Đã khuya lắm rồi, bà Hương vẫn đang còn thao thức, trằn trọc mãi không sao tìm được giấc ngủ, tiếng thở dài khô khốc, nghe rõ mồn một trong đêm. Đôi mắt bà mở tháo láo, nhìn trân trân lên trần nhà, tay vắt lên trán suy nghĩ, ưu tư. Dường như bà đang có nỗi bận tâm canh cánh trong lòng. Hẳn là như thế, khi mà Thanh và Thành đều bỏ ngoài tai, phớt lờ những lời cảnh báo, cấm đoán quyết liệt của bà.
Không đành lòng, bà Hương nhất quyết phải ngăn cản chuyện tình cảm giữa hai đứa. Màn đêm đen đặc, nhìn về phía ô cửa lờ mờ, bà hồi tưởng về chuỗi ký ức đau buồn trong quá khứ của bản thân. Bỗng bà giật mình, ngồi bật dậy trong hoảng hốt.
Phía cuối con phố, trong dòng người nhộn nhịp, tất bật chuẩn bị cho ngày mới thì bà Hương lại lặng lẽ ngồi nơi quán nước chống tay lên trán, tau tựa trên mặt bàn. Dường như bà đang đợi người. Quả đúng như vậy, không lâu sau, có hai gã thanh niên, dáng lêu khêu, gầy gò, đi xiêu vẹo xuất hiện trước mặt bà. Họ ngồi lại nơi quán nước và đi ngay vào vấn đề:
- Đây là hình của con bé, hai cậu hãy tìm gặp, làm sao đó để nó rời xa con trai tôi. Tôi nhắc lại, chỉ được hăm dọa, không được làm tổn thương đến nó. Hai cậu rõ cả rồi chứ?
- Bà yên tâm, chúng tôi sẽ không để bà phải thất vọng.
Bà Hương rút ra trong người một xấp tiền, hai gã nhận tiền đôi mắt sáng rực, đứng dậy lên xe rời đi. Để lại bà Hương ngồi đó thấp thỏm, ra về. Bà đã không biết được rằng việc làm của mình ngày hôm nay chính là nguyên nhân của những chuỗi bi kịch về sau.
Bà cũng không biết được rằng, hai gã thanh niên ấy không chỉ là du côn, du đãng mà còn là hai gã nghiện ngập. Bà đã niềm tin sai chỗ, sau khi nhận tiền chúng hí hửng đi kiếm "cơm" và lên kế hoạch thực hiện việc bà Hương giao phó.
Đêm khuya khoắt, con đường từ ngoài lộ về đến khu trọ càng trở lên heo hút, dòng người thưa thớt, rồi im ắng hẳn dưới cơn mưa rả rích.
Bên hiên quán, thằng Thành khoanh tay trước ngực, miệng xuýt xoa ngóng chờ con bé Thanh đi làm về. Nhận ra con bé xuất hiện từ đầu đường lộ giao với con hẻm. Nó vui mừng, háo hức như chờ mẹ về chợ. Chạy nhanh vào trong nhà, chuẩn bị cho con bé Thanh một tô bún nóng hổi. Mà không biết tai họa sắp ập tới.
Những tán hoa sữa không đủ để che chắn cơn mưa, núp mình dưới chiếc ô, kéo vạt áo che trước ngực, con bé Thanh đang rảo bước, hí hửng sắp được gặp người yêu sau một ngày làm việc mệt nhọc. Nó bước đi thật nhanh, khuôn mặt toát lên vẻ rạng ngời.
Tiếng nước mưa dưới lòng đường bắn tung toé, từ phía sau, một chiếc xe rồ máy rồi lao vọt tới, nhanh như cắt một người ngồi phía sau một tay bịt miệng, một tay ghi chặt con bé bế thốc lên xe. Con bé Thanh không ngừng phản kháng, giãy dụa, la hét, cầu cứu, rồi nó chỉ kịp ú ớ kêu lên vài tiếng, ngất lịm vì thấm thuốc mê.
Tiếng người, tiếng xe huyên náo nơi đầu đường. Nhưng tuyệt nhiên không thấy sự xuất hiện của ai khác ngoài ba con người đó. Chỉ có thằng Thành, nó vội vã quay trở ra, nhưng cũng chỉ kịp nhìn với theo chiếc xe đang lao đi vun vút, rồi lặn mất tăm vào màn đêm u tịch. Linh cảm chẳng lành, nó hớt hải chạy khắp con hẻm ra tới ngoài đường lộ nhưng không thấy bóng dáng người yêu.
Mặc cho trời càng lúc càng mưa to như trút nước, nó ôm mặt gào thét, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, không ngừng gọi tên người yêu trong tuyệt vọng. Sự lo lắng, bất an trong lòng hiện rõ lên khuôn mặt.
Ngay trong đêm, tiếng điện thoại réo vang, bà Hương lật đật ngồi dậy, bên kia đầu dây là tiếng nói của một trong hai gã thanh niên báo cáo tình hình thực hiện công việc bà giao. Nhận tin báo, bà Hương một lần nữa nhấn mạnh:
- Các anh chỉ được hăm dọa, không được làm tổn thương con bé. Rõ chưa?
- Dạ.
Gã thanh niên vừa cúp điện thoại, vừa nhếch mép cười khẩy, nham hiểm như có ý đồ đen tối.
Cả đêm trằn trọc không sao ngủ được, thằng Thành lo lắng cho sự an nguy của con bé Thanh. Trời vừa tờ mờ sáng, nó đã lần tìm, sục sạo khắp cả khu phố để tìm kiếm cơ may bắt gặp chiếc xe đêm qua. Đang chán nản, thất vọng vì cả ngày trời tìm kiếm không đem lại kết quả, thì từ phía xa nó nhận ra dáng dấp của hai người đêm qua.
Chưa kịp tiếp cận, tiếng xe gầm rú, chát chúa lao vèo vèo khiến cho ai ai cũng phải ngước nhìn, thằng Thành chỉ còn biết nhìn theo chiếc xe đã mất dạng với phản ứng yếu ớt. Hai gã thanh niên cũng đã kịp nhận ra sự có mặt của Thành, chúng lo lắng sự việc mà chúng làm sẽ bị phát giác.
(còn tiếp)