Quá khứ...
Năm nàng 16 tuổi, hắn 18 tuổi
Nàng là quận chúa phía Bắc tiếng tăm lừng lẫy, võ công cao cường - Liễu Hàn Lam.
Hắn là thái tử điện hạ phía Tây, tướng mạo đoan trang, có tài kiếm thuật - Lăng Vô Bình.
Nàng và hắn gặp nhau, nàng ngu muội đem lòng yêu hắn! Nàng sai rồi!
- -------
Năm nàng 20 tuổi, hắn 22 tuổi
Thanh xuân tươi đẹp của nàng sắp tàn rồi.
Hắn và nàng liên hôn, hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất của nàng. Nàng cười thật tươi...
Đêm tân hôn, hắn lại bị ám sát, mạng sắp tận. Nàng lại truyền hết nội lực của mình cho hắn, cứu hắn một mạng. Mái tóc đen huyền của nàng dần dần bạc trắng. Nàng yếu rồi, nàng từng tiếng tăm lừng lẫy vì có võ công cao siêu nhưng giờ...mất rồi! Nàng vì người mình yêu mà làm tất cả, không tiếc mà truyền nội lực cho hắn. Võ công nàng bị phế...
- ----------
Năm nàng 22 tuổi, hắn 24 tuổi
Nàng và hắn vẫn hòa thuận bên nhau, vì ơn cứu mạng nên hắn càng thêm yêu nàng. Mọi chuyện diễn ra êm đẹp.
- ----------
Năm nàng 24 tuổi, hắn 26 tuổi
Không có gì sảy ra, nàng vẫn yêu hắn,
"Ta yêu chàng!"
"Ta cũng yêu nàng!"
hắn nói vẫn yêu nàng nhưng liệu sau này tình yêu mà hắn nói có phải thật không?. Nàng vẫn tin hắn mà nằm vào lòng hắn, ôm hắn, hôn hắn. Nàng suy cho cùng vẫn tin hắn.
- ---------
Năm nàng 26 tuổi, hắn 28 tuổi
Hoàng đế phía Tây băng hà, nô tài thân cận của hoàng đế truyền khẩu dụ:
"Năm Vô Phong thứ 23, hoàng đế Lăng Vô Nhược băng hà, hưởng thọ 51 tuổi, hoàng đế có khẩu dụ:
'Hoàng đế chiếu viết Trẫm sức cạn lực kiệt không thể tiếp tục trị vì, vậy nên trẫm quyết định phong nhị hoàng tử Lăng Vô Bình làm hoàng đế, trẫm mong nhị hoàng tử lấy dân làm trọng, dân chi phụ mẫu*, phong quận chúa Hàn Lam làm hoàng hậu, trẫm mong nhị hoàng tử và quận chúa phu thê hòa hợp. Khâm thử!' thái tử, quận chúa xin nhận chiếu chỉ!"
(dân chi phụ mẫu: cha mẹ của dân, phải có trách nhiệm chăm lo dân chúng như bậc làm cha làm mẹ)
Năm ấy hắn đăng cơ, nàng trở thành hoàng hậu của hắn. Hắn rất vui, nàng cũng rất vui. Khi cả hai đi lên ngai vàng, hắn vẫn nắm tay nàng như muốn cả đời không rời, cả đời không buông. Đêm ngày ở bên nàng, tháng năm trôi qua hắn vẫn không tuyển phi tần mà chỉ có mình hoàng hậu nàng thôi. Nô bộc bên cạnh hắn và nàng đều ngưỡng mộ tình cảm này, thậm chí còn nghĩ nàng và hắn sẽ thế này mãi.
Có lần nàng bị cảm vì dầm mưa đi tìm thuốc trị đau đầu cho hắn, hắn xót nàng nên đến chăm nàng cả đêm. Hắn thấy nàng cuộn tròn lại vì lạnh đáng yêu vô cùng. Hắn thề sẽ ở bên nàng mãi mãi, bảo vệ nàng. Hắn vuốt mái tóc bạc của nàng, nỗi chua xót lên tới đỉnh điểm, vì hắn mà nàng như vậy, hắn tự hận bản thân, nàng từ một người tiếng tăm lẫy lừng trong cả triều đình lẫn giang hồ mà bị phế võ công thành như này.
Người trong giang hồ gọi nàng là bỉ ngạn cô nương vì loài hoa lạ kỳ nàng yêu thích. Nàng thích hoa bỉ ngạn tuy chẳng biết hình dạng thật sự của nó cũng chẳng nhìn thấy loài hoa này bao giờ nhưng nàng lại cực yêu thích.
Hắn cũng thấy lạ nhưng cũng mặc, hắn luôn tìm Tiên Vân đan cho nàng uống để giúp nàng lấy lại võ công nhưng bao năm qua chưa từng thấy ai chế được hay ai có viên thần đan này. Vì sao gọi nó là thần đan? Vì nó có thể giúp người chết sống lại, giúp khôi phục võ công thậm chí còn khôi phục cả tinh lực. Võ công của nàng hệ hỏa nên khó tìm cách khôi phục, mọi loại đan gần như đều phản vệ hệ hỏa. Võ công của nàng đã lên bậc đỉnh cao, đã lên bậc cuối cùng của Hỏa Linh Chưởng, Hỏa Linh Chưởng là môn chưởng đệ nhất thiên hạ vô cùng mạnh mẽ. Vì vậy hắn biết nàng rất tiếc võ công nhưng không nói ra, dù tiếc nhưng nàng vẫn cứu hắn. Hắn nhẹ nhàng đặt lên mái tóc nàng một nụ hôn, khóe mắt hắn cay cay, giọt lệ lay động, rơi xuống mặt hắn, lệ lạnh buốt như băng lại ẩn chứa nỗi bi thương. Hắn mỉm cười nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, da mặt nàng nhợt nhạt đến thảm. Hắn cứ thế ngồi cạnh nàng đến khi nàng tỉnh.
Nàng tỉnh dậy, khuôn mặt xinh đẹp hơi ngơ ngác chưa hoàn toàn tỉnh hẳn. Đôi mắt nàng mơ mơ hồ hồ. Hắn thấy nàng như vậy rất đáng yêu,xinh đẹp. Đôi môi màu đào của nàng khẽ mở, nhẹ giọng nói:
"Hoàng thượng?"
Hắn ôn nhu nở nụ cười, xoa đầu nàng.
"Ta đây, nàng thấy đỡ hơn chưa?"
"Hoàng thượng ngồi đây cả đêm sao?"
"Ừm."
Hắn mỉm cười với nàng, nàng mỉm cười với hắn. Nàng muốn ở bên hắn cả đời, nàng tin hắn vô điều kiện, nàng tin hắn yêu nàng.
Đúng lúc ấy một nô tì tên Linh Lung mang chén thuốc vào. Đây là nô tì thân cận nhất của Hàn Lam, thân đến nỗi nàng gọi cô là Lung Nhi.
Linh Lung thấy hai người ân ái rất vui, môi cười thật tươi đi vào. Vô Bình lấy chén thuốc, múc từng muỗng thổi nguội bón cho nàng. Nhưng thuốc đắng quá mà nàng lại ghét đắng, ấn đường nàng nhíu lại, khó khăn uống thuốc. Hắn biết nàng ghét đắng nên đã bảo nô tì lấy kẹo mạch nha cho nàng. Nàng uống xong Vô Bình liền bóc kẹo đút cho nàng. Có kẹo nàng đỡ khó chịu hơn. Nàng thấy ấm áp khi ở bên hắn.
Nàng và hắn như bóng cỏ hoa quyện thành đôi.[trích trong Vãn Dạ Vi Vũ Vấn Hải Đường]
Chẳng lo cách thiên sơn vạn thuỷ, chẳng lo năm tháng chia xa.
_________Hoa Bỉ Ngạn_________