn cực nức, lee bảo sao anh vô tâm với em như vậy. Đm, chả nhẽ nó yêu tao thật lòng rồi sao, ko yêu việc đéo gì phải khóc như thế… Tao im lặng ko biết nói gì, lee bảo 1 tuần qua với em là những ngày vui vẻ nhất ở việt nam, em ko nghĩ em lại yêu 1 người việt nam, nhưng thực sự là em yêu anh. Lee vừa nói vừa mếu, tao bảo thôi được rồi, em ngủ nghỉ đi có gì mai lên công ty nói, Nghe rõ tiếng khóc tu tu, mẹ nó nữa, như phim hàn. Tao vùng dậy, hôm qua mình còn nói với thằng hàn bựa rằng mình xứng với Lee hơn, vậy mà sao mình dễ dàng bỏ cuộc thế, đúng là mình chưa yêu Lee, nhưng dù gì cũng ko nên để Lee buồn. Tao mặc quần áo, cuốn khăn, lấy chìa khóa xe phóng 1 mạch đến chung cư của Lee. May là ông bảo vệ cũng quen mặt vài lần ko hỏi han gì. Tao lên thẳng phòng Lee gõ cửa, béo mở cửa, tao bước vào, lee đang ngồi ghế, mắt đỏ ngầu, thấy tao lee đứng bật dậy chạy lại ôm chầm lấy tao. Đm, tự nhiên quá, còn béo ở kia mà, béo biết ý đi vào phòng, lee bảo em nhớ anh.

Lee đưa môi lên chụt nhẹ, rồi hôn, tao á tiếng, vl, vết hôm qua đã hết sưng nhưng chạm vào vẫn còn đau. Lee thấy thế phì cười. Ngồi ghế, lee gọi béo ra, 3 đứa ngồi nói chuyện. Lee bảo sáng nay họp, mọi người nói em với anh ko nên yêu nhau, sẽ ảnh hưởng đến công việc. Sau đó ông phó giám đốc có nói riêng với em, hỏi về vụ anh với thằng hàn bựa hôm qua đánh nhau, anh làm xấu mặt người hàn quốc. Đm, nghe đến đây tao đã hơi lộn tiết rồi. Tao hỏi rồi sao nữa.

Lee bảo ông ý bảo em ko được quan hệ với anh quá mức nữa, nếu ko thì về hàn quốc đi. Tao cười, tao bảo sao ko đuổi việc anh là xong. Lee bảo ko phải, ông ấy cũng là chú của em, ko muốn em lấy chồng việt. Đm hóa ra là cháu của phó giám đốc, mà lão già kia nghĩ đéo gì xa thế, đã nghĩ đến việc sợ cháu gái lấy chồng rồi. Tao phì cười, ừ thế thì cũng dễ hiểu, người việt cũng thế, con gái lấy chồng xa đéo ai muốn. Tao hỏi tiếp thế em quyết định thế nào. Lee trả lời trước mắt em ko thể xa anh được… Mẹ kiếp, ko hiểu gọi em béo ra ngồi nghe để làm gì. Hay là để nhưng kiểu nhân chứng cho tình yêu. Tao khoác vai Lee nói, vậy thì thôi, nghĩ ngợi gì, cùng nhau đi tiếp đoạn đường, anh yêu em. Nói câu này cũng hơi ngượng mồm nhưng trong bối cảnh tình cảm chan chứa như thế, nên chêm 1 câu vậy cho lãng mạn.

Em béo cười bảo tôi không xem 2 người nữa, tôi đi ngủ. Béo đi vào phòng, tao bảo muộn rồi anh cũng về đây, lần sau đừng khóc nhé, em khóc làm anh đau lòng lắm. Lee cười kêu anh giỏi nịnh thật, em có thể qua nhà anh được ko. Đệt, nhìn mặt ẻm gian lắm.

Vậy là tao chở ẻm về, phòng tao ko được như chung cư của ẻm nhưng đéo quan trọng. Đêm đó quần nhau mấy hồi, Phê tận óc, sáng hôm sau cả 2 đứa đều ngủ quên, đến lúc điện thoại của Lee réo ầm thì mới tỉnh, Lee nghe điện nói xích lô xê ô vài câu rồi quay sang tao bảo chết rồi, ngủ quên muộn giờ rồi. Tao bảo nghỉ phép đê. Lee nghĩ nghĩ rồi bảo hôm nay nghỉ nhé, tao cười, đm, đúng là say tình, dễ dụ vãi. Lee gọi điện lại cho béo thì phải, chắc báo nghỉ. 2 đứa nằm ôm nhau ngủ tiếp đến 8h tao mới dậy trước, vươn vai qua ô cửa sổ, trời có nắng, nắng mùa đông vàng đậm và ấm áp, thật sảng khoái. Đánh răng rửa mặt xong ra kéo Lee dậy, lee bảo em vẫn muốn ngủ mà. Đm, người hàn hóa ra cũng vẫn thế mà thôi, cứ tưởng tác phong ở công ty lúc nào cũng nghiêm túc thì về nhà cũng thế, ai ngờ. Tao lại ôm ôm, mân mân mê mê quả ngực silicon, công nhận nhìn hình thức thì đẹp thật, có điều bóp vào cảm giác ko thật tay lắm, rồi lại đưa tay xuống dưới cọ cọ, lee khép đùi lại bảo đừng anh, đm, đừng cái phừng. Quan hệ buổi sáng rất khỏe, thằng bé cứng ngắc cứ nhằm mà dã liên hồi, lee oằn người rên rỉ kêu la, tự nhiên như ở khách sạn. Phê pha xong ẻm mới chịu dậy vệ sinh cá nhân. Tao mở cửa ra hàng lang hút thuốc, vừa mở cửa bỗng gặp ngay 2 em hàng xóm đang đứng lưng chừng, thái độ lấm lét, tao hỏi đưng đây làm gì thế. 2 ẻm mới cười nói ôi trời, nhìn thư sinh lãng tử thế này mà ghê phết nhá. Đm, có khi nào nó đứng ngoài nghe tiếng Lee rên chăng Tao chém gió vài câu thì Lee bước ra hỏi ai đấy anh, bỗng ơ ơ, mấy đứa con gái nhìn nhau. Lee hỏi ủa 2 bạn cũng ở đây á, bông hồng xanh trên ngực trả lời ơ Lee qua đây làm gì. Đm hỏi vô duyên vl, Lee chỉ tao bảo đây là ng yêu Lee, 2 đứa kia tròn mắt bảo ô thật à, hữu duyên, hữu duyên. Mẹ kiếp tao chả hiểu mô tê gì. Tao bảo có gì kể cho mình hóng với, mấy đứa cười hihi với nhau, đm, giờ tao mới để ý e hàng xóm còn lại, chắc phải cao tầm 1m65, nhìn dáng chuẩn, còn đẹp hơn Lee luôn, nó ít nói hơn hoa hồng xanh, nhìn vẻ mặt có nét gì đó buồn buồn phảng phất. Tao thấy mình giống như người thừa bèn đi vào trong ngồi nghịch laptop. Lee đứng buôn chuyện với 2 đứa kia phải nửa tiếng mới đi vào. Tao hỏi em quen bọn nó hả, lee kêu 2 bạn ấy là người yêu của bạn em, tao lại hỏi bạn ng hàn hay người việt, Lee kêu người hàn chứ, ng việt em có bạn trai nào đâu. Té ra là thế, vậy là 1 dạng gái bao chứ yêu đượng mẹ gì, thảo nào nhìn chảnh quá. Nhưng tao cũng ko nói điều tao nghĩ ra với lee làm gì, việc ai người đấy lo, hơn nữa cũng chỉ là phán đoán thôi, chứ ko chúng nó lại nghĩ tao là trai bao thì bỏ mẹ. Đưa Lee đi ăn sáng xong Lee bảo đưa em ấy đi chỗ nào hay hay đc ko, tao đéo biết chỗ nào hay hay, chợt nghĩ ra chỗ ngày trước tao đưa ng yêu cũ đi, là chỗ núi hàm lợn đéo gì bên sóc sơn ý. Tao bảo ok, nhưng mặc đồ này đi ko hợp. Lee kêu về thay đồ, tí qua rồi đi. Nói là làm, ẻm gọi taxi về luôn Tao sang gõ cửa phòng hàng xóm, Nét mặt buồn ra mở cửa, tao bảo anh vào được chứ, ẻm cười kêu cứ tự nhiên. Tao vào, đm, hoa hồng xanh đang ngồi bàn trang điểm bỗng giật mihf, vớ vớ mấy cái coocxe nhét luôn vào ngăn tủ toe ra cười, đúng là bừa bộn mà. Tao nhìn qua gương, thấy ẻm đéo mặc áo ngực, lộ rõ núm.

Tao phải đá mắt đi chỗ khác, nhìn sang nét buồn tao hỏi em quen với Lee hả.

Nét buồn chưa trả lời thì Hoa xanh đã bảo ko những quen mà còn chơi cùng ý ạ. Bọn em chơi với 2 anh bạn thân của Lee, trước hay gặp nhau lắm, thật ko ngờ Lee lại yêu hàng xóm của mình Buồn nhỉ, Buồn nhìn nhìn tao rồi nói nhìn anh cũng giống hàn quốc đấy, mà có khi còn hơn mấy lão hàn quốc kia. Tao cười bảo 2 nàng chăn được 2 cu hàn quốc ngon thế còn gì. Buồn vẫn giữ nét mặt lặng lẽ nói ngon gì đâu anh. Hỏi chuyện làm quen thêm 1 hồi mới rõ, 2 nàng học cùng lớp đại học, Hoa xanh quê ở Nam Định, Buồn người hải phòng, 2 đứa đang làm kinh doanh cho 1 công ty hàn quốc mà ng yêu hàn xẻng của Buồn làm quản lý ở đó. Rồi đi ăn uống chơi bời, bạn gặp bạn, hoa xanh yêu luôn 1 thằng hàn khác cũng là bạn của ng yêu Buồn. Làm kinh doanh nên thời gian thoải mái, khách hàng chủ yếu là các cty hàn quốc đang ở việt nam. Tao hỏi 2 em có biết tiếng hàn ko, 2 đứa nói giờ mới đang học. Tao lại hỏi thế nói chuyện với ng yêu thế nào, 2 ẻm kêu dùng dùng anh, hiểu được đến đâu thì hiểu. Mẹ nó, trường hợp này tao cũng gặp nhiều, mấy thằng hàn chim ngắn hay sều được mấy em ng việt xinh ngon vl. Tao thở dài nói, gái xinh đã ít, lại còn yêu trai ngoại hết thế này. Hoa xanh cười khanh khách bảo trai đẹp cũng hiếm mà lại đâm vào gái hàn thế này, phí quá, phí quá.

Tao hỏi vui 2 ẻm biết chỗ nào hay hay quanh hà nội ko, Lee đang đòi anh đưa đi mà chưa biết đưa đi đâu. Hoa xanh vẫn là mau mồm mau miệng nói ở nhà ôm nhau cho ấm anh ơi, lạnh này đi đâu. Tao giả vờ run run chân bảo thôi, sợ lắm, từ tối qua đến giờ 4 nháy rồi. Hoa xanh cười ha hả bảo lần sau dặn Lee be bé mồm thôi, em này nghe rõ mồn một. Mà nói đến Lee, đi đéo đâu cả tiếng rồi, bảo về thay quần áo mà tiếng rồi chưa thấy qua, để đến trưa thì đi đéo gì nữa.

Mẹ, nhắc phát điện thoại đổ chuông, Lee gọi, Lee bảo em lại bận việc mất rồi, để cuối tuần anh nhé, yêu anh, nhớ anh lắm. VKL Lỡ hẹn, thế là nghỉ oan mất ngày phép, tao đứng quanh quẩn nhìn trộm núm của em Hoa xanh, tao hỏi các em chuẩn bị đi đâu đấy, anh lỡ hẹn với Lee rồi.

Hoa xanh kêu em đi gặp đối tác, có Buồn hôm nay rảnh ở nhà tiếp anh hàng xóm dễ thương nhé. Buồn mỉm cười nói ko dám, ng yêu anh ấy hàn quốc cơ ma ai thèm để ý đến tôi. Mẹ nó nói cạnh khóe quá, tao quay sang nhìn Buồn rồi bảo anh nhận xét công tâm nhé, em xinh hơn Lee, dáng đẹp hơn Lee. Hoa xanh thấy vậy cũng hỏi với sang là em thì sao hả, tao nói luôn, em nếu xóa bông hồng xanh ở ngực đi thì có thể nói là ngang với Lee, nhưng có bông hồng ấy nên kém đi 1 chút. Bỗng thấy buồn huých tay tao, Hoa xanh im lặng, nét mặt chùng xuống, tao biết mình vừa nói gì đó động chạm rồi, tao kiếu về.

Lại nằm xem điện thoại, lướt facebook, Lee lại đéo dùng fb, có đợt tao hỏi thì ẻm kêu dùng mạng xã hội éo gì của hàn ý. Lướt lướt ngắm ảnh gái xinh, toàn thấy bán hàn online, đéo gì bán kính mắt mà toàn khoe kính ngực, xem chán òm. Nằm được tiếng thì mỏi lưng, ngó đồng hồ gần 10h rồi, làm gì cho hết ngày đây. Định ra hành lang hút thuốc, thấy phòng hàng xóm mở cửa, tao lại mò vào, Buồn đang ngồi máy tính làm gì đó ko rõ, tao hỏi sao nãy lại huých tay anh, Buồn bảo bông hồng xanh đó là 1 ký ức rất buồn của Hoa Xanh, anh lại động chạm vào. Tao hỏi chuyện gì kể anh nghe được ko, đang rảnh. Buồn đứng dậy lại lấy bình nước rót ra cốc mời nhẹ nhàng, anh uống nước, tao ngồi xuống ghế, đm, cái phép lịch sự này cảm giác thân thuộc như người ở quê. Buồn chưa trả lời câu hỏi của tao mà hỏi ngược anh yêu Lee lâu chưa, tao bảo mới được 1 tuần, ừ, cứ cho là 1 tuần. Buồn khẽ cười bảo nhanh nhỉ, 1 tuần mà đã…Tao lảng chuyện ngay hỏi lại vụ hoa hồng xanh trên ngực. Buồn nhìn ra cửa sổ chầm chậm kể, chất giọng lai lai trung với nam nghe thú vị gớm… Một câu chuyện buồn thật, vắn tắt lại là hoa xanh có ng yêu từ hồi sinh viên, 2 đứa yêu nhau da diết, ông kia bất kỳ ngày lễ, sinh nhật gì cũng tặng quà cho Hoa xanh bằng những bông hồng xanh, ông ý nói khi nào ra trường, đi làm, cười nhau, lúc đó tình yêu đã chín, anh sẽ tặng em hoa hồng đỏ. Thế rồi bồng hồng ko bao giờ chín, chàng trai đã ra đi mãi mãi sau một vụ tai nạn. Hoa xanh sầu bi như phát điên, phát dại, chểnh mảng hỏng hành, lao vào những cuộc chơi tưởng ko dứt ra được. Rồi có ngày bạn bè đú rủ đi xăm, Hoa chọn bông hồng xanh trên ngực, ko hiểu sao, Hoa lại trở thành 1 con người khác hẳn, từ bỏ chơi bời, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Nhưng mỗi khi ai hỏi về bông hồng xanh trên ngực, Hoa lại cảm giác như bị những nhát dao cứa trong lòng….

Tao nghe xong cũng ngậm ngùi thương cảm, trên đời này nếu có tồn tại cái gì là vĩnh cửu, chắc chỉ có thể là tình yêu. Quay sang hỏi Buồn là em thì sao, có chuyện tình cũ gì hay kể cho anh đi. Buồn bảo ko có gì, trước giờ nhiều người tán tỉnh nhưng tình yêu nào cũng thấy nhàn nhạt, kể cả bây giờ với anh hàn quốc cũng thấy nhàn nhạt, thôi cứ gọi là yêu. Tao giả vờ nói thản nhiên là có được chu cấp tiền ko. Buồn nhìn tao đề phòng ko trả lời mà hỏi ngược lại là theo anh là có hay ko. Tao nói luôn là chắc chắn có, Buồn lại bảo biết thế rồi còn hỏi, hihi. Tào lao đến trưa tao bảo đi ăn gì đi, buồn hỏi anh mời à, tao lắc đầu nói thóc đâu đãi gà rừng. Buồn kêu thế thôi để em mời anh vậy, đi thôi, anh chở em nhé, à mà ra ngoài đi em thay đồ cái.

Tao về phòng, chờ 20 phút sau thì Buồn mới sang gọi bảo đi, thế là đi. Buồn ngồi sau xe, mùi nước hoa thơm phức, hỏi là ăn gì ở đâu, ẻm kêu cứ đi đê, đc ăn miễn phí lại cứ hỏi nhiều. Ơ đm, đấy, cái cảnh ăn không nó đéo sung sướng gì đâu. Tao bảo à thế nếu anh mời em là anh có quyền đi bất cứ đâu hả, Buồn ko hiểu hết ý vênh cằm bảo đương nhiên, cứ trả tiền là có quyền. Tao cười ha hả bảo thế anh mời em đi tham quan mấy khách sạn ở khu này được ko, buồn lúc này mới hiểu ý bèn nhéo sườn tao đau điếng, tao phải oằn người làm lạng xe, buồn ngồi sau tí ngã bèn ôm chầm lấy eo tao, 1 cảm giác gì đó thật thân thuộc….

Xe đã trở lại quỹ đạo bình thường mà tay của Buồn vẫn chưa rời eo tao. Tao phải nhắc em ôm anh chặt quá, Buồn cười hihi bảo mùa đông này phải ôm mới ấm, nói thế thôi nhưng ẻm cũng rút tay về, chắc là cảm thấy có gì đó chưa hợp lý lắm. Xong thì cũng tìm đươc quán bún cá, bánh đa cua đéo gì ấy. Đm, nghĩ bụng con gái phức tạp thật, ăn bát bún thôi mà phải đi 6-7km, phải tao thì ăn ở đéo đâu chả thế, ngon hơn nhau bao nhiêu, cốt no bụng là được mà. 2 đứa húp 2 bát bánh đa cua, nói chung là cũng được, nhưng xét cho cùng thì vẫn ko đáng để đi xa thế. Ăn xong tao bảo giờ anh mời em café nhé, buồn kêu được, hôm nay cũng rảnh rỗi, chán đi làm nữa. Tao lại chở buồn đi lòng vòng tỏ vẻ nguy hiểm, buồn hỏi café ở đâu anh, tao bảo im mồm đi, đã đi uống ké lại còn hỏi nhiều, thật bất công khi tao lại bị nhéo thêm 1 phát nữa, may áo khoác dày nên đỡ đau nhưng kiểu gì tối về cũng có vết mà xem.

Vào quán café bệt, bọn tao lên tầng 2 ngồi, tầm trưa này cũng vắng, tìm 1 vị trí cạnh vách kính để view ra phố ngắm người. Gọi đồ xong Buồn bảo em chán đi làm anh ạ, đúng hơn là chán làm cái công việc hiện tại. Tao hỏi lý do, Buồn kêu nói thật bọn em hầu như chả phải làm gì, chỉ có loanh quanh đi cùng mấy ông hàn gặp khách khứa, liên hệ mấy cái linh tinh, cảm giác nhiều lúc nghĩ mình như người thừa ý. Tao hiểu, tao cũng đoán thế, bọn hàn hay kiểu nuôi gái thế này, mang tiếng là đi làm nhưng có làm beep gì, có mà làm tình là chính, với mấy đứa nhặt từ tay vịn quán hát đi ra thì có thể sẽ tự hào với danh nhân viên văn phòng, nhân viên kinh doanh, nhưng với những người có học thức thật sự, có bằng cấp thì sẽ bị cảm giác là người vô dụng. Nhân viên bê đồ uống lên, tao khoắng khoắng cốc café rồi bảo công việc phải có sự yêu thích, phải có động lực, thấy ko phù hợp thì tìm việc khác đi. Buồn lơ đãng nhìn ra ngoài phố nói bỏ thì thương, vương thì tội… Tao ko hỏi thêm gì nữa, nhấp miếng café, châm điếu thuốc ngồi mở điện thoại xem tin tức. Được 1 lúc thì Buồn hỏi anh có xác định gì với Lee ko, tình yêu ngoại quốc liệu có kết quả chăng. Tao khẽ cười bảo xác định mẹ gì, nói yêu thì cũng chẳng phải yêu, bèo nước gặp nhau thôi. Buồn trầm ngâm nói thế thì phí thời gian, phí tuổi thanh xuân quá. Tao hơi ngạc nhiên sao Buồn bỗng dưng trầm tư vậy, tao hỏi em thì sao. Buồn bảo em có chút giống anh, cũng chẳng yêu thương gì, à, anh đến với Lee vì điều gì. Tao nói luôn vì ngẫu nhiên, vô tình ngủ với nhau xong thích nhau, duy trì vậy thôi. Buồn hỏi thật thế á, kể em nghe xem. Chả ngại ngần gì tao kể lại mọi chuyện từ hôm ăn cơm cho đến lúc xoạc, Buồn khinh khích cười bảo thú vị thật đấy ạ. Hết mẹ cốc café rồi, tao bảo thôi đi về chứ, Buồn bảo vầng. Trên đường về, ẻm kể đến với tay hàn vì được chiều chuộng, cung phụng chứ ko yêu đương gì hết, cho vậy nên thấy thật nhàm chán. Tao thì hiểu ý ẻm là vì tiền nên duy trì mối quan hệ. Thôi kệ mợ nó, ko phải việc của mình, mỗi người có lựa chọn riêng chô mình, được cái lọ phải hi sinh cái chai.

Về phòng lúc hơn 1h trưa. Tao vào bật vài bài hát nghe cho vui tai, nằm liu riu ngủ, thế beep nào café làm mắt cứ chong chong, ko ngủ được nhưng lại lười dậy, đành nằm nướng xác trong chăn. Nằm mãi cũng bắt đầu mơ mơ màng màng vào giấc mộng thì thấy có tiếng la hét om sòm nghe ko rõ, đoán là quảng cáo của youtube, bực mình vùng dậy định tắt máy tính thì đéo phải, tiếng Minh Tuyết vẫn đang ỉ ô yêu một người mà sống bên một người, đau lắm cho em cuộc đời ơi. Xen vào đó là tiếng hét của cả nam cả nữ, tao đứng dậy ra mở cửa, tiếng phát ra từ phòng hàng xóm. Thấy phòng vẫn mở cửa, tao tò mò lò dò bước sang hóng, nghe tiếng Buồn mếu mếu nói Get out, Get out… Tiếng đàn ông cất lên, ồ, tiếng hàn, đm, hay là ng yêu ẻm chăng. Tao giả vờ e hèm rồi sang bảo Buồn ơi cho anh mượn cái sạc điện thoại. Nói xong tao đi vào phòng luôn, thấy buồn mắt đỏ đỏ chắc vừa khóc, 1 thằng hàn đang đứng giữa phòng, nhìn cao ráo, trắng trẻo, so với tao có lẽ chỉ kém đẹp trai hơn vài phần.

Tao bảo xin chào, thằng beep cũng kêu xin chào bằng tiếng việt. Tao hỏi có chuyện gì thế, buồn ko trả lời, thằng hàn dường như ko hiểu tiếng việt nên cũng ko trả lời. Tao hỏi lại bằng tiếng anh, thằng hàn nhìn tao hỏi mày là ai, tao bảo hàng xóm, sang mượn sạc điện thoại, có chuyện gì mà cãi nhau, khóc lóc thế.

Thằng hàn nói với Buồn kiểu đưa sạc cho nó mượn đi, chắc muốn đuổi tao về sớm. Buồn ko nói gì, ngồi gục mặt vào gối khóc. Tao hỏi thằng hàn là mày đánh em buồn hả, thằng hàn ko nói gì, tao hỏi tiếp sao mày lại đánh nó. Lúc này thằng hàn mới trả lời là ko phải chuyện của mày. Ờ đúng, đéo phải chuyện của tao thật, tao gật đầu bảo thôi ko có sạc thì thôi anh về vậy. Vừa bước được 2 bước bỗng Buồn vùng dậy chạy đến ôm chầm lấy tao nức nở khóc bảo anh đừng về… Tao đứng sững lại, ko rõ tình hình thế nào nhưng có lẽ lúc này buồn cần sự giúp đỡ. Tao bảo thằng hàn mày là ai, ng yêu của ẻm phải ko. Thằng hàn lầm bầm gì đó trong mồm bằng tiếng hàn, tao ko hiểu. Tao nói đúng là ko phải chuyện của tao nhưng lúc này tốt hơn mày nên về đi, có gì gặp ẻm ý nói chuyện sau. Thằng hàn với cái túi xách xong đi ra cửa, mồm vẫn lầm bầm, chắc là chửi đổng gì đấy. Tao vẫn đứng cho buồn ôm, nước mắt rơi đẫm cả ngực áo, tao vỗ về nhẹ nhàng bảo cứ khóc đi, khóc cho vơi nỗi buồn em ạ… Khóc mãi cũng thôi, đm, nhìn xuống ngực áo tao thẫm cả mảng, tao bảo buồn là mai giặt đền anh áo đi nhé, nước mắt là dễ gây mốc lắm. Buồn đang sầu sầu mặt cũng phì cười kêu vầng, thích thì mua cho cái khác luôn. Lúc này tao mới hỏi tóm lại có chuyện gì, kể anh nghe xem có tư vấn giúp cho cái gì ko. Buồn lại nói ko có gì đâu anh. ĐM, đúng là đàn bà phức tạp. Tao bảo thế thôi anh về, ra đến cửa ẻm hỏi ơ ko mượn sạc à, tao bảo ko, có cho cắm nhờ cái phích thì cho, Buồn bảo lượn đi, tìm hàn quốc mà cắm.

Đăng bởi:

Miêu tiểu miêu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.