Hồ Sơ Pháp Y

Chương 19: Bản chất con người




Sau khi Lý Y kể cho tôi nghe câu chuyện về tòa nhà cũ, cô ấy bước đi mà không ngoảnh lại. Tôi đi theo rồi nhìn cho đến khi cô ấy bước vào ký túc xá.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, câu chuyện mà Lý Y kể dường như còn có ý nghĩa sâu xa nào đó. Cô ấy kể cho tôi nhiều manh mối dưới dạng câu chuyện, kẻ giết người là người chồng. Nhưng tại sao cô ấy không nói thẳng. Ngoài ra, sau nhiều năm trôi qua, hắn ta có còn tiếp tục gây án?

Dù sao, tôi muốn xác minh chúng càng sớm càng tốt, gọi cho Tiểu Kiều để cô ấy xác minh những manh mối này giúp tôi. Chuông điện thoại reo nhưng không ai bắt máy, dường như phóng viên vẫn chưa rời đi.

Đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc tôi quyết định đi đến dãy khác của ký túc xá nữ. Tôi phải tìm bạn cùng phòng của Lâm Hiểu Mạn để tìm hiểu thêm.

Được sự cho phép của nhà trường. Bạn cùng phòng của Lâm Hiểu Mạn đang ở đây, tôi đẩy cửa bước vào. Trong phòng không ai nói chuyện với nhau. Bầu không khí có chút buồn và ảm đạm. Có một chiếc giường trống, một cô gái nằm trên đó khóc nức nở.

Chiếc giường trống hẳn là của Lâm Hiểu Mạn, đồ trên giường được xếp ngay ngắn.

Nhìn thấy một cảnh như vậy, tôi cũng rất khó chịu. Mọi người sống và học tập cùng nhau đã trở thành thói quen quen thuộc. Đôi khi sẽ xảy ra cãi vã, nhưng chỉ vài ngày là lại như không có gì xảy ra. Đột nhiên ai đó biến mất như thế này, không ai có thể chấp nhận điều đó ngay lập tức, bởi vì mọi kỷ vật của cô ấy ở khắp mọi nơi trong phòng.

Tôi từng có một trải nghiệm tương tự nên tôi hiểu tâm trạng của họ. Sau khi bạn gái của tôi biến mất, tôi đã suy sụp trong cả một học kỳ, ngay cả bây giờ, tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng tối tâm lý.

Lúc này, nhắc đến Lâm Hiểu Mạn chắc chắn sẽ kích thích lại cảm xúc của họ một lần nữa, điều này có hơi tàn nhẫn nhưng tôi phải làm vậy.

Sau vài phút im lặng, tôi bắt đầu đặt câu hỏi. Những cô gái này mạnh mẽ hơn tôi tưởng, họ vừa khóc vừa trả lời.

Mọi thứ giống như những gì Lý Y nói. Lâm Hiểu Mạn với cô ấy không quen nhau. Hai người chỉ từng gặp nhau vài lần.

Một lần, Lâm Hiểu Mạn và bạn cùng phòng đã gặp Lý Y đi với anh trai mình, họ chào hỏi nhau vài tiếng rồi rời điii.

Tôii hỏi thêm vài thông tin về Lâm Hiểu Mạn nhưng không nhận được bất kỳ thứ gì hữu ích. Sau khi để lại cách liên lạc, tôi liền rời đi.

Bước đi trên hành lang, tôi vẫn nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng. Cảm giác thật tệ!

Lời nói của Lý Y đã được xác nhận, mối quan hệ của cô ấy với Lâm Hiểu Mạn thậm chí còn rất nhiều người biết. Lý Y khá nổi tiếng trong trường, số người biết đến cô ấy không phải ít. Lâm Hiểu Mạn không thể bị giết chỉ vì lý do có quen biết với Lý Y, điều này hết sức vô lý. Phải có những lý do khác, nhưng tôi chưa tìm thấy nó.

Để xác nhận thêm, tôi đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Lâm Hiểu Mạn trong sáu tháng qua. Cô ấy chỉ thực hiện hai cuộc gọi với Lý Y và thời gian nói chuyện không quá ba phút. Một số tin nhắn cũng được gửi đi, thời gian được ấn định vào khoảng 4 hoặc 5 giờ chiều chủ nhật, đây là thời gian trước cuộc họp của hội sinh viên.

Tôi so sánh lịch sử cuộc gọi giữa hai người họ, và tìm thấy một số lạ, số này xuất hiện trong lịch sử của cả hai rất nhiều lần. Trong một khoảng thời gian nhất định, Lâm Hiểu Mạn thường xuyên gọi và nhắn tin cho số này.

"Là hắn ta!" Tôi rất phấn khích, có lẽ đây là mối liên hệ giữa Lý Y và Lâm Hiểu Mạn.

Tôi đã tìm đến chủ sở hữu của số này từ bộ phận viễn thông. Là một nam sinh ở trường đại học, cũng được coi là người nổi tiếng trong đội bóng rổ của trường. Tôi dễ dàng tìm được cậu ấy. Ngay khi giới thiệu mình là cảnh sát, cậu thanh niên cao hơn tám mét này đã rất sợ hãi, liên tục nói rằng mình không phải là kẻ giết người.

Chỉ cần nhìn vào thái độ, chắc chắn câu ấy không phải là nghi phạm, với thái độ này cậu ta chỉ có thể giết gà. Từ lời nói của nam sinh này, tôi đã tìm ra mối quan hệ giữa ba người họ. Một mối tình tay ba lâm ly bi đát, Lâm Hiểu Mạn thích cậu ta, cậu ta lại phải lòng Lý Y, còn Lý Y thì không có cảm giác gì với nam sinh này.

Các manh mối lại đứt quãng một lần nữa, tôi đã dần quen với việc này.

Không có thêm bất cứ thông tin gì tôi để cậu ta rời đi, sau đó xem lại lịch sử các cuộc gọi. Như thường lệ, các đồng nghiệp bên bộ phận thông tin đã phải kiểm tra vô số lần. Nếu có manh mối, ắt hẳn đã phải được phát hiện từ lâu.

Tôi vẫn không bỏ cuộc, kiểm tra lại lần nữa tôi liền thấy một số điện thoại cố định. Số này nhìn rất quen, chắc hẳn tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

Tôi lấy điện thoại ra và gọi. Một giọng nữ cất lên: "Chào mừng bạn gọi cho Công ty Thương mại Hengda. Công ty Thương mại Hengda là một công ty xuất nhập khẩu nông sản ..."

Tôi cúp máy trước khi câu nói kết thúc. Tên công ty này rất quen thuộc.

Tôi lấy tấm danh thiếp mà anh trai Lý Y đưa cho mình. Chính là công ty này, Điền Tiểu Khả cũng làm việc tại nơi này.

Vậy Lâm Hiểu Mạn có liên quan gì đến công ty này?

"Aizzxxx!" Tôi thở dài. Tôi e chỉ Lâm Hiểu Mạn mới biết câu trả lời cho câu hỏi này.

Nghĩ đến anh trai của Lý Y, tôi chợt nghĩ về một hình ảnh, trong bóng tối một đôi mắt đỏ như máu cùng với nụ cười quái dị. Tôi đã rất quen thuộc với hình ảnh này!

Có phải anh trai của Lý Y là Lý Hạo đã tấn công tôi?

Nghĩ đến đây, tôi rùng mình vì phấn khích. Tại sao tôi không nghĩ đến Lý Hạo ngay từ đầu? Giống như Lý Y, anh ta cũng biết hai nạn nhân.

Tôi cần phải điều tra xem Lý Hạo có phạm tội hay không. Tôi nhớ anh ta nói rằng mình đang đi công tác. Chỉ cần chứng minh anh ta có thời gian để phạm tội, thì đây sẽ là nghi phạm đầu tiên.

"Yeahhh!" đã có bước đột phá lớn trong vụ án. Tôi nhảy cẫng lên sau đó chạy về phía cổng trường.

Theo địa chỉ trên danh thiếp, tôi tìm được Công ty Thương mại Hengda, nhưng tôi không muốn gặp Lý Hạo. Sau khi đưa thẻ cảnh sát cho quầy lễ tân, tôi gặp được quản lý nhân sự của công ty.

"Vị cảnh sát trẻ, tôi có thể giúp gì cho anh?" Người quản lý gượng cười, vẻ mặt tỏ ra không mấy tự nhiên.

Tôi biết vẻ bề ngoài của mình nhìn có vẻ không giống cảnh sát cho lắm, tôi nghiêm túc hỏi: "Công ty của anh có phải có một giám đốc kinh doanh tên Lý Hạo. Anh ấy đã ở đâu vào ngày hôm trước?"

Người quản lý nói mà không cần suy nghĩ, "Theo sự sắp xếp của công ty, giám đốc Lý đã đi công tác nước ngoài và mới trở lại vào ngày hôm qua."

"Anh chắc chứ?"

"Tất nhiên, chính tôi là người đã đón anh ấy." Người quản lý chắc chắn.

Lý Hạo thực sự không ở trong nước. Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc này bằng lời như thế nào. Cuối cùng tôi chỉ tìm thấy một nghi phạm có đủ bằng chứng ngoại phạm.

Tôi nhận ra sự khó khăn của việc điều tra vụ án. Sau một thời gian dài bận rộn, tất cả lại trở về vạch xuất phát.

Trước khi rời đi, tôi cố tình hỏi: " Giám đốc Lý đang hợp tác với công ty nào vậy?"

"Đó là một doanh nghiệp ớt. Công ty chúng tôi đang có kế hoạch nhập khẩu một loại ớt Nam Mỹ rất cay."

"Devil Peppers? Tôi đã nghe cái tên này từ lâu, không biết tôi có thể xem có thể xem nó hay không?" Tôi nhớ trong các mảnh thể của Điền Tiểu Khả cũng có ớt.(devil peppers là tên một lại ớt nha quý dị)

"Là nó đó, tuy nhiên quyền quyết định thuộc về giám đốc Lý, đây là công việc của bộ phận kinh doanh, tôi không có thẩm quyền ."

Những lời của người quản lý đã cho tôi hy vọng mới. Nếu không ai trong công ty có thể chạm vào loại ớt này, sự nghi ngờ về Lý Hạo là khó có thể thể tránh khỏi. Về thời gian phạm tội, có rất nhiều cách để ngụy tạo.

Thấy tôi nghi ngờ, người quản lý lại nói: "Giám Lý đang ở trên lầu, nếu cần anh có thể hỏi trực tiếp, anh có muốn tôi gọi anh ấy giúp anh không?"

"Cảm ơn, anh cứ kệ tôi, tôi muốn hỏi mối quan hệ giữa Lý Hạo và Điền Tiểu Khả."

"Mối quan hệ giữa họ rất bình thường,chỉ là quan hệ xã giao. Không phải anh nghi ngờ Lý Hạo là kẻ giết người đấy chứ? Tôi dám chắc với anh, đó là điều không thể, Lý Hạo là người tốt, mọi người trong công ty ai cũng biết điều này. "

Sau vài lần suy nghĩ, tôi vẫn chọn không gặp Lý Hạo, kẻ giết người thường rất khôn ngoan, rất giỏi cải trang. Đây chẳng khác nào đánh rắn động cỏ khi không có bằng chứng, sẽ làm hắn ta cảnh giác hơn.

Để chắc chắn tôi phải kiểm tra một lần nữa. Tôi quyết định kiểm tra danh sách chuyến bay hôm qua để tìm kiếm sự vắng mặt của Lý Hạo. Chỉ cần tìm ra, mọi việc sẽ trở nên rất đơn giản.

Không có đủ thầm quyền để kiểm tra danh sách chuyến bay. Tôi chỉ mới đi làm được vài ngày, thẻ cảnh sát chính thức vẫn còn chưa được cấp.

Có vẻ như tôi lại phải nhờ Tiểu Kiều giúp đỡ một lần nữa. Khi trở lại đồn cảnh sát, trời đã tối. Tôi ngạc nhiên khi thấy đám phóng viên ở cửa không còn một ai.

Đồn cảnh sát rất yên tĩnh, chỉ có hai hay ba phòng được thắp sáng trong toàn bộ tòa nhà.

Tiểu Kiều có lẽ đã về nhà, hôm nay cô ấy đã rất bận rộn. Tôi chỉ có thể tìm Đỗ Phàm, là một bác sĩ pháp y lâu năm, tôi nghĩ cô ấy sẽ có cách.

Xào xạc ...

Tòa nhà rất yên tĩnh, đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình. Đèn hành lang cũng không bật, trước mặt tôi là một khoảng không màu tối. Khi nghĩ về nhà xác dưới tầng hầm, sau gáy tôi liền truyền đến cảm giác lạnh buốt.

Điều tôi sợ cuối cùng cũng đến, chỉ cách vài bước chân, tôi nghe thấy một tiếng thở dài, da đầu tê dại trong vài giây. Mất một lúc để phản ứng, hơi thở này hơi khác so với những gì lần đầu tôi nghe thấy.

Sau đó, một luồng khí lạnh truyền đến cổ, tôi cố gắng dùng chút ánh sáng còn lại trong hành lang để nhìn, có một bóng đen phía sau, nhìn giống như một người phụ nữ.

Người phụ nữ đột nhiên đưa tay lên, dùng năm ngón tay bóp vào cổ tôi.

Chân tôi mền nhũn gần như không thể đứng vững, tôi cố gắng vịn tay vào tường, sau đó tôi liền nghe thấy một tiếng cười điên loạn từ người phụ nữ phía sau "Ha ha ha ..."

Ngay khi nghe giọng nói này, tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi quay lại nói một cách giận dữ: "Tiểu Kiều, cô làm tôi hết hồn, may mắn thay tôi chưa làm gì, lỡ tôi làm cô bị thương thì sao?

"Anh sao? Sợ đến mức run người còn có thể ra tay hả! Với công phu mèo cào của anh, tôi dùng một tay cũng có thể địch lại." Tiểu Kiều cười đến mức không thở được.

"Stop!" Tôi không muốn tranh cãi với Tiểu Kiều vì cô ấy là phụ nữ. Đó là hành vi tự phá hủy bộ não của của mình, tôi không dại gì mà tranh luận với cô ấy.

Khi Tiểu Kiều cười đủ, tôi hỏi, "Sao cô chưa về nhà, muộn rồi đó?"

"Tôi đang đợi anh!"Tiểu Kiều mỉm cười nhìn tôi.

"Đợi tôi ư?"

"Anh quên anh yêu cầu tôi điều tra những gì rồi hả."

Dành một chút thời gian để nhớ lại, hình như tôi đã nhờ Tiểu Kiều điều tra trường hợp ở tòa nha bỏ hoang, có vẻ như cô ấy đã tìm thấy gì đó.

"Cô đã điều tra được gì?" Tôi háo hức hỏi.

"Tôi đã tìm thấy rất nhiều thứ, anh muốn nghe cái gì trước?"

"Đừng vòng vo nữa, điều quan trọng là giải quyết vụ án. Hãy mau nói cho tôi biết!" Tôi kích động,có hơi lớn giọng.

"Anh đang quát vào mặt tôi à!" Tiểu Kiều không vui.

"Tôi không cố tình làm như vậy, cô đừng tức giận." Tôi sắp chết vì lo lắng, tại sao tôi lại ngu ngốc khi chọc giận bà cô này. Sau hơn 5' xin lỗi theo nhiều cách khác nhau Tiểu Kiều vẫn giữ thái độ như vậy. Tôi không biết phải làm cách nào.

"Haha, tôi chỉ muốn xem lúc anh lo lắng trông sẽ thế nào thoiii." Tiểu Kiều nói với một nụ cười: "Tôi không hề tức giận, ai cho anh chiều nay tự ý đi điều tra vụ án mà không có tôi, đây xem như là một bài học! Lần sau nếu còn không đưa tôi theo, tôi sẽ giận anh thật đó. "

Phụ nữ thật sự khó hiểu, nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng để quan tâm vấn đề này. Tôi chỉ muốn biết Tiểu Kiều đã phát hiện ra điều gì.

Đầu tiên, Lý Y và Lý Hạo hoàn toàn không phải là anh em. Lý Hạo là con một. Cha anh ta thực sự là một giảng viên đại học đã nghỉ hưu. Nhưng chưa từng sống trong tòa nhà bỏ hoang đó.

Thứ hai, tòa nhà cũ thực sự có một trường hợp mất tích. Một người phụ nữ cùng nhân tình của mình đã bỏ trốn, hai năm sau, người nào đó đã nhìn thấy họ sống hạnh phúc ở một vùng quê nhỏ.

Thứ ba, Lý Y là một đứa trẻ không cha mẹ và lớn lên trong một trại trẻ mồ côi. Vì vậy, tính cách của cô ấy sẽ đặc biệt nổi loạn.

Tôi chết lặng chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này. Không lẽ Lý Y đã dựng lên một câu chuyện để lừa tôi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.