Hồ Sơ Pháp Y

Chương 112: Điện Thoại Nặc Danh




#hosophapy

#linhlinh

    Nhiều nền văn minh tin rằng máu ẩn chứa sức mạnh bí ẩn, thậm chí máu còn được thờ cúng, dùng trong một số hoạt động tế lễ quan trọng.

    “Ai sẽ đưa những tài liệu này cho anh Ba?” Tiểu Kiều vừa nghĩ đến khuôn mặt đen của anh Ba có chút không muốn đi.

    Lôi Chính Long nhanh chóng nói: "Cái này do em phát hiện ra, tất nhiên là do em đi. Đây là một thành tích tuyệt vời, chúng tôi làm sao có thể không biết xấu hổ khi giành nó với em!" Tiểu Kiều lườm Lôi Chính Long: "Anh Ba đã nói rồi, tôi không được điều tra, tôi không thèm quan tâm nữa. ”Tiểu Kiều bỏ tập tài liệu xuống và chạy đi.

    Tôi và Lôi Chính Long nhìn nhau, nói: "Anh đi thì tôi sẽ đi"

    "Thôi để tôi đi! Dù sao cũng phải đem kết quả khám nghiệm báo cáo cho anh Ba."

    "Làm tốt lắm chàng trai! Lần sau tôi nhất định sẽ đi ”Lôi Chính Long giơ ngón tay cái ra hiệu biểu tượng số 1.

    Tôi bước đến văn phòng của anh Ba với bản báo cáo khám nghiệm tử thi và tập tài liệu. Đã làm việc lâu như vậy nhưng tôi vẫn chưa thể quen với cảm giác này. Mỗi khi bước vào văn phòng của anh Ba, nhịp tim của tôi lại tăng lên một chút.

    Bang Bang Bang ...

    Tôi nhẹ nhàng gõ cửa ba lần.

    “Mời vào!”

    Nghe được giọng nói này hẳn tâm tình anh Ba rất vui.

    "Anh Ba, khám nghiệm tử thi đã hoàn tất, đây là báo cáo.” anh Ba đang xem tài liệu, tôi nhanh chóng đặt bản báo cáo trước mặt anh ấy.

    Anh Ba cầm lấy và lướt nhanh, cau mày hỏi: "Thời điểm chết là hai bốn ngày trước, không thể chính xác hơn được nữa sao?"

    "Đây đã là thời gian khám nghiệm chính xác nhất. Xác chết đã bị làm đông lạnh tạm thời chỉ có thể làm được như thế này, tôi sẽ quay lại và nghĩ cách. ”

    “ Còn gì nữa không? anh Ba nhìn lên thấy trong tay tôi vẫn còn một tập tài liệu.

    "Tôi đã tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu dựa trên các đặc điểm của vụ án này và tìm thấy một số trường hợp tương tự. Tôi đoán các vụ án này có thể là cùng một kẻ gϊếŧ người. Đây là thông tin." Tôi đưa tập tài liệu cho anh Ba.

    Anh Ba liếc nhanh, nước da thay đổi rõ rệt, mặt đen như đáy nồi. Anh ta nhìn lên và hỏi tôi: “Đây không phải là một vụ án nhỏ, cậu có chắc không?”

    “Tôi chưa xem hồ sơ cụ thể, nhưng những vụ án này có rất nhiều điểm chung. Sở dĩ vụ án đến nay vẫn chưa được giải quyết có thể là do việc tra được thực hiện theo từng vụ án. Nếu những vụ án này được điều tra cùng nhau sẽ có thể có nhiều manh mối hơn, kẻ sát nhân có thể được tìm ra nhanh hơn. "

   Anh Ba gật đầu và nói: " Ý kiến không tồi. Tôi sẽ báo cáo vấn đề với cấp trên, cậu có thể đi được rồi. "

    " Vậy thì tôi đi đây, anh Ba! "Tôi quay ra ngoài và nghe thấy tiếng anh Ba gọi trước khi đóng cửa.

    Tôi ngạc nhiên khi thấy anh Ba không tức giận.

    Đã là cuối năm, như thường lệ các vụ án mạng năm qua đã phải được giải quyết xong, giờ lại đột ngột xảy ra 1 vụ án mạng khiến cho áp lực công việc nặng nề, hơn nữa lại là một vụ án mạng hàng loạt, tình tiết vụ án khá nghiêm trọng. Nếu vụ việc không được giải quyết sớm, năm nay khả năng sẽ không có giấy khen tập thể.

    Tôi quay trở lại phòng pháp y số 2, Lôi Chính Long vẫn đang loay hoay với chiếc quạt nhiệt điện.

   

“Sao cậu về sớm vậy? Anh Ba không nói gì sao?”

“Không nói gì cả.” Tôi không hiểu tại sao Lôi Chính Long lại ngạc nhiên như vậy.

    “Thật là phản khoa học!” Lôi Chính Long kỳ quặc nói: “Anh Ba có phải là chuyển giới tính rồi không?”

    Tôi nhún vai, xòe hai tay ra, tỏ ý không biết.

    “Kế tiếp định điều tra như thế nào?”

    “Đương nhiên bắt đầu từ thân phận của nữ nạn nhân này, dù sao cũng không có manh mối nào khác.”

    “Hai đứa nhóc kia đâu?"

    Lôi Chính Long nói: "Là con nít, cũng là đọc bài đăng trên mạng kia nên mới tìm tới đó. Cậu nói xem chúng ta có phải là nên kiểm tra lại bài đăng có phải do ai đó cố tình đăng với mục đích thu hút mọi người . “

    Tôi cũng có ý kiến ​​này, nhất định phải kiểm tra.

    Rengggg ...

    Chuông kêu lên chúng tôi phải đi tới phòng họp, tôi và Lôi Chính Long bước ra khỏi phòng pháp y số 2, đúng lúc Đỗ Phàm cũng từ phòng pháp y số 1 đi ra.

    “Khóa cửa!” Lôi Chính Long thì thầm với tôi.

    Tôi hiểu ý anh ta, cảm thấy có hơi quá đáng, nhưng vẫn quay người lại khóa cửa.

    Đỗ Phàm thấy chúng tôi, chỉ gật đầu chào rồi một mình lên lầu. Tôi vẫn luôn có chút lo lắng, có khi nào cô ấy phát hiện ra phòng pháp y số 1 bị đột nhập không.

    Khi đến phòng họp, chúng tôi thấy tất cả các anh em của Đội Cảnh sát hình sự đã có mặt ở đó, tất cả các đồng nghiệp của toàn bộ đồn cảnh sát đều có mặt ở đây. Mọi việc xảy ra đột ngột và mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ đoán chắc có một sự kiện lớn, tất cả đều đang bàn luận xem có vấn đề gì.

    Tiểu Kiều cũng đến, ba chúng tôi ngồi cùng nhau, có vẻ như anh Ba quyết định điều tra các vụ án cùng nhau.

    Năm phút sau, anh Ba bước vào phòng họp với tập tài liệu, một luồng khí lạnh bao trùm toàn bộ phòng họp, không khí im lặng ngay lập tức, không ai nói gì nữa.

    Vẻ mặt đen như mực của anh Ba có thể nói lên tâm trạng của anh ấy lúc này.

    Anh Ba nói thẳng: "Sáng nay, sở của chúng ta nhận được một báo cáo nặc danh rằng một vụ gϊếŧ người đã xảy ra trong một tòa nhà bỏ hoang thuộc thẩm quyền xử lý của chúng ta. Một phụ nữ không rõ danh tính đã chết vì mất máu. Danh tính của người quá cố đã được xác định thuộc đoàn múa ba lê của đội múa tỉnh- Thu Nguyên."

   Các huynh đệ đều cảm thấy kỳ quái, làm sao một vụ án gϊếŧ người bình thường lại cần tập hợp tất cả mọi người như vậy.

    Anh Ba kể tiếp: "Gia đình Thu Nguyên từ nơi khác đến đây. Thu Nguyên, nữ, 23 tuổi, là vũ công chính của đoàn múa ba lê, đã giành được nhiều giải thưởng trong nước. Một tuần trước, cô ấy đột ngột biến mất, các đồng nghiệp của cô ấy đã báo mất tích. Trước lúc mất tích nạn nhân rất ổn định về mặt cảm xúc, mọi chuyện vẫn bình thường. Tuy nhiên đây không phải là mấu chốt, những gì tôi sắp nói ở dưới mới là mấu chốt. ”

    Nghe giọng điệu của anh Ba, là chắc chắn sẽ gộp các vụ án lại điều tra với nhau. Mấy vụ án vừa rồi rất có ảnh hưởng tại thời gian. Nếu nó thu hút sự chú ý của giới truyền thông, áp lực đối với cảnh sát sẽ rất đáng kể.

    "Đã có nhiều trường hợp gϊếŧ người chưa được giải quyết trong quá khứ, trong đó có một sự liên quan nào đó. Sau khi thảo luận với Giám đốc Kiều, tôi đã quyết định tiến hành một cuộc điều tra tổng hợp. Đây là tài liệu, mọi người xem qua đi."

    Các huynh đệ của đội nhìn lướt qua, biết sắp tới lại phải bận rộn, những vụ án này không hề có điểm mấu chốt nào. Đáng sợ hơn, những trường hợp này kéo dài suốt 5 năm. Nếu nó thực sự được thực hiện bởi cùng một người, có nghĩa là có một kẻ gϊếŧ người đáng sợ trong thành phố của chúng tôi đã hoạt động trong nhiều năm.

    "Họ đều là những tên tội phạm cũ. Tôi sẽ không nói về mức độ nghiêm trọng của vụ án này nữa. Ngoài ra còn có những quy định về bảo mật ..."Anh Ba bị chuông điện thoại cắt ngang trước khi nói xong.

    Là nhạc chuông điện thoại di động đến từ phía tôi ngồi. Quay đầu lại thấy Lôi Chính Long đang luống cuống tay chân sờ sờ điện thoại, lấy ra chuẩn bị tắt máy.

    Anh Ba tức giận đập bàn gầm lên: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Trong cuộc họp, điện thoại phải để im lặng, Lôi Chính Long cậu không nghe thấy sao?”

Lôi Chính Long bị anh Ba làm cho hoảng sợ nên ấn nhấn trả lời. Một giọng nói kỳ quái cất lên “Hi hi… Cảnh sát Lôi, anh đang họp sao?”

    Giọng nói không lớn lắm, nhưng tôi đã nghe thấy. Tôi đưa tay ra giữ tay Lôi Chính Long lại, nói nhỏ: “Đừng tắt máy, có biến!”

Dưới cái nhìn trừng trừng của anh Ba, Lôi Chính Long áp chặt điện thoại vào tai. Tôi quay đầu lại thấy ánh mắt anh Ba đầy tức giận. Tất cả mọi người không dám nói chuyện, nhìn chằm chằm Lôi Chính Long.

    “Anh Ba, đó là số điện thoại của nghi phạm.” Lôi Chính Long nói một cách thận trọng.

    “Nghi phạm?” Anh Ba thay đổi sắc mặt và nói “Bật loa ngoài lên!"

    Lôi Chính Long đưa điện thoại di động của mình trước mặt anh Ba, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Các người cuối cùng cũng nhận ra ta, ta không nghĩ rằng cảnh sát sẽ chú ý đến ta. Đang họp sao, lũ cảnh sát ngu ngốc, các người nghĩ sẽ có thể bắt được ta sao?"

    Khiêu khích , đây là một sự khiêu khích lộ liễu, tên này hẳn là một kẻ mất trí. Anh ba tức giận đến đỏ bừng cả mặt, trên cổ nổi gân xanh, hét vào điện thoại: “Đừng kiêu ngạo, chúng ta sớm bắt được ngươi.”

    “ Thật sao, ta ở đây chờ ngươi, ngươi hãy tới bắt ta đi!” nghi phạm nói thẳng: "Ta đã tìm thấy một mỹ nhân xinh đẹp khác. Máu của cô ấy hẳn là rất ngon. Tôi không thể không muốn cắn một miếng. Hahaha ..."

    "Ta sẽ chính tay bắt ngươi!" Anh Ba hét lên.

    Các đồng nghiệp trong phòng họp đều sửng sốt, lần đầu tiên có kẻ sát nhân dám gọi điện trực tiếp cho cảnh sát. Quan trọng hơn, làm thế nào mà kẻ sát nhân biết rằng chúng tôi đang trong một cuộc họp?

    Tôi và Lôi Chính Long còn sốc hơn nữa. Cuộc gọi nặc danh là do chúng tôi bịa ra, còn chưa tới 1 ngày đã có 1 cuộc gọi nặc danh thật sự, làm sao kẻ sát nhân biết được số điện thoại của Lôi Chính Long, hơn nữa còn biết nhất cử nhất động của chúng tôi. Lẽ nào kẻ sát nhân đang ở trong đồn cảnh sát? Hoặc đó có thể trực tiếp là đồng nghiệp của chúng tôi?

    Phản ứng đầu tiên của Lôi Chính Long là nhìn Đỗ Phàm, còn Đỗ Phàm ngồi trên ghế nhìn xuống sàn, mặt vô cảm.

    “Vậy thì tôi đợi anh, anh Ba, đừng để tôi đợi lâu quá đó!” Kẻ sát nhân cúp máy.

    Anh Ba gầm lên: "Gọi các đồng nghiệp của Phòng Công nghệ Mạng truy tìm nguồn gốc của cuộc gọi này. Lôi Chính Long sau khi kết thúc cuộc họp hãy đến văn phòng của tôi. Mọi người trước tiên hãy nghiên cứu vụ việc, tôi sẽ nghe các anh phân tích khi quay lại . ” Anh Ba giận dữ kêu lên, bước ra khỏi phòng họp.

    “Lần này phiền phức lớn thật rồi!” Lôi Chính Long chua xót nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.