Hồ Sơ Pháp Y

Chương 52: Đi lạc




Cùng bẻ lái nào mọi người, tôi dịch tôi cũng bị bất ngờ lắm.

    Còn một chuyện nữa vẫn chưa được nói ra, vậy mà tôi cảm thấy như hơn một nửa số tế của não mình đã chết đi.

    Tiểu Kiều hỏi tiếp: “Còn một tình huống khác nữa, anh có muốn nghe không!”

    “Nghe! Tất nhiên là nghe!” Chỉ cần tất cả thông tin được tổng hợp lại với nhau, sau đó chỉnh sửa và sắp xếp, tôi sẽ tìm ra manh mối.

    “Vậy thì anh nghe kỹ vào.” Tiểu Kiều nói: “Kẻ trộm xác chết đã thú nhận mọi chuyện dưới sức ép mạnh mẽ của anh Ba. Ai đó đã yêu cầu chúng ăn trộm những cái xác. Một xác chết là 100.000 nhân dân tệ, bọn chúng đã làm điều này từ rất lâu. Anh đoán xem, ai là người trả tiền? "

    Vì Tiểu Kiều đã nói như vậy, nên đó phải là người tôi biết. “Lại là Trí Quân à?”

    “Lần này anh đoán không đúng rồi.” Tiểu Kiều bí ẩn nói: “Thi thể được mua bởi một người từ làng Nhai Sơn, còn mục đích sử dụng để làm gì bọn họ không biết. Nhưng người trung gian thì đúng là Trí Quân! ”

    “Hả? ”Tôi há hốc mồm ngạc nhiên. Trí Quân là người trung gian, làm sao có thể?

    “Anh đừng ngạc nhiên, khi tôi vừa nghe xong cũng không tin, nhưng sự thật là như vậy những kẻ trộm xác còn cung cấp hồ sơ giao dịch, chủ tài khoản đúng là Trí Quân!”

    Đây là tình huống gì? Vụ án này quá khó hiểu. Sự thật rốt cuộc là gì?

    “Nếu anh không còn vấn đề gì nữa, tôi đi giúp Lôi Chính Long sắp xếp các trang thiết bị. Anh thích loại mì ăn liền nào?”

    “Tùy cô, muốn mua gì cũng được.” tầm mắt của tôi dừng lại trên người Vũ Ba, tôi quyết định nói chuyện với anh ấy.

    Tiểu Kiều đi mua đồ ăn, lần này cô ấy quyết tâm đi theo chúng tôi. Nếu chúng tôi không dẫn cô ấy theo, với tính cách của mình, cô ấy sẽ tự mình đi, không chừng lại gây thêm rắc rối.

    Tôi bước đến chỗ Vũ Ba, ngồi xuống và hỏi, "Anh nghĩ gì vậy? Đang nghĩ về chuyện của Trí Quân sao?".

    Vũ Ba lắc đầu không nói gì.

    "Tôi hỏi anh chuyện này, người ở Nhai Sơn có phong tục gì kỳ lạ nào không, hoặc là ..." Tôi suy nghĩ rất lâu, không biết nên nói như thế nào mới thỏa đáng.

    “Aizxxx!” Vũ Ba thở dài nói: “Cậu hỏi đi, nhưng có nhiều thứ tôi không biết. Nếu biết, tôi nhất định sẽ nói với cậu, không giấu giếm bất cứ gì cả. Cậu cứ hỏi đii.”

    “Cảnh sát đã phát hiện ra một băng đảng trộm xác, họ đã đánh cắp xác chết toàn thành phố hoặc thậm chí cả nước và sau đó bán chúng cho làng Nhai Sơn, anh có biết bọn họ dùng những thi thể này để làm gì không?"

    "Còn có việc này sao? Tôi chưa từng nghe qua bao giờ. Bọn họ dùng thi thể làm gì chứ?" Vũ Ba trợn tròn hai mắt, anh ta cũng ngạc nhiên.

    Vũ Ba hỏi ngược lại tôi, những xác chết mà tôi biết chỉ được sử dụng để hiến tặng nội tạng và các hoạt động y học khác. Những xác chết mà tôi mổ xẻ khi học ngành pháp y đều được mua ở trường. Nhưng làng Nhai Sơn hiển nhiên không có bệnh viện, cũng sẽ không dùng để khám nghiệm tử thi. Vậy họ mua xác chết để làm gì?

    Một điểm quan trọng nữa là làng Nhai Sơn bề ngoài trông nghèo nàn, nhưng lại mua mỗi xác chết với giá 10 vạn nhân dân tệ. Đây không phải là số tiền nhỏ, tôi còn chưa từng thấy qua 10 vạn nhân dân tệ trông như thế nào.

    Tiền ở đâu ra? Không lẽ của Trí Quân?

    Trí Quân đã chết rồi, theo đạo lý người chết như đèn trước gió, tôi không nên nghi ngờ Trí Quân nữa. Nhưng hiện tại, có vẻ như Trí Quân không hề đơn giản.

    Nếu lời nguyền đúng như lời anh ta nói, liệu anh ta có thực sự buông bỏ nó? Thử đặt mình vào cảnh của đó, nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ không thể trút bỏ được hận thù. Trí Quân có thể sao?

    “Anh nghĩ gì vậy?” Tiểu Kiều đi tới và cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

    “Chuẩn bị xong chưa?” Vừa ngẩng đầu lên tôi liền thấy Lôi Chính Long đang dựa vào thành xe nhìn mình.

    "Mọi thứ đã đâu vào đấy, chúng ta có thể bắt đầu rồi! Lần này nhất định sẽ có phát hiện lớn, có thể vụ án sẽ được giải quyết." Tiểu Kiều tràn đầy tự tin.

    “Cô có chắc muốn đi không?” Cơ hội này ngang bằng với những rủi ro, làng Nhai Sơn ẩn chứa một bí mật lớn, nhưng cũng là một mối nguy lớn. Tôi không muốn Tiểu Kiều gặp nguy hiểm. Hơn nữa, lúc này cũng đã muộn, cho dù có nhanh nhất đến được làng Nhai Sơn cũng đã là buổi tối.

    "Đương nhiên, tôi nhất định sẽ đi, tôi rốt cuộc  đã có thể giải quyết được vụ án lớn."

    Vì Tiểu Kiều đã nói như vậy, nên có khuyên can cô ấy cũng vô ích. Nếu thực sự xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Kiều.

    “Sau khi rời đi nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng trở về.” Trong lời nói của Vũ Ba có mùi định mệnh.

    Tất cả chúng tôi lên xe, vẫn là do Lôi Chính Long cầm lái, đây sẽ là một chuyến đi ly kỳ.

    Lần trước lên xe có bốn người, lần này khởi hành, trên xe vẫn có bốn người. Chỉ là Đỗ Phàm đã được thay thế bởi Vũ Ba, hai lần tâm trạng cũng không giống nhau, không khí trong xe buồn tẻ hơn rất nhiều.

    Mặt trời ngả về tây, ánh sáng mờ đi, bóng tối sẽ thống trị thế giới.

    Tôi mải suy nghĩ về vụ án, cũng hơi mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tôi lại gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng khác, khi đến làng Nhai Sơn, tôi bị bao vây bởi một nhóm thây ma, những thây ma này được khoác lên mình bộ da người và trông giống hệt người thật, nhưng dưới lớp da là những cái xác đang dần phân hủy.

    Giấc mơ khủng khiếp này thật đến mức khiến tôi như đang thật sự ở đó, thật đến nỗi làm tôi hoảng sợ rồi tỉnh giấc.(dạo này tui cũng hay gặp ác mộng mọi người ợ, hôm dịch chết đuối tối mơ thấy mình bị chết đuối luôn:((( sợ quá huhu)

    Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy chúng tôi vẫn còn ở trên xe.

    Tiểu Kiều nhìn mồ hôi lạnh trên đầu tôi, hỏi: “Anh bị sao vậy?”

    “Không sao đâu, chỉ là gặp ác mộng thôi!” Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao mỗi lần gặp phải vụ án lớn, tôi lại như vậy, sẽ có một loạt các giấc mơ kỳ lạ?

    Vũ Ba hỏi: "Cậu đã mơ thấy gì. Thử kể cho chúng tôi nghe xem. Nói không chừng sẽ cho chúng ta một gợi ý".

    "Cái này đáng tin cậy sao?" Tôi không bao giờ tin tưởng vào mấy thứ như Chu Công giải mộng này. Giấc mơ chỉ là một hoạt động của tiềm thức não bộ con người.

( Chu Công giải mộng kiểu như một câu nói lưu truyền ấy, tôi lên gg search mà vẫn không tìm thấy nội dung giải thích hợp lý nên thoii mọi người bỏ qua cái này đi nhé)

    Tiểu Kiều nói: “Không biết có hữu ích hay không nhưng anh cứ nói đi, giết thời gian cũng được.”

    “Tôi mơ thấy những người ở làng Nhai Sơn đã trở thành thây ma, và họ đang di chuyển trong làn da người.” tôi đem những việc trong giấc mơ nói ra, có một số tình huống mà sau khi tỉnh dậy tôi không thể nhớ nổi.

    Khi kể xong, trong xe không ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ xe.

    Sau khoảng năm phút chờ đợi, vẫn không có ai lên tiếng.

    “Có chuyện gì vậy, mọi người nói gì đi chứ!” Tôi hỏi.

    Vũ Ba rùng mình nói: “Giấc mơ này của cậu quá kinh khủng rồi, gần đây có phải cậu chịu quá nhiều áp lực rồi không?”

    “Hay là anh xem nhiều phim kinh dị nhiều quá?” Tiểu Kiều bắt đầu vào câu chuyện.

    Tôi bất lực và muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

    Lôi Chính Long lái xe phía trên nói, "Sắp đến làng Nhai Sơn. Mọi người đã sẵn sàng chưa." Không ai trong chúng tôi biết điều gì sẽ xảy ra trong chuyến đi lần này.

    Vũ Ba nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe nói: “Sau nhiều năm như vậy, khu vực này vẫn không thay đổi chút nào.”

    Tôi liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe, đèn đường đã tắt từ lâu, trong xe không còn đèn, bên ngoài cửa sổ càng tối hơn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của cỏ cây. Trời quá tối, tôi không biết có gì đang ẩn mình trong bóng tối kia.

    Đã hơn 10 năm kể từ khi Vũ Ba rời khỏi làng, vậy mà anh ta vẫn nhớ rõ những thứ này? Trong lòng tôi có một dấu hỏi chấm lớn.

    Xe chạy trên đường đất, chiếc xe địa hình lắc lư không ngừng, tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, lần trước tôi nhớ đường đâu khó đi như vậy.

    Lôi Chính Long cho xe giảm tốc độ, đường đất khó đi, lại có sỏi đá, đã vậy còn vào ban đêm, an toàn là trên hết.

    Chiếc xe cứ vậy rung lắc hơn nửa giờ, xương của tôi sắp rã rời. Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

    “Rốt cuộc đã tới chưa vậy?” Vũ Ba đột nhiên có chút kích động.

    Tôi nhìn ra ngoài của xe, trời tối đen không thấy gì cả.

    “Mấy người chờ tôi tôi một chút!” Lôi Chính Long mở cửa nhảy xuống, tôi còn tưởng rằng anh ta muốn đi giải quyết nỗi buồn, kết quả chỉ đứng bên ngoài một lúc, anh ta đã quay trở lại.

    Tiểu Kiều hét lên và nói: "Chúng ta không phải đã lạc đường rồi chứ?"

    Lôi Chính Long gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Hình như đúng là vậy, nhưng không thể trách tôi được, tôi cũng không quen đường ở đây!”

    “A, có ai ở đó không? ” Vũ Ba kích động nhìn xung quanh. Tôi không biết hiện tại chúng tôi đang ở đâu.

    Xa xa có những ngọn đồi với độ cao khác nhau, xa hơn nữa là cây cối và cỏ dại, không có đèn chiếu sáng, thậm chí không thể phán đoán được vị trí.

    Tiểu Kiều xuống xe, nhìn xung quanh, chỉ vào một ngọn núi ở đằng xa, và nói: “Ngọn núi đó hình như là làng Nhai Sơn. Chúng ta đang ở phía sau làng.”

    “Cô chắc chứ?” Tôi không thấy ngọn núi đó giống chút nào. Nó rất khác với ngọn núi trong ký ức của tôi.

    “Khẳng định là vậy!” Tiểu Kiều nói một cách tự tin: “Phong cảnh anh nhìn thấy vào ban ngày khác với những gì anh nhìn thấy vào ban đêm. Hãy nghe tôi, không sai đâu.”

    Lôi Chính Long đau khổ nói: “Cho dù cô nói đúng, nhưng chúng ta không thể đến đó được nữa. Cô không thấy rằng không có đường tới đó sao".

    "A, các người nhìn xem kia là gì! "Vũ Ba chỉ vào một ngọn núi khác, đã có phát hiện mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.