Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục

Chương 106




Sau cuộc hội thoại này, hai người càng thêm khó ngủ, lúc này là thời khắc đen tối nhất trước khi tảng sáng, nên họ chỉ có thể yên lặng chờ đợi ánh bình minh.

Cung Ứng Huyền kể cho Nhậm Diệc chuyện bọn họ làm sao từng bước truy xét được Bạch Xích thành, nghe thì dường như không có kiểu loạt nội dung vở kịch giật gân kịch tính gì, mà là dựa vào vô số nhân viên điều tra, căn cứ vào manh mối có hạn, sưu tầm cẩn thận tỉ mỉ, phân tích cẩn thận từng chút một.

Nhưng Nhậm Diệc nghe đến mức cực kỳ lay động, trong đầu anh hiện lên chính là đôi mắt mệt mỏi đến mức thâm quầng và tròng mắt ứ máu của Cung Ứng Huyền, Cung Ứng Huyền cùng với những đồng nghiệp cảnh sát kia, ắt hẳn là phải ngày đêm bận rộn không ngơi nghỉ thì mới có thể mỗi ngày đều có một tiến triển mới, mãi cho đến khi đã khoanh vùng được kẻ tình nghi trong tận biển người rộng lớn.

Đang trò chuyện, Cung Ứng Huyền bất ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhậm Diệc quay đầu nhìn lại, những bông tuyết nhỏ màu trắng rì rào bay xuống từ giữa bầu trời, phát sáng như tinh linh ở trong bóng tối, tĩnh mịch mà mềm mại, anh lẩm bẩm: "Tuyết rơi rồi."

Đây là đợt tuyết đầu tiên của thành phố trong năm nay, mùa đông sắp qua rồi, tuy đến hơi muộn nhưng vẫn khiến người ta kinh ngạc và vui mừng như cũ.

Nhậm Diệc cười hỏi Cung Ứng Huyền: "Có muốn đi ngắm tuyết không?"

"Anh vừa mới khỏi bệnh, quên đi."

"Áo khoác của chúng tôi đặc biệt giữ ấm." Nhậm Diệc lấy hai cái áo khoác từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Cung Ứng Huyền một cái, "Hiếm lắm mới thấy tuyết rơi, vẫn là tuyết đầu mùa đấy, lên sân thượng ngắm thôi."

Khoác áo lông lên xong, Nhậm Diệc mở cửa sân thượng ra, một luồng gió lạnh rít gào ùa vào, thổi đến mức hai người giật mình một cái.

"Oa, lạnh quá đi." Nhậm Diệc quấn chặt áo, ngẩng đầu nhìn sắc trắng rơi đầy trời, ánh mắt tỏa sáng.

"Ở California rất ít khi có tuyết rơi." Cung Ứng Huyền đưa tay ra, thấy bông tuyết nhỏ xíu kia rơi vào lòng bàn tay thì đã tan ra trong nháy mắt, "Tôi về nước mấy năm rồi, cũng chưa từng gặp tuyết lớn bao giờ."

"Nơi này chắc tuyết cũng chỉ đến vậy thôi, nếu muốn xem tuyết lớn thì phải đi càng xa về phía bắc." Nhậm Diệc cười nói, "Tôi với bạn đã lên núi Trường Bạch* rồi, oa, xem tuyết ấy hơi bị hay luôn."

Cung Ứng Huyền quay đầu nhìn Nhậm Diệc: "Anh thích tuyết à?"

"Thích chứ."

"... Tôi cũng thích." Cung Ứng Huyền nói, "Tuyết thoạt nhìn rất sạch sẽ."

"Haha, hiếm lắm mới thấy chúng ta cùng thích cùng một thứ."

Nhậm Diệc chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Cung Ứng Huyền lại cảm thấy hơi tức ngực. Hắn và Nhậm Diệc đã nghĩ đến cùng một nơi, rốt cuộc hắn đã tìm ra một điểm chung giữa họ - đều thích tuyết.

Từ xuất thân, kinh nghiệm, tính cách, quan niệm của hai người đều hoàn toàn trái ngược. Có lẽ Nhậm Diệc thích tuyết, chỉ là thích kiểu hời hợt chung chung như thích hoa, thích mây, thích thiên nhiên, nhưng đối với hắn mà nói thì đây lại là điểm giao hiếm hoi của bọn họ.

Hắn vẫn thường thường nghĩ, nếu như không có chuỗi vụ án này gắn kết mình với Nhậm Diệc cùng nhau, liệu hai người sẽ có thể chủ đề không, có liên lạc không? Dù thế nào, thậm chí hắn còn không thể cùng Nhậm Diệc đi ăn một chầu thịt nướng.

Nhậm Diệc vuốt một đường lên lớp tuyết mỏng trên tay vịn: "Tiếc quá, tuyết này quá nhỏ, mai mặt trời ló ra sẽ tan ngay."

"Lần sau đến một nơi tuyết dày không tan được đi."

Nhậm Diệc ngẩn người: "Ý cậu là, chúng ta, chỉ hai chúng ta đi sao?"

Cung Ứng Huyền "Ừ" một tiếng, cũng len lén liếc Nhậm Diệc một chút, muốn dò xét phản ứng của anh.

Trong lòng Nhậm Diệc rung động, tự nhiên lại chẳng thấy lạnh nữa. Anh mặc kệ Cung Ứng Huyền lúc này coi mình là gì, cảm thấy thuận tiện cũng được, chuộng thể xác cũng chẳng sao, anh đều chẳng hề do dự, cũng không để lại tiếc nuối, thẳng tiến một lần mà không quay đầu lại.

Cung Ứng Huyền đoán không ra ý cười trên mặt Nhậm Diệc, hắn ho nhẹ một tiếng: "Muốn đi đâu."

Nhậm Diệc cười nói: "Nơi nào cũng được." Nơi nào cũng nguyện ý.

"Vậy thì... Chờ tôi bắt được Tử Diễm."

"Được!"

- ---

Trời còn chưa sáng, Nhậm Diệc đã phải dẫn Cung Ứng Huyền ra ngoài, đồng thời cấm tiệt gác cổng nói với bất kỳ ai. Nhỡ người ta biết Cung Ứng Huyền ở đây qua đêm, thể nào cũng hết đường bào chữa.

Ngày hôm sau, Khúc Dương Ba nói với Nhậm Diệc là anh đã bị xử phạt, nguyên nhân là tự ý rời vị trí trong phiên trực.

Nguyên nhân thực sự bị xử phạt đương nhiên không phải cái này, họp xong đi tụ tập ăn uống là một chuyện rất bình thường, mà chỉ cần đội trưởng ra ngoài thì hẳn là trung đội đã phải thu xếp xong rồi. Là do anh ngay tại thời điểm an toàn của bản thân bị uy hiếp còn sơ ý bất cẩn và thiếu ý thức về mối nguy, tổ chức liên hoan, suýt nữa thì có chuyện lớn xảy ra.

Anh bị lập biên bản cảnh cáo, toàn cục thông báo phê bình, còn phải viết một bản kiểm điểm.

Nhậm Diệc mang vẻ mặt đau khổ nói: "Là đáng đời tôi."

Khúc Dương Ba thở dài một hơi: "Lần này may mà không xảy ra chuyện lớn, không thì... Hình phạt này tuy nhẹ, nhưng sau này cũng sẽ có ảnh hưởng với cậu, còn đỡ là trong khoảng thời gian này cậu cũng lập không ít công."

Nhậm Diệc cũng không mấy để ý đến con đường thăng quan tiến chức của mình, ít ra cũng không có kế hoạch với mục tiêu như Khúc Dương Ba, anh làm một trung đội trưởng đã rất hài lòng rồi, nếu như lên trên nữa thì phần lớn thời gian đều là ngồi văn phòng, căn bản không phải cái mà anh hướng tới. Công việc ở trung đội quả thật có nguy hiểm, nhưng nếu là giúp và cứu người khác thì mới có thể khiến nhiệt huyết trong anh sôi trào, cảm nhận được ý nghĩa lẫn giá trị tồn tại của chính mình.

Có điều, lời này anh cũng không dám nói cho Khúc Dương Ba, bằng không nhất định sẽ bị mắng là không cầu tiến, mục tiêu của Khúc Dương Ba lại là hai người kề vai sát cánh.

Nhậm Diệc vô cùng phiền muộn tự giam mình trong ký túc xá, viết bản kiểm điểm cả một buổi trưa, nguyên nhân chính khiến anh buồn bực không phải là bị xử phạt, mà là 10 ngàn chữ kiểm điểm suýt thì lấy luôn cái mạng già của anh.

Sau khi viết xong, anh mới tranh thủ kiểm tra điện thoại di động, có một tin nhắn Cung Ứng Huyền gửi đến: "Bác sĩ trưởng của tôi đã về thành phố rồi, ông ấy muốn gặp anh, hôm nào anh rảnh?"

Nhậm Diệc trả lời: Thứ bảy.

- ----

Gần tới Tết âm lịch chính là thời kỳ bận rộn nhất của mọi bộ ngành chức năng, lúc này tỉ lệ tội phạm tăng vọt, tỷ lệ tai nạn cũng gia tăng đáng kể, cứ như vậy, cả cảnh sát lẫn lính cứu hỏa đều rất bận, bởi vậy Cung Ứng Huyền với Nhậm Diệc gần như không có thời gian gặp mặt.

Sau khi Nhậm Diệc sắp xếp lịch nghỉ cho trung đội ổn thỏa xong, nhìn đồng hồ, cũng chỉ cách thời gian anh hẹn với Cung Ứng Huyền không bao lâu. Anh bèn gọi Lý Táp đến nói chuyện một lần, tuyên dương và cảm tạ trách nhiệm chủ động ở lại của cô. Dù sao đối với lính cứu hỏa mà nói thì chỉ cần là những ngày nghỉ luật định là sẽ được nghỉ ngơi.

Lý Táp sang sảng cười: "Nhậm đội, anh không cần khách sáo như thế, nhà em cách đây cũng không xa, vả lại Tết đến thì người nhà có thể đến trung đội, em xin cho cha mẹ mình đến trung đội cùng đón Tết là được."

"Đúng, năm nay chúng ta cùng nhau đón Tết." Nhậm Diệc mỉm cười nhìn Lý Táp, "Cô là chiến sĩ mà tôi để tâm nhất, sự trưởng thành của cô trong nửa năm này khiến tôi rất mừng, lần cứu viện lẫn vụ nổ ở bệnh viện kia thì cô cũng đều thể hiện năng lực chuyên môn của mình, thành tích mỗi lần sát hạch cũng tốt cả. Bởi thế, lần sau làm nhiệm vụ, tôi sẽ chính thức cho cô tiến vào hiện trường."

Mắt Lý Táp sáng lên: "Cảm ơn Nhậm đội, cảm ơn Nhậm đội."

"Không cần cảm ơn tôi, đây là những gì cô xứng đáng. Cô cũng phải biết là ban đầu mọi người đều có chút không yên tâm về cô, dù đặc biệt chăm sóc nhưng cũng không có cách nào tin tưởng năng lực chuyên môn của cô. Đó là nhờ thể hiện trong công việc và những lần làm nhiệm vụ của cô, với thành tích sát hạch trong đội quanh năm không tụt lùi, dần dần đạt được sự tín nhiệm của các đồng đội. Muốn cảm ơn, thì hãy cảm ơn nỗ lực của chính mình."

Lý Táp nở nụ cười vừa bẽn lẽn vừa vui mừng.

"Lần sau làm nhiệm vụ, tôi sẽ theo dõi cô trong nửa năm. Nếu biểu hiện vẫn tốt như cũ, chờ đến lúc cô làm được một năm, tôi sẽ điều cô từ ban chuyên cần sang ban chiến đấu."

Ánh mắt Lý Táp kiên định: "Em tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong đợi của Nhậm đội."

- ----

Nói chuyện với Lý Táp xong xuôi, Nhậm Diệc thu dọn qua đồ đạc rồi xuống lầu, Cung Ứng Huyền đã cử vệ sĩ đến đón anh.

Nhậm Diệc đã từng gặp một tài xế của Cung Ứng Huyền rồi, nhưng người vệ sĩ này là mới lần đầu gặp. Anh ta trông cũng không giống mấy vệ sĩ cao to mạnh mẽ mà mình thấy trong phim, vóc người cũng chỉ tầm trung thôi, nhưng chỉ từ cánh tay gân guốc lẫn cơ bắp chắc nịch đã có thể đoán được người này từng đi lính.

Vệ sĩ khách sáo hỏi han Nhậm Diệc một chút là không nói gì nữa, càng khiến anh thấy đây là một người nghiêm khắc.

Xe một đường chạy về hướng nhà của Cung Ứng Huyền - đủ để thấy rằng tiến sĩ Bàng Bối gần gũi với nhà họ Cung thế nào.

Nhậm Diệc đã nghe bác Thịnh nói sơ qua về bác sĩ trưởng này, ông ấy là người lai Mỹ và Trung, rất nổi tiếng trong lĩnh vực tâm lý học. Lúc đó tình trạng tâm lý của Cung Ứng Huyền vô cùng tồi tệ, nhà họ Cung đành phải đưa hắn ra nước ngoài. Một là bởi lo lắng cho an toàn của hắn, hai là muốn để hắn đổi mới môi trường. Sau khi xuất ngoại thì đều là tiến sĩ Bàng Bối điều trị cho hắn, ròng rã nhiều năm đã khiến hắn từ một bệnh nhân PTSD* gần như mất khả năng giao tiếp và cảm xúc, trở thành một người có thể ít nhất trở về xã hội.

Đến nhà họ Cung, ngoại trừ khuôn mặt bác Thịnh đã quen ở ngoài, còn có một người đàn ông trung niên nom rất nhã nhặn và thanh lịch, tất nhiên chính là tiến sĩ Bàng Bối.

Tiến sĩ Bàng Bối chủ động chìa tay ra với Nhậm Diệc: "Đội trưởng Nhậm, chào cậu, tiếng lành đồn xa đã lâu rồi."

Nhậm Diệc vội vươn tay về bắt: "Xin chào tiến sĩ, lời này phải là cháu nói mới đúng."

Tiến sĩ Bàng Bối mỉm cười nói: "Nghe nói là có một người xuất hiện bên cạnh và có thể làm thân và ảnh hưởng tới Cung Ứng Huyền, tôi đã cực kỳ tò mò về cậu rồi, chỉ là năm ngoái vẫn đang dở dang một đề tài nghiên cứu, không có thời gian rảnh, không thì đã muốn trở về xem từ lâu rồi."

Cung Ứng Huyền ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có vẻ lúng túng.

Hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó được bác Thịnh cười tươi như hoa nhiệt tình đón vào nhà, ông còn không ngừng nói: "Đã lâu mới đông vui như thế, đã lâu mới đông vui như thế."

Dùng xong bữa tối thịnh soạn, Cung Ứng Huyền đưa hai người tới gian phòng kia - căn phòng xếp đầy những thứ liên quan đến vụ án của nhà họ Cung.

Tiến sĩ Bàng Bối cầm lấy một khung ảnh nhà bốn người: "Bây giờ cậu có thể trực tiếp đối diện với nó rồi à."

Cung Ứng Huyền gật gù: "Qua nhiều năm điều trị giải mẫn cảm như vậy, đến bây giờ ngay cả lửa tôi còn dám đến gần nữa." Hắn thấp giọng bổ sung, "Lửa nhỏ."

Nhậm Diệc liếc Cung Ứng Huyền: "Lửa lớn cậu cũng dám mà, lúc đó chiếc xe kia cháy bùng như thế, cậu vẫn dám đi cứu tôi còn gì."

Cung Ứng Huyền hừ lạnh một tiếng: "Anh còn nói không biết ngại à, bảo anh lùi thì anh chẳng lùi."

Tiến sĩ Bàng Bối cười nói: "Chuyện này tôi biết, sau đó Cung Ứng Huyền có kể. Thực ra trong những lần điều trị trước, tôi đã mấy lần định cho cậu ấy thuốc có tác dụng mạnh rồi, nhưng sau mấy lần thử nghiệm căng thẳng thì thất bại cả, còn suýt nữa làm hại cậu ấy, cậu ấy mãi mới dựng lại được cảm giác an toàn. Bởi vậy, lúc cậu ấy tiến gần ngọn lửa lớn để cứu cậu là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng, từ sau đó là thực sự khá lên rất nhiều, chuyện này có nghĩa là cậu ấy chủ động đánh bại nỗi sợ hãi của chính mình. Không gì có thể so được với nỗi sợ trực diện, càng có khả năng chiến thắng nỗi sợ của bản thân."

Nhậm Diệc mím môi cười, dù là Cung Ứng Huyền liều mạng cứu mình, hay là mình gián tiếp trợ giúp Cung Ứng Huyền, cũng khiến anh không khỏi vui vẻ.

Cung Ứng Huyền nói: "Tuy rằng tôi vẫn chưa từng hoàn toàn chiến thắng nỗi sợ lửa, nhưng đã tốt hơn trước đây nhiều lắm rồi, biết đâu một ngày tôi có thể khắc phục dứt điểm."

"Rồi sẽ có ngày đó." Tiến sĩ Bàng Bối cười, chỉ chỉ Nhậm Diệc, "Mà bạn cậu sẽ giúp cậu nhiều lắm đấy."

Hai người vội liếc nhau, sau đó lập tức rời mắt, cúi đầu mỉm cười.

Tiến sĩ Bàng Bối nhíu mày, nở một nụ cười đầy vẻ đã hiểu, nhưng ông vẫn không lật tẩy: "Vậy, chúng ta tâm sự chuyện mặt nạ đi."

*Chú thích:

Giải thích dài một chút về một trong những căn bệnh của Cung Ứng Huyền, mắc từ nhỏ đến lớn và vẫn phải đối mặt với nó sau này. Bởi vậy thực sự rất thương bạn ấy.

PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn: Đây là một tình trạng nghiêm trọng có thể phát triển sau khi một người đã từng trải qua hoặc chứng kiến ​​một sự kiện sang chấn nghiêm trọng hoặc kinh hoàng, trong đó tổn thương thể chất nghiêm trọng xảy ra hoặc bị đe dọa tính mạng. Hầu hết những người trải qua một sự kiện sang chấn sẽ có những phản ứngtức giận, căng thẳng, sợ hãi và thậm chí là cảm giác tội lỗi. PTSD là hậu quả lâu dài của các sự kiện đau thương gây ra nỗi sợ hãi, bất lực hoặc kinh hoàng, như tấn công tình dục hoặc thể xác, cái chết bất ngờ của người thân, tai nạn, chiến tranh hoặc thảm họa tự nhiên. Người mắc PTSD thường phải sử dụng rất nhiều loại thuốc, bao gồm thuốc chống trầm cảm, bệnh có thể kéo dài trong nhiều tháng hay thậm chí là nhiều năm.

Núi Trường Bạch, còn gọi là núi Bạch Đầu, núi Paektu, là một ngọn núi dạng núi lửa nằm trên biên giới giữa Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên và Trung Quốc. Với chiều cao 2.744 mét, núi Bạch Đầu là đỉnh cao nhất trong dãy Trường Bạch ở phía bắc và dãy Bạch Đầu Đại Cán ở phía nam. Đây cũng là đỉnh núi cao nhất trên Triều Tiên và khu vực Mãn Châu của Trung Quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.