Hộ Thiên Thần Giáo

Chương 14: Tiếng Tiêu Huyết Hận - Phần 1: Đọa Thần Thạch




Hai ngày trôi qua nhanh như chớp mắt, đêm lễ hội đáng mong đợi cuối cùng cũng đến. Khoảng sân luyện tập rộng lớn trở thành một quảng trường vô cùng lộng lẫy, với đèn lồng kết thành một dây nối nhau qua những dãy cột gỗ, được tô điểm những họa tiết rất độc đáo và đầy màu sắc. Ánh sáng hừng hực từ đống lửa tại trung tâm chói lọi cả một vùng trời rộng. Các món ăn rướm mỡ vàng ươm được phục vụ cùng rượu nếp cẩm tỏa hương thơm ngào ngạt. Không khí lễ hội thật sự hết sức linh đình và náo nhiệt.

Phần được mong chờ nhất cuối cùng cũng đến. Nam nữ thanh niên trong làng đã khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy cho vũ điệu truyền thống. Tuy nhiên lần này, mọi thứ lại vô cùng khác khi có những người nam phải diện trang phục nữ, và một vài người nữ phải diện trang phục nam. Tất cả chính là vì vụ cá cược sáng hôm nọ. Đặc biệt phải kể đến những gã đàn ông nhảy vai nữ. Dáng người bọn họ thô kệch, động tác vụng về kém uyển chuyển. Trông mười phần là đã hết tám chín phần thô thiển cục mịch. Dù vậy, các chị em lại cảm thấy bộ dạng đó thật sự rất ngộ nghĩnh và đáng yêu.

Nói thì nghe có vẻ xáo trộn, nhưng do vũ điệu truyền thống đã ăn vào máu của dân làng Mã Điền suốt cả trăm năm. Vậy nên bọn họ dẫu cho có nhảy đúng vai hay không đúng vai thì vẫn giữ được đội hình và những mạch chuyển động cơ bản nhất, khiến bài nhảy trông vẫn rất hoành tráng và chỉn chu. Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, hào hứng hơn bao giờ hết.

Sau khi phần nhảy tập thể kết thúc, các nam nữ thanh niên xếp hàng dài, di chuyển thành một vòng cung lớn, chừa ra một khoảng rộng giữa sảnh. Ai nấy đều nóng lòng hồi hộp, ngóng chờ tiết mục đặc sắc nhất trong đêm hôm nay - Vũ điệu "Song Tước Vọng Nguyệt" của hai vị trưởng làng.

Hai hàng kiệu chiếu rũ màn che được khiêng bởi mười thanh niên từ từ đi vào giữa sảnh trong tiếng trống nhạc dồn dập. Từ trên chiếc kiệu bên trái, Sỹ Phú bước xuống, khoác trên mình bộ trang phục phủ lông vũ ánh vàng, vô cùng uy nghiêm và mạnh mẽ. Những cảm xúc thảng thốt bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của những người hiện diện tại đây. Ngày thường cậu chỉ ăn bận giản dị để lao động, không mấy để ý đến tóc tai, mặt mũi, vậy mà đã có biết bao nhiêu thiếu nữ phải chết mê chết mệt rồi; huống chi bây giờ lại được chải chuốt gọn gàng, xiêm y lộng lẫy. Dáng vẻ đó thật quá sức tưởng tượng. Một phàm nhân bình thường chẳng thể nào sở hữu nỗi nét khôi ngô tuấn tú trác tuyệt đến thế.

Người ta còn chưa hết ngỡ ngàng thì từ chiếc kiệu bên phải, Hải Nam cũng bước xuống trong bộ trang phục lông vũ hoàng kim kết cùng những dải lụa mềm mại uyển chuyển. Thay vì mặc chiếc áo yếm nữ tính thì y lại quyết định để trần thân trên, khoe ra chiếc vòng cổ cực phẩm do Sĩ Phú tặng cho, cùng hình xăm hoa sen ánh vàng tuyệt đẹp trên lưng. Gương mặt đặc biệt điển trai, vốn đã đốn ngã biết bao trái tim thiếu nữ, nay có thêm chút phấn hồng cùng son đỏ diễm lệ, trông lại càng hoàn mỹ và mê hoặc hơn. Dù là nam giả nữ nhưng vẫn rất cuốn hút và đầy mị lực, tuyệt đối không hề thô thiển cục mịch như đám đàn ông kia.

Gái làng không tài nào cưỡng lại thứ dung mạo bất phàm tuyệt đỉnh ấy, tất cả đều dán chặt ánh nhìn vào hai vị trưởng làng một cách say đắm mê mẩn. Riêng Hải Nam trong lớp hóa trang quá sức nhu tình, khiến bọn trai tráng cũng bất giác đỏ hết cả mặt, tim đập loạn xạ, quên hẳn nhân vật trước mắt họ chính là gã chiến binh oai dũng ngoài thao trường thường ngày, đã bao phen hành cho họ lên bờ xuống ruộng trong những buổi rèn luyện võ nghệ khắc nghiệt. Vũ điệu chưa kịp bắt đầu mà cả quảng trường đã chìm sâu vào cơn mê man bất tận vì dung mạo quá sức xuất thần của hai chàng thanh niên tiêu soái.

Dàn nhạc công cố gắng tự trấn tĩnh, định thần tấu lên những âm tiết đầu tiên cho vũ điệu chính được bắt đầu. Những người có mặt trong lễ hội được dẫn dắt đi từ cơn ngây ngất này đến cơn ngây ngất khác. Những bước chân, những động tác điêu luyện của Sỹ Phú và Hải Nam phối hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng. Không những thế, từng ánh mắt họ nhìn nhau, từng cảm xúc thể hiện trên gương mặt, chuyển biến theo từng giai đoạn của nhạc khúc, đã truyền tải linh hồn của vũ điệu trăm tuổi một cách hết sức tuyệt mĩ, vượt xa phần trình diễn của bất kỳ đôi nam nữ nào trước đây. Cả quảng trường bỗng chốc trở thành một tiên cảnh bồng lai ở chốn trần gian. Mọi người đều mang cùng một suy nghĩ, đó là hai chàng trai bất phàm kia thật sự quá hoàn hảo, hoàn hảo đến một mức độ thiêng liêng mà khó có thứ văn chương chữ nghĩa nào đủ sức để miêu tả. Chẳng một cô gái nào ở ngôi làng này dám mơ mộng đủ tầm để trở thành trưởng làng phu nhân. Đối với tất cả họ, Sỹ Phú và Hải Nam tựa như hai vị nam thần lộng lẫy cao quý, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, tuyệt đối không có tư cách chạm vào.

Vũ điệu Song Tước Vọng Nguyệt kết thúc bằng một cú tung người lên không đẹp mắt của Hải Nam, với điểm đáp gọn gàng vào giữa đôi vòng tay to khỏe của Sỹ Phú. Cả quảng trường vỡ òa tung hô tiết mục quá xuất sắc. Có thể gọi đây là bài nhảy truyền thống, dù phá cách nhưng tuyệt vời nhất từng có trong lịch sử làng Mã Điền hàng trăm năm nay.

- Em nghĩ mình đã làm tốt chứ - Sỹ Phú khẽ hỏi

Hải Nam đảo mắt xung quanh, nhìn thấy những cái vỗ tay tán thưởng cuồng nhiệt, liền nhún vai ngúng nguẩy đáp:

- Hẳn là vậy rồi!

Lễ hội cứ thế vẫn tiếp diễn đến tận canh ba với niềm hân hoan vui sướng của toàn thể dân làng.

...

Sau khi tiệc tàn, mọi người cùng nhau dọn dẹp rồi ai về nhà nấy. Hải Nam cực kỳ cao hứng nên đã uống say bí tỉ. Sỹ Phú thì vẫn còn khá tỉnh táo, cậu mang thân hình nhỏ thó của Hải Nam chất lên lưng ngựa rồi ngồi ôm giữ từ đằng sau. Anh Ba Hưng bước đến, lên tiếng hỏi:

- Trưởng làng Hải Nam ổn chứ?

- Vâng! - Sỹ Phú đáp - Cậu ta chỉ hơi quá chén, ngủ một đêm là khỏe thôi

- Hai cậu về nghỉ đi, bây giờ tôi sang thăm Hồng Hồng một chút - anh Ba Hưng nói

- Sao anh không để trời sáng hãy sang, ban nãy tôi thấy anh uống cũng nhiều lắm đấy. - Sỹ Phú nói

- Nhiêu đó mà nhằm nhò gì - anh Ba Hưng vỗ ngực cười đáp - Tôi từ nhỏ đã quen uống rượu như uống nước lã, không say được đâu. Đêm nay có vẻ lạnh hơn mọi đêm, tôi muốn đi xem chuồng ngựa có đủ ấm hay chưa.

- Vậy cũng được, anh thật chu đáo - Sỹ Phú nói

- Tôi làm sao mà sánh bằng cậu được - Anh Ba Hưng xua tay

- Việc chăn nuôi cần nhất là phải mẫn cán và tâm huyết. Anh thật sự rất chăm chỉ. Tôi rất an tâm khi có anh làm việc cùng - Sỹ Phú khích lệ

- Cám ơn trưởng làng khen thưởng - anh Ba Hưng cười đáp

Sỹ Phú lại nói:

- Ban nãy tôi đã sưởi ấm chuồng ngựa và lót rơm rất kỹ lưỡng rồi, nhưng anh có thể đi kiểm tra lại nếu muốn. Giờ tôi đưa Hải Nam về trước.

- Phải phải, anh mau về đi, người say xỉn không nên ở ngoài gió lạnh quá lâu đâu - anh Ba Hưng thúc giục

Nói đoạn, hai bên cúi đầu chào nhau rồi mỗi người đi mỗi hướng.

Về đến nhà, Sỹ Phú cõng Hải Nam lên phòng. Cậu đốt lò sưởi cho ấm rồi lần lượt cởi bỏ bộ trang phục lấm lem nồng nặc mùi rượu của mình và Hải Nam.

- Cho em nước - Hải Nam chợt tỉnh, giọng nói lè nhè

Sỹ Phú với tay lấy ống trúc đựng nước ở trên bàn đưa cho y. Y cứ thế nốc một hơi đến cạn sạch.

- Em thấy sao rồi? - Sỹ Phú ân cần hỏi

Hải Nam không đáp mà bất thình lình choàng tay vồ lấy thân hình to lớn của Sỹ Phú, hùng hổ vật xuống giường, hành động cực kỳ nhanh gọn và dứt khoát.

- Đừng quấy nữa - Sỹ Phú cố cựa quậy, nói - Mình mẩy em toàn mùi rượu, để anh lau cho sạch rồi đi ngủ này.

- Kệ đi - Hải Nam đáp.

Đoạn, y lật người bật dậy, ngồi đè ngang hông Sỹ Phú, hai bàn tay xiết chặt hai cổ tay cậu ghì xuống thô bạo.

- Thôi mà - Sỹ Phú nài nỉ - Ít nhất cũng phải mặc quần áo vào. Trời đang lạnh, chẳng lẽ lại cứ tồng ngồng như vậy...

- Anh ngoan nào, em chưa muốn ngủ - Hải Nam cười khúc khích đầy quỷ quái. Y cúi sát xuống, hơi thở thơm nồng hương nếp cẩm phả ra ấm nóng trên cần cổ Sỹ Phú.

Lửa hồng trong lò cứ thế cháy đượm như đang nhảy múa một vũ điệu lên xuống nhịp nhàng, chốc chốc lại nổ lên những tiếng tanh tách, bùm bụp rả rích.

...

Không khí ngoài trời càng về gần sáng càng trở lạnh, anh Ba Hưng lúc này đã đến bên ngoài cổng chuồng ngựa. Bỗng dưng, y nghe thấy một tiếng nhạc lạ lùng được chơi bằng tiêu vang vọng tới từ xa, liền nghĩ thầm: "Ai mà lại cao hứng đi chơi nhạc giữa khuya như vầy nhỉ, đàn trống cả mấy canh giờ lễ hội chưa thỏa hay sao". Tuy nhiên, đứng ngâm nga theo một lúc thì y lại cảm thấy âm điệu này đặc biệt du dương và đằm thắm lạ thường, lòng lấy làm khoan khoái dễ chịu lắm, liền vươn vai ngáp dài một hơi rồi đẩy cổng đi vào.

Nhưng ngay khi cánh cửa vừa bật mở, một luồng khí tanh hôi từ bên trong phả thẳng vào mặt khiến anh Ba Hưng ruột gan cồn cào, không thể chịu nổi mà quỵ thụp xuống nôn thốc nôn tháo. Y cố gượng nhìn lên, trước mắt là bầy ngựa đang thở phì phò với ánh mắt long sòng sọc vô cùng đáng sợ. Trái tim chợt thắt lại đầy kinh hãi, Ba Hưng tay chân luống cuống toan đứng dậy bỏ chạy. Nhưng, hàm răng ngựa tàn bạo đã nhanh chóng ngoạm lấy cổ y mà ngấu nghiến điên cuồng. Chẳng mấy chốc, chiếc đầu mang gương mặt hoảng loạn đã bị đứt lìa khỏi thân thể, rơi lộp bộp trên mặt đất. Bầy ngựa hí vang bổ nhào đến xác của y, tranh nhau cắn xé từng mảng thịt tươi đẫm máu một cách vồ vập và đói khát.

Sau chốc lát, chúng chợt dừng lại nhìn ra cửa, một người phụ nữ đang đứng đó, gương mặt tái xanh hoảng sợ, miệng run rẩy lẩm bẩm "Mình ơi,.. mình ơi.." - chính là cô Năm Cúc, vợ của anh Ba Hưng. Khi nãy ở nhà trông ra ngoài trời, thấy mây đen kéo đến mù mịt, sấm giật liên hồi mà chồng vẫn chưa về, cô mới tất tả mang áo rơm chạy đến chuồng ngựa để tìm y. Nhưng cảnh tượng trước mắt thật quá khủng khiếp, Năm Cúc sợ đến không thể hét lên nổi, tiếng khóc ứ nghẹn trong cổ họng. Biết lũ ngựa đã phát hiện ra sự có mặt của mình, cô liền lập tức quay lưng lê từng bước run rẩy nặng nhọc hòng tháo chạy khỏi cái cảnh tượng kinh hoàng ấy.

Nhưng đáng tiếc, chúng nào có thể buông tha miếng mồi tươi sống kia dễ dàng như vậy. Con ngựa cái Hồng Hồng đuổi theo, húc Năm Cúc ngã vật xuống đất một cách thô bạo. Ngay lập tức, hai con khác cũng chạy đến, hùa nhau cắn xé rách toang khoang bụng của cô, lôi cả nội tạng ra ngoài. Mưa rào bắt đầu tuôn rơi ào ạt, át đi những tiếng gào thét đau đớn tuyệt vọng. Cứ như vậy cho đến khi một chiếc vó oan nghiệt giáng xuống, giẫm vỡ hộp sọ và kết liễu mạng sống của người phụ nữ.

Điệu nhạc vẫn được thổi bằng tiêu từ nãy đến giờ, bỗng dưng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cơn giông mỗi lúc một lớn hơn, chỉ còn nghe được tiếng sấm nổ đùng đoàng vang vọng từng hồi, cùng tiếng mưa rơi rào rào liên tục tưởng chừng như vô tận...

.....

- Người ơi...

Hải Nam bước mãi về phía trước trong một không gian trải dài thênh thang và lạnh lẽo. Sương mờ mỗi lúc một dày đặc, càng đi tới càng mịt mù vô lối.

- Đây là đâu? - Y thầm nghĩ.

Từ nãy giờ, Hải Nam cứ theo tiếng nhạc văng vẳng mà tiến đến. Thứ âm thanh này được thổi bằng tiêu, tuy là lần đầu trong đời được nghe thấy, nhưng chẳng thể giải thích nổi vì sao nó lại quá đỗi thân thuộc với y. Thân thuộc đến nỗi mỗi giai điệu ngân lên cứ như hòa quyện vào từng nhịp tim, từng nhịp thở, lan truyền khắp từng dòng huyết mạch trong thân thể. Nó điều khiển tứ chi của Hải Nam, khiến y cứ đi mãi một cách vô thức mà không thể kiểm soát.

- Người ơi, người, người ơi...

Giọng nói của một đứa trẻ con, cùng tiếng nhạc kia, cứ vang vọng liên hồi bên tai, thanh âm cực kỳ da diết và cũng thật gần gũi đến lạ lùng.

- Ngươi gọi ta sao? - Hải Nam hỏi

- Người ơi, mau đi thôi người ơi - Giọng đứa trẻ nói

- Đi đâu? Ngươi là ai?

- Là con đây người ơi - Giọng đứa trẻ đáp - Theo con mau, người ơi, xin người.

Hải Nam càng lúc càng thấy quái lại, bực bội hỏi dồn:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn ta đâu mới được, tại sao phải đi?

- Con sẽ giết, phải giết chết hết, chết hết. Con phải giết. - Giọng đứa trẻ rên xiết - Mau đến với con, người ơi, con sẽ giết hết.

- Ngươi là ai mau ra đây, ta không đùa đâu! - Hải Nam cáu gắt quá lớn

- Con sẽ giết hết, GIẾT HẾT! - Giọng đứa trẻ đột nhiên quát lên the thé. Bản nhạc bỗng chốc cũng dồn dập và ồn ào hơn.

“Cứu, cứu với! Á á á!” - Tiếng người gào thét ầm ĩ bắt đầu vang lên, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Hải Nam hoảng hồn ngồi bật dậy, tim đập thình thịch, mồ hôi nhễ nhại. Trời đã sáng, ánh nắng sớm rọi vào chói mờ cả mắt. Y vẫn còn đang ở trên giường của mình, chỉ là một giấc mơ. Nhưng lạ thay, tiếng nhạc cùng những tiếng kêu la kinh hãi kia vẫn còn nguyên đó.

- Có chuyện rồi, dậy mau em - Sỹ Phú nói, bộ dạng cực kỳ căng thẳng và hối hả.

Cậu cũng bị âm thanh huyên náo hoảng loạn đánh thức. Biết chắc đang xảy ra chuyện chẳng lành, Sỹ Phú chỉ kịp mặc quần, thắt đai rồi vơ lấy thanh kiếm, hất tung cửa sổ nhảy vọt ra ngoài.

Hải Nam cả kinh đứng lên, vừa mặc đồ vào, vừa chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Phía bên dưới, hàng ngàn các loại gia súc lẫn thú hoang đang điên loạn đuổi theo cắn xé dân làng ở khắp mọi nơi. Xác người đứt lìa từng mảnh nằm rải la liệt trên các nẻo đường. Máu tươi đổ tràn lan nhuộm ướt đỏ cả mặt đất.

Y vội cầm rìu nhảy ào xuống, thần tốc chém chết tươi hai con lợn đang đuổi theo người phụ nữ. Mồm chúng nhễu nhão nước nhờn, có thể thấy rõ những miếng da và thịt người nhỏ vụn vẫn còn mắc đầy trong các kẽ răng.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? - Hải Nam kinh hãi nghĩ thầm. Đêm qua làng Mã Điền vẫn còn nhạc trống tiệc tùng yên bình vui vẻ, vậy mà chỉ sau một giấc ngủ lại thành ra thế này. Y vô cùng hoang mang, chẳng biết làm gì hơn ngoài việc vung lưỡi rìu vun vút, hạ sát từng con thú đang tấn công những người dân trước mắt mình. Toàn bộ động vật khắp các cõi như ùa cả về làng để giết chóc. Từ thú săn mồi đến thú ăn cỏ, chim chóc, gặm nhấm, bò sát, côn trùng,... nhiều không kể xiết.

Những con chim sẻ, bồ câu, gõ kiến... Vô hại thường ngày, nay bỗng trở nên hung tợn đến đáng sợ. Dân làng bị chúng hợp thành bầy đuổi theo móc mắt, móc họng cho tới chết. Đàn gia súc hiền lành như ngựa, bò, lợn... cũng phát điên mà cắn xé tranh giành thịt người hệt như loài cọp lang. Có nhiều dân làng cùng đường, đành nhảy đại xuống sông hòng tìm lối thoát thân. Nhưng kết cục cũng bị cá tôm mấy trăm con xúm vào cắn rỉa đến trơ xương trắng, máu me loang lổ đỏ ngầu một vùng nước.

Khi hiểm họa bao trùm cả trên trời lẫn dưới đất thì những điều được rèn luyện hằng ngày, dường như cũng chỉ có thể giúp người dân sống sót lâu hơn một chút. Với hình tình hiện tại, bên ngoài là dã thú kéo đến, bên trong là gia súc điên loạn, thật sự không còn nơi nào để trốn chạy hay nương náu nữa, thật sự vô vọng.

Hải Nam vừa ra tay cứu được bên này thì bên kia lại có người phải chết thảm. Y định bụng muốn đi tìm Sỹ Phú, nhưng lại nhìn thấy từ xa, một con trâu hung tợn đang lao bổ đến cái Lành, đứa con gái nhỏ của ông Đức. Hải Nam vội phóng người tới bế xốc cô bé ôm vào lòng. Cái đầu con trâu húc một lực cực mạnh, thốc thẳng vào lưng y, khiến cả hai ngã nhào ba bốn thước về phía trước. Trán y đập xuống đất, tóe máu. Đôi mắt từ từ mờ nhòe chỉ kịp hình thấy cái Lành rơi khỏi vòng tay mình, bị một con sói ngoạm cổ thô bạo lôi đi mất.

- Hải Nam! Em sao rồi, nói gì với anh đi.

Một chang trai ôm Hải Nam tựa vào lòng mình mà lay gọi, chính là Sỹ Phú. Cậu từ xa đã nhìn thấy diễn biến trên, lập tức chạy đến đâm chết con trâu rồi cõng Hải Nam nấp vội vào một ụ rơm gần đó. Hải Nam đầu óc vẫn đang chấn động mơ màng, nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, liền gượng ngồi dậy, hít sâu thở đều cho qua cơn choáng váng rồi mới hoàn hồn, ôm chầm lấy Sỹ Phú gấp gáp hỏi:

- Anh đây rồi, anh có bị thương ở đâu không?

- Anh không sao - Sỹ Phú đáp - Nhưng mà, dân làng...

Cảnh tượng vừa rồi quả thật hết sức thê thảm. Chứng kiến những dân làng thân thương lần lượt bị tàn sát trước mắt, trong khi bản thân lại chẳng làm gì được, điều đó khiến trái tim Hải Nam như thắt lại, đau xót không nói nên lời.

- Tiếng nhạc đó, tiếng tiêu... anh có nghe thấy không? - Hải Nam hỏi.

Sỹ Phú lúc này mới bình tâm lại để lắng nghe. Thật sự, trong suốt quãng thời gian biến động vừa rồi, thứ âm thanh ấy vẫn cứ ngân vang không ngừng nghỉ. Lúc dầu sôi lửa bỏng này thì làm gì còn ai có thể thản nhiên mà thổi tiêu như vậy.

- Là ma thuật - Sỹ Phú nói - Kẻ nào đó đang dùng ma thuật thao túng đàn thú tàn sát tất cả chúng ta.

- Là từ khuya hôm qua, tiếng nhạc này em đã nghe thấy vào khuya hôm qua - Hải Nam nói

- Phải rồi. Anh cũng có nghe, cứ tưởng là do ai đó cao hứng...

- Nhưng từ khi chúng ta bắt đầu sống ở làng Mã Điền cho tới nay, em chưa từng thấy một ai biết sử dụng ma thuật - Hải Nam đăm chiêu suy nghĩ

- Không lẽ là ngoại xâm - Sỹ Phú suy đoán

- Bao quanh làng Mã Điền là một dãy núi cao, chúng ta từ lâu lại quen sống khép kín, tự cung tự cấp, không can hệ gì với thế giới bên ngoài, tại sao lại có kẻ muốn tận diệt chúng ta như vậy - Hải Nam phẫn nộ

- Anh không biết, nhưng nếu tiếng nhạc này không ngừng lại thì chỉ một chút nữa thôi, tất cả chúng ta đều phải chết hết.

Lời Sỹ Phú vừa dứt, một cái đầu người rơi đánh bộp vào bàn chân cậu, chính là anh Năm Trí. Cả hai chàng trai thất thần nhìn ra ngoài. Cảnh tượng chết chóc và hoang tàn vẫn cứ như vậy mà tiếp diễn. Những người kia, lớp thì đang dùng hết sức bình sinh để chống chọi bầy ác thú, lớp thì đang bị giằng xé gào khóc thảm thiết, thậm chí có những kẻ quá tuyệt vọng, tự đâm dao vào cuốn họng để không phải chết trong cảnh máu thịt nát tan, đau đớn dày vò.

Sỹ Phú tâm trạng bất lực, đau đớn. Trong lòng ngực bỗng cuộn trào một luồng khí nóng đến cùng cực, cậu quỵ thụp xuống đất, ngước mặt lên thét thật lớn, đôi mắt đột nhiên sáng hoắc như mặt trời. Sấm chớp bắt đầu vang lên những tiếng đinh tai nhức óc, làm cho càn khôn như muốn đảo lộn. Cuồng phong kéo tới từng cơn cuốn tung cát bụi bay mù mịt. Một thứ ánh sáng chói chang tỏa ra bao trùm cả một vùng. Vạn vật chìm trong những tiếng nổ đanh chát đến kinh hoàng.

Sau một lúc, mọi thứ bắt đầu bình lặng trở lại, mây đã tan và gió cũng ngừng thổi. Không gian bỗng chốc yên tĩnh lạ thường. Sỹ Phú toàn thân bốc khói trắng nghi ngút, ngã lăn xuống bất tỉnh. Hải Nam vội chạy đến ôm lấy cậu.

- Sỹ Phú, Sỹ Phú - Y gọi, nhưng Sỹ Phú chỉ nằm yên đó, mắt nhắm nghiền. Tuy nhiên hơi thở và mạch đập lại rất đều đặn như một người chỉ đang say ngủ, dường như không có gì nguy hại.

Hải Nam không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Y ngước mắt nhìn xung quanh, tâm trạng vô cùng ngỡ ngàng. Dã thú, gia súc, chim chóc, chuột bọ,… tất cả lúc này chỉ còn là những đống xương trắng, tất cả đều đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không còn sót lại bất kỳ một con nào. Và tiếng nhạc lạ lùng kia cũng tự nhiên ngưng hẳn.

Y nhìn Sỹ Phũ, lòng thầm nghĩ:"Vừa rồi.. là anh ấy làm sao? Sức mạnh khủng khiếp đó...?"

- Trưởng làng Hải Nam, trưởng làng Sỹ Phú. Hai người có sao không? Đầu anh bị thương rồi kìa - Hải Nam còn đang suy nghĩ ngổn ngang thì có một vài thanh niên, tay vẫn cầm gươm giáo, tất tả chạy đến hỏi.

- Tôi không sao, vết thương ngoài da thôi - Hải Nam đáp

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy trưởng làng? Mọi người, mọi người đều đã... - Một người đàn ông vừa khóc nấc vừa hỏi, vẻ mặt đầy kinh hãi.

- Theo tôi đoán thì có kẻ nào đó đã dùng ma thuật, khiến bầy thú hóa điên và cắn giết chúng ta - Hải Nam nói - Mọi người có nghe thấy tiếng nhạc lạ lùng đó không?

- Tôi có nghe - Một người đáp

- Tôi cũng vậy - Một người khác cũng lên tiếng

- Kẻ đó là ai? Tại sao hắn lại muốn giết chúng ta? - Một thanh niên hỏi.

- Nhưng mà, trưởng làng Sỹ Phú sao rồi? Lúc nãy tôi thấy anh ấy rống lên một tràng, rồi cả đám thú vật đều tự nhiên tan xác, chuyện này là sao? - Một người phụ nữ hoang mang lên tiếng thắc mắc

- Chẳng lẽ anh ấy biết pháp thuật sao? - Dân làng bắt đầu xôn xao

- Tôi cũng như mọi người thôi - Hải Nam đáp - Tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra cả. Mà thôi đừng thắc mắc nhiều nữa. Đi xem còn những ai sống sót, mang họ tập trung lại một chỗ đễ chữa trị trước đã.

Nói đoạn, mọi người liền tản ra tìm kiếm khắp các ngõ ngách rồi cùng dìu đỡ nhau tụ họp ở sân luyện tập. Làng Mã Điền hơn bảy trăm mạng mà bây giờ chỉ còn bảy tám chục người may mắn sống sót. Thật sự quá thê lương. Trong bọn họ gần như không có ai bị thương quá nặng, vì những nạn nhân xấu số không thoát khỏi nanh vuốt của bọn thú vật đều đã vong mạng cả rồi.

Lại nói về Sỹ Phú, hành động vừa qua của cậu thật sự gây ngỡ ngàng cho tất cả. Dẫu cho điều đó đã mang lại một tia hy vọng sống còn cuối cùng; rằng nếu cậu ta không bộc phát sức mạnh hủy diệt trong giờ phút ấy, thì cả làng Mã Điền có lẽ đã bị giết sạch. Nhưng lúc này, không ít người bắt đầu hoang mang về thân thế thật sự của hai vị trưởng làng, cộng thêm nỗi tuyệt vọng và sợ hãi trước những cái chết thê thảm kia, khiến họ chẳng biết làm gì khác hơn ngoài việc ngồi đó thẫn thờ than khóc.

Hải Nam vẫn cầm chặt bàn tay Sỹ Phú không buông, lòng hết sức lo lắng, tâm trí lại càng rối bời. Hiểm họa khôn lường từ đâu giáng xuống, mọi nỗ lực chống chọi đều vô ích, bây giờ Sỹ Phú lại bất tỉnh như vậy. Tất cả gánh nặng như trút hết lên vai y. Nhưng với trách nhiệm của một trưởng làng, Hải Nam hiểu mình không thể buông xuôi và mất bình tĩnh ngay lúc này. Y đã không thể bảo vệ mạng sống của hơn sáu trăm con người kia. Nếu bảy tám chục nhân mạng còn lại cũng bị tuyệt diệt thì thật sự là một nỗi đau đớn và hổ thẹn tột cùng đối với y.

Trời chiều mùa đông bắt đầu phủ sương giá buốt lạnh. Đã mấy canh giờ qua Sỹ Phú vẫn chưa hồi tỉnh. Hải Nam kéo tấm vải che sát cổ cho cậu rồi lại ngồi yên đó, không biết rốt cuộc bản thân đang phải chờ đợi điều gì nữa.

Một người phụ nữ chợt tiến lại gần, mang bát cơm đến cho y, cố nén tiếng khóc thút thít nói:

- Trưởng làng dùng bữa cho lại sức, chúng tôi vô dụng, chẳng biết làm gì hơn. Tất cả nương tựa hết ở anh.

Hải Nam nghe vậy liền như tỉnh ra. Y biết sức khỏe của bản thân chính là thứ quan trọng nhất trong thời điểm hiện tại. Cả làng Mã Điền bây giờ chỉ còn có thể cậy nhờ vào một mình y.

- Cám ơn chị - Hải Nam đón lấy bát cơm cải muối, ăn hết sạch, rồi lại đến ngồi cạnh bên chăm sóc Sỹ Phú.

Nói cho cùng, giờ phút này thì ai cũng như ai. Sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ban sáng, chẳng mấy người đủ bình tĩnh nuốt nổi miếng cơm, cũng chẳng còn ai có tâm trí nói năng với ai câu nào nữa. Những gì còn lại chỉ là bầu khí tang thương và căng thẳng đến tột cùng bao trùm trên tất cả.

Chợt, một tiếng nhạc trầm buồn được thổi bằng tiêu vang lên văng vẳng. Mọi người đang trong trạng thái ủ rũ thẫn thờ đột nhiên cảm thấy lạnh buốt sống lưng, bừng tỉnh.

- Lại là tiếng nhạc đó - Một người kinh hãi hét lên.

- Đến nữa rồi, chúng ta sắp chết rồi - Một phụ nữ than khóc

- Mọi người bình tĩnh - Hải Nam lớn tiếng nói - Nếu hôm nay có kẻ muốn diệt làng Mã Điền này, ta nhất định không để chúng toại nguyện một cách dễ dàng.

- Đúng vậy - Một gã đàn ông dõng dạc cất lời - Dù có chết, chúng ta cũng phải chống trả đến cùng. Không thể để uổng phí công sức huấn luyện của trưởng làng Hải Nam được.

- Như vậy vẫn còn một ít cơ hội sống sót, còn hơn là khoanh tay chờ bị giết - Một thanh niên nói thêm vào, giọng run run.

Hải Nam xiết chặt cây rìu trong tay, ánh mắt cực kỳ cương mãnh, lớn tiếng cổ võ tinh thần cho mọi người:

- Tốt lắm! Chúng ta cùng nhau làm một trận sống mái đêm nay thôi

Nói đoạn, y quay sang nhìn Sỹ Phú vẫn còn đang bất tỉnh, lòng thầm nghĩ: "Em nhất định bảo vệ được anh, và thay anh bảo vệ họ, nhất định".

Tất cả mọi người đều đã cầm chắc gươm giáo sẵn sàng thủ thế, chợt có một lão bà tri hô lên:

- Cái Lành, cái Lành kìa!

Hải Nam nghe vậy, lồng ngực liền giật thót, đưa mắt nhìn ra ngoài. Một bé gái tầm bảy tám tuổi, quần áo mặt mũi bê bết máu, đang lê từng bước chậm rãi đến, tay nó đeo rất nhiều chiếc vòng đủ màu sắc, do chính anh Đức cha của nó làm cho.

- Lành con, con của tôi! Đúng là con rồi.

Anh Đức từ trong đám đông chen chúc nhào ra, toan chạy đến chỗ con gái mình, nhưng bị đã Hải Nam nhanh chóng cầm tay ghì lại.

- Chờ đã - Hải Nam nói

- Trưởng làng, anh làm gì vậy? Con gái tôi kìa - Anh Đức sốt ruột thắc mắc

Hải Nam nhất thời chưa biết giải thích sao, ngập ngừng đáp:

- Có gì đó không đúng… Bình tĩnh nghe tôi đã! Anh Đức...

- Cái gì mà không đúng chứ, mau buông tôi ra! - Anh Đức gắt giọng quát

Hải Nam giữ lấy đôi vai thô kệch đang run rẩy của Anh Đức, lớn tiếng nói:

- Anh nghe đây! Sáng nay tôi vì cứu cái Lành nên mới bị trâu húc ngã đập đầu xuống đất. Nhưng cuối cùng, cô bé vẫn bị con sói đó cắn chết rồi tha đi mất, ngay trước mắt tôi. Chính mắt tôi đã thấy. Vậy bây giờ, làm sao mà...

- Im đi! Nó vẫn còn nguyên vẹn ở đó kìa, nó chưa chết mà. Đừng nói nữa, mau bỏ ra!

Anh Đức gào lên cắt ngang, vùng vằng thoát ra khỏi vòng tay Hải Nam rồi chạy liền một mạch tới chỗ con gái mình.

- Đừng mà! - Hải Nam bất lực gọi theo.

Vào khoảnh khắc oan nghiệt ban sáng, chính mắt y đã nhìn thấy từng cái răng to lớn sắc nhọn của con ác thú cắm sâu vào cổ cái Lành. Với vết thương như vậy thì dù có là thanh niên trai tráng cũng không thể nào sống sót nổi đến giờ này, huống chi con bé chỉ là một đứa trẻ lên bảy lên tám. Rõ ràng ở đằng kia là một cái thứ gì đó vô cùng phi lý, vô cùng bất bình thường. Toàn thân Hải Nam bất giác run lên bần bật, tim y đập loạn thình thịch, chỉ biết thinh lặng hồi hộp dõi theo tình hình trước mắt chứ không thể lý giải được bất kỳ điều gì.

Anh Đức lúc này đã chạy đến bên con, ôm nó vào lòng mếu máo khóc:

- Con đây rồi Lành ơi, ta cứ tưởng ta đã mất con rồi... con...

Anh Đức đang nói thì bỗng thấy đau rát ở cổ, máu tươi bắt đầu phun ra thành vòi. Anh ngã vật xuống đất, ngỡ ngàng ngước nhìn đứa con gái với cái mồm nhễu nhão máu đang nhoẻn cười rộng ngoác. Tất cả dân làng có mặt trong sân luyện tập, kể cả Hải Nam, đều đứng chết trân sững sờ.

"Chuyện quái gì thế này?" - Họ kinh hãi nhủ thầm.

Bỗng nhiên, đôi mắt anh Đức trợn lên trắng dã, thân thể co giật uốn éo liên hồi như bị động kinh. Không ít người tinh ý nhận ra, những chuyển động bất thường kia đã dần khớp từng nhịp với điệu nhạc quái quỷ vẫn đang văng vẳng. Sau một lúc, anh đứng bật dậy cười hề hề, cùng với cái Lành, lê những bước chân liêu xiêu chậm rãi, tiến vào sân luyện tập. Từ sau lưng họ, nhiều tiếng rên rỉ ghê rợn bắt đầu vang lên ồn ào. Hàng trăm dân làng, mặt mũi, áo quần rách tươm đẫm máu cũng đang ùa đến trong làn sương mờ lạnh giá, với cùng một dáng vẻ vặt vẹo kì dị y hệt như cha con anh Đức.

Những người có mặt bắt đầu cảm thấy khiếp đảm tột độ, sợ hãi nói với nhau:

- Là dân làng của chúng ta kìa. Chính là họ

- Họ còn sống sao? Làm thế nào...?

- Bên này cũng có nhiều người đang tiến tới - Một người đứng ở cánh phải lên tiếng

- Bên này cũng có - Những người ở cánh trái và phía sau đồng thanh

Dân làng ở trong sân luyện tập càng lúc càng xôn xao hoảng loạn. Họ dường như cũng dự cảm được những điều chẳng lành sắp sửa xảy đến.

Hải Nam hiểu ra vấn đề, gương mặt bất giác tái đi. Nhưng rồi, y cố hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, tay xiết chặt cán rìu, xuống tấn thủ thế, nghiêm giọng nói:

- Tất cả cầm vũ khí lên! Họ không còn là con người nữa!

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.