Hoa Cát Đằng

Chương 9




Mọi cặp mắt hiếu kỳ lại chăm chú dõi theo mỗi hành động, lời kể của bà Hằng. Bà không vội nói về thân phận của những kẻ thủ ác mà thương cảm cho số phận của bà Hương nhiều hơn. Ngậm ngùi bà chia sẻ:

- Trước sự ra đi đường đột và thê thảm của thằng Thành, quá đau đớn tâm trạng của bà Hương trở nên bấn loạn, điên dại. Hoàn toàn trở thành là một con người khác, bà ấy ngày ngày thất thểu lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, luôn miệng gọi tên người con trai xấu số. Chứng kiến cảnh tưởng đau lòng, mọi người thương cảm vô cùng.

Điều đó, cũng dễ hiểu đối với một người mẹ vừa phải trải qua cú sốc tinh thần quá lớn. Mọi người không biết được rằng đằng sau cái chết của Thành là cả những bí mật động trời. Bà Hương sống khép kín, trầm lặng, từ đó mọi người cũng không còn thường xuyên được thấy bà ấy nữa, hiếm hoi vào những dịp gần ngày giỗ của thằng Thành bà ấy mới xuất hiện với vẻ điên loạn.

Câu chuyện của bà Hằng đang đến hồi gay cấn, thì tiếng bà Thu gọi Đại đã ngắt ngang dòng cảm xúc của mọi người:

- Đại ơi, về u nhờ có tý việc con trai!

Nghe tiếng bà Thu hối thúc, Đại đứng dậy ra về với vẻ tiếc nuối chưa kịp nghe hết câu chuyện của bà Hằng xoay quanh cái chết của Thành. Lững thững về phòng, Đại cất tiếng hỏi bà Thu:

- Có việc gì mà gọi con gấp thế u?

- Cho u xin tiền nhà ba tháng đi kiến tập nha con. U là u ưu tiên mày nhất đó, giá thuê phòng của mày chỉ bằng phân nửa so với những đứa ở đây à.

Nghe câu chuyện về tiếng nước chảy, tiếng người thiếu nữ khóc trong phòng của thằng Dũng kể trong những ngày đi kiến tập và thường xuyên bắt gặp cô nữ sinh, Đại cũng láng máng hiểu lý do vì sao bà Thu chỉ lấy tiền thuê phòng của mình bằng nửa giá so với những người khác chứ cũng không phải bà Thu có ý tốt đẹp gì. Vừa suy nghĩ vừa quay người lấy tiền đưa cho bà Thu, Đại thoáng nhận ra bà Hằng có phần ái ngại khi đến phòng thu tiền. Bà đứng ngây người bần thần:

- Con gửi tiền u.

Đại dúi tiền vào tay, bà Thu không có động thái gì vẫn cứ ngẩn người ra nhìn vào trong phòng một cách vô định.

- U, u ơi.

- U, u làm sao thế?

Tiếng Đại hỏi dồn dập, làm bà Thu giật mình, luống cuống vô thức đánh rơi mấy tờ tiền. Mọi người trong xóm trọ hiếu kỳ, tò mò với tiếng huyên náo ngoài hành lang, cánh cửa của các phòng khẽ mở, mấy cái đầu thò ra lấp ló nhìn về phía bà Thu đang đứng trước cửa phòng Đại. Bà Thu liếc mắt nhìn qua một lượt, cả đám nhí nhố sợ hãi đóng xầm cửa lại.

Trước giờ bà vẫn luôn bất an đối với những người đến thuê trọ ở căn phòng của Đại đang ở, họ chỉ đến thuê trong thời gian rất ngắn và nhanh chóng rời đi. Bà cũng mơ hồ nhận ra nguyên nhân vì sao, nhưng chắc chắn một điều mỗi lần người đến thuê ở rời đi là bà mất đi một khoản thu. Nghĩ đến đây, bà lo lắng rồi nay đây Đại cũng sẽ rời đi như bao người khác đã từng đến ở.

Khuôn mặt bà Thu lộ rõ vẻ thất vọng, ưu phiền, những chuyện bà Thu biết và luôn giấu kín bấy lâu sẽ đến tai của Đại. Nhưng có một điều bà không biết, Đại đã không còn ý định rời đi khỏi xóm trọ. Hiển nhiên điều đó sẽ làm cho bà Thu vui ra mặt, bà sẽ gỡ bỏ được nỗi lo lắng canh cánh trong lòng bấy lâu nay.

(còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.