(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ thấy phía cuối đường, một chiếc xe ngựa từ từ tiến lại, bánh xe lăn trên mặt đường phát ra tiếng lách cách, hoà nhịp với sự gập ghềnh của phố xá.
Tấm rèm xe khẽ lay động theo làn gió, lộ ra khuôn mặt trắng muốt như ngọc được tạc khắc tinh xảo.
Mỗi đường nét trên gương mặt đó đều tinh tế hoàn mỹ, không một tì vết, thần thái lại vô cùng nghiêm nghị, thân thể ngồi im bất động, chỉ trong khoảnh khắc mi mắt khẽ chớp, thoáng hiện chút sinh khí, khiến người ta biết rằng đó không phải một pho tượng.
Ai nấy đều trầm trồ trước dung nhan như thần tiên của hắn.
Hồ Tử Thất lại nghĩ: Cái bánh gạo đen nhân trắng này, không biết giả vờ gì cả, nếu thật lòng làm việc thiện, sao không tự đi bộ, cần gì ngồi xe ngựa?
Chẳng lẽ mạng ngựa không đáng quý sao?
Ngay lúc ấy, ánh mắt của Minh Tiên Tuyết lướt qua, dừng lại trên khuôn mặt của Hồ Tử Thất.
Hồ Tử Thất cũng đang nhìn Minh Tiên Tuyết.
Hai ánh mắt giao nhau giữa chốn phố phường nhộn nhịp, kết thành một khoảnh khắc tĩnh lặng.
Hồ Tử Thất nhìn vào mắt Minh Tiên Tuyết, càng cảm thán: Hồ ly sao sánh được với người này?
Hồ Tử Thất đã gặp biết bao hồ yêu tự hào về vẻ quyến rũ của mình, nhưng chưa từng thấy hồ yêu nào sở hữu đôi mắt như Minh Tiên Tuyết.
Ánh mắt ấy, vừa giống vầng trăng, lại giống như lưỡi liềm bén ngót.
Tim Hồ Tử Thất bỗng chốc đập loạn nhịp.
Bất chợt, y nhớ lại cách mà Cửu Vĩ Hồ vượt qua tình kiếp: Tìm một mỹ nam tử để báo ân, dùng thân mình báo đáp mà thôi.
Tim y đập mạnh như tiếng trống trận, nhưng trí óc thì xoay chuyển nhanh nhạy: Tìm được rồi!
Đây chính là người mà ta phải lấy thân báo đáp!
Giờ việc cần làm là tạo cơ hội cho hắn cứu mạng ta!
Nhìn chiếc xe ngựa lăn bánh đều đều tiến tới, nếu bỏ lỡ dịp này, lần sau gặp lại chẳng biết đến khi nào.
Hồ Tử Thất nhận thấy không thể chậm trễ, thời cơ khó nắm bắt, bèn lập tức tung mình nhảy lên, rồi ngã lăn ra đường, co giật.
Với tài diễn xuất của một hồ yêu, y biểu diễn một màn bệnh phong sùi bọt mép vô cùng sống động.
Danh tiếng thiện lương của Công tử Tiên Tuyết lan xa, tất nhiên hắn không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.
Một khi đã cứu Hồ Tử Thất, hắn sẽ trở thành ân nhân của y.
Mà hồ ly báo ân, lẽ nào không lấy thân báo đáp? Chẳng lẽ lại đem gà đến tạ ơn?
Mọi chuyện vốn dĩ đều thuận theo lẽ trời.
Nghe tin có người đang lên cơn bệnh giữa đường, Minh Tiên Tuyết quả nhiên ra lệnh: “Đưa hắn đến y quán đi.”
Hồ Tử Thất được đưa đến y quán, sau khi "chữa trị" xong, y liền cầu gặp Công tử Tiên Tuyết để tạ ơn.
Người giữ cửa nói: “Công tử cứu người vô số, ít nhất cũng phải cả ngàn người, ai ai cũng đòi tạ ơn, nhưng công tử chưa từng nhận lễ vật từ ai, ngài chỉ nói rằng, nếu muốn báo đáp, thì hãy làm nhiều việc thiện hơn, lan tỏa lòng nhân đến mọi người, đó mới là báo đáp.”
Hồ Tử Thất nghe vậy thì không khỏi bực mình: Cứu hay không mặc kệ, nhưng ta nhất định phải lấy thân báo đáp!
Vài ngày sau, Minh Tiên Tuyết ngồi xe ngựa vào cung, xe lăn đến nửa đường thì khựng lại.
Hắn hỏi: “Phía trước có chuyện gì sao?”
Phu xe đáp: “Bẩm công tử, không có gì kỳ lạ, chỉ là có một thiếu niên đang quỳ bán thân chôn cha.”
Thiếu niên ấy chính là Hồ Tử Thất hóa thành.
Hồ Tử Thất mặc tang phục, gương mặt tuyệt mỹ được che lại bằng một tấm vải trắng, tránh để dung mạo của y gây họa, thu hút bọn phàm nhân háo sắc trước khi gặp được Minh Tiên Tuyết.
Lúc Minh Tiên Tuyết đến gần, Hồ Tử Thất liền khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt diễm lệ tựa ngàn vạn giọt nước, ánh lên ánh sáng kỳ diệu, khiến người nhìn phải ngẩn ngơ.
Nhưng hăn không hề liếc nhìn, chỉ bảo với phu xe: “Là người khổ mệnh, cho hắn một lượng bạc, bảo về nhà đi.”
“Công tử thật nhân từ!” Phu xe vừa cảm thán sự bao dung của Minh Tiên Tuyết, vừa đưa bạc cho Hồ Tử Thất.
Hồ Tử Thất nhận lấy bạc, hướng về phía rèm xe, khẽ than: “Đã như vậy, ta xin bán mình cho công tử, từ nay về sau là người của công tử rồi.”
Minh Tiên Tuyết đáp lời từ sau tấm rèm: “Ngươi là dân thường, sao có thể mua bán? Ngươi tự đi đi.”
Hồ Tử Thất nghe vậy bèn ngẩn người: Dân thường không thể mua bán sao?
Không phải thường thấy trong truyện kể, thổi kèn một cái là bán thân được rồi ư?
Cái gì mà dân thường với không dân thường, sách vở đâu có ghi vậy?
Trong lúc y còn ngơ ngác, xe ngựa của Minh Tiên Tuyết đã đi xa.
Nhìn bóng xe khuất dần, lòng Hồ Tử Thất càng bùng cháy quyết tâm: Ta không tin, một hồ yêu ngàn năm như ta lại không thể báo đáp ân tình này, không thể lấy thân báo đáp!
Ánh trăng chiếu rọi qua song cửa, vẽ nên một viền bạc mờ ảo, sự tĩnh lặng của đêm đen như thêm phần nặng nề dưới ánh sáng yếu ớt, một màn yên lặng vô hình bao trùm cả căn phòng.
Dưới cửa sổ phía tây, Minh Tiên Tuyết đang cầm bút, viết kinh văn, từng nét bút đều ngay ngắn chỉn chu, giống như từng cử chỉ của hắn.
Lúc ấy, cửa phòng khẽ mở, tiểu đồng bước vào, tay cầm hộp cơm, nói: “Công tử, xin mời dùng bữa.”
Minh Tiên Tuyết đặt bút xuống, bước ra ngoài phòng dùng bữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");