Hoa Bỉ Ngạn

Chương 3: Ta đau!




Nàng chìm vào mộng như chìm vào cái bể không đáy. Trong mộng nàng thấy nàng năm 16 tuổi, hắn 18 tuổi, lần đầu nàng gặp hắn. Lúc ấy hắn ôn nhu nhường nào, dung nhan như ngọc, tóc đen như mực. Trong mộng nàng nói hết lời yêu lời thương với hắn, hắn giang tay, nàng lập tức nhào vào ôm hắn. Họ không màng lễ pháp, không màng thiên địa, không màng vạn vật ôm chặt lấy nhau, gắn bó triền miên, làm kinh sợ tất cả mọi người, lay động nhân tâm. Nàng vừa thấy ấm áp vừa thấy đau. Nàng được ôm hắn nàng thấy ấm áp, nhưng đây chỉ là quá khứ, là chuyện đã qua không bao giờ lặp lại nữa nàng đau. Vừa buồn vừa vui, không biết tâm mình ra sao. Nàng ôm hắn thật chặt như không muốn dứt.

Nhưng một màng đen bao phủ, nàng lại quay về Hàn Tuyết cung. Giấc mơ như ác mộng lại như mộng đẹp, khó phân biệt. Nàng chống tay lên giường ngồi dậy. Nàng mỏi mệt thở dài dựa vào thành giường.

Nàng vô hồn nhìn về phía cửa sổ, trời quang mây tạnh, sắc trời vẫn còn nhàn nhạt, có lẽ còn rất sớm. Trên trời nàng lại thấy hiện lên cảnh hắn và Tào Thiên Bích ân ân ái ái. Nàng cười nhạt, co chân lên, tự ôm lấy thân mình, bi thương quấn quanh nàng như muốn bóp chết nàng ép nàng chết đi. Nàng gục đầu lên tay, nàng không muốn khóc vì hắn nữa, nàng có nén nước mắt xuống, hốc mắt nàng đỏ ửng, nàng không hận hắn nổi! Tại sao? Tại sao nàng không hận hắn!? Hắn đáng hận thế cơ mà. Từ hắn đến ả Tào Thiên Bích đều dẫm đạp nàng dưới chân, muốn dẫm nát xương cốt nàng, muốn xương cốt nàng vỡ vụn, máu thịt hỗn loạn.

Nàng yêu hận đan xen, càng yêu càng hận, cũng vì yêu mà hận, yêu hận không phân rõ. Tay nàng siết thành quyền, móng tay đâm vào da thịt ứa máu, nàng yêu hắn nhưng càng căm hận hắn hơn. Đến ả tiện tì kia cũng đến chế nhạo nàng thì liệu nàng còn chút danh dự nào không!? Đều hủy hết trong tay chúng! Nhưng sao...tại sao! Tại sao nàng không hận hắn, rõ ràng nàng đủ khả năng ném hai kẻ đáng chết kia xuống 18 tầng địa ngục mà nàng vẫn không làm! Chấp niệm quá lớn khiến nàng không thể vực lên nhưng nàng vẫn cố chấp. Nàng tự mắng mình ngu xuẩn khi yêu hắn nhưng vẫn nhảy vào hố sâu tuyệt thực ấy.

Mọi kìm nén đến cuối cùng...đến cuối cùng, nghẹn ngào vỡ vụn, câu chữ thiếu khuyết, bi thương khóc thảm thiết. Nàng khóc nấc lên, trái tim vặn vẹo sắp vỡ nát. Nàng vì người mình yêu đã làm quá nhiều nhưng hắn thì làm được gì cho nàng? Gần một năm qua nàng phải chịu loại đau đớn tê tâm liệt phế.

Nàng khóc đến sức cạn lực kiệt, sắc mặt Liễu Hàn Lam tái nhợt. Nô tì Linh Lung ở bên ngoài thấy nàng khóc, vô cùng đau lòng nhưng không biết làm gì, cô an ủi nàng nhiều lần nhưng nàng không bớt buồn mà còn khóc nhiều hơn. Cô cũng lực bất tòng tâm. Cô nhìn nàng khóc mà mắt cũng rưng rưng lệ, cô từng nghĩ hoàng đế sẽ mãi ở bên Hàn Lam nhưng cô nào có ngờ, lòng người thay đổi, thế cục cũng thay đổi.

Đột nhiên nô tài bên ngoài cất giọng nói: "Hoàng thượng giá đáo!"

Linh Lung nghe vậy vội quay người lại thấy hoàng đế mà cô căm thù nhất tức giận tiến vào. Cô lau nước mắt đi ra hành lễ với hắn. Hắn chẳng để cô vào mắt mà hùng hổ đi vào trong tẩm điện của nàng.

Hắn thấy nàng ôm mặt khóc thảm thương, gần như không để ý hắn đã vào. Hắn ban đầu thấy có chút thương hại nhưng lại vô tâm nghĩ nàng cố tình làm vậy để lấy lòng thoát tội. Bởi suy nghĩ vô căn cứ ấy của hắn mà hắn càng giận hơn. Cơn giận lên tới đỉnh điểm, hắn hung hăng nhấc người nàng lên, vả một cái mạnh vào bên má ướt đẫm nước mắt của nàng. Nàng chưa kịp phản ứng thì đã nhận ngay một cú đánh trời giáng. Nàng bị đánh liền lảo đảo ngã xuống giường. Nàng ôm mặt ngẩn người một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nàng thấy trong mắt hắn toàn tia giận giữ, nàng bất giác thấy sợ hãi mà run nhẹ. Hắn gầm lên với nàng

"Là nàng đánh Bích Nhi!?"

Nàng nghe hắn nói vậy liền hiểu ả kia lại vu khống nàng rồi. Nàng buông tay ở mặt xuống, hung hăng lau nước mắt, đứng lên, cười nhạt nói:

"Ta đánh cô ta? Ta còn chưa gặp cô ta lần thứ 2 mà chàng nói ta đánh cô ta!"

Hắn cả giận mắng nàng thật lớn, đến người bên ngoài cũng nghe thấy. Linh Lung hận ả Tào Thiên Bích vô cùng, cô siết chặt tay muốn xông vào mắng Vô Bình cho hắn tỉnh ra.

"Nàng còn chối? Hôm qua Bích Nhi chí đến thỉnh an nàng, nàng không những làm khó nàng ấy mà còn đánh nàng ấy! Liễu Hàn Lam! Rốt cuộc nàng ấy làm gì sai mà nàng phải làm như vậy!?"

Liễu Hàn Lam lại cười nhạt, nhắm mắt hít một hơi dài, lạnh giọng nói:

"Vậy!...Rốt cuộc ta làm gì sai mà chàng năm lần bảy lượt đổ tội cho ta?"

Hắn có hơi bất ngờ về câu hỏi này, chẳng nhẽ Tào Thiên Bích nói dối sao? Trước giờ hắn luôn trách nhầm nàng sao?

"Nàng---"

Bỗng ở ngoài có tiếng nô tài nói

"Ly quý phi giá đáo!"

Linh Lung nghe thấy cái tên này tay liền siết chặt hơn, ánh mắt căm hận nhìn về phía ả. Ả đi qua cô, cô không hành lễ liền bị nô tì cạnh ả đánh cho một cái đỏ cả má, khóe miệng có chút máu. Ả cười khinh, uyển chuyển bước vào trong.

Ả vào tẩm điện của nàng, thấy Vô Bình liền cúi xuống hành lễ

"Thần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn an!"

Hắn thấy ả quỳ liền đỡ ả dậy, ả dùng đôi mắt chế nhiễu nhìn nàng. Ả dùng giọng mỉa mai nói

"Aiyo, sao hoàng thượng lại đánh Hoàng Hậu như vậy? Không sợ tỷ ấy đau sao, người cũng tàn nhẫn quá đó, đỏ cả mặt tỷ ấy rồi kìa!"

Hắn mỉm cười xoa đầu ả, ôn nhu nói:

"Bích Nhi thật tốt, còn quan tâm cả người đánh mình, nàng lương thiện quá đó không giống Hoàng Hậu chẳng có chút lương tâm!"

Nàng thấy một màn ân ân ái ái nàng liền cảm thấy ghê tởm, nàng cười nhạt khi cười khinh chúng. Hắn thấy nàng có biểu hiện như thế liền mắng

"Nàng cười cái gì vậy? Nàng chỉ biết cười thôi sao, đã cưỡng từ đoạt lý rồi còn tự cao tự đắc! Ta còn chưa dụng hình với nàng là còn tha cho nàng một mạng!"

Nàng lại cười lạnh, đáp hắn

"Ta không cười thì khóc sao? Ta khóc thì há chẳng phải thành trò hề của chàng sao? Chàng còn định dụng hình với ta? Chàng và cô ta mới là cưỡng từ đoạt lý! Hoang đường hết mức! Ta chỉ cần dùng chút sức thôi là có thể đánh chết hết bọn cấm vệ đó đấy! Chàng tin không? Từ khi cô ta đến, ta đã cho rằng Lăng Vô Bình chết rồi!"

Ả nghe vậy liền che miệng, giọng tỏ ra sợ sệt, đáng thương nhìn hắn nói:

"Hoàng hậu đây chẳng phải là nói xấu muốn hoàng thượng chết sao?"

Hắn hừ lạnh, cơn giận vừa át xuống lại nổi lên đánh nàng một cái nữa, hắn hét vào mặt nàng

"Nàng nói gì? Ta chết? Nàng điên rồi! Ta phải dụng hình cho nàng tỉnh ra! Cho nàng biết mình sai ở đâu! Ta sẽ khiến nàng phải quỳ xuống cầu xin ta tha thứ!"

Đôi mắt nàng tràn đầy ý hận, nàng nói ra hết lòng mình, lệ chảy ra từ mắt nàng như cơn mưa lạnh ngắt,một câu nói như sấm sét oanh liệt, đánh từng hồi oang oang vào màng tai của nàng, đánh trúng trái tim đang đập mạnh mẽ như từng hồi trống!

"Điên? Cầu xin chàng? Hứ, ta thấy chàng mới điên rồi! Chỉ vì cô ta, chàng vô tình bỏ mặc ta, ta cho là Vô Bình chết rồi...Vì!...Vô Bình không phải như chàng! Chàng ấy yêu ta, ôn nhu dịu dàng với ta! Chứ không nhẫn tâm như chàng! Bây giờ trước mắt ta chỉ còn hoàng đế Lăng Vô Bình thôi! Ta hối hận nhất là gặp chàng, lấy chàng và yêu chàng! Hoàng đế à...ta đau..."

Hắn nhất thời ngẩn người vì nàng nói vậy, hắn yêu nàng cơ mà, sao lại đối xử với nàng như thế, tại sao...? Tào Thiên Bích thấy hắn như vậy liền giả vờ ngất xỉu. Hắn thấy ả ngất xỉu liền giật mình bế ả lên, nhìn nàng một cái nhưng vốn nàng không nhìn hắn lấy một chút. Hắn không để ý nữa mà bế ả kia rời đi. Khi hắn rời đi nàng liền ngồi gục xuống mặt đất lạnh lẽo. Nàng cười nhàn nhạt, khóe mắt lưng tròng, nàng vỡ òa khóc thật lớn. Linh Lung chạy vội vào ôm nàng, cô cũng rưng rưng lệ ôm nàng thật chặt. Nàng khóc bi thương, lệ cay đắng, mặn chát rơi xuống miệng nàng, vị chát lan khắp khuôn miệng. Nàng thất vọng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Nàng cảm thấy đời nàng vốn như vậy, mệnh nàng bạc, hồng nhan bạc phận khó mà thay đổi. Đành chịu vậy...

_________Hoa Bỉ Ngạn_________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.