(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sự nứt vỡ ấy thoáng qua rồi biến mất, trên mặt Minh Tiên Tuyết lại nở một nụ cười hoàn mỹ: “Hóa ra ngươi đã biết ta từ trước?”
Hồ Tử Thất nở nụ cười, nghiền nhẹ nghiên mực, đáp: “Công tử tuy quý nhân hay quên, nhưng ta đã nói rồi, ta đến để báo ân. Nếu không có tiền duyên, há nào có thể báo ân?”
Minh Tiên Tuyết thoáng ngẩn ra, bởi hắn chưa từng tin vào lời nói báo ân của Hồ Tử Thất.
Từ lâu, Minh Tiên Tuyết vẫn cho rằng Hồ Tử Thất ôm mưu đồ bí ẩn, chủ ý tiếp cận mình hẳn là vì toan tính nào đó, có lẽ nhắm vào trái tim của hắn.
Cho nên lời thề nguyền báo ân của Hồ Tử Thất, Minh Tiên Tuyết không hề đặt chút niềm tin nào.
Hồ Tử Thất cũng hiểu rằng Minh Tiên Tuyết không tin, nhưng y không hề giải thích, chỉ ở bên công tử, thỉnh thoảng thì mài mực, đưa trà, đôi lúc nói cười, lúc lại thảnh thơi ngả người như mèo, thái độ nhởn nhơ chẳng giống ai đến để báo ân, cũng chẳng như kẻ yêu ma muốn hại người, mà lại tựa như con mèo nhỏ đến kiếm chuyện.
Minh Tiên Tuyết vẫn điềm nhiên đối phó, bên ngoài tỏ ra hòa nhã, nhưng thâm tâm lại quan sát từng động tĩnh của Hồ Tử Thất, chờ đợi y sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Minh Tiên Tuyết tin rằng rồi sẽ đến lúc Hồ Tử Thất lộ ra nanh vuốt.
Từ bé đến lớn, hắn đã quen với việc những kẻ đến gần mình đều có ý hãm hại.
Nhưng giờ đây, niềm tin ấy của hắn đã d.a.o động – dù chỉ là một chút, như cơn gió nhẹ lay động tấm rèm, nhẹ đến mức không để lại chút nếp nhăn nào.
Minh Tiên Tuyết vẫn lạnh lùng, hỏi: “Chẳng phải ngươi từng nói rằng ta cứu ngươi khi thấy ngươi co giật bên vệ đường? Chuyện đó dường như chỉ mới đây thôi.”
“Công tử cũng nói rồi, làm sao có hồ yêu nào lại mắc chứng co giật như thế? Nghe đã thấy không đáng tin rồi.” Hồ Tử Thất cười nhẹ, “Công tử thật sự tin sao?”
Minh Tiên Tuyết tất nhiên không tin, nhưng không đáp, chỉ mỉm cười nói: “Ngươi đã nói vậy, chắc hẳn có lý do của ngươi.”
“Công tử quả thực đã cứu ta, ta đến đây quả thực là để báo ân.” Hồ Tử Thất buông nghiên mực, chăm chú nhìn vào Minh Tiên Tuyết, “Ta biết công tử không tin, nhưng ta sẽ chứng minh điều đó.”
Trong mắt Hồ Tử Thất chứa đựng màu sắc của cả trời thu, rực rỡ đến mê hoặc lòng người.
Đáng tiếc, lời y nói vẫn chỉ là một lời dối trá.
Kể từ khi gặp lại Minh Tiên Tuyết, mười phần lời nói của Hồ Tử Thất, chín phần là dối trá, phần còn lại thì giấu kín.
Y chưa từng thành thật với Minh Tiên Tuyết, chỉ luôn che giấu sự thật.
Những lời dối trá ấy, trước mặt Minh Tiên Tuyết lại trong suốt tựa pha lê, gần như là một kiểu lừa lọc công khai.
Minh Tiên Tuyết lần nào cũng thấy rõ mồn một, biết được khi nào Hồ Tử Thất đang dối trá.
Nhưng lần này là lần duy nhất Minh Tiên Tuyết không nhìn ra.
Kẻ luôn giỡn cợt, đột ngột bộc lộ chút kiên định, lại khiến lòng người lay động.
Nếu ngay từ đầu, Hồ Tử Thất xuất hiện với dáng vẻ trung thành cứng cỏi này, Minh Tiên Tuyết chỉ càng nghi ngờ thêm. Nhưng Hồ Tử Thất lại từ lúc bắt đầu tỏ vẻ nhàn tản vô ưu, bỗng nhiên sau khi hai bên đã thân thuộc, mới đột ngột bộc lộ sự nghiêm túc bất ngờ, tựa như mũi tên lạnh lùng, b.ắ.n thẳng vào trái tim không kịp phòng bị của Minh Tiên Tuyết.
Chỉ là, Minh Tiên Tuyết khẽ giơ tay, nhẹ nhàng chặn lại mũi tên ấy, như thể đang nhón một đóa hoa.
Vẫn nụ cười ôn hòa trên môi Minh Tiên Tuyết: “Tiểu Thất, ngươi không cần phải chứng minh điều gì cả.”
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng như thường, tựa hồ chẳng có gì thay đổi.
Nhưng Hồ Tử Thất biết lòng Minh Tiên Tuyết đã bị lay động, dù rất nhẹ nhàng – nhẹ như một giọt nước nhỏ xuống mặt hồ phẳng lặng, dù chỉ thoáng qua, nhưng mặt nước đã bị động.
Minh Tiên Tuyết bên ngoài vẫn điềm nhiên như cũ.
Song với bản năng của loài dã thú, Hồ Tử Thất cảm nhận được, thái độ của Minh Tiên Tuyết đối với y đã đổi khác.
Chính xác hơn, ngay khoảnh khắc này, Minh Tiên Tuyết đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với Hồ Tử Thất.
Dĩ nhiên, sự hứng thú ấy còn cách xa mong ước cùng tu đạo với Hồ Tử Thất.
Nhưng sự thay đổi ấy vẫn khiến Hồ Tử Thất vui sướng.
Thậm chí, có thể nói là phấn khích.
Bình thường, Hồ Tử Thất luôn lười biếng, Cửu Vĩ Hồ thường trêu y rằng y chẳng khác nào lợn.
Hồ Tử Thất không hiểu vì sao mình lại giống lợn, sao lại không giống hồ ly?
Giờ đây, Hồ Tử Thất đã hiểu.
Y từ trước đến nay không có ham muốn săn mồi.
Tại nơi này, lần đầu tiên y thức tỉnh bản năng của loài hồ ly: y muốn dùng mưu chước, bắt trọn một trái tim.
Sâu trong ánh mắt Minh Tiên Tuyết thấp thoáng vẻ không dễ nắm bắt, điều đó khiến Hồ Tử Thất lần đầu nếm trải cảm giác phấn khích tột cùng.
Lúc này, Hồ Tử Thất hiểu vì sao Cửu Vĩ Hồ lại nói rằng, y không biết gì cả, nhưng cần phải biết thế nào là hồng trần.
Giờ đây, Hồ Tử Thất đã hiểu.
Minh Tiên Tuyết, chính là hồng trần của y.
---
Ngay lúc đó, Bảo Thư bỗng báo vào: “Cô cô Ngân Kiều từ Vương phủ đã tới.”
Nghe ba chữ “Ngân Kiều cô cô,” Hồ Tử Thất hơi sững lại. Mới đó mà đã bao nhiêu năm, nàng ta giờ đây đã thành cô cô rồi.
Hồ Tử Thất nghĩ: không lạ gì người ta vẫn nói “hoa nở nên ngắt đừng chờ chi.” Minh Tiên Tuyết tuy rằng tựa đóa hoa tuyệt sắc, nhưng không mau mà hái, y ngủ một giấc tỉnh dậy, chẳng phải cũng sẽ thấy hắn đã từ công tử mà thành công gia rồi sao?
Minh Tiên Tuyết nghe nói Ngân Kiều đến, bèn nói: “Mời nàng vào chính đường.”
Dứt lời, hắn chỉnh lại y phục rồi bước ra phía trước, Hồ Tử Thất cúi đầu bước theo sau.
Minh Tiên Tuyết ngoái lại nhìn Hồ Tử Thất, bảo: “Tiểu Thất, ngươi ở lại phòng bên.”
Nghe thế, Hồ Tử Thất nhướng mày, rồi cung kính cúi đầu đáp.
Minh Tiên Tuyết đi đến chính đường, thấy Bảo Thư đã dâng trà lên cho Ngân Kiều.
Ngân Kiều thấy Minh Tiên Tuyết xuất hiện, đứng dậy cúi mình chào, cung kính hơn nhiều so với bốn năm trước: “Công tử Tiên Tuyết an.”
Bốn năm trước, Ngân Kiều chào Minh Tiên Tuyết chỉ bằng cái gật đầu, đầu gối còn chẳng cúi xuống, cằm thì ngẩng cao, người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng là trưởng bối.
Giờ đây Minh Tiên Tuyết đã thành bậc người thân tín trong triều, lễ nghi của Ngân Kiều tự nhiên cũng cung kính hơn nhiều.
Nhưng Minh Tiên Tuyết vẫn một mực giữ vẻ ôn hòa như xưa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");