Đã trôi qua rất lâu từ ngày hắn trở lại thượng triều, bây giờ hắn nắm quyền lực trong tay, xa hoa phú quý đều có cả, đại cục thái bình, bách tính ấm no, hắn còn muốn gì hơn thế nữa?.
Nhưng hắn càng ngày càng tàn nhẫn hơn, toan tính hơn, thâm độc hơn. Mọi sự mềm lòng, yêu thương nàng còn xót lại trong hắn đều tan thành tro bụi, không còn chút nhẹ nhàng nào với nàng.
Hắn không còn như trước kia nữa, mọi sự tính toán tỉ mỉ của hắn không bao giờ khiến hắn lỡ việc. Hắn cũng chẳng vào cung của nàng thêm lần nào sau khi hắn đạt được mục đích. Bây giờ nàng chẳng còn chút giá trị nào với hắn nữa, nàng chỉ là món đồ chơi, chơi chán rồi thì vứt đi thôi. Nàng biết, biết rằng tâm hắn sẽ không đổi, trái tim hắn mãi mãi chứa Tào Thiên Bích nào có chứa nàng. Ả Tào Thiên Bích lại được sủng hạnh, cả hậu cung chẳng ai nhận được ân sủng như ả. Ả cậy sủng sinh kiêu, dù là phi tần có phi vị cao hơn ả thì ả cũng mặc, không hành lễ không thèm để vào mắt, thậm chí còn sỉ nhục phi tần khác lấy làm thú vui. Ả được sủng lại rồi đương nhiên phải đi báo thù cũ. Ả vẫn còn thù lần trước Vô Bình thường đến Hàn Tuyết cung của nàng mà không gặp ả lấy 1 lần. Ả cười lớn bắt đầu màn kịch hay của ả.
Ả hùng hổ bước vào Hàn Tuyết cung, các nô bộc ả đó thấy ả có thái độ như vậy liền biết sắp có chuyện không hay với nương nương của mình rồi. Ả bước vào chính điện thấy nàng, liền cười nhếch hạ thấp người chắp tay hành lễ với nàng.
"Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng Hậu nương nương!"
Nhưng nàng vốn không để ý tới ả, ả đến đây làm loạn quá nhiều khiến nàng phát ngấy, thừa biết ả tới đây làm gì. Nhưng hôm nay ả lại không chỉ tới đây làm loạn như nàng nghĩ, mà ả còn làm việc khủng khiếp hơn thế. Ả thấy nàng vậy mà không cho ả đứng lên, liền tức giận, đứng dậy nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ, tức đến nỗi mắt như hiện lên tia máu. Ả hung hăng tiến đến gần nàng, lôi từ người ra một cái roi dài, quất mạnh vào người nàng như dồn hết sự tức giận lên phát đánh này. Nàng từ trên ghế ngã xuống sàn, chống hai tay lên sàn nhà lạnh buốt, ngước đôi mắt phượng xinh đẹp lên nhìn ả, nàng có chút bất ngờ lại hơi hoảng sợ, đời này nàng sẽ chết dưới tay ả sao? Không thể nào! Nhưng...nàng chết dưới tay ai thì có sao chứ? Dù sao nàng sống có còn giá trị không? Trước sau gì nàng cũng phải chết, chết dưới tay ai thì có sao chứ?
Linh Lung thấy nàng bị đánh liền vội chạy lại, đỡ lấy nàng. Cô cả giận gào lên: "Ngươi điên à!?"
Ả cười khinh, một roi quất vào người Linh Lung làm cô gục xuống. Ả dùng giọng mỉa mai, nói: "Hoàng Hậu nương nương lại tạo ra loại vô lễ như này sao? Đúng là chó nào chủ nấy! Phi! Ta khinh!"
Nói rồi ả lôi Linh Lung ném sang một bên bảo nô tì của mình đánh cô. Cô bị đánh đỏ cả mặt, trên lưng đã thấm đẫm máu, cô vẫn cố với lấy nàng nhưng lực bất tòng tâm. Y phục nàng thấm máu, trên lưng y phục đã rách, vết thương sâu hoắm, máu rỉ ra. Ả nhìn nàng cười một cái mỉa mai rồi quất lên thân nàng một roi nữa, nàng định vận võ công đánh ả nhưng roi của ả có độc, độc phát tác làm nàng hộc máu, gục hẳn xuống sàn. Ả cười lớn như điên như dại, nói: "Đây là độc Hổ Lục, sẽ phản vệ nếu nương nương càng vận nội lực, nương nương càng vận thì độc càng phát tác mạnh hơn, sẽ mất mạng đó nha."
Ả cười như phát rồ, ả nhìn nàng một cách dị hợm, gương mặt càng vặn vẹo, ả cúi xuống ngang bằng với nàng. Ả cầm lấy bàn tay nàng, vuốt ve rồi thở dài nói: "Haiz, móng tay nương nương đẹp thật, thần thiếp rất ngưỡng mộ, nhưng hôm nay thần thiếp lại thấy nó trướng mắt, sợ làm xấu tay nương nương, thần thiếp sẽ giúp người."
Nói rồi ả vuốt vuốt ngón tay thon dài của nàng, nàng muốn rút tay ra nhưng hoàn toàn không được, nàng đã sức cạn lực kiệt, nàng rưng rưng lệ, mắt đỏ ngầu tràn đầy hận thù nhưng lại mang tia bi thương. Ả một phát rút móng tay nàng ra, nàng đau tới khóc không thành tiếng. Cắn chặt răng môi, gục đầu xuống sàn. Nàng cắn môi đến ứa máu, cơn đau thấu xương thấu thịt ở ngón tay ở lưng truyền tới dữ dội. Ả lại cầm thêm một ngón tay nữa, nàng phát hoảng lắc đầu, cắn chặt môi, ả rút mạnh móng tay nàng ra, nước mắt nàng dàn dụa, máu chảy thành dòng uốn lượn trên mặt sàn. Cơn đau gặm nhấm từng tấc thịt, gặm nhấm xương cốt nàng như muốn nuốt chửng nàng. Linh Lung thấy nàng như vậy liền tá hỏa vùng vằng muốn dứt ra khỏi đám nô tì kia nhưng sức một người làm sao đấu lại nhiều người. Chúng đè cô xuống, cô cố với tay bò ra chỗ nàng nhưng bị ả nô tì thân cận của Tào Thiên Bích Diệp Lang Hoa dùng chân dẫm mạnh lên tay cô, cô đau điếng nhưng vẫn cố với tới chỗ nàng, mắt cô đỏ ửng tràn đầy ý hận, lệ rơi đầy mặt.
Ả cứ liên tiếp liên tiếp rút hết móng tay nàng ra, nàng đau như muốn chết đi sống lại, sống không bằng chết. Nàng như cảm thấy mình sắp đến gần Quỷ Môn Quan rồi. Nàng bị rút hết móng tay, máu tươi tràn đầy ra sàn, dính vào mặt nàng. Mùi máu tươi sộc lên mũi làm nàng thấy ghê tởm. Tay ả dính đày máu của nàng, ả cười đắc ý lắc khăn tay nô tì đưa lau hết mắt trên tay, ả làm vẻ mặt ghét bỏ như ghét bỏ máu của nàng, thấy nó kinh tởm buồn nôn. Nàng bị hành hạ đến thân tàn ma dại, mặt nàng vắt không ra một giọt máu, môi bị cắn rỉ máu, máu trên môi vẫn chảy đỏ tươi. Vết thương trên lưng nàng đã đọng máu, vết thương rách ra mảng lớn, độc đã ngấm vào toàn thân nàng, ngấm sâu vào vết thương trên lưng của nàng làm thịt như muốn thối rữa. Nàng không còn cảm xúc, nàng đã quá mệt, dù võ công nàng cao cường, thân thể khỏe mạnh hơn người cũng không thể chịu nổi sự tra tấn tàn bạo này. Đúng lúc này hắn lại đến, thấy một màn trước mắt hắn còn không thấy thương hại mà còn tiến đến hôn lên môi của ả kia. Hắn nhìn nàng với ánh mắt khó tả, không biết hắn đang mang cảm xúc gì, hắn đuổi hết nô tì đi. Linh Lung vừa được thả ra thì liền bò ra chỗ nàng một cách khó khăn, đau đớn. Cô ôm lấy nàng, khóc sướt mướt, tay run run đưa đến gần vết thương của nàng nhưng chạm vào. Nàng thấy cô khóc liền mỉm cười, nhẹ giọng cố nhịn đau nói từng chữ khó khăn: "Em...đừng...đừng...khóc..."
Linh Lung nghe vậy càng khóc lớn hơn, lắc đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy sự thương xót. Cô cảm thấy nàng quá khổ rồi, cô từng nghĩ nàng và hắn sẽ mãi mãi hạnh phúc nào có ngờ được hắn lại tàn ác như vậy, nào ngờ hắn lại thay lòng đổi dạ.
Nhưng hắn lại không biết nghĩ đến cảm xúc, nỗi đau của nàng mà hôn ả. Hắn và ả bắt đầu cuốn lấy nhau, làm một màn dâm loạn trước mặt nàng đang bị trọng thương, nàng bị thương đâu chỉ thân xác mà còn cả nội tâm nàng đang bị tàn phá. Tiếng rên rỉ của ả vang khắp chính điện của nàng, hai kẻ tàn nhẫn này không biết xấu hổ mà làm như vậy trước mặt nàng. Nàng nhắm mắt không muốn nhìn, nhịn đau đưa tay lên che tai không muốn nghe. Linh Lung chua xót ôm chặt nàng. Nàng hít một hơi dài, nhàn nhạt nói: "Hoàng đế...chàng sẽ...hối...hận"
Hắn cười nhếch, gằn từng chữ: "Tại sao trẫm phải hối hận?"
Nàng cười nhạt, cố gắng nói: "Khi...ta...chết! Chàng...sẽ...hối...hận!"
Hắn cười lớn, tiếp tục dâm loạn với ả kia, mặc nàng đau khổ tột cùng.
Xong việc, ả tiến đến lôi tay nàng đem để ở tai xuống, dẫm mạnh lên, vết thương ả tay nàng chưa lành mà ả còn làm vậy, quá mức tàn bạo, ngón tay nàng như muốn nát ra, máu thịt lẫn lộn. Linh Lung hoảng sợ đẩy chân ả ra, cô làm gì còn sức mà đẩy chân ả ra, chỉ là cố gắng trong vô vọng mà thôi. Nàng đau đến hét lên một tiếng thảm thiết. Ấn đường nàng co lại, cắn răng chịu đựng cơn dày vò, ả như muốn xé nát thân thể nàng, hắn lại như muốn xé nát trái tim nàng. Nàng tuyệt vọng gục xuống vũng máu, ngất lịm đi. Linh Lung hoảng sợ tột độ, gọi nàng một cách tuyệt vọng, cố đẩy chân ả ra, ả xem ra đã thỏa mãn liền nhấc chân ra, mặc lại y phục gọn gàng cùng hắn bước ra ngoài. Hắn chẳng có cảm xúc nào với nàng, khi thấy nàng như vậy, nhưng có lẽ sâu trong mắt hắn còn có một tia thương hại mờ nhạt khó thấy. Hắn bước đi không ngoảnh đầu, hắn quá tàn nhẫn, quyền lực che mờ mắt hắn, dục vọng che mờ mắt hắn làm hắn năm lần bảy lượt hại người mình yêu. Hắn vẫn cố chấp cho rằng mình đã hết yêu nàng nhưng thật ra trong lòng hắn đã thực sự yêu nàng sâu đậm. Vì chấp niệm với Tào Thiên Bích quá lớn nên hắn hành hạ nàng, sỉ nhục nàng.
Ai ai trong cung đều biết nàng bị thất sủng, đến thái y còn không muốn chữa thương cho nàng. Linh Lung đành tự mình băng bó cho nàng. Nàng thuề thào nói với cô: "Thuốc...ở...ngăn...ngăn...thứ...
hai...trong...t-thư...phòng..."
Nghe vậy cô liền tới thư phòng của nàng, mở ngăn tủ thứ hai lấy ra hai lọ thuốc trong đó. Thuốc viên là Kim Mang đan có thể chữa mọi loại độc mà trên đời này ít người có, trong số ít người đó có nàng. Còn thuốc bột là thuốc có thể giúp giảm đau, giúp vết thương mau lành. Băng bó lưng và băng các ngón tay của nàng xong, cô lấy cho nàng một viên Kim Mang đan, cho nàng uống. Sau khi xong xuôi thì cô đắp chăn lên cho nàng, ra ngoài để nàng nghỉ ngơi, còn mình cũng đi băng lại vết thương.
Sau lần này liệu nàng có còn yêu hắn nữa không? Nếu đã ngọc thạch câu phần* thì thôi vậy, cùng kéo hắn theo có sao?
Ngọc thạch câu phần: ngọc đá đều nát, thà cùng bị tổn hại.
_________Hoa Bỉ Ngạn_________