Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục

Chương 100




Edit: Yue

Beta: Gió

Warning:  Đề nghị xuất trình giấy CMND chứng nhận đủ tuổi trước khi đọc (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵)

- ----

Nhậm Diệc vẫn luôn yêu thích giọng nói của Cung Ứng Huyền vô cùng, thanh âm bao gồm hai tính chất hoàn toàn đối lập —— thanh lãnh và kiều diễm. Ngay cả không nhìn người, chỉ nghe tiếng thôi cũng đã có thể cảm nhận được khí chất tràn đầy.

Bây giờ âm thanh này lại vang bên tai Nhậm Diệc, thì thầm thật chậm rãi, dào dạt rót đầy tai. Cung Ứng Huyền đọc cái gì cũng chẳng quan trọng, vì anh nào có nghe, chỉ để cho giọng nói tùy ý chảy vào màng nhĩ, để cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cùng cảm giác tê dại nhè nhẹ.

Chỉ tiếc là Cung Ứng Huyền vừa đọc được không bao lâu, điện thoại di động của hắn lại vang lên lần nữa, phá vỡ sự hưởng thụ hiếm hoi của Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc không nén nổi thất vọng, Cung Ứng Huyền để sách lại chỗ anh: "Lát nữa tôi sẽ quay lại."

Cuộc gọi đến là từ Thái Cường, hai người trao đổi về vụ án, cuộc điện thoại lần này kéo dài hơn một tiếng.

Chờ đến lúc Cung Ứng Huyền trở về, hắn đã phát hiện Nhậm Diệc ngủ mất rồi. Người đang sốt rất ham ngủ, vả lại đêm qua anh còn luôn ở trạng thái tiêu hao thể lực cao độ.

Cung Ứng Huyền dém chăn thật kín cho Nhậm Diệc, kiên nhẫn ngắm nhìn một lúc. Sau đó hắn cúi đầu, in một nụ hôn dịu dàng lên vầng trán cao trơn bóng kia. Hắn rất muốn cứ thế ôm Nhậm Diệc ngủ, nhưng lại sợ lúc anh tỉnh sẽ phát hiện, nên không thể làm gì khác ngoài quay về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ, hồi phục lại tinh thần.

Tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lặn rồi.

Cung Ứng Huyền duỗi người một chút, cảm giác mệt mỏi trong khoảng thời gian này đều được giấc ngủ đủ kia hóa giải. Hắn xuống giường, muốn tranh thủ đi ngó Nhậm Diệc, ấy vậy mà ngay lúc rời phòng ngủ, đã nghe được vài tiếng động từ phòng khách vọng đến.

Hắn liền quẹo qua phòng khách nhìn, đã phát hiện Nhậm Diệc đứng ở trên ghế, cầm công cụ mân mê cửa sổ.

"Nhậm Diệc, anh làm gì thế?"

Nhậm Diệc quay đầu lại: "Cậu tỉnh rồi à, cái cửa sổ này hơi lọt gió, tôi sửa qua thôi."

Cung Ứng Huyền bực mình nói: "Xuống dưới ngay cho tôi, anh còn đang sốt mà."

"Không sao, ban nãy tôi vừa đo nhiệt độ, cũng không sốt quá nữa. Tôi còn ăn hơi nhiều, nằm lâu thành ra khó chịu, muốn vận động một chút."

Cung Ứng Huyền sải bước về phía trước, không nói không rằng bắt lấy eo của Nhậm Diệc, ôm anh từ ghế xuống.

Vốn dĩ Nhậm Diệc cảm giác thể lực đã khôi phục không ít, vậy mà vừa chạm đất, gót chân vẫn còn chút tê dại, thân thể hơi chao đảo. Anh ngẩng đầu nhìn Cung Ứng Huyền đang gần trong gang tấc, hai người đều yên lặng, không hẹn mà cùng nhớ tới cách đây không lâu họ cũng từng thân mật quá mức như vậy, còn dẫn đến một nụ hôn nóng bỏng.

Bầu không khí này khiến Nhậm Diệc lúng túng, anh vừa toan lùi ra sau đã bị Cung Ứng Huyền dùng hai tay cố định eo.

Cung Ứng Huyền thấp giọng nói: "Anh quên là mình bị trúng gió nên mới sốt à?"

Nhậm Diệc nhìn vào mắt Cung Ứng Huyền: "Tôi cảm giác... gần khỏi rồi."

"Thật không." Cung Ứng Huyền cũng nhìn Nhậm Diệc chăm chú, "Vậy mà anh còn hong gió, lại loạng choạng đứng trên ghế nữa, không muốn khỏe lại à?"

Hô hấp hai người bất giác trở nên hơi nặng nề.

Nhậm Diệc cũng không biết lý giải tâm tình hiện tại của mình thế nào. Sau khi tỉnh lại, nghĩ đến việc Cung Ứng Huyền đang ở nhà mình khiến anh cảm thấy vô cùng vui mừng và an tâm. E rằng trong tiềm thức, anh thật sự không muốn khỏe lại. Khỏe rồi thì Cung Ứng Huyền còn dốc lòng chăm sóc anh sao? Thể nào cũng sẽ lập tức trở về tăng ca.

Anh biết Cung Ứng Huyền vì chăm sóc mình mới xin xin nghỉ, nhưng quá nửa là xuất phát từ áy náy.

Anh cũng không muốn đào sâu vào nguyên nhân, hiện tại anh đang bệnh, nhưng chưa đến nỗi không đủ tỉnh táo, lý trí, hay thận trọng, đều là lấy cớ cả thôi. Anh chỉ là có chút hoài niệm lúc Cung Ứng Huyền không trừng mắt lạnh lùng xa cách với mình. Vì thế anh buột miệng: "Nếu như tôi nói là đúng thì sao."

Cung Ứng Huyền ngẩn ra, tự nhiên không biết nên làm gì nữa.

Nhậm Diệc nhẹ giọng nói: "Quần áo của tôi là ai thay?"

"... Tôi." Cung Ứng Huyền bỗng dưng hơi chột dạ.

"Cậu có cảm giác gì không?" Nhậm Diệc bổ sung, "Thân thể đàn ông ấy."

Yết hầu Cung Ứng Huyền trượt lên xuống, ánh mắt không tự chủ lóe lên.

"Lần trước cậu hôn cũng có cảm giác mà nhỉ." Nhậm Diệc ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng dán môi lên tai Cung Ứng Huyền, "Cậu tới nhà của tôi, ngoại trừ chăm sóc tôi ra, không biết là có suy nghĩ nào khác không?"

Cung Ứng Huyền chỉ thở hắt ra mà không nói gì.

"Suy nghĩ cho kĩ đi." Nhậm Diệc cười nhẹ, "Tiểu xử nam non nớt ạ."

Cung Ứng Huyền có vẻ khó xử.

"Cậu còn muốn thử không?"

"... Muốn."

Nhậm Diệc dùng ngón tay miêu tả phần xương hàm hoàn mỹ của Cung Ứng Huyền, cuối cùng theo cằm rơi xuống môi, nhẹ nhàng nhấn lên bờ môi mềm mại.

Thân thể Cung Ứng Huyền cứng ngắc không thôi.

Nhậm Diệc đấu tranh tư tưởng, anh không muốn trở thành một người vì tư dục mà bẻ cong thẳng nam, cũng không muốn làm Cung Ứng Huyền bị thương. Chẳng qua vào lúc này đây, dục vọng lại dễ dàng đánh bại đạo đức, trước mắt còn là người mà anh đã khát vọng quá lâu. Anh không khống chế được bản thân nữa, liền hôn lên môi Cung Ứng Huyền.

Hô hấp Cung Ứng Huyền hơi chững lại.

Nhậm Diệc chỉ nhẹ nhàng mân mê hai cánh môi kia, song không tiến công hay vồn vã. Đây mới là nụ hôn đầu cùng Cung Ứng Huyền trong tưởng tượng của anh, dịu dàng như gió xuân tháng năm mơn trớn nhụy hoa.

Cung Ứng Huyền chỉ cảm thấy lòng mình say rồi.

Nhậm Diệc nhấm nháp đôi môi Cung Ứng Huyền: "Cung Ứng Huyền, bây giờ tôi muốn làm tình với cậu, cậu đã hiểu chưa?"

Cung Ứng Huyền "Ừ" một tiếng thật trầm, chỉ cần nghe một câu nói này đã khiến máu trong hắn sôi trào.

Nhậm Diệc lại bắt lấy môi của hắn, lần này không chỉ là hôn phớt, mà là tận tình mút mát, đồng thời đẩy bờ ngực Cung Ứng Huyền, đều đều từng bước tiến về phòng ngủ.

Hai người bước vào phòng ngủ dành cho khách của Cung Ứng Huyền gần đó, giữa nụ hôn sâu nồng nàn xen lẫn tiếng thở dốc đầy ám muội, Nhậm Diệc đẩy Cung Ứng Huyền ngã xuống giường.

Nhậm Diệc ngồi trên người Cung Ứng Huyền, cởi bỏ áo ngủ của chính mình. Cung Ứng Huyền nhìn chằm chằm khuôn ngực trần trụi của Nhậm Diệc, nhớ tới rất nhiều ảo tưởng lúc hắn lau người cho anh, nhất thời miệng lưỡi khô khốc.

Nhậm Diệc cúi người, cụng trán mình lên trán Cung Ứng Huyền, dùng giọng điệu cưng chiều như dỗ trẻ nhỏ mà nói: "Hôm nay thể lực tôi không được ổn lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng cho cậu trải nghiệm tốt nhất, không cần phải sợ, cứ theo tôi là được."

Bị Nhậm Diệc coi như một thằng nhóc ngây ngô chẳng biết gì khiến Cung Ứng Huyền cảm thấy xấu hổ: "Tôi biết làm mà, tôi tra thử rồi."

Nhậm Diệc cười khúc khích: "Cậu tra thử cái gì cơ?"

"Tôi biết quá trình, biết cả phương pháp, tôi còn nghiên cứu cả giải phẫu học, anh không có sức cũng không sao hết, tôi sẽ không làm đau anh."

Một câu này khiến Nhậm Diệc sững sờ: "Cậu muốn... Không phải, cậu..." Nhậm Diệc có chút mơ hồ, Cung Ứng Huyền nói cái gì thế, sẽ không làm đau anh ư? Con mẹ nó chứ đây không phải là câu đúng ra anh nên nói à?

Cung Ứng Huyền khó hiểu nhìn Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc lúng túng nói: "Cậu muốn thượng tôi?"

Biểu cảm và lời nói của Nhậm Diệc cũng làm cho Cung Ứng Huyền cảm thấy nghi hoặc. Nếu không thì hiện tại bọn họ đang làm cái gì?

Nhậm Diệc cúi đầu, trong phút chốc có chút vô lực. Đáng lẽ anh phải nghĩ đến từ lâu rồi mới phải, thẳng nam nếu chỉ vì tò mò mới mẻ mà ngủ với đàn ông, cũng chỉ xem đối phương là "phái nữ", chứ không muốn bản thân mình biến thành "phái nữ".

Nhưng anh vẫn luôn là 1.

Cung Ứng Huyền cau mày nói: "Anh đang muốn nói gì à?"

Nhậm Diệc cười khổ. Nội tâm anh đấu tranh mấy hồi, dù sao cũng chỉ một chốc lát thôi, nếu như là Cung Ứng Huyền...

Chỉ cần là Cung Ứng Huyền.

Anh cúi người, thì thầm: "Cũng chỉ có cậu."

"Rốt cuộc anh..."

Nhậm Diệc lần nữa lấp đầy môi Cung Ứng Huyền, ngậm mút đầy thô bạo và nồng nhiệt, đồng thời dùng sức cởi áo ngủ của Cung Ứng Huyền ra, càn rỡ vuốt ve lồng ngực và đường eo của hắn.

Cung Ứng Huyền vẫn luôn nằm ở thế bị động, không chỉ bởi thẹn thùng, mà còn vì hắn không quen tiếp xúc thân mật như vậy, dù gì hắn cũng chưa từng gần gũi đến thế với ai khác. Nhưng đây cũng chẳng phải vì hắn ghét bỏ gì, thực ra mỗi điều Nhậm Diệc làm với hắn đều là chuyện hắn còn tưởng tượng được làm cùng anh hơn gấp bội. Giờ đây hắn đang cảm thụ và học hỏi, cảm nhận đôi môi Nhậm Diệc như đang rót đầy mê dược cho hắn, tay của Nhậm Diệc trên người tựa như đang nổi lửa, thiêu cháy hắn.

Trong lúc Nhậm Diệc hôn, lại dùng hạ thân cọ xát tính khí của Cung Ứng Huyền qua một lớp vải, anh có thể cảm nhận được vật kia rất nhanh đã có phản ứng dưới sự đùa bỡn của mình.

Hô hấp của Cung Ứng Huyền càng trở nên nặng nề, hắn cũng vươn tay ra, mơn trớn từng tấc da dẻ của Nhậm Diệc —— như hắn đã vô số lần khát vọng.

Giữa lúc hôn, Nhậm Diệc thở gấp nói: "Cậu nói đã học hỏi rồi, vậy bước tiếp theo dạy cậu làm gì nữa?"

"À, chuẩn bị bao cao su và gel bôi trơn."

Nhậm Diệc bật cười.

Cung Ứng Huyền bực mình nói: "Không được cười tôi."

Nhậm Diệc nhớ lại lần đầu của mình với một người lớn tuổi hơn, khi đó anh cũng luống cuống tay chân rồi vội vã không nén nổi, so với Cung Ứng Huyền cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, vẫn là đối phương dẫn dắt cho anh. Ai mà nghĩ có một ngày anh cũng phải sắm vai như vậy: "Thế cậu đã chuẩn bị chưa?"

"... Chưa."

Nhậm Diệc liếm láp đôi môi Cung Ứng Huyền, ám muội nói: "Tôi sẽ dạy cậu làm chuyện thoải mái, cậu cứ nghe lời tôi, được không."

Cung Ứng Huyền ngẩn ngơ gật đầu.

Tay Nhậm Diệc lần xuống phía dưới, vói vào bên trong quần lót của Cung Ứng Huyền, nắm lấy dương v*t đã ngẩng cao đầu.

Khoảnh khắc anh nắm lấy nó, cả hai đều ngẩn người.

Cung Ứng Huyền là bởi vì quá mức kích thích mà không dám cử động, còn Nhậm Diệc là vì khiếp đảm trước kích cỡ của thứ kia.

Lần trước bả vai anh bị bỏng, lúc Cung Ứng Huyền giúp anh rửa ráy, anh đã từng không cẩn thận dán vào nơi này, nhưng rất nhanh đã tách ra. Hơn nữa khi đó Cung Ứng Huyền cũng không cương, nên chỉ bằng trực giác thì không hình dung được ra kích thước kia. Nhưng lần này nó nằm ngay trong lòng bàn tay anh, lại quá ư rõ ràng.

Vừa mới nghĩ Cung Ứng Huyền muốn dùng vật lớn như thế đâm vào mình, da đầu anh đã tê rần, không khỏi bắt đầu tự hỏi mình có thật muốn làm đến bước này hay không.

Nhậm Diệc đột nhiên ngừng lại khiến Cung Ứng Huyền bất mãn. Hắn khó chịu cọ cọ tính khí của mình vào trong lòng bàn tay anh.

Nhậm Diệc đã không còn đường lui nữa, đành phải thuần thục xoa nắn dương v*t trướng căng đầy phấn chấn kia, cảm thụ nó càng ngày càng cương, càng lúc càng lớn trong tay mình.

Cung Ứng Huyền phát ra tiếng than nhẹ thoải mái.

Mãi đến khi thứ đó hoàn toàn dựng thẳng lên, Nhậm Diệc mới buông tay, quay sang hộc bàn cạnh giường ngủ.

Căn phòng này vốn dĩ là anh ở, sau khi mẹ anh mất cũng không có ai dọn dẹp, nếu như anh nhớ không lầm, trong ngăn kéo hẳn là có...

Cung Ứng Huyền thấy Nhậm Diệc lấy một hộp bao cao su cùng một lọ dưỡng môi vaseline từ bên trong tủ đầu giường ra. Mặt hắn lập tức biến sắc: "Anh từng làm với người khác trên cái giường này rồi?"

Nhậm Diệc sửng sốt: "Ấy, đâu có, tôi không dẫn người về nhà." Lúc đó ba mẹ anh đều ở đây, sao anh dám mạo hiểm dẫn ai về nhà được.

Cung Ứng Huyền dường như không tin lắm, sắc mặt trầm xuống.

Nhậm Diệc ngồi trên người Cung Ứng Huyền, tiến thoái lưỡng nan.

Cung Ứng Huyền đột nhiên bắt lấy vai Nhậm Diệc, xoay người, nháy mắt đã đảo ngược tư thế, hắn đè Nhậm Diệc dưới thân, trân trân nhìn anh: "Thật chứ?"

"Thật mà, tôi không dẫn ai về nhà đâu."

Cung Ứng Huyền thấy ánh mắt trong suốt của Nhậm Diệc không có vẻ nói dối chút nào, sắc mặt mới dịu lại. Hắn chống hai khuỷu tay bên sườn Nhậm Diệc, đè hẳn lên người anh, sau đó vươn đầu lưỡi, làm một chuyện hắn vẫn luôn muốn làm. Hắn khẽ liếm lên nốt ruồi nho nhỏ mê người trên mũi Nhậm Diệc, cũng răm rắp học theo mà hơi máy móc cọ xát thân dưới của anh.

Động tác ngây ngô kia ấy vậy mà lại mang đến một loại kích thích lạ thường. Cơ thể Nhậm Diệc cũng thành thật phản ứng, anh vừa cùng Cung Ứng Huyền hôn môi ướt át, vừa cởi quần của cả hai.

Nhậm Diệc nhẹ nhàng hỏi: "Theo giáo trình của cậu ấy, bước tiếp theo là gì?"

Cung Ứng Huyền ngập ngừng: "Anh, không phải anh đã bảo là sẽ dạy tôi sao?"

"Vô lại." Nhậm Diệc hôn siết lấy Cung Ứng Huyền, sau đó đè lại lồng ngực hắn, lật người lên giường, mình thì lui thẳng xuống dưới, cúi người, há miệng ngậm lấy côn th*t cương cứng vĩ đại kia.

Hai mắt Cung Ứng Huyền mở to, thân thể chấn động mạnh. Cả đời này hắn chưa từng trải qua loại kích thích nào dữ dội đến vậy, lúc này máu khắp người hắn đều tụ về nửa thân dưới, làm dương v*t kia càng trướng thêm một vòng.

Nhậm Diệc cố gắng dùng miệng ngậm lấy côn th*t của Cung Ứng Huyền, chỉ cảm thấy nó đã lớn đến khó có thể nuốt vào nhả ra, đành phải dùng đầu lưỡi tỉ mỉ liếm trước, lúc liếm đến phần đỉnh lại rất thành thạo hút vào một cái, đến mức làm thân thể Cung Ứng Huyền khẽ run.

Nhậm Diệc một lần nữa ngậm lấy côn th*t kia, lại cố sức mút vào nhả ra.

"Hô... Nhậm Diệc..." Cung Ứng Huyền chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng, Nhậm Diệc mang cho hắn trải nghiệm từ trước đến nay chưa từng có, làm cho tâm trí hắn lúc này quả thực bồng bềnh như trên mây.

Nhậm Diệc mới phun ra nuốt vào mấy lần, quai hàm đã mỏi nhừ. Tuy rằng anh khó chịu, nhưng chỉ cần tưởng tượng mình có thể đem lại khoái cảm cho Cung Ứng Huyền, trong lòng đã vô cùng thỏa mãn. Anh càng ra sức chơi đùa với tính khí kia, ngậm được một hồi lâu, lại bắt đầu liếm hút, mang đến cho Cung Ứng Huyền kích thích không ngừng nghỉ.

Sau đó, Nhậm Diệc chuyển qua dùng ngón tay cái vuốt ve phần chóp đỉnh, khàn khàn hỏi: "Thoải mái không?"

Cung Ứng Huyền ngượng ngùng bối rối, chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy hạ thân, dùng hành động thúc giục Nhậm Diệc.

"Muốn thoải mái hơn nữa thì đừng bắn ra." Nhậm Diệc cười khẽ, "Chẳng phải cậu muốn thượng tôi sao, để xem cậu có mấy phần bản lĩnh."

Cung Ứng Huyền thở hổn hển đáp: "Anh không muốn khiêu khích tôi đâu."

"Sao lại không chứ." Nhậm Diệc cầm lấy một cái bao, dùng răng xé mở gói, định lồng vào cho Cung Ứng Huyền.

Lại phát hiện... bao không vừa.

Cung Ứng Huyền nhíu mày cười nhạt: "Tôi đã bảo rồi, kích thước chúng ta không giống nhau."

Nhậm Diệc cáu kỉnh ném bao đựng sang một bên: "Để tôi gọi cửa hàng tiện lợi ship đến."

Cung Ứng Huyền bắt được cánh tay anh, kéo vào trong lồng ngực mình, đôi môi nóng bỏng đậu lên cổ anh, trầm giọng nói: "Tôi có thể không mang."

Nhậm Diệc ngơ ngác: "Cậu... Chắc không." Cung Ứng Huyền có bệnh khiết phích nghiêm trọng như thế, nhịn được ư?

"Nếu là anh... thì có thể." Cung Ứng Huyền không ngừng dùng cự vật dưới thân cọ xát đùi Nhậm Diệc. Hắn càng to gan hơn, dán vào tai anh, hơi thở nặng nhọc: "Tôi muốn... Muốn thượng anh."

Sau này nghĩ lại, câu nói kia chẳng khác nào một cây đuốc, thiêu trụi đi lý trí của Nhậm Diệc. Mang bao cũng không chỉ là vì vệ sinh, quan trọng hơn là để dễ dàng đi vào, nhưng anh không chịu được khi Cung Ứng Huyền dùng âm thanh dễ nghe như thần tiên kia ghé vào lỗ tai mình đòi hỏi. Anh lập tức không thèm để ý nữa, cầm hũ son dưỡng bên cạnh lên.

Cung Ứng Huyền còn đang luống cuống cọ xát Nhậm Diệc, dĩ nhiên hắn biết tiếp theo nên làm gì, nhưng dường như vì quá xấu hổ nên hắn cứ chần chừ. Hơn nữa, chức năng cơ thể đàn ông không phù hợp để làm loại chuyện này, hắn hoài nghi chẳng biết có khả thi không.

Nhậm Diệc ôm lấy cổ Cung Ứng Huyền, dịu dàng cắn một ngụm lên gò má hắn: "Ông đây vì cậu, có thể đánh đổi bất cứ giá nào."

Cung Ứng Huyền khó hiểu nhìn anh.

Nhậm Diệc chủ động dạng chân ra, quết một lượng lớn vaseline, thoa lên hậu huyệt mình.

Mặt Cung Ứng Huyền thoắt cái đã chín đỏ. Nhậm Diệc cũng là người từng trải, mà như đã nói, anh có thể bất chấp, dù gì cũng đã đến tận bước này rồi, ai rút lui thì đ*o phải đàn ông.

Tuy rằng Nhậm Diệc chưa từng tự làm thế này, nhưng kinh nghiệm cũng coi như phong phú. Anh lập tức bôi trơn, đưa ngón tay chen vào trong huyệt động chật hẹp kia.

Cung Ứng Huyền rà soát lại một lần tất cả những kiến thức đã học trong đầu, hắn đều nhớ cả, chỉ là cuống quá nên hoảng loạn. Nhưng nhìn khung cảnh Nhậm Diệc mở rộng hai chân trước mặt mình, nét mặt ửng hồng, hắn chỉ cảm thấy hạ thân đã sưng to đến sắp bùng nổ. Hắn run rẩy đưa tay ra, ngón tay thon dài thử thăm dò, cắm vào trong động thịt của Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc than nhẹ một tiếng, "Cậu chờ một chút, đệt, mẹ nó cái này cũng vào nổi sao..."

"Nghe nói có thể, cơ vòng của con người co giãn vô cùng tốt."

"... Im ngay."

Một tay Cung Ứng Huyền ôm Nhậm Diệc vào lòng, tay kia vòng ra phía sau lưng anh, dùng hai ngón tay cắm vào từ phía sau.

"A..." Nhậm Diệc cố nhịn xuống cơn xấu hổ tột độ, tự mở rộng hành lang của chính mình.

Cung Ứng Huyền có vẻ như đã nắm được phương pháp, ngón tay bắt đầu quấy đảo, đưa đẩy trong đó, thậm chí thi thoảng còn khép lại rồi tách ra.

"Không... Từ từ đã... A..."

Cung Ứng Huyền ngậm lấy môi Nhậm Diệc, ậm ờ nói: "Giáo trình chỉ tôi làm thế."

"Giáo trình này còn có phiên bản khác." Nhậm Diệc cắn răng đáp.

"Phiên bản nào nữa." Cung Ứng Huyền dùng côn th*t thô lớn cọ xát đùi của Nhậm Diệc, nhu cầu dục vọng như chực sôi trào kia của hắn đang cần gấp một nơi phát tiết.

"Phiên bản không bị phí sức... A..."

Ba, bốn ngón tay đã có thể tùy ý ra vào nhục động của Nhậm Diệc, Nhậm Diệc mạnh mẽ ôm lấy Cung Ứng Huyền, nặng nề thở gấp: "Được rồi, cậu có thể... tiến vào."

Cung Ứng Huyền căng thẳng cực kỳ: "Thật, có thật không?"

"Nhanh lên." Nhân lúc tôi còn chưa hối hận.

Cung Ứng Huyền nhấc chân Nhậm Diệc lên bằng một tay, khẽ run đem tính khí cọ xát lỗ nhỏ hồng hào vì có bôi trơn mà phát ra ánh sáng lấp lánh kia, nơi đó còn co rút lại khi mở khi khép, tựa như đang gọi mời hắn. Hắn hít sâu một hơi, ưỡn người tiến lên.

Nhưng đến lúc mới chen vào phần đầu, lại bị trượt ra. Thử lại mấy lần vẫn không được, hắn căng thẳng đến mức khắp trán ứa mồ hôi.

Nhậm Diệc buồn bực đến muốn chửi thề, một người thuần 1 chưa làm 0 bao giờ như anh, chẳng hiểu sao lại ra nông nỗi phải đi khai bao giúp một tiểu xử nam không hề có kinh nghiệm thế này?

Nhậm Diệc cắn răng, trở mình, nửa quỳ ở trên giường, vểnh mông lên cao, dùng hai ngón tay tách mở miệng huyệt, quay đầu lại nhìn Cung Ứng Huyền. Do xấu hổ quá mức, đôi mắt anh mịt mờ, hai gò má hồng lựng: "Cứ như thế mà cắm, nhắm chuẩn vào."

Cung Ứng Huyền chỉ cảm thấy trong đầu có một tiếng nổ. Nhậm Diệc của giờ khắc này, cho dù chỉ một ánh mắt ngượng ngùng cũng tràn đầy mê hoặc, huống hồ là ở tư thế dâm đãng đến cực điểm thế kia. Hắn nghiêng người ưỡn lên, một tay giữ eo Nhậm Diệc, một tay cầm cự vật của chính mình, nhắm ngay miệng huyệt đang hé mở kia, chậm rãi thúc vào.

"Hức a..." Nhậm Diệc không tài nào hình dung nổi vật to lớn kia ấy vậy mà đang mạnh mẽ tiến vào thân thể mình. Anh cũng không hiểu Cung Ứng Huyền, một kẻ có tướng mạo thanh lãnh như thần tiên lại sở hữu một cây dương v*t to lớn đến vậy. Vốn dĩ nơi ấy dài hay ngắn xưa nay anh tưởng cũng không liên quan gì đến mình, thì giờ lại ảnh hưởng đến không tưởng.

Mồ hôi trên mặt Cung Ứng Huyền chảy đầm đìa không ngừng, hắn thì thầm: "Đau không?"

Nhậm Diệc cắn chặt răng: "Nói thừa."

Chẳng qua Cung Ứng Huyền cũng không muốn dừng lại, chỉ mới miễn cưỡng chen vào một nửa hắn đã được nếm vị khoái cảm khi được động thịt chặt chẽ kia bao bọc. Bên trong thân thể Nhậm Diệc tựa như một bảo tàng chờ hắn khám phá, hắn gấp đến không đợi nổi mà muốn tiến vào thêm.

Cung Ứng Huyền vừa xoa ấn miệng huyệt kia, vừa cầm lưỡi đao thịt của mình thúc sâu vào.

Nhậm Diệc hớp từng ngụm khí, đau đến độ cả người đều đang phát run, nhưng anh cắn răng nhẫn nhịn không kêu thành tiếng. Anh là người có thể ra vào đám cháy nóng mấy trăm độ cơ mà, sức chịu đau còn vượt xa gấp mấy lần người bình thường.

Cung Ứng Huyền lại có thể cảm giác Nhậm Diệc không được ổn, hắn lập tức đau lòng: "Tôi, tôi phải làm thế nào bây giờ, tôi không muốn làm anh đau."

Nhậm Diệc thầm chửi một câu: "Lần đầu lúc nào mà chả đau, chẳng lẽ tôi lại bắt cậu rút ra à?"

Cung Ứng Huyền kinh ngạc: "Lần đầu tiên?"

"A... Đừng nói nhảm..."

Cung Ứng Huyền kích động: "Tại sao lại là lần đầu? Anh chưa từng làm cùng người khác ư?" Hắn nhân cơ hội lại đâm về phía trước một tấc.

"Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc... Ư..." Nhậm Diệc vùi mặt vào trong chăn, rên rỉ đầy thống khổ, "Tôi là top, là top cậu hiểu không? Không ai thượng tôi hết, toàn là tôi thượng người khác."

Nghe vậy, Cung Ứng Huyền phấn chấn toàn thân: "Có thật không? Chỉ có tôi sao?" Hắn đỡ lấy eo của Nhậm Diệc, lần thứ hai dựng thẳng người, phần đầu thịt khổng lồ rốt cục cũng chen vào huyệt động.

"A a..." Nhậm Diệc rốt cục không nhịn nổi đau kêu lên thành tiếng.

Một khi bộ phận lớn nhất đã chen vào rồi, phần phía sau cũng dễ dàng hơn rất nhiều, Cung Ứng Huyền cuối cùng cũng cắm toàn bộ tính khí thô dài kia vào thân thể Nhậm Diệc.

Khoảnh khắc hai người hoàn toàn kết hợp, thể xác và tinh thần bọn họ đều rung động mãnh liệt.

Bọn họ đang làm tình, bọn họ đang làm chuyện thân mật nhất thế gian này.

Cung Ứng Huyền chỉ cảm thấy mình bị tầng tầng lớp lớp vách thịt ẩm ướt của huyệt động đang trong cơn sốt bao vây, bên trong Nhậm Diệc thật nóng, thật chặt, khoái cảm không gì sánh kịp như sóng biển mạnh mẽ tràn vào thần kinh hắn, khiến cả người hắn đều sung sướng đê mê. Sao có thể thoải mái, có thể sung sướng đến vậy.

Trong lúc Cung Ứng Huyền cố nén dục vọng mãnh liệt để không vội vã đưa đẩy, Nhậm Diệc cuối cùng cũng tạm thời thích ứng với cự xà đang ngủ đông trong cơ thể. Anh không tự chủ nhấc mông lên cao, thở hổn hển nói: "Dù sao cậu cũng đã vào được rồi, đến, đến thao tôi."

Cung Ứng Huyền cố định eo Nhậm Diệc, thử lui ra một nửa, rồi chen phần đỉnh vào. Ma sát kia như sản sinh ra một dòng điện tê dại, trong nháy mắt lan tỏa khắp tứ chi hắn.

Nhậm Diệc chợt cảm thấy trong cơn đau lại có một loại khoái cảm khó mà hình dung, chuyện còn đáng sợ hơn là khoái cảm tâm lý đã sớm đánh bại khoái cảm trên cơ thể. Sự thật mình đang làm tình với Cung Ứng Huyền cũng mang lại cho anh đủ kích thích rồi, anh cầm lấy dương v*t đang hơi ngẩng đầu của mình rồi tuốt.

Cung Ứng Huyền không kiềm chế nổi nữa, tốc độ cắm rút dần tăng lên, tần suất khép mở cũng theo đó càng dày đặc.

Trong lúc đường ruột của Nhậm Diệc bị Cung Ứng Huyền triệt để mở ra, Cung Ứng Huyền cũng hoàn toàn buông thả bản thân, dùng vòng eo vô cùng có lực điều khiển cự vật của hắn, tàn nhẫn đưa đẩy.

Đúng là hắn không có kinh nghiệm, nhưng hắn có bản năng của đàn ông, hắn biết là mỗi một lần tiến về phía trước đều phải đâm đến nơi sâu nhất, hắn biết nhấp càng mạnh, càng nhanh, khoái cảm sẽ càng mãnh liệt, hắn biết hiện giờ người hắn đang thao là Nhậm Diệc, là người duy nhất mà hắn thích.

Đau đớn dần dần rút đi, mỗi tấc trong dũng đạo mẫn cảm của Nhậm Diệc đều bị côn th*t vừa thô vừa cương cứng của Cung Ứng Huyền săn sóc, mang lại khoái cảm mạnh mẽ cường liệt, vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Cung Ứng Huyền rút ra cắm vào càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, trong phòng vang lên âm thanh thân thể bành bạch va chạm khiến người khác nghe mà đỏ bừng cả mặt. Nhậm Diệc thậm chí cảm giác tốc độ tự an ủi của mình cũng không sánh được với tốc độ thao của Cung Ứng Huyền, đây là dạng lực eo đáng sợ gì chứ, 25 năm ròng không dùng để giao phối thật đúng là đáng tiếc.

Nhậm Diệc vốn đã chuẩn bị tinh thần đi "hiến tế", không ngờ còn nhận lại được khoái cảm như vậy. Đối với chuyện này anh cũng chẳng kiêng kị gì, bèn lớn mật rên rỉ thoải mái: "A... Ứng Huyền... A nơi này... Nhanh quá... A a..."

Tiếng kêu vang của Nhậm Diệc như một liều thuốc kích dục, khiến Cung Ứng Huyền càng lâm vào trạng thái điên cuồng như dã thú.

"Khoan đã... Chờ một chút..." Nhậm Diệc quay đầu lại, ánh mắt mơ màng mị hoặc, "Tôi muốn nhìn... Mặt của cậu, cho tôi nhìn..."

Gương mặt trắng nõn của Cung Ứng Huyền thoáng ửng hồng, lồng ngực cường tráng phủ đầy mồ hôi, lúc này hắn đã không còn vẻ lãnh đạm cẩn trọng thường ngày nữa, mặt mày đều bị nhuốm màu dục vọng đàn ông.

Hắn rút côn th*t ra, không có hai tay hắn cố định, hai chân Nhậm Diệc mềm nhũn, nghiêng ngả ngã trên giường.

Đổi thành lúc thường, e rằng Nhậm Diệc sẽ chẳng "chịu không nổi bị thao" như thế, chỉ là anh chưa khỏi bệnh, toàn thân không khỏi mềm oặt, nhưng có lẽ cũng chính vì vậy, cơ thể lại càng mẫn cảm hơn ngày thường.

Cung Ứng Huyền cúi người, hôn Nhậm Diệc một cái thật mạnh, cũng tách hai chân anh ra, lần thứ hai dùng sức tiến vào.

Nhậm Diệc nâng mặt Cung Ứng Huyền, nụ hôn tùy ý rơi trên mặt hắn, nhìn dục hỏa mãnh liệt trong mắt Cung Ứng Huyền, cả thân thể và tinh thần đều đạt được cực đại thỏa mãn, anh thì thầm: "Thoải mái không? Sướng không?"

"... Ừm." Cung Ứng Huyền thẳng thắn thừa nhận, cứ thế mà thao Nhậm Diệc.

"Ngại à... A a... Nhẹ, nhẹ chút... Cậu... Cậu thao tôi dữ dội như thế, mà lại... Thế mà còn ngại cái gì?" Nhậm Diệc cắn môi, "Lẽ nào cậu không muốn biết tôi sướng hay không sao?"

Cung Ứng Huyền nghẹn nửa ngày, chuyện đang làm đã vượt quá giới hạn xấu hổ của hắn rồi, hắn thực sự ngại mở lời, nhưng lòng vẫn muốn biết. Trong lúc động tác ở hạ thân vẫn không ngừng nghỉ, hắn thấp giọng: "Muốn, nói tôi nghe."

"Vậy cậu nói cho tôi trước đã." Nhậm Diệc lưu luyến nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Cung Ứng Huyền, "Cậu thao tôi có sướng hay không?"

Cung Ứng Huyền dường như ngại tư thế này không thúc vào thuận tiện như tư thế quay lưng lúc nãy, liền ngó nghiêng tìm kiếm, thấy chiếc gối đầu quý báu của mình. Hắn túm qua, lót dưới eo Nhậm Diệc, rồi tách hai chân thon dài của anh ra, lại một lần nữa nặng nề đâm lút cán.

"A a ——" Nhậm Diệc rên lên, thịt huyệt đột nhiên co rút, chặt chẽ hút lấy côn th*t của Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền thiếu chút nữa trụ không nổi bắn ra, nhưng hắn miễn cưỡng nhịn được. Khoái cảm cực hạn này hệt như hố chôn kho báu, hắn vẫn muốn tiếp tục khai thác, sao lại dễ dàng buông tha cho được.

Hắn điên cuồng đưa đẩy lần nữa, đồng thời thở gấp: "Sướng lắm, rất sảng khoái."

Khóe miệng Nhậm Diệc khẽ giương lên: "Tôi cũng vậy, cũng rất sướng, a, ưm a, ngay chỗ đó... Mạnh hơn nữa vào, chết tiệt, sâu quá, a a... Con mẹ nó cậu thật sự là xử nam đấy à?!"

Cung Ứng Huyền coi đây là lời khen của Nhậm Diệc dành cho mình, mà khen ngợi đối với hắn chính là cổ vũ. côn th*t hắn đâm sâu đến tận cùng, rồi nguyên cây lại rút về sau, lần thứ hai tiếp tục cắm ngập gốc, cứ như vậy lặp lại nhiều lần, Nhậm Diệc bị hắn đâm đến mức hậu huyệt co rút, dục tiên dục tử như chực ngất đi, trong miệng bắt đầu nỉ non "Đừng".

Cung Ứng Huyền cúi người, hôn lên môi và nốt ruồi đen nhỏ của Nhậm Diệc trong lúc xỏ xuyên. Nhậm Diệc dùng hai tay xụi lơ ôm cổ Cung Ứng Huyền, khoái cảm quá mức mãnh liệt như ăn mòn lý trí anh, khiến anh khi thì tỉnh táo, lúc thì mơ màng: "Ứng Huyền, a Ứng Huyền... Sướng quá, cậu thao tôi sướng quá... A... Không muốn, đừng nhanh như vậy... Ư a... Tôi thích... Ứng Huyền... Tôi thích cậu..."

Cung Ứng Huyền mở to hai mắt, thân thể mạnh mẽ chấn động, hắn rốt cuộc không khống chế được, hạ thân như đê vỡ thoát lũ, ngay lập tức bắn ra —— trong cơ thể Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc cảm nhận được dịch thể không ngừng rót vào trong người mình, điên cuồng vặn vẹo thân thể, cũng chặt chẽ mút lấy dương v*t của Cung Ứng Huyền, cuối cùng phát ra tiếng rên cao vút giữa lúc điên cuồng.

Cung Ứng Huyền bắn rất lâu, cho đến khi tính khí hoàn toàn mềm nhũn cũng không định rời khỏi sự bao bọc mềm mại kia. Hắn vuốt ve gương mặt Nhậm Diệc, run giọng hỏi: "Anh nói... Nói cái gì?"

Nhậm Diệc mơ hồ nhìn Cung Ứng Huyền, anh dường như nhớ lại trong lúc ý loạn tình mê mình đã nói gì đó, tức thì liền tỉnh ra không ít, anh níu cổ Cung Ứng Huyền, nở nụ cười uể oải: "Tôi thích cậu thao tôi."

Ánh mắt Cung Ứng Huyền lập tức chùng xuống, hắn gục trên người Nhậm Diệc, ôm anh thật chặt, vùi mặt vào cổ anh, không nói gì.

Khoái cảm mãnh liệt từ từ qua đi, cơ quan cảm giác của Nhậm Diệc mới chậm rãi trở về: "Cậu, cậu không rút ra sao."

"Không."

"Cậu bắn trong người tôi à."

"Ừm."

"Bình thường là không được bắn ở trong đâu."

"Bình thường là cái gì?" Cung Ứng Huyền lầm bầm, "Anh cùng những người khác?"

Nhậm Diệc không đáp.

"Chỉ có tôi từng thao anh, cho nên, chỉ có tôi mới được bắn ở bên trong."

"Ngụy biện cái kiểu gì đấy." Nhậm Diệc nhìn trần nhà, hai mắt hơi trống rỗng. Cho đến giờ này anh cũng không thể tin nổi sự thật mình đã bị Cung Ứng Huyền thượng, tất cả đều không chân thực, giống hệt một giấc mơ.

Cung Ứng Huyền lại siết chặt vòng tay, chặt đến nỗi như muốn khảm Nhậm Diệc vào trong cơ thể mình. Ngay cả khi hắn ôm Nhậm Diệc chặt đến như vậy, hay dù cho tính khí của hắn vẫn còn đang chôn trong người anh, vẫn là không đủ, vẫn chẳng có cách nào thỏa mãn được dục vọng chiếm hữu của hắn.

Không đủ.

Hai người lặng im nghỉ ngơi chốc lát, Nhậm Diệc mệt đến nỗi toàn thân không còn chút sức lực nào, vốn dĩ đang buồn ngủ, lại đột nhiên cảm giác được cự xà trong cơ thể có dấu hiệu thức tỉnh.

Cả người anh lập tức cứng đờ.

Cung Ứng Huyền cũng nhận ra, hắn ngồi dậy, cuối cùng cũng rút thứ kia của mình ra. Nhìn tinh dịch của mình chảy từ trong động thịt của Nhậm Diệc, trong lòng hắn thỏa mãn khôn kể.

Nhậm Diệc khiếp sợ nhìn côn th*t đã ngẩng đầu của Cung Ứng Huyền: "Cậu, không phải cậu..."

Cung Ứng Huyền lại cúi đầu, liếm lên nốt ruồi trên sống mũi của Nhậm Diệc, dùng đầu gối tách hai chân anh ra. Hắn đỡ lấy côn th*t của mình, thừa thế xông lên rồi cắm vào động thịt ướt mềm kia.

Đó là một đêm đầy điên cuồng và dâm mỹ khiến Nhậm Diệc khi thì tỉnh táo, lúc lại mấy lần hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.