Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục

Chương 120




Trên đời có trùng hợp như vậy không? Chuyện này rõ ràng là không đáng tin chút nào.

"Là ám sát nhưng ngụy trang thành một vụ tai nạn à?"

"Tất cả các bằng chứng và khám nghiệm tử thi tại hiện trường đều cho thấy đó là một vụ tai nạn. Hơn nữa, hắn ta vừa mới chuốc lấy rất nhiều phiền toái vì vụ ngoại tình hồi trước, có tiền sử nát rượu, cũng như có động cơ để say, nhưng trùng hợp quá rồi, lại ngay vào lúc này." Cung Ứng Huyền căm hận nói, "Tôi không tin đây là một vụ tai nạn, chẳng qua Tử Diễm nhanh hơn chúng ta một bước."

"Tử Diễm biết chúng ta đang truy xét lại vụ án năm đó, nên chắc sẽ diệt khẩu hết những người có liên quan. Điều này cũng chứng tỏ Tử Diễm có quan hệ sâu sắc với vụ án này, hắn ta đang cản trở chúng ta điều tra."

"Có lẽ ngay từ đầu, chúng ta đã bị Tử Diễm che mắt. Hồi trước, chúng ta tưởng hắn muốn truyền bá tà giáo và thỏa mãn sự cuồng phóng hỏa của mình, nhưng có lẽ mục đích lớn nhất của hàng loạt khiêu khích và những vụ tấn công là để ngăn chặn chúng ta không lật lại bản án. "

"Vậy thì rất có thể quan hệ giữa hắn ta và người liên quan đến vụ án năm đó không được bình thường. Có thể tìm trong số những nhân viên liên quan đến vụ án năm đó, xem đứa trẻ nào có tuổi tác tương xứng không?"

"Tôi sẽ lưu ý, đường dây của Vương Mẫn Đức sẽ được tiếp tục điều tra." Cung Ứng Huyền âm thầm siết chặt nắm đấm. "Bác sĩ Bàng Bối tìm thấy ám thị tâm lý mà hắn ta gieo vào não tôi rồi, nhưng nó không thể bị phá vỡ. Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ nhớ chiếc mặt nạ trông như thế nào suốt đời này, nhưng chẳng qua trông nó có hơi giống với của Tử Diễm, nên loại ám thị này mới có thể được tăng cường. Hơn nữa, điều này cũng mặt khác chứng minh, kiểu dáng của mặt nạ rất quan trọng, thậm chí có thể trở thành yếu tố then chốt để chúng ta tìm ra hung thủ. "

Nhậm Diệc cau mày hỏi: "Nhưng liệu chúng ta có thể lần ra manh mối của chiếc mặt nạ phòng độc cách đây 19 năm không?"

"Được, lúc đó Trung Quốc chưa có thế mạnh công nghiệp để sản xuất mặt nạ phòng độc đủ tiêu chuẩn, tất cả mặt nạ đều được nhập khẩu. Chúng tôi đang tìm hồ sơ khai báo hải quan của năm đó. Nhưng nếu mặt nạ đó không được mua trong nước, mà là do cá nhân đưa qua biên giới, phạm vi tìm kiếm sẽ phải mở rộng ra nhiều nữa. "

Nhậm Diệc thở dài: "Chuyện này đúng là mò kim đáy bể mà."

"Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ để lại dấu vết. Nếu lần theo dấu vết, nhất định sẽ thu hoạch được gì đó." Cung Ứng Huyền nhìn vào mắt Nhậm Diệc, tâm lý âm thầm thăm dò, nói, "Tôi sẽ bắt đầu điều tra từ hệ thống cứu hỏa."

Nhậm Diệc gật đầu: "Tôi hy vọng..." Anh hy vọng kẻ sát nhân sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào với lính cứu hỏa, nhưng ngay cả bản thân anh cũng bắt đầu nghi ngờ, nên cuối cùng không nói tiếp lời này nữa.

"Tôi cũng mong vậy." Cung Ứng Huyền biết Nhậm Diệc sẽ nói gì, "Nhưng tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào."

Nhậm Diệc khó chịu nói: "... Cậu không đáng phải gặp những điều này. Tại sao một đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại phải trải qua nhiều bi kịch đến thế, đã mất đi những người thân yêu nhất, lại còn cả một đám người lớn âm thầm tính toán, giấu giếm, lợi dụng mình. Nếu cậu ấy không vượt qua được, không kiên trì trong 19 năm ròng để tìm ra chân tướng, có phải người cha sẽ phải vĩnh viễn ôm nỗi hận khi bị đổ oan, cả nhà mãi chẳng có được công lý không?"

Cung Ứng Huyền lặng lẽ nhìn Nhậm Diệc. Người đời lúc nào cũng rao giảng ý nghĩa và giá trị của nỗi đau, hắn chán ghét luận điệu đó. Tuy nhiên, nếu những nỗi đau mà cậu bé ấy phải trải qua từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành thực sự có lợi dù chỉ một chút thôi, đó chỉ có thể là nhờ chúng đã dẫn lối để được gặp Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc lau mặt một cái: "Đi thôi, chúng ta đến hiện trường xem một chút."

"Bây giờ? Anh có chắc không đó?" Chuyện vẫn chưa qua được bao lâu, Cung Ứng Huyền lo Nhậm Diệc trở về hiện trường nhanh như vậy thì tâm lý sẽ không chịu nổi.

Nhậm Diệc lại kiên định gật đầu: "Sau này sẽ dọn dẹp sạch sẽ rồi, sẽ chẳng còn chứng cứ nào nữa. Bây giờ biết đâu còn có thể tìm được thứ gì đó."

Cung Ứng Huyền nhìn đồng hồ của mình: "Ăn trưa trước đã."

Nhậm Diệc hờ hững cười: "Ăn cơm hộp trên xe của cậu à?"

Cung Ứng Huyền do dự một lúc, vẫn quyết định nói, "Tôi có thể cùng anh đi ăn những thứ anh thích."

"Không cần, thực ra tôi vẫn rất nhớ lúc ăn cơm hộp trên xe của cậu."

"Có thật không?"

"Thật đó." Vẻ mặt của Nhậm Diệc rất dịu dàng, "Ăn gì không quan trọng, quan trọng nhất là được ăn cùng cậu."

Khóe miệng Cung Ứng Huyền khẽ giương lên: "Đi thôi."

Từ rất lâu trước đây, xe Cung Ứng Huyền mỗi ngày đều chở theo hộp cơm của Nhậm Diệc, chỉ để lúc nào Nhậm Diệc ở cùng hắn là sẽ được ăn những thứ mà anh thích.

Hai người quay lại xe của Cung Ứng Huyền, hệt như nhiều lần trước kia, lót tấm khăn ăn trên đùi, bưng hộp cơm mà ăn.

"Dạo này hình như cậu gầy đi." Nhậm Diệc nói, "Hẳn là bận quá đúng không."

"Nhiều việc quá, lực lượng cảnh sát cũng không đủ, hơn nữa sắp đến Tết rồi, tỷ lệ tội phạm tăng cao, ai cũng bận bù đầu."

"Cũng phải, Tết nhất mà, cũng đủ khiến chúng ta bận rộn. À, cậu định ăn Tết như nào vậy?"

"Ở nhà thôi." Cung Ứng Huyền nói, "Anh đến ăn Tết cùng tôi đi."

Nhậm Diệc cười: "Tôi phải ở cùng cha. Với lại, năm nay chúng tôi định ở lại trung đội đón Tết tập thể, gia đình của rất nhiều chiến sĩ cũng sẽ đến. Ầy, hay là cậu đến đón Tết cùng tôi đi."

Cung Ứng Huyền do dự một lúc: "Tôi sẽ đến gặp anh sau 12 giờ, năm mới mà, phải gặp họ hàng." Hắn bĩu môi. "Lại là một phong tục nhàm chán."

"Cậu còn có những người thân nào?"

"Không nhiều lắm, chỉ có nhà Phi Lan là hay tiếp xúc, những người khác nếu không phải là không quen biết, thì cũng là ở nước ngoài." Cung Ứng Huyền ảm đạm nói: "Sau vụ việc năm đó, người tôi gần gũi nhất chỉ còn lại mỗi ông nội, nhưng vài năm trước ông cũng mất rồi. Vì thế, đón Tết hay không, đối với tôi thì chẳng quan trọng."

Nhậm Diệc an ủi hắn: "Đợi tới khi Phi Lan lớn lên, anh em các cậu cũng có thể nương tựa vào nhau. Đừng coi thường con bé."

Cung Ứng Huyền gật đầu.

"Nhân tiện, Bạch Diễm đã xuất đầu lộ diện chưa?" Nhậm Diệc nhớ đến phần tử nguy hiểm cực đoan này.

Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Cả thành phố đang truy nã hắn. Tạm thời trong khoảng thời gian này, chắc hắn sẽ không dám có động thái gì đâu. Chúng tôi đã theo dõi toàn bộ điện thoại của tất cả người thân lẫn bạn bè của hắn, hắn cũng không thể trốn cả đời."

"Vụ án TTTM Văn Huy có lẽ không phải do Bạch Diễm làm. Nếu là hắn, hẳn sẽ chẳng sử dụng chất dẫn cháy cấp thấp như xăng."

"Ừ, đối với một kẻ cuồng phóng hỏa mà nói, mỗi vụ phóng hỏa đều là tác phẩm của riêng mình. Để thể hiện sự độc đáo và lưu lại "dấu ấn" cá nhân ấy mà. Bạch Diễm có khả năng chế tạo vũ khí hóa học, hắn chẳng thèm dùng đến xăng đâu."

"Nhưng xăng là thứ dễ kiếm nhất và cũng có hiệu quả tốt nhất. Tôi nghĩ Tử Diễm đã điều tra TTTM Văn Huy rồi mới lựa chọn." Mới nghĩ Tử Diễm đã dựng kế hoạch trước rồi mới làm tất cả những chuyện này, Nhậm Diệc đã căm phẫn đến mức trái tim run lên.

"Đúng vậy, trong khu mua sắm này có rất nhiều vật liệu dễ bắt lửa, có thể đốt thành lửa lớn, cũng không xa chỗ anh. Khi điều động trung đội, nhất định sẽ có trung đội Phượng Hoàng. Những nơi khác chưa chắc đã có thể tìm được điểm phóng hỏa thích hợp như vậy."

"Lượng chất dẫn cháy phải 20 lít là ít, không thể mang một thùng đồ lớn như vậy vào mà không bị nhìn thấy được. Hồi trước ở concert ở sân vận động Hồng Lâm, bọn chúng đã cải trang thành nhân viên để vận chuyển thuốc nổ rồi. Cậu nói xem, lần này có lẽ nào bọn chúng dùng cùng một thủ đoạn hay không? "

"Không loại trừ khả năng này, vì vậy chúng tôi cũng đang điều tra những người bên trong TTTM." Cung Ứng Huyền đột nhiên vươn tay, quệt qua khoé miệng Nhậm Diệc, "Ăn dính cả lên mặt này."

Khuôn mặt của Nhậm Diệc đỏ lên. Một Cung Ứng Huyền không chút kinh nghiệm tình trường, ngay cả giao tiếp với người thường cũng là khó khăn với hắn, cho nên tán tỉnh, rồi khiêu khích gì đó, hắn đều không làm được. Dù lúc làm được, cũng là làm một cách kiệm lời, miễn cưỡng và vất vả, còn thường xuyên không chịu nổi sự trêu đùa của anh mà thẹn quá hóa giận, nhưng càng như vậy, sự thân mật không theo quy luật, tự nhiên và ám muội này lại càng khiến tinh thần người ta kích động hơn.

Nhìn thấy Nhậm Diệc đột nhiên đỏ mặt, Cung Ứng Huyền cũng xấu hổ. Hắn cúi đầu, tìm một chiếc khăn giấy đưa cho anh: "Đừng dây bẩn lên xe tôi."

"Hôn tôi một cái, được không?" Nhậm Diệc nhỏ giọng nói.

Cung Ứng Huyền ngước nhìn Nhậm Diệc, đôi mắt sáng ngời rung động.

"Tôi vừa nhớ ra, đã lâu lắm rồi chúng ta chưa hôn nhau."

Cung Ứng Huyền nghiêng người, đặt một nụ hôn mềm mại lên môi Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc cười nói, "Còn thơm hơn cả cơm."

Cung Ứng Huyền xấu hổ nói: "Nhưng chuyện đó không thể coi như ăn cơm bữa được mà. Mau ăn thêm chút đi, ở bệnh viện anh có ăn được mấy đâu."

- ---

Ăn cơm xong, hai người lái xe đến TTTM Văn Huy.

Từ xa đã nhìn thấy tòa nhà bảy tầng bốc cháy chỉ còn trơ lại khung, trái tim Nhậm Diệc bắt đầu thắt lại.

Càng đến gần, anh càng cảm thấy khó thở. Những cảnh tượng lúc đó lại hiện ra trước mắt anh. Ngọn lửa chẳng khác nào ở địa ngục, rồi nhiệt độ cao không thể chịu nổi, còn có hàng lang gãy lìa, và Tôn Định Nghĩa...

Cung Ứng Huyền liên tục nhìn Nhậm Diệc. Thấy sắc mặt anh tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi, hắn nắm lấy tay anh, lo lắng hỏi: "Anh thật sự muốn đi sao?"

Nhậm Diệc miễn cưỡng mở miệng: "Ừ, nhất định phải đi." Lúc bấy giờ, anh đã hiểu được cảm xúc của Cung Ứng Huyền. Khi Cung Ứng Huyền ở gần ngọn lửa, có phải hắn cũng như anh, khó chịu như bị sốc vậy không? Loại phản ứng của cơ thể do tâm lý gây ra này, hoàn toàn không thể điều khiển bằng ý chí.

Cung Ứng Huyền mở hộp đựng đồ, lấy một lọ thuốc ra: "Uống hai viên đi, có thể giảm áp lực cho tim."

Nhậm Diệc nhanh chóng nuốt hai viên thuốc, sau đó tựa lưng vào lưng ghế, từ từ điều chỉnh lại hơi thở.

Đến TTTM Văn Huy, Cung Ứng Huyền dẫn Nhậm Diệc đi qua dây phong tỏa của cảnh sát. TTTM lẫn tòa cao ốc Văn Huy đã bị đóng cửa, ngay cả tòa nhà dở thi công đến giai đoạn 3 cũng đã ngừng hoạt động, xe ủi đang tiến hành thu dọn hiện trường. Nhưng vì tòa A là hiện trường vụ án, nó vẫn được giữ nguyên trạng cho đến thời điểm hiện tại.

Hai người đi đến trước tòa A, Nhậm Diệc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hành lang cao trên đầu mình. Thị lực của anh rất tốt, ngay cả khi nhìn từ đây lên đến tầng bảy, anh vẫn có thể nhìn rõ đến từng viên đá. Cảnh tượng gây đau lòng lại hiện lên trong đầu anh.

Cung Ứng Huyền đột nhiên đứng chắn trước mặt Nhậm Diệc, thấp giọng nói: "Đừng nhìn nữa, chúng ta vào đi."

Nhậm Diệc đưa mắt sang phía Cung Ứng Huyền, chỉ khi nhìn vào con người này - người mà anh thích đến mức không biết phải làm sao - anh mới tìm lại được một luồng sức mạnh kiên định từ trong trái tim mình.

Cả hai bước vào tòa nhà A, thẳng tiến đến hiện trường vụ cháy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.