Hồ Sơ Pháp Y

Chương 98: Kẻ Sát Nhân Kỳ Lạ




#hosophapy

#linhlinh

"Chính xác là như vậy!" Lôi Chính Long nở nụ cười xấu xa nói:" tôi sẽ bị cắn rứt lương tâm nếu để người khác làm mồi nhử, nhưng nếu là cậu, tôi không có ý kiến gì đâu."

Phân tích của Lôi Chính Long rất có lý. Tôi cũng nghĩ rằng kẻ sát nhân sẽ tìm mình trả thù. Điều duy nhất không chắc chắn là thời gian. Nếu hắn trốn trong bóng tối và tìm cơ hội để trả thù, tôi sẽ không thể chờ đợi. Có những trường hợp, kẻ gϊếŧ người hàng loạt ở nước ngoài đã ẩn nấp trong mười năm và sau đó gϊếŧ chết viên cảnh sát theo dõi hắn.

Đừng nói mười năm, chỉ một năm thôi tôi đã không chờ được rồi. Hôm nào cũng phải lo lắng sẽ có người xông ra kề dao vào cổ, thật đã sợ.

"Anh Ba vẫn đang tìm kiếm toàn thành phố. Đừng lo, thiên la địa võng đã giăng hắn có mọc cánh cũng không chạy thoát được."

  Hai chúng tôi rời khỏi tòa nhà, quay lại đồn cảnh sát.

  Thật buồn khi không thấy Tiểu Kiều, cô ấy đã về nhà. Tôi nghe nói cục trưởng Kiều và vợ của ông ấy đã sợ hãi đến mức họ gần như phải vào bệnh viện cùng nhau.

  Lôi Chính Long và tôi gọi một vài món ăn ở cửa hàng nhỏ gần đồn cảnh sát rồi gọi thêm chút rượu. Chúng tôi gần như kiệt quệ cả về thể chất lãn tinh thần cho vụ án này.

  Tôi thường không uống rượu. Sau khi uống đầu óc tôi liền tăng tốc, tôi nghĩ đến một số chi tiết mà mình không để ý. Ví dụ như, Lôi Chính Long đã không nói với anh Ba về chiếc phong bì đen.

  "Tại sao anh không nói mọi chuyện với anh Ba?" Vừa nghĩ vấn đề này trong đầu, miệng tôi liền nói ra.

  Lôi Chính Long đang nhét thịt vào miệng, khuôn mặt anh ta rất thoải mái, nụ cười lập tức biến mất khi nghe tôi nói điều này. Anh ta nói với tôi một cách nghiêm túc: "Không được để cho anh Ba biết chiếc phong bì đen, cậu không được phép nói về nó. Chuyện này dính líu đến khá nhiều thứ. Như cậu biết, anh Ba sắp nghỉ hưu, tôi không muốn anh ấy dẫm vào vũng bùn này. Chiếc phong bì màu đen xuất hiện, chỉ hai chúng ta biết là được rồi."

  "Được rồi, tôi sẽ giữ bí mật, nhưng anh phải cho tôi biết mọi thứ về chiếc phong bì đen" không hiểu tại sao nhưng tôi không muốn quá nhiều người biết rằng bạn gái cũ có liên quan đến phong bì đen.

  Lôi Chính Long gật đầu, nhấp một ngụm rượu trong ly và nói: "Thực ra tôi không biết nhiều hơn cậu. Tôi chỉ biết rằng khi những chiếc phong bì màu đen xuất hiện, từ một người bình thường trở nên thay đổi. Tôi nghi ngờ có người đang làm thí nghiệm tâm lý, nhưng không có bằng chứng

  "Anh không điều tra sao?" tôi thấy hơi kì lạ, với tính cách của Lôi Chính Long nhất định sẽ không chịu bỏ cuộc giữa chừng. Tình huống này rất giống với Lý Hạo trong trường hợp đầu tiên tôi gặp phải. Cho đến bây giờ,  tôi vẫn nghi ngờ rằng Lý Hạo đã  bị thao túng.

 

  "Haizxxx" Lôi Chính Long thở dài nói:" Tôi phát hiện vụ án đầu tiên mà phong bì đen xuất hiện có liên quan đến anh Ba, vì vậy tôi đến gặp anh ấy để biết rõ sự tình." Lôi Chính Long nói đến đây đột nhiên dừng lại. Nhìn vào biểu hiện của anh ta, có lẽ anh Ba đã không nói gì, thậm chí còn dạy dỗ cho anh ta một bài học.

"Uống nhanh đi" tôi rót thêm ít rượu vào ly của Lôi Chính Long.

Tôi thấy mình thích cảm giác hơi say một chút, tâm trạng thoải mái, không có gì phải lo lắng.

  Sau khi uống no say, Lôi Chính Long và tôi lảo đảo quanh lại đồn cảnh sát.

Vừa đặt Lôi Chính Long lên ghế, tên này đã ngủ luôn. Tôi loạng choạng bước vào phòng họp nằm trên chiếc giường gấp của anh Ba, nhắm mắt lại  nhưng không tài nào chợp mắt được.

Sự xuất hiện của bạn gái cũ đã giải quyết được nút thắt khiến tôi bận tâm trong thời gian qua, cuối cùng tôi cũng có thể nói lời chia tay với quá khứ. Nhưng tôi thấy mọi chuyện không hề đơn giản, ngược lại còn rất nhiều vấn đề, nếu không giải quyết được vấn đề này thì cả đời tôi sẽ không cảm thấy thanh thản, đặc biệt là chuyện chiếc phong bì màu đen.

  Lôi Chính Long và tôi đã đạt được sự đồng thuận, nếu gặp phải vụ án phong bì đen trong tương lai, chúng tôi phải chia sẻ thông tin và làm việc cùng nhau để giải quyết bí ẩn. Hoàn toàn không thể chỉ dựa vào sức của một người.

  Ngoài phong bì màu đen, còn có Tiểu Kiều. Tai nạn này khiến tôi nhận ra tầm quan trọng của Tiểu Kiều đối với mình, tôi phải xem xét lại cách mình sẽ đối mặt với Tiểu Kiều trong tương lai.

  Đêm đã khuya, tôi chìm vào giấc ngủ trong một mớ suy nghĩ.

  Tôi ngủ rất ngon, không bị ai đánh thức, tôi thức giấc một cách tự nhiên, cảm thấy sức lực và năng lượng trở lại.

  Tôi đứng dậy vươn vai rất thoải mái. Lúc vặn mình liền thấy Lôi Chính Long đang ngồi trên một chiếc ghế, cổ vẹo sang một bên nhìn tôi một cách dữ tợn.

  Tôi nhiệt tình chào hỏi:" Anh cũng dậy sớm quá ha!"

  Lôi Chính Long không lên tiếng, tiếp tục hung hăng nhìn tôi chằm chằm.

  "Này, sao cổ anh lại như vậy?"

  "Còn không biết xấu hổ mà hỏi sao?" Lôi Chính Long nhất thời xông tới, gầm lên:" Còn không phải do tối qua cậu ném tôi trên ghế nên sáng nay mới thành ra thế này sao!"

  Tôi cười lớn:" Cũng không thể trách tôi, ai kêu anh uống nhiều như vậy, tôi đưa về là tốt rồi."

  Lôi Chính Long vẻ mặt tức giận, hắn buổi sáng tới tìm tôi, chắc chắn không phải chỉ để phàn nàn cái này.

  "Có manh mối gì không? Nói mau đi!"

  "Bị tiểu tử nhà cậu nhìn thấy hết rồi." Lôi Chính Long từ lấy ra một tập tài liệu đưa cho tôi. "Đây là thông tin cục vừa nhận được từ nước ngoài về vợ của một người giàu. Tiểu Kiều đã đặc biệt in một bản cho cậu."

  Tôi nhanh chóng cầm lấy và xem qua. Đúng như dự đoán, vợ của tên nhà giàu cũng bị tra tấn dã man cho đến chết.

  Sau khi sang Mỹ, cô ta đổi tên, lúc đầu cô ta có một cuộc sống tốt đẹp trẻ trung và giàu có. Sau một vài năm dường như bị ai đó đe dọa phải đổi tên và địa chỉ nhà vài lần. Thật lạ là cô ta không báo cảnh sát.

  Vào đầu năm nay, tại một vùng quê hẻo lánh, một người hàng xóm phát hiện cô ta đã lâu không về nhà, trong nhà có mùi khó chịu nên liền báo cảnh sát, khi đến nơi họ trông thấy người vợ tên nhà giàu đã chết từ lâu.

Xác chết bị phân hủy nặng.

  Đội nhận dạng của cảnh sát đã tiến hành khám nghiệm tử thi một cách tỉ mỉ và cẩn thận và đưa ra báo cáo thời gian chi tiết.

  Người phụ nữ đã phải chịu tra tấn trong thời gian dài trước khi chết. Một điểm đáng nói là sau khi kẻ sát nhân khống chế được người phụ nữ, hắn đã tiêm axit clohydric vào cơ thể và thoa axit clohydric lên da của cô ta, ngoài ra axit cũng được tìm thấy ở thất khiếu trong quá trình khám nghiệm tử thi. Sau khi bị tra tấn vài ngày, cô ta đã chết ngạt trong bồn tắm.

(Thất khiếu: 2 mắt, 2 lỗ mũi, 2 lỗ tai, miệng)

  Từ những dấu vết khác nhau để lại ở hiện trường, có thể thấy sau khi gϊếŧ người, kẻ sát nhân không bỏ đi ngay mà ở lại đây vài ngày, dùng mỹ  phẩm và mặc quần áo của cô ta. Ăn hết thức ăn trong tủ lạnh sau đó mới rời đi.

  Có rất nhiều dấu chân trong phòng tắm, điều này cho thấy mỗi ngày hắn đều vào đây để quan sát sự phân hủy của cái xác. Điều này khiến các cảnh sát khu vực đó hoang mang trong một thời gian dài. Động cơ của sát nhân rất dễ bị nhầm lẫn, bề ngoài có vẻ như một người ăn xin, nhưng một số chi tiết dường như là tác phẩm của kẻ sát nhân lang thang.

  Tại hiện trường để lại rất nhiều dấu vân tay, ADN và các dấu vết khác, cảnh sát đã đối chiếu dữ liệu trong cơ sở dữ liệu nhưng không tìm thấy dữ liệu nào trùng khớp. Sau đó không có trường hợp nào tương tự xảy ra, vụ án này trở thành một vụ án chưa được giải quyết.

  Đọc hồ sơ này, tôi thấy có axit clohydric, tại sao lại là axit clohydric? Đối với kẻ sát nhân cloroform và axit clohydric là hai thứ dường như rất quan trọng.

  Chúng ta đã giải đáp được cloroform, nó có liên quan đến cái chết của tên nhà giàu, còn axit clohydric thì sao?

  "Cậu đang nghĩ gì vậy?" Lôi Chính Long hỏi khi tôi đóng tập tài liệu lại.

  Tôi nói ra những suy nghĩ trong đầu:"Vụ án xảy ra ở Hoa Kỳ dường như là vụ án đầu tiên của kẻ gϊếŧ người. Trong trường hợp bình thường, kẻ sát nhân sẽ nhanh chóng ròi khỏi hiện trường sau khi gϊếŧ người, nhưng tên này lại sống chung với cái xác trong một  thời gian cho thấy kẻ sát nhân này có tâm lý quá mạnh."

  "Những người thường xuyên chạm vào xác chết đều có tư chất tốt vậy sao?" Lôi Chính Long nhìn tôi hỏi

  "Ý anh là gì?" Tôi vẫn chưa hiểu ý anh ta.

  "Ví dụ, như bác sĩ pháp y, hay những người trong nhà tang lễ?"

"Vớ vẩn, ai nói với anh cứ bác sĩ pháp y thì tâm lý sẽ tốt." Bây giờ có bốn xác chết được nhét trong phòng pháp y số 2, tôi hoàn toàn không muốn về đó. Trong phòng lúc nào cũng có một loại cảm giác mờ ảo.

   Theo cách nhìn của thế tục, nghề pháp y rất đen đủi vì suốt ngày phải tiếp xúc với tử thi. Công việc vất vả, mệt mỏi, tìm được đối tượng hẹn hò cũng không dễ dàng.

  Tôi nghe nói trong trường có một  đàn anh rất giỏi, cái gì cũng tốt, chỉ vì làm bác sĩ pháp y mà không tìm thấy mục tiêu. Giờ đã gần 40 tuổi rồi nhưng vẫn còn độc thân. Trong một vài lần xem mắt, đối tượng không muốn  liên lạc nữa khi biết anh ta là bác sĩ pháp y.

  "Tôi không nói cậu!" Lôi Chính Long thấy tôi có chút không vui, liền nhanh chóng giải thích:" Ý tôi là người như Đỗ Phàm "

  Lôi Chính Long lần đầu tiên thể hiện sự không đồng ý với Đỗ Phàm trước mặt tôi.

  Tôi hỏi: "Đỗ Phàm thì làm sao?"

  Lôi Chính Long trợn mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu xuống, không có ý định trả lời câu hỏi.

  "Anh đã nói chúng ta là một đội, không phải anh quên rồi chứ?"

 

  "Đương nhiên là tôi vẫn nhớ." Lôi Chính Long ậm ừ nói: " Tôi không thể biết tại sao, chỉ thấy cô ấy có gì đó không đúng, tôi cảm thấy Đỗ Phàm có liên quan đến phong bì đen." Nghe Lôi Chính Long nói, tôi nhớ lại mình đã từng thấy phong bì đen trong phòng pháp y số 1.

  "Cậu phát hiện gì sao?" Lôi Chính Long thấy tôi có chút không đúng.

  "Lần đầu tiên đến đồn cảnh sát để báo cáo, khi đi ngang qua phòng pháp y số 1 tôi thấy Đỗ Phàm đang nhìn vào một phong bì màu đen với biểu hiện rất nghiêm trọng."

  "Cậu có chắc chắn không? Không phải nhìn nhầm chứ? Việc này rất quan trọng."

  Tôi trừng mắt với Lôi Chính Long và nói: "Tôi không mù màu. Vẫn nhìn thấy màu đen."

  Lôi Chính Long tiếp lời:" Tôi thấy cũng lạ trong khoảng thời gian này không biết Đỗ Phàm đã làm gì?"

 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.