Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục

Chương 126




Trong mấy ngày Tết này, không một đêm nào là Nhậm Diệc có thể ngủ ngon. Anh nghĩ tới hết thảy những chuyện đã xảy ra trước và sau đó giữa anh và Cung Ứng Huyền, những hồi ức đẹp đẽ kia lại tựa như trộn lẫn với dao găm, khiến anh đau thấu tim gan, nghĩ loanh quanh thì trời cũng đã sáng rồi.

Dù vậy, sau khi trời sáng thì anh còn phải ra vẻ bình thường trở lại, rồi dành thời gian đón năm mới cùng các chiến sĩ và người nhà mình.

Mấy ngày nay trung đội bỏ tiền bao vé xe buýt, đưa mọi người đi thăm quan các thắng cảnh nổi tiếng. Nhậm Diệc cùng Khúc Dương Ba thay phiên trực ở trung đội, may mà cũng không có vụ gì lớn, để Nhậm Diệc có thể dành nhiều thời gian cho cha mình hơn, đồng thời bí mật hỏi thăm các viện dưỡng lão mới.

Vào ngày mùng năm ấy, Nhậm Hướng Vinh bảo: "Ta ở trung đội con cũng không được tiện lắm, ảnh hưởng đến công tác của mấy đứa, thôi thì cứ đưa ta về bệnh viện đi."

Nhậm Diệc cũng không biết phải mở miệng nói với cha anh chuyện bọn họ phải chuyển chỗ kiểu gì.

Anh có thể nhận ra cha mình ở bệnh viện của Cung Ứng Huyền rất thoải mái, 24 tiếng đều được hưởng thụ có hộ lý tốt và sự săn sóc chuyên nghiệp nhất, hoàn cảnh lại lý tưởng, hiển nhiên giúp việc ở nhà khi trước không thể sánh bằng, mà nơi đó lại có điều kiện y tế mà ngay cả các viện dưỡng lão tốt nhất cũng không thể nào cung cấp được.

Nhưng anh thà quay lại những tháng ngày định kỳ dẫn cha chạy qua bệnh viện, còn hơn là để người khác làm tổn thương cha mà anh không biết.

Nhậm Diệc đã liên hệ được với một viện dưỡng lão cao cấp rồi, cũng tranh thủ lúc cha ngủ để ghé qua nhìn. Mọi mặt đều rất tốt, tuy giá cả so với dự đoán của anh thì cũng đắt hơn kha khá, nhưng cũng đành chịu. Vả lại, anh đều ăn, mặc, ở, đi lại loanh quanh trung đội, cũng không có chỗ tiêu xài tiền lương.

Sau khi Nhậm Diệc thu xếp xong xuôi, anh lựa lời nói với cha suy tư của mình: "Cha, mấy ngày nay con cũng chưa nói với cha. Chỗ bệnh viện kia sang năm sẽ có điều chỉnh về chính sách rồi, không còn tiêu chuẩn từ thiện nữa." Vẻ khó xử trên mặt anh cũng không phải giả bộ, mà là thật, dù cho đó không phải vì tiền.

Đôi mắt Nhậm Hướng Vinh ánh lên vẻ thất vọng: "Có nghĩa là, nếu muốn ở thì phải tốn tiền đúng không."

Nhậm Diệc khó nhọc gật đầu: "Chi phí rất cao."

"... Cao bao nhiêu nhỉ?" Nhậm Hướng Vinh trầm ngâm, không nhịn được hỏi.

Nhậm Diệc khẽ nói: "Cao lắm." Anh áy náy vô cùng, đáng lẽ không nên chấp thuận những điều kiện đãi ngộ mà Cung Ứng Huyền đưa ra ngay từ đầu. Anh vẫn tín nhiệm Cung Ứng Huyền, chưa từng mảy may nghi ngờ, ai mà biết người ta lại ngấm ngầm có dã tâm.

Nhậm Hướng Vinh "À" một tiếng như không có chuyện gì xảy ra, "Vậy thì đổi đi. Con cũng chẳng nói sớm với ta một chút, để ta nói lời riêng với các bác sĩ và y tá, mọi người đều đối xử với ta rất tốt."

"Xin lỗi cha." Nhậm Diệc khó chịu nói.

"Nói nhảm gì đấy." Nhậm Hướng Vinh vỗ về anh, "Không sao, chỗ nào ta chẳng ở được, làm gì có nơi nào sánh được với cái khổ cực ở bộ đội đâu. Bệnh viện vẫn còn có vài đồ chưa lấy, con rảnh thì qua một chuyến đi, tiện thể thay cha cảm ơn người ta một câu."

"Vâng."

"Sau đó, cái kia..."

"Con đã liên hệ chỗ tốt cho cha rồi." Nhậm Diệc lấy một tập quảng cáo ra, đưa cho Nhậm Hướng Vinh, "Điều kiện nơi này cũng tốt lắm, cha yên tâm, cũng không phải ở lâu quá đâu, chờ cảnh sát tóm được nhóm mấy tên phóng hỏa kia, con sẽ đưa cha về nhà."

"Ừ, không sao đâu." Nhậm Hướng Vinh chăm chú nhìn Nhậm Diệc, "Chuyện đồng đội của con, ta có nghe nói rồi."

Nhậm Diệc bần thần, anh cúi đầu xuống: "Không muốn nói cho cha, sợ cha lo lắng."

"Đáng lẽ phải nói cho ta chứ, không chỉ trải qua hoàn cảnh khó khăn như con, ta còn là cha con nữa."

Nhậm Diệc cười khổ một tiếng: "Cũng chính bởi lẽ đó, con mới lại càng không dám nói cho cha."

"Đã nhiều năm như vậy rồi, lòng ta đã ổn định từ lâu, rồi sẽ có một ngày con cũng bình tâm thôi. Hiện giờ đúng là thời điểm gian khổ nhất, nhưng con phải biết là, nỗ lực sống sót của con, rồi nỗ lực bảo vệ an toàn cho những đồng đội khác, lại đến nỗ lực cứu càng nhiều người, tất cả đều là sự tưởng nhớ lớn lao nhất đối với cậu ấy, đừng có tự trách và đau buồn nhiều quá."

"Vâng."

"Các con hiện giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi, ngày nay ý thức phòng cháy của người dân tăng cao, các thiết bị báo cháy đều khá đạt chuẩn quy, dụng cụ các con dùng cũng cao cấp, bởi vậy tỉ lệ thương vong của lính cứu hỏa đã giảm hơn rất nhiều so với chúng ta khi đó. Nhưng dù sao cũng là ở chiến trường nguy hiểm nhất trong thời bình, thương vong vẫn khó tránh khỏi. Là một trung đội trưởng, con không cần chỉ có dũng khí bước vào đám cháy, mà còn cần cả dũng khí đối mặt với bi kịch nữa."

"Đúng vậy, hiện giờ tỷ lệ thương vong đã giảm xuống không ít rồi." Nhậm Diệc thở dài, "Cha khi đó, ắt hẳn còn khó chịu hơn."

Nhậm Hướng Vinh đăm đăm nhìn về phía trước, ánh mắt lại trống rỗng: "Già rồi, cũng không còn nhiều cảm xúc nữa. Trái lại, chẳng được mấy năm nữa thì ta sẽ có thể đoàn tụ với bọn họ."

Nhậm Diệc nghe vậy thì lòng không ngừng xót xa. Cha vốn là một người anh hùng mà anh tôn sùng trong suốt cuộc đời mình. Từ nhỏ đến lớn, anh đều hy vọng có thể trở thành một người như cha, bởi vậy anh không tài nào chấp nhận được hành động của Cung Ứng Huyền.

Những ngày gần đây, hai người không có bất cứ liên lạc nào. Như thế cũng tốt, Nhậm Diệc cũng chẳng biết nên nói gì với Cung Ứng Huyền. Vốn dĩ anh còn kỳ vọng Cung Ứng Huyền có thể viện cớ nào đó cho hợp lý, song lại không có. Cung Ứng Huyền thừa nhận, hơn nữa dù những việc này là gạt anh, cũng chẳng che giấu gì, rất dễ bị vạch trần. Thế mà Cung Ứng Huyền vẫn cứ làm, cứ như chẳng để ý anh có phát hiện ra không, và liệu anh có tức giận và đau lòng sau khi phát hiện hay không.

Trái tim anh bị Cung Ứng Huyền đục ra một lỗ, vẫn không ngừng rỉ máu.

Nhân lúc cha anh đang ngủ, anh lái xe tới bệnh viện, định thu dọn qua đồ đạc của cha rồi mang về.

Bác sĩ Bành thường vẫn đón anh lại đang trong kỳ nghỉ phép, y tá trưởng trực ban nhìn thấy anh, nhiệt tình hỏi: "Đội trưởng Nhậm, hôm nay anh đưa lão đội trưởng trở về à?"

Nhậm Diệc nói: "Hôm nay tôi đến đây là để làm thủ tục xuất viện."

Y tá trưởng kinh ngạc nói: "Xuất viện? Tại sao? Sao lại thế?"

"Tình huống cụ thể thì mọi người cứ liên lạc với lãnh đạo để biết nhé, hôm nay tôi đến đây chỉ để làm thủ tục, sau đó mang đồ của cha tôi đi." Nhậm Diệc khựng lại một chút, nói, "Rất cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho ông ấy trong khoảng thời gian qua."

Y tá trưởng có chút khó xử: "Cái này... Tôi có thể gọi cho lãnh đạo được không? Lão đội trưởng chính là bệnh nhân quan trọng nhất viện của chúng tôi, tôi không làm chủ được."

"Tôi có thể làm chủ." Nhậm Diệc điềm nhiên nói, "Bệnh viện không phải là nơi cư trú, chúng tôi muốn là có thể rời đi."

"Không không không, ý tôi không phải thế. Đội trưởng Nhậm, ngài ngồi chờ một lát được không, tôi đi gọi điện thoại. Cho dù ngài muốn xuất viện, vẫn còn chút thủ tục phải làm, chớ nên gấp gáp."

Nhậm Diệc gật đầu: "Tôi đi dọn đồ trước, cô gọi điện đi."

Nhậm Diệc đi tới phòng bệnh của cha anh, ngó nghiêng bốn phía. Trong căn phòng này đã có dấu tích sinh hoạt của cha anh, cứ như ở nhà vậy, thì ra nơi này cũng chính là một nơi khiến anh yên tâm như ở nhà.

Anh hít sâu một hơi, bắt đầu thu dọn. Dù gì cũng là chỗ sinh hoạt những mấy tháng, đồ đạc cũng chẳng ít, anh thu một chuyến thì không xong, bèn chuyển về trên xe.

Lúc chuyển tới chuyến thứ ba, anh thấy y tá trưởng bước đến với vẻ mặt ỉu xìu, khó xử nói: "Đội trưởng Nhậm, việc trị liệu của lão đội trưởng đang đến một giai đoạn cực kỳ then chốt, trong khoảng thời gian này hiệu quả đều rất tốt, giờ mà bỏ thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, rất đáng tiếc."

Nhậm Diệc bực dọc trong lòng, nhưng anh lại không nỡ phát hỏa với một y tá trưởng vô tội, chỉ nhẫn nại nói: "Lãnh đạo của các cô không bảo cô nguyên nhân tôi muốn xuất viện sao?"

Y tá trưởng lắc đầu: "Bác sĩ Bành nói là ngày mai sẽ bay trở về ngay, hy vọng có thể thương lượng với ngài một chút trước đã, ngài không cần vội vã..."

"Không cần, tôi muốn làm ngay." Nhậm Diệc kiên quyết nói, "Cô làm thủ tục đi, muốn ký tá gì thì cứ chuẩn bị kỹ càng, tôi chuyển đồ xong sẽ ký ngay." Nói xong bèn xoay người rời đi.

"Đội trưởng Nhậm..."

Chuyển vài chuyến cuối cũng nhét hết được đồ vào trong xe, Nhậm Diệc lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn thoáng tòa nhà sang trọng chẳng hề giống bệnh viện này. Anh thở một hơi thật dài, lững thững tiến tới đại sảnh, chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.

Y tá trưởng cũng không đưa cho anh bất cứ văn kiện nào, nhưng cũng không khuyên can anh như mới nãy nữa, chỉ bảo là: "Đội trưởng Nhậm, trước hết ngài cứ ngồi chờ ở đây một lúc đi, chúng tôi đang chuẩn bị hồ sơ và tài liệu liên quan của lão đội trưởng trong thời gian nằm viện, cần một ít thời gian. Ngài uống chút gì không?"

"Không cần, tôi tới phòng bệnh cha tôi chờ, xem có còn gì bỏ quên không, cô chuẩn bị xong xuôi thì gọi tôi nhé."

"Vâng ạ."

Nhậm Diệc trở lại phòng bệnh kia, ngồi ở chỗ bình thường cha anh vẫn ngồi, ngắm phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ mà cha vẫn hay nhìn kia.

Trong sân trồng rất nhiều giống ngô đồng của Pháp, còn có cả bồn hoa tạo hình tao nhã, vào mùa xuân hè sẽ có hoa thơm chim hót, quang cảnh dễ chịu. Đến mùa đông chỉ còn trơ lại cành khô lá héo, song lại có một nét đẹp hiu quạnh rất riêng.

Chỉ là dù phong cảnh có đẹp, nếu cứ nhìn hết ngày này qua ngày khác thì dù thế nào cũng sẽ thấy chán.

Mà cha anh đã từng là một người đầu đội trời, chân đạp đất, ngay cả có không thực hiện nhiệm vụ thì cũng chẳng lúc nào ngơi nghỉ. Một người như thế nhưng lại rơi vào tình cảnh đi đứng bất lợi, phải làm bạn với nào gậy, nào xe lăn, là chuyện tàn nhẫn cỡ nào chứ. Mà nguyên nhân tạo nên tất cả những thứ này, lại chính là vụ nổ đáng sợ ở nhà máy hóa chất Bảo Thăng kia.

Nhậm Diệc cũng không biết nếu một ngày mình già đi, liệu có khi nào cũng sẽ bị mắc một căn bệnh liệt toàn thân ấy không, dựa theo tần suất anh bị thương vào viện bây giờ thì chỉ sợ là không tránh khỏi. Song anh không hối hận, một người chỉ cần nhận định chính xác chuyện mình làm thì sẽ quyết chí tiến lên.

Bất cứ ai quen cha con bọn họ đều nói bọn họ cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ giống nhau, bởi lẽ đó Cung Ứng Huyền nghi ngờ cha anh, đối với anh mà nói thì cũng là đang hoài nghi chính mình.

Nhậm Diệc lắc lắc đầu. Anh đã cố hết sức để mình không rảnh rang, sao lại cứ liên tục nghĩ về Cung Ứng Huyền, nghĩ về một người lợi dụng mình lẫn cha mình chứ?

Nhậm Diệc nhìn đồng hồ, quyết định đi giục y tá trưởng. Anh mới đi tới cạnh cửa, cửa phòng bệnh đột ngột bị kéo từ ngoài ra. Tay anh còn đang đặt lên tay vịn, cả người đổ nhào về phía trước theo quán tính, gần như là va vào người mở cửa.

Nhậm Diệc ngẩng đầu lên nhìn, suýt thì đứng tim.

Cung Ứng Huyền.

Sắc mặt Cung Ứng Huyền cực kỳ khó coi, xem ra còn tái nhợt hơn cả so với thường ngày, cứ như là vội vàng mà tới. Hắn nhìn Nhậm Diệc chằm chằm, như thể muốn dùng ánh mắt ấy để xuyên thấu anh vậy.

Nhậm Diệc lùi về phía sau hai bước, hé miệng, nhưng lại không biết nói gì, chỉ là trong lòng anh lại truyền đến một nỗi đau không thể nén được.

Cung Ứng Huyền đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại, thấp giọng hỏi: "Anh muốn cho lão đội trưởng xuất viện?"

Nhậm Diệc châm biếm hỏi: "Cậu bất ngờ lắm sao?"

"Ông ấy ở đây nhận được sự điều trị và chăm sóc tốt nhất trên thế giới, hơn nữa thành quả..."

"Câm miệng." Nhậm Diệc tức giận nói, "Sao cậu còn dám nói câu này?"

"Nhậm Diệc, tôi không muốn làm tổn thương cha anh, thôi miên cũng là đảm bảo điều kiện tiên quyết là an toàn cho ông ấy, tôi cũng sẽ không lại làm vậy nữa. Tôi cũng xin lỗi rồi, anh..." Cung Ứng Huyền nói một cách vô cùng khó nhọc, xưa nay hắn chưa từng yếu thế trước một ai đến vậy, từ trước đến giờ hai người cãi vã thì cũng toàn là Nhậm Diệc chủ động tới tìm hắn. Nhưng lần này lại ròng rã năm ngày rồi, hắn lúc nào cũng dán mắt vào cái điện thoại, hy vọng Nhậm Diệc có thể chủ động nói với mình một câu, hay chỉ một chữ thôi cũng được.

Nhưng lại không có, chẳng có gì cả, hắn đã đợi mòn mỏi từ ngày đến đêm, rồi lại đợi tới sáng, cũng không chờ được đôi câu vài lời của Nhậm Diệc, cho dù là chỉ trích.

Nhậm Diệc không để ý tới hắn, sự thật này mang đến cho hắn nỗi hoảng sợ chưa từng có từ trước đến nay.

"Cậu xin lỗi à." Nhậm Diệc gật đầu, mặt vẫn không cảm xúc nhìn Cung Ứng Huyền, chỉ là vành mắt lại dần dần đỏ lên, "Tôi không chấp nhận. Cậu nghi ngờ cha tôi là kẻ phóng hỏa, đây là sự sỉ nhục đối với ông ấy, cậu chưa được sự cho phép của tôi mà đã tiến hành thôi miên sâu, đây là tổn hại đến sức khỏe của ông. Cậu lừa tôi để làm tất cả những chuyện này, thậm chí cậy sự tín nhiệm của tôi đối với cậu để lừa tôi kí xuống thỏa thuận miễn trách, đó là lợi dụng lẫn phản bội tôi. Cung Ứng Huyền, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu."

Cung Ứng Huyền sang chấn toàn thân, chợt cảm thấy cõi lòng đau đớn.

Người trước mắt là Nhậm Diệc sao? Không, không thể, một Nhậm Diệc luôn cực kỳ dịu dàng và bao dung với hắn, không thể đối xử với hắn như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.