Tôi không phải là chuyên gia, dù sao mạng sống rất quan trọng, tôi phải kiểm tra nó một cách cẩn thận, vì sợ sẽ phạm sai lầm. Đây cũng là sự tôn trọng đối với người chết.
Trong phòng pháp y số 2 không thể nhìn thấy mặt trời, cũng không biết bây giờ là mấy giờ. Thực sự rất mệt mỏi, não tôi gần như tê liệt.
Nhưng dù vậy, tôi đã hoàn thành một nửa túi. Tôi không muốn dừng lại nghỉ ngơi, chỉ cần chậm một chút cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của những mảnh xương này.
Họ đã bị giết một cách dã man sau khi chết còn nghiền nát thành từng mảnh rồi ném xuống đáy hồ. Không ai biết họ đã ở dưới đó bao lâu. Thậm chí ngay cả người thân và bạn bè cũng không biết rằng họ đã qua đời, chắc chắn mọi người vẫn đang tìm kiếm họ.
Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy buồn. Ai đó đã đến sau lưng mà tôi không nhận ra.
Một bàn tay khẽ đặt lên vai.
"Này!" sau lưng truyền đến một âm thanh chào hỏi thấp giọng.
Tôi giật mình, đột nhiên sau lưng lại xuất hiện thêm một người.
"Hahaha ..." Khi nghe thấy một chuỗi tiếng cười từ phía sau, tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi giận dữ quay lại thấy Tiểu Kiều đang đứng phía sau mình: "Cô đang làm gì trong phòng pháp y vậy, thiếu chút nữa làm tôi sợ chết rồi!" như mọi người đã biết Tiểu Kiều không thích vào phòng pháp y của tôi.
"Anh nghĩ tôi muốn vào chỗ này à, đứng ngoài cửa gọi muốn rát cả cổ mà anh không thèm trả lời. Tôi đến đây để truyền lại lời của anh Ba.'
Tôi có linh cảm chắc chắn đó không phải là tin tốt.
"Anh Ba nói không cần biết anh sử dụng cách nào, trong hai giờ phải xác định gần đúng số nạn nhân."
"Hai giờ ư? Không thể nào." Tôi cảm thấy say sẩm mặt mày, đây gần như là điều không thể.
"Khó khăn lắm à?"
"Hờ hờ ..." Ngoài hai từ này, tôi không biết phải diễn tả tâm trạng của mình của mình như thế nào. Tôi đã dành gần một ngày mà vẫn chưa thể kiểm tra xong 1 túi xương.
"Anh không nghĩ ra cách thật à, thực sự là một kẻ ngốc mà!" Tiểu Kiều duỗi thẳng ngón tay chỉ vào đầu tôi.
Tôi hơi khó chịu, việc này mà cũng có thể kiểm tra nhanh chóng? Không lẽ có cách nào mà tôi chưa biết đến?
Tiểu Kiều suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi hỏi: "Anh nói xem xương của người trưởng thành có thể nặng bao nhiêu?"
Mắt tôi sáng lên, đó cũng là một phương pháp. Tôi nhớ rằng một giáo sư cũ ở trường y đã từng làm một thống kê có liên quan, vừa vặn bây giờ có thể dùng đến nó.
Tôi hoàn toàn không nhớ dữ liệu cụ thể, mở máy tính và tìm kiếm, may mắn thay tôi đã tìm thấy dữ liệu liên quan.
Giáo sư Vương của Đại học Y phía Bắc đã thu thập mẫu vật xương từ 486 người trưởng thành ( độ tuổi từ 20-77 tuổi) trong đó có 20 nam và 77 nữ ở cả miền bắc và miền nam Trung Quốc. Sau khi đo trọng lượng khô của 18 loại xương trong toàn cơ thể cũng như trích dẫn tỷ lệ trọng lượng xương ướt và khô hiện có ở ngoài, giá trị tham khảo tổng trọng lượng xương của người trưởng thành ở Trung Quốc lần đầu tiên được công bố, cụ thể là 8,0kg đối với nam và 5,4kg đối với nữ. Không chỉ có sự khác biệt về giới tính trong giá trị này, mà còn có sự khác biệt về khu vực rõ ràng.
Chính xác những dữ liệu này là thứ tôi muốn. Tiểu Kiều và tôi đã cân tất cả các xương gãy, bao gồm cả xương trong phòng pháp y số 1 của Đỗ Phàm. Tổng trọng lượng xương gãy khoảng 200kg.
Nếu tất cả nạn nhân nam giới, chỉ việc chia tổng trọng lượng cho giá trị khảo sát của nam, như vậy số nạn nhân sẽ vào khoảng 25 người .
Nếu tất cả là nữ sẽ có 37 nạn nhân.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện Anh Ba sẽ hài lòng với dữ liệu chúng tôi thu được.
Theo dữ liệu thu được ít nhất cũng có khoảng 25 mạng người, chắc chắn đây sẽ là vụ án gây chấn động lớn. Nó có thể là vụ án hình sự nghiêm trọng nhất ở thành phố này kể từ khi thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Gặp phải trường hợp như vậy thực sự không biết nên vui hay buồn!
Tôi vẫn muốn tiếp tục làm việc, nhưng đã bị Tiểu Kiều lôi ra khỏi phòng pháp y số 2, sau khi ăn một bát mì, thời gian họp đã đến.
Bởi vì là một trong số những người phát hiện, Tiểu Kiều cũng tham gia vào cuộc họp.
Ngoài cục trưởng Kiều còn có lãnh đạo thành phố tham dự. Không cần phải nói khuôn mặt của các vị lãnh đạo hết sức khó coi.
Cuộc họp chủ yếu nói về một vấn đề, trong thời gian ngắn nhất phải giải quyết vụ việc mà không kinh động đến người dân và giới truyền thông. Nếu ai rò rỉ tin tức, người đó phải chịu hậu quả nghiêm trọng.
Từ vụ án phá xác lần trước mọi người đã trải qua áp lực rất từ người dân cũng như giới truyền thông. Vụ án này so với vụ phá xác chắc chắn nghiêm trọng hơn, nó sẽ gây hoang mang cho người dân.
Tôi không quan tâm đến những điều này. Điều tôi quan tâm lúc này là suy đoán của Đỗ Phàm, số nạn nhân là bao nhiêu, dựa vào đâu để phỏng đoán.
Ngay khi anh Ba hỏi câu hỏi này, tôi mở to mắt lắng nghe cẩn thận, vì sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
"Ba mươi mốt!" Đỗ Phàm nói một cách chắc chắn.
Quả nhiên là một người lợi hại! Tôi thầm khen ngợi trong lòng. Dữ liệu của tôi là hoàn toàn đoán mò vậy mà Đỗ Phàm lại đưa ra những con số chính xác như vậy.
Anh Ba không hỏi cơ sở suy đoán chỉ tiếp tục triển khai phương hướng phá án.
Một bộ phận cảnh sát sẽ đến các ngôi làng gần làng Nhai Sơn để tìm kiếm những người khả nghi, đặc biệt là những người từng có tiền án, tội phạm đã ra tù cũng như những tên cướp.
Đặc biệt chú ý một điểm, đây có thể là chìa khóa, số người cò lại sẽ điều tra hồ sơ dân số mất tích, khoanh vùng những người khả nghi sau đó so sánh với báo cáo do tôi và Đỗ Phàm đưa ra để tìm danh tính của nạn nhân.
Trong trường hợp thiếu rất đầu mối quan trọng, trước mắt chỉ có thể làm như vậy.
Anh Ba đặc biệt nhấn mạnh công việc của pháp y là quan trọng nhất và hy vọng tôi cùng Đỗ Phàm sẽ làm hết sức mình.
Sau khi nhận được câu trả lời của chúng tôi, cuộc họp kết thúc.
Khi Đỗ Phàm bước ra khỏi phòng họp, tôi vội vã đuổi theo, hỏi một cách khiêm tốn: "Làm thế nào mà cô xác định được có 31 nạn nhân?"
"Tôi đoán vậy!" Đỗ Phàm mặt không biểu tình nói: " Trong một thời gian ngắn như vậy rất khó để biết được số liệu chính xác. Tôi đã lấy giá trị trung bình dựa trên dữ liệu của anh!"
Tôi lập tức hóa đá, khi biết rõ chân tướng tôi thật sự muốn khóc. Người được gọi là bậc thầy này vậy mà lại hoàn toàn dựa trên suy đoán.
Đỗ Phàm đợi một lúc không thấy tôi nói gì liền trừng mắt tối sầm rồi bỏ đi.
Quả nhiên vẫn chỉ có thể tự dựa vào chính mình! Tôi trở lại phòng pháp y, uống một chút nước ấm chuẩn bị tiếp tục làm việc, trong lúc đó tôi vô tình thấy một tin tức hiện lên trên máy tính của mình.
Vào lúc 18 giờ sáng ngày x tháng x, một nữ hành khách tại ga tàu điện ngầm số 5 của Quận Nam Thành bị kẹt giữa cửa trong khi đón xe. Sau khi khởi động tàu rời khỏi sân ga, nhân viên tại đây nhanh chóng chở hành khách bị thương bằng tuyến đường nhanh nhất đưa tới Bệnh viện Hữu nghị Trung Quốc-Nhật Bản bằng xe cứu thương 120. Hành khách này đã chết lúc 20:20 sau cố gắng cứu chữa của các y bác sỹ. Nguyên nhân vụ tai nạn hiện vẫn đang được điều tra thêm.
Mỗi năm đều xảy ra rất nhiều chuyện lạ, năm nay đặc biệt nhiều hơn, thậm chí đi tàu điện ngầm thoii cũng dẫn đến tử vong. Có vẻ như cần phải cẩn thận hơn khi đến đó.
Đọc tin tức này tôi chỉ có thể thở dài, tôi chưa từng nghĩ rằng tin tức này sẽ liên quan đến vụ án. Tôi chỉ coi đó là một tai nạn phổ biến.
Sự thật cho chúng ta biết rằng một số điều không đơn giản như vẻ ngoài của nó. Bạn không thể biết dưới mặt nước tĩnh lặng kia ẩn chứa tảng băng lớn đến mức nào.
Tiếp tục phân loại các mảnh xương gãy cũng không biết bây giờ là mấy giờ. Cuối cùng, tôi mệt đến nỗi ngủ thiếp đi trên bàn làm việc.
Trong khi ngủ, tôi thấy một ngon lửa giống ma trơi màu xanh từ từ bay ra khỏi túi đựng xưng, lơ lửng giữa không trung. Ngọn lửa màu xanh kỳ lạ này không hề có một chút nhiệt, nhưng nó mang lại cho tôi cảm giác lạnh lẽo.
Tôi bước vào một trạng thái tương tự như gặp ác mộng. Dưới sự mệt mỏi quá mức con người rất đê gặp phải những việc như vậy.
Ngọn lửa ma quái bao quanh tôi, cảm giác điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra, nhưng tôi không thể di chuyển được.
Không có cảm giác nào tồi tệ hơn thế này!
Ngọn lửa ma đột nhiên tăng tốc lao vào ngay lập tức cơ thể tôi bị hơi lạnh bao trùm, một cơn ngứa ran truyền khắp người, giống như hàng ngàn mũi kim đang di chuyển trong cơ thể.
"Aaa...!" Tôi hét lên, tỉnh dậy sau giấc ngủ. Khoảnh khắc mở mắt ra, tôi thấy một mảnh xương có chút đặc biệt trước mặt mình.