Hồ Sơ Pháp Y

Chương 13: Tòa nhà bỏ hoang




Thời gian rất hạn chế kẻ giết người có thể ra tay bất cứ lúc nào cả Lâm Hiểu Mạn và Lý Y đều đang gặp nguy hiểm.

Bất kể như thế nào tôi cũng phải vào tìm kiếm trong tòa nhà trước mặt mình.

"Tiểu Kiều cô đi báo cảnh sát đi." Tôi lấy cớ để Tiểu Kiều rời khỏi nơi này.

"Đã rõ!" Tiểu Kiều đi được vài bước thì dừng lại, quay lại và hỏi: "Có gì đó không ổn, sao tôi cảm thấy như anh muốn lừa tôi, có phải anh không muốn cho tôi vào trong."

Tôi bị cô ấy nhìn thấu nhưng thậm chí mặt vẫn không đỏ, tôi tiếp tục: "Sao tôi lại lừa cô chứ!"

"Chậc, tôi muốn đi với anh, nếu anh không cho, tôi sẽ tự vào!"

Tiểu Kiều rất bình tĩnh những gì cô ấy nói chắc chắn sẽ làm. Tôi là con trai sức mạnh sẽ hơn Tiểu Kiều, dù gì cô ấy cũng chỉ là một phụ nữ. Nếu thực sự gặp kẻ giết người trong tòa nhà, lần này có thể sẽ không may mắn như lần trước.

"Hừ!" Tiểu Kiều khịt mũi rồi đi về phía trước.

"Đợi đã!" Không có vũ khí trong tay, tôi cảm thấy không yên tâm, khó có thể tìm thấy một vũ khí phù hợp trong lúc này, khi nhìn thấy một nửa viên gạch, tôi nhặt nó lên. Bây giờ viên gạch này được coi là vũ khí, trong lòng tôi có chút ổn định.

Con đường dẫn đến tòa nhà phủ đầy cỏ dại, nếu không nhìn kỹ khó có thể thấy được lối đi. Cỏ mọc ra từ các vết nứt trong xi măng, mảnh đất này dường như đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài.

Một nơi rộng lớn như vậy nhưng lại không ai biết tới. Bóng tối bao phủ trong tòa nhà, làm cho tầm nhìn không rõ lắm, tạo ra cảm giác lạnh lẽo ở phía sau.

Một cơn gió thổi qua cỏ dại đung đưa theo gió tạo ra một âm thanh xào xạc.

Nó thực sự quá yên tĩnh, một người đã quen với ồn ào, đột nhiên chuyển sang một môi trường yên tĩnh, rất khó để thích nghi trong thời gian ngắn.

"Tiểu Kiều, cô có thường hay đến trường đại học này không?" không có gì để nói, tôi muốn làm giảm bớt cảm giác kỳ lạ trong lòng.

"Tất nhiên, tôi có một người bạn học ở đây. Tôi vẫn thường đến đây khi rảnh."

"Vậy cô có biết về tòa nhà bỏ hoang này không? Tại sao nó lại bị bỏ hoang?"

"Anh hỏi đúng người rồi đó." Tiểu Kiều vui vẻ nói: "Tôi có biết một chút, tình hình cụ thể thì không rõ lắm. Tôi chỉ biết tòa nhà này đã được xây dựng từ lâu, có thể hơn 100 năm rồi , đầu tiên ngôi trường được sử dụng làm lớp học sau đó nó được chuyển thành ký túc xá cho giáo viên. Người ta nói nơi này đã từng có người chết, những người sống ở đó đều rất sợ sau đó thì chuyển đi, bây giờ nó đã bị bỏ hoang vì sự cũ nát.

"Có người chết sao?Tại sao lại chết?"

"Tôi nghe nói rằng đó là tự sát còn nội tình như nào không rõ lắm, tôi cũng chỉ là nghe bạn bè kể lạii."

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đi bộ đến tòa nhà cũ. Sau nhiều năm bị bỏ hoang, bức tường trở nên lốm đốm, bị ăn mòn bởi độ ẩm, có chỗ còn bị nứt ra, để lộ những viên gạch màu đỏ. Các góc trong nhà đều được phủ rêu, cửa sổ được làm bằng gỗ, một trong số đó đang dần mục nát. Nơi này chắc chắn là cảnh tốt nhất để làm phim ma, nó gợi lên một cảm giác u ám .

Lối vào chính của tòa nhà được khóa bằng xích cùng một ổ khóa lớn. Chiếc xích và ổ khóa bị gỉ lốm đốm, có chìa khóa cũng không chắc mở được.

Kính trên cửa có một lớp bụi dày. Tôi dùng ngón tay xoa lên một khe rồi nhìn vào. Trong đó có một cầu thang cũ kỹ, trông có vẻ bình thường nhưng tôi lại có cảm giác bất thường .

"Anh đang nhìn gì vậy?" Tiểu Kiều liếc nhìn vào trong, không nhận ra sự bất thường nào ,cô ấy chỉ thấy đôi mắt tôi đang nhìn chằm chằm vào cầu thang trong sự bàng hoàng.

"Không có gì tìm nơi khác đi!"

Chúng tôi đi vòng ra phía sau tòa nhà, một luồng khí lạnh khiến tôi rùng mình.

Cảm giác lạnh lẽo ở chỗ này thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Ở phía sau tòa nhà có một cửa sổ chỉ có bệ, nó cao hơn một mét so với mặt đất, cho dù là ai cũng có thể dễ dàng trèo lên.

"Là nó!" Tiểu Kiều vội vã chạy qua nhanh như một mũi tên.

"Đợi đã!" Tôi giữ lấy cô ấy.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi chỉ dưới cửa sổ và nói "Có dấu vết của người từng đi vào và rời khỏi đây hãy cẩn thận đừng làm hỏng nó."

Bất kể có hữu ích hay không tôi cũng phải lưu giữ nó vào trong hồ sơ.

Đầu tiên là lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi quan sát cẩn thận, vì độ ẩm cao dấu chân rất rõ ràng.

Tôi biết một chút về việc xác định dấu vết, có rất nhiều dấu chân để lại trên hiện trường, ít nhất là một chục dấu chân khác nhau, nhưng gần đây nhất chỉ có dấu chân của ba người là rõ ràng.

Một trong những dấu vết nổi bật nhất là dấu giày có size 38 trở lên với hoa văn đơn giản, dấu chân sâu hơn một chút. Đó là dấu chân của một người đàn ông đi giày da. Xung quanh được bao phủ bởi hai dấu chân khác, chỉ để lại một nửa dấu chân không hoàn chỉnh.

Hai dấu chân còn lại khá mảnh khảnh, thoạt nhìn, chúng là dấu chân của con gái.

Nhìn vào dấu chân này tôi nghĩ ngay về Lý Y . Vừa nãy khi tôi nhìn thấy Lý Y, cố ấy đi một đôi giày du lịch giống như thế này.

Tôi tự nhủ trong lòng Lý Y sẽ không ở trong này!

"Anh ổn chứ?" Tiểu Kiều sốt ruột chờ đợi.

"Nhanh lên chúng ta cần thêm người , Lý Y có thể ở trong đó." Tôi tìm thấy một cửa sổ khác, bệ cửa sổ phủ đầy bụi, tôi nhanh chóng nhảy vào trong.

Tiểu Kiều nghiến răng nói: " Hmm anh lại muốn đuổi tôi đúng không, chỉ cần gọi ai đó là được chứ gì!"

Phụ nữ thật khó để thay đổi, tôi không có giải pháp nào cả, nhìn cô ấy gọi Lôi Chính Long xong tôi giúp cô ấy nhảy vào tòa nhà.

Nền của tòa nhà là sàn gỗ kiểu cũ bởi vì sơn đỏ trên bề mặt sàn đã bị bong tróc cho thấy rõ kết cấu của gỗ, khi bước lên sàn lập tức gây ra tiếng động.

Thật kỳ lạ khi tòa nhà cũ bụi bặm ở khắp mọi nơi, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ, chắc hẳn phải có ai đó thường đến để dọn dẹp.

Tôi đang suy nghĩ đột nhiên Tiểu Kiều hét lên: "Lý Y, cô có ở đây không?"

"Nhỏ giọng chút đi, nếu kẻ giết người ở trong thì sao?" Tôi cảm thấy lo sợ trước tiếng hét của Tiểu Kiều.

"Nếu anh nói đúng, lần này hãy xem bổn cô nương xử lý hắn như thế nào! Nếu để hắn ta chạy lần nữa, tôi sẽ không phải là Tiểu Kiều!" Tiểu Kiều nghiến răng, lần trước vụ việc lần trước cô ấy có vẻ không cam tâm, suýt chút nữa chúng tôi đã bắt được hắn.

Giọng của Tiểu Kiều rất to, lan ra mọi ngóc ngách của tòa nhà nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

"Nơi này quá lớn, chúng ta nên chia nhau ra để tìm."

"Không!" Tôi từ chối một cách cụ thể lời đề nghị của Tiểu Kiều, không có động tĩnh nhưng không có nghĩa là kẻ giết người không ở đây. Có lẽ anh ta đang trốn trong một góc tối và quan sát chúng tôi!

Tòa nhà rất rộng, nhưng không có nhiều phòng. Hầu hết các cửa phòng đều bị khóa. Thỉnh thoảng, có những cánh cửa mở ra nhưng không có gì trong đó. Tôi kiểm tra chúng trong nháy mắt. Tầng một nhanh chóng được kiểm tra. Tôi quay trở lại cầu thang.

Cảm giác quen thuộc ngày càng tăng, nhìn vào cầu thang cũ trước mặt, tôi chợt nhớ ra nó. Trong giấc mơ kỳ lạ đó, tôi thấy một đôi mắt đỏ đáng sợ, cùng một tòa nhà bỏ hoang. Rất giống với tòa nhà này!

Tình hình này là gì! Tôi chết lặng. Làm sao tôi có thể mơ thấy thứ gì đó liên quan đến kẻ giết người. Khoa học hiện đại coi giấc mơ là tiềm thức. Đã có lúc tôi nghĩ giấc mơ đó là do áp lực quá mức của mình, nhưng bây giờ dường như nó không giống những gì tôi nghĩ. Có thể là do kẻ giết người đã làm gì đó với tôi khi hôn mê mới khiến tôi có giấc mơ kỳ lạ đó.

"Này, sao nhìn anh lúc nào cũng ngây người hết vậy!" Tiểu Kiều bước vài bước không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô ấy quay lại thì thấy tôi đang đứng ngây người.

Tôi bắt kịp cô ấy và giải thích: "Không có gì, tôi chỉ vừa nghĩ về vài chuyện xảy ra ."

"Nó có liên quan đến vụ án không? Anh có tìm được gì rồi?" Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào mắt tôi một cách đầy mong đợi.

Tôi lắc đầu "Không, tôi chỉ nghĩ về một giấc mơ tôi đã từng mơ."

Tiểu Kiều có chút thất vọng. Chúng tôi sải bước lên tầng hai. Nếu kẻ giết người thực sự ở tòa nhà này, tôi hi vọng chúng tôi sẽ là người đầu tiên tìm thấy hắn.

Trên tầng hai, chúng tôi nhanh chóng kết thúc việc kiểm tra. Tất cả các cửa đều bị khóa chúng đều bị rỉ sét và không có dấu hiệu từng được mở ra. Chúng tôi tiếp tục di chuyển lên tầng ba.

Khi bước lên bậc thang cuối cùng tôi ngửi thấy một mùi quen thuộc trong không khí, mặc dù nó rất nhẹ, nhưng chắc chắn đây không phải là một điều tốt. Vì nó là máu! Mùi này đi cùng tôi trong suốt sự nghiệp đại học, vì vậy tôi đặc biệt nhạy cảm với mùi máu.

Mặt tôi dần thay đổi, kéo Tiểu Kiều để cô ấy đứng phía sau mình .

Lúc này, biểu hiện của tôi có lẽ đã quá lo lắng, nhìn biểu hiện của tôi Tiểu Kiều cũng trở nên lo lắng theo. Đứng đằng sau cô ấy thì thầm "Có chuyện gì vậy? Anh tìm thấy gì không?"

"Tôi ngửi thấy mùi máu, kẻ giết người thực sự ở tòa nhà này!"

Tiểu Kiều hít một hơi thật sâu nhưng không ngửi thấy gì liền thất vọng nói: "Tôi không ngửi thấy gì cả!"

Tôi lờ cô ấy đi, lúc này tôi đang rất lo lắng. Tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi cảm giác viên gạch trong tay mình sắp bị bóp nát ,toàn thân khẽ rùng mình.

Tiểu Kiều nhìn tôi như thế này liền cảnh giác đi theo sau, mở to đôi mắt nhìn xung quanh.

Cách phía trước không xa, tôi nhìn thấy một vài giọt máu trên sàn nhà, các vết máu đều đang ở trạng thái bán đông cho thấy thời gian xảy ra chưa quá lâu!

Tiểu Kiều nhìn thấy vết máu, dưới sự căng thẳng và phấn khích, khuôn mặt cô ấy  trắng rồi lại chuyển sang đỏ.

Tôi dừng lại lặng lẽ quan sát xung quanh, không có âm thanh nào cả, ngay cả hít thở mạnh tôii cũng không dám, sợ sẽ làm kinh động đến hắn. Bởi vì vị trí thiết kế cửa sổ tương đối cao làm cho toàn bộ hành lang đều có màu xám, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, trong nắng những hạt bụi bay lơ lửng, khiến tôi liên tưởng đến bóng ma đang bay.

Tiểu Kiều không dám nói nữa, đẩy tôi một chút, ý là muốn tôi đi trước.

Tôi nắm tay cô ấy đi ngang qua vết máu theo nó đến một căn phòng ở cuối hành lang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.