Hồ Sơ Pháp Y

Chương 38: Người bị kẹp đến chết




     Mọi thứ dường như bình thường, nhưng trước mắt tôi có một điều khó tin đã xảy ra.

    Tôi muốn cầm mảnh xương lên xem nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua xương cái gì cũng không thể cầm được.

    Tôi lập tức mở to mắt, làm sao điều này có thể xảy ra!

    Rút tay rồi thử lại kêt quả vẫn như vậy.

    Tôi không phải phải đã là một hồn ma rồi chứ!

    Suy nghĩ này khiến tôi đổ mồ hôi.

    Tôi thay đổi mục tiêu, có rất nhiều công cụ trên bàn làm việc, tôi với lấy nó nhưng tay vẫn xuyên qua.

    Những chiếc xương hoàn toàn không có vấn đề gì, vấn đề là ở tôi.

    Có lẽ tôi đang mơ. Chính xác! Hẳn là đang mơ, tôi chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

    Lời giải thích này chỉ khiến tôi cảm thấy thoải mái một chút. Tôi đi vòng quanh phòng, muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

    Trong phòng pháp y số 2 có một cái gương, có lẽ là của vị bác sĩ pháp y cuối cùng, tôi đã không di chuyển nó. Vừa vặn lúc này có thể dùng đến.

    Tôi sải bước đến gương, may mắn thay trong gương vẫn phản chiếu hình ảnh của tôi.

    Tại sao mỗi khi có vụ án lớn tôi lại gặp phải những giấc mơ kỳ lạ, không lẽ là do áp lực quá lớn?

    Cần phải mau tỉnh dậy, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm.

    Quay người rời đi nhưng cơ thể trong gương vẫn đứng im.

    Tóc gáy trên người đều dựng lên, điều này thực sự đáng sợ, trong lòng tôi truyền đến từng đợt sợ hãi.

    Đôi mắt trong gương nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt lóe lên tia hắc ám.

    Sau khi nhìn nhau vài giây, tôi nghe thấy một âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

    Răng rắc!

    Âm thanh của một cái gì đó bị vỡ.

    Đôi mắt tôi trong gương chuyển sang màu đỏ máu. Sau vài giây, máu chảy ra từ mắt chảy ra, chảy dọc theo hai bên má. Rất nhiều vết nứt cũng xuất hiện trên bề mặt da. Các vết nứt dần trở nên to hơn, máu đỏ chảy ra từ đó.

    Sau vài giây, có thể của tôi trong gương vỡ tan, biến thành máu và những mảnh vụn.

    Mặc dù đây là một cảnh tượng kinh hoàng nhưng tôi không quá sợ hãi. Ánh sáng lóe lên trong đầu tôi dường như có liên quan đến vụ án, nhưng cụ thể là gì tôi không biết rõ.

    Chỉ cần một chút, một chút nữa thôi là có thể biết được.

    Đúng lúc này bên tai truyền đến tiếng chuông điện thoại.

    Tất cả những hình ảnh trước mặt biến mất, tất cả mọi thứ trở về với bóng tối, tôi từ từ mở mắt ra.

    Đó thực sự là một giấc mơ. Tôi vẫn đang nằm trên bàn làm việc, có lẽ vì nằm sai tư thế khi tỉnh dậy vai tôi có chút đau.

    Điện thoại vẫn đổ chuông, trên màn hình hiện thị tên của Tiểu Kiều.

    Tôi với tay lấy điện thoại ấn nút nghe.

    Tiểu Kiều lo lắng nói: "Mang theo dụng cụ của anh, mau chóng đến hiện trường!"

    "Hiện trường? Hiện trường nào?" Tôi vẫn còn mơ màng, chỉ vừa mới thức dậy đầu óc có chút không được tỉnh táo.

    "Anh không xem tin tức à? Chính là người bị cửa tàu điện ngầm kẹp chết."

    Tôi đã đọc tin tức nhưng không rõ vụ án này có vấn đề gì. Không lẽ đây không phải là tai nạn? Mặc dù xác suất xảy ra là rất thấp nhưng một số người có thể không gặp may.

    Với chất lượng của sản phẩm bây giờ, các vụ tai nạn ngoài ý muốn không phải là hiếm, rất nhiều vụ chết người trong thang máy.

    Đối với một trường hợp tai nạn thông thường như thế này, ngay cả khi cần, việc khám nghiệm tử thi cũng thường được thực hiện bởi thực tập sinh sắp tốt nghiệp chuyên ngành pháp y. Tại sao Tiểu Kiều lại tìm tôi?

    "Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, gọi anh thì anh cứ đi đi, người chết là người làng Nhai Sơn đến thành phố để làm việc. Điều này đã đủ chưa?"

    "Đủ rồi!" lập tức kiểm tra hộp dụng cụ, sau khi xác nhận không thiếu bất cứ thứ gì tôi đi thẳng đến hiện trường mà Tiểu Kiều nói.

    Có quá nhiều điểm đáng ngờ ở làng Nhai Sơn. Đúng vào thời điểm chúng tôi điều tra vụ án, một người dân đi làm trong thành phố đã chết một cách bất ngờ. Đây không phải là quá trùng hợp sao?

    Khi đến cửa đồn cảnh sát, tôi nhận ra bây giờ đã là nửa đêm, thời gian yên tĩnh nhất trong thành phố, đèn đường đã tắt, hầu hết các tòa nhà đều chìm trong bóng tối. Thiếu đi ánh sáng đèn điện, ban đêm ở thành phố cuối cùng cũng có thể ngắm sao. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời thật sự rất đẹp.

    Thật không may, thời gian của tôi lại rất ít, bằng không tôi sẽ thưởng thức khung cảnh này.

    Trên đường đến hiện trường, tôi nhận được các thông tin cơ bản của vụ án từ Tiểu Kiều.

    Người chết là một phụ nữ 35 tuổi, chưa lập gia đình, là kế toán của một công ty nhỏ ở thành phố này, đã làm việc trong thành phố hơn mười năm. Bởi vì sống ở xa, cô ấy sử dụng tàu điện ngầm đi làm mỗi ngày và đã như vậy trong nhiều năm. Đúng lúc chúng tôi điều tra làng Nhai Sơn cô ấy lại gặp tai nạn.

    Những tai nạn ngoài ý muốn như thế này, thông thường cảnh sát chỉ lập hồ sơ mà không tiến hành điều tra. Tiểu Kiều sắp xếp lại các hồ sơ có liên quan đến làng Nhai Sơn nên đã thức đến đêm muộn. Đúng lúc chuẩn bị đi ngủ cô ấy thấy hồ sơ này, quê quán của người chết khiến Tiểu Kiều phải chú ý.

    Hai mươi phút sau, tôi đến ga tàu điện ngầm nơi xảy ra tai nạn, nhân viên ở đây đã phong tỏa hiện trường. Dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, tôi vội chạy ra cửa nơi xảy ra vụ việc. Các kỹ thuật viên đang làm việc ngoài giờ, họ kiểm tra và sửa lại toàn bộ cửa cảm ứng.

    Thi thể của người chết đang nằm trong bệnh viện nên sẽ không có nhiều thứ để kiểm tra tại hiện trường.

    Cửa cảm ứng chỉ mở một nửa, do bị siết quá chặt, dải kim loại ở mép cửa bị biến dạng, trên cửa còn có vết máu đã đông lại.

    Tôi tìm thấy một số sợ vải trên cửa, có lẽ là từ quần áo của người quá cố. Các vết máu và dấu vân tay đã được thu thập, không có gì bất thường được tìm thấy.

    Sau khi lấy mẫu, tôi bắt đầu kiểm tra cửa cảm ứng.

    Nguyên lý làm việc của cửa cảm ứng thực sự rất đơn giản. Khi bộ phát hiện cảm biến phát hiện ai đó đi vào, nó sẽ gửi tín hiệu xung đến bộ điều khiển chính. Sau khi bộ điều khiển chính phán đoán, sẽ thông báo cho động cơ, đồng thời theo dõi số vòng quay để báo cho động cơ chạy và chạy chậm vào một thời điểm nhất định. Sau khi động cơ có được một dòng điện hoạt động tương đối sẽ chạy theo hướng thuận, năng lượng được truyền tới vành đai đồng bộ, sau đó vành đai đồng bộ sẽ truyền năng lượng tới hệ thống máy để mở cánh cửa, sau khi cửa mở bộ điều khiển đưa ra phán đoán. Khi động cơ vận hành ngược lại cửa sẽ đóng.(dịch đoạn này xong lú luôn á hiểu gì chết liền, okee rất đơn giản với Thạch ca nhé còn mình thì không)

    Chỉ một vài liên kết giữa chúng có thể bị lỗi, chẳng hạn như cảm biến, bộ điều khiển chính hoặc động cơ. Trong lúc kiểm tra động cơ, tôi ngửi thấy mùi khét.

    Là một người không quá quá am hiểu về mạch điện, với khả năng của mình tôi không thể nhìn ra chỗ nào bất thường.

     Thu thập xong mọi thứ tôi gọi kỹ thuật viên tàu điện ngầm đi cùng mình. "Công việc của tôi đã hoàn thành, anh có phát hiện gì không?"

    "Chúng tôi ..." Kỹ thuật viên có chút e rè.

    Tôi biết ban lãnh đạo của tàu điện ngầm nhất định đã đặc biệt dặn dò qua những người này, không để họ nó linh tinh. Tôi cố tình nói với khuôn mặt nghiêm túc: "Đây là việc liên quan đến mạng người. Nếu để tôi phát hiện ra vấn đề trách nhiệm này các người có gánh nổi không."

    "Thật sự không có gì cả." Kỹ thuật viên nói: "Cửa cảm biến rất hiếm khi gặp sự cố. Tình huống phổ biến nhất chỉ là cửa không thể mở được. Đây là lần đầu tiên có người bị kẹt.  "

    Ngay cả các kỹ thuật viên cũng cảm thấy bất thường việc này thực sự cần phải được điều tra. Dưới sự hướng dẫn của họ tôi tìm thấy nhân viên an ninh ở đây rồi lấy video giám sát từ họ.

    Sau khi rời ga tàu điện ngầm, tôi nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra thi thể, như vậy mới có thể kết thúc công việc.

    Sau khi đến bệnh viện, tôi đưa thẻ cảnh sát cho nhân viên trực, một y tá nhỏ dễ thương đã đưa tôi đến nhà xác.

    Hành lang tối đen như mực chỉ có một đèn ngủ màu xanh lá ở cuối cửa, xung quanh đều yên tĩnh, bầu không khí có chút quỷ dị.

    "Thi thể ở bên trong, anh tự mình vào tìm đi." Cô y tá nhỏ rất sợ hãi, nói xong liền quay người bỏ chạy.

    Tôi bất lực, không ai nói với tôi rằng cái xác được đặt ở ngăn nào, tôi phải tự mình tìm từng người một.

    Dùng tay đẩy cánh cửa, khi chạm vào tay nắm cửa một hơi lạnh truyền vào cơ thể, tôi dường như đã quen với cảm giác này.

    Trong nhà xác rất lạnh, tôi tìm công tắc bên cạnh cửa rồi ấn nó, đèn trên đầu sáng lên, ánh sáng có chút chói mắt.

    Sau khi điều chỉnh đèn, tôi thấy thanh ghi tên ở cửa, như vậy có thể dễ dàng tìm thấy cơ thể mà tôi muốn kiểm tra.

    Thi thể cần tìm đã thấy, kéo thật mạnh, một cái túi đựng xác xuất hiện trước mặt.

    Tôi nhẹ nhàng mở khóa, bốn bề xung quanh đều yên tĩnh, chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

    Một xác chết nữ dung mạo xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.