Hoa Cát Đằng

Chương 24




Những âm mưu, toan tính của hai gã nghiện đang dần trở thành hiện thực, chiếc xe chở bố mẹ Thanh cứ thế lao đi vun vun, họ không biết được những hiểm nguy đang rình rập, chờ đợi ở phía trước. Trong lòng khấp khởi vui mừng vì sắp được gặp con gái, không một chút mảy may suy nghĩ.

Không lâu sau, con hẻm tối thui đầy cỏ dại cũng dần hiện ra, ba con người nhấp nhô trên con đường ghồ ghề. Sự lo lắng, bất an bắt đầu nảy sinh trong đầu của bố mẹ Thanh, mẹ cô đưa tay véo nhẹ vào đùi của chồng, hiểu ý ông cất tiếng hỏi:

- Chú, chúng ta còn phải đi bao xa nữa?

- Tới, sắp tới rồi cô chú.

Chiếc xe chạy một hồi, quãng đường cũng không xa lắm, thì ba người họ dừng lại trước sân của căn nhà hoang. Ánh đèn tù mù từ trong nhà hắt ra, làm cho ngôi nhà nhìn vào có cảm giác rờn rợn, hoang lạnh.

Cánh cửa sập sệ, cũ kỹ kêu lên kèn kẹt, mùi hôi hám, xú uế xộc thẳng vào mặt, mẹ Thanh ôm miệng nôn thốc tháo. Vẻ mặt nghi ngại thoáng hiện lên trên khuôn mặt của người chồng, chàng thanh niên nhận ra sự khó chịu ở hai người, cất lời động viên:

- Cô chú vào đi, ở tạm đêm nay rồi sáng sớm mai chúng ta ghé qua chỗ con gái cô chú ạ.

Sự đã rồi, hai người đành ngậm ngùi đi theo chàng thanh niên vào bên trong nhà. Mẹ Thanh tay xách chiếc ba lô cũ kỹ, khúm lúm nép sau lưng chồng, trong lòng trỗi dậy những âu lo vô hình, vừa đi vừa véo vào hông của chồng. Ông cũng đang có cảm giác gặp chuyện chẳng lành, nhưng không bộc lộ ra bên ngoài để vợ khỏi lo lắng:

- Có lẽ vợ chồng mình phải rời khỏi đây thôi bà à.

- Thôi mình đi lẹ lên ông.

Ông bà dắt díu nhau ra đến cửa, thì chàng thanh niên từ ngoài bước vào:

- Cô chú tính đi đâu ạ? Chúng ta nghỉ tạm ở đây đêm nay, giờ cũng trễ rồi, ngày mai cháu dắt cô chú đi.

Vừa nói, chàng thanh niên vừa chìa tay đưa ra hai hộp cơm cho hai người. Cả đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được. Hai ông bà trở mình, thở dài ngao ngán. Nửa đêm người chồng dậy đi vệ, cánh cửa vừa được kéo ra, ông cũng ôm miệng nôn thốc, nôn tháo. Trong căn phòng ẩm thấp, tấm nắp đậy hố ga đã vỡ làm đôi, chất xú uế nổi lên lềnh phềnh, bốc mùi hôi thối. Không thể chịu nổi, ông bước ra góc vườn phía sau, suýt nữa ông đã hét toáng lên nhưng bản lĩnh của người đàn ông đã giúp ông nhanh chóng hoàn hồn, lấy lại bình tĩnh.

Nơi góc vườn tối thui, ở gốc cây cổ thụ, có thứ gì đó đang ngọ nguậy, đánh liều ông dò dẫm tiến lại gần mới nhận ra hai người đang bị trói chặt vào thân cậy. Thân thể tàn tạ, máu me bê bết, hơi thở thoi thóp, ông thốt lên thương cảm:

- Sao lại ra nông nỗi này vậy trời.

Nghe có tiếng người nói, một người cố gắng cử động cầu cứu, còn người kia dường như đã bất động. Thấy tiếng ú ớ, không thành tiếng, ông đưa tay kéo tấm băng dính trên miệng cho hai người. Con bé Thanh nhận ra dáng dấp, giọng nói của người bố, thốt lên thảm thiết.

- Bố, bố ơi!

Vừa nói, vừa yếu ớt ngước nhìn bố, vừa khóc nức nở. Người bố ngồi sụp xuống bên đứa con gái tội nghiệp:

- Con gái tôi sao thế này? Có gì nói bố nghe coi.

- Bố..

Vừa cởi dây trói, ông vừa đưa tay kéo vạt áo lau vội những giọt nước mắt. Dây trói vừa được tháo thì hai người cũng đổ gục xuống nền đất, đúng lúc này từ phía sau, một tiếng vụt khô khốc giáng xuống đầu người cha khiến ông lăn ra ngất lịm.

- Mày vào trói con mụ già trong nhà lại. Ở đây để tao xử lý.

Tên đàn em không nói không rằng lẳng lặng đi vào phía trong nhà, mẹ của Thanh đang thiếp đi trong mỏi mệt. Một sợi dây thòng lọng được đưa qua cổ của bà, bất giác giật mình tỉnh dậy, bà hốt hoảng:

- Chú.. chú làm gì vậy?

Lúc này tên đàn em mới lộ nguyên hình, hung hãn, côn đồ khác hẳn vẻ lịch lãm của chàng trai ban chiều. Sợi dây thòng lọng mỗi lúc một siết chặt, mẹ Thanh đưa tay bám vào sợi dây, bà bị lôi đi xềnh xệch, bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ vẫn còn vương máu trên đó. Hơi thở khìn khịt như muốn ngạt thở.

Tên đại ca đang vất vả đưa từng người một từ phía sau vườn vào bên trong phòng. Người thì mê man bất tỉnh, người thì hơi thở thoi thóp, tất cả đều bê bết máu, được kéo vào đặt giữa nền nhà. Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, mẹ của Thanh gào rú lên những tiếng mam dại.

Cả đám người bị chúng cột chặt lại với nhau. Không ngờ ngày cha mẹ gặp lại con gái lại trong nghịch cảnh đau thương như thế này. Và bắt đầu cho chuỗi những tang tóc, hận thù về sau..

(còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.