Hồ Sơ Pháp Y

Chương 107: Vụ Án Gϊếŧ Người




#hosophapy

#linhlinh

  Đọc xong câu chuyện này tôi sởn hết gai ốc, từng sợi lông trên người dựng đứng lên. Tôi đã quen với việc nhìn những xác chết, nghĩ rằng sẽ không gì có thể khiến mình sợ được nữa, nhưng sự thật cho tôi biết nỗi sợ hãi của con người xuất phát từ rất nhiều thứ, họ cũng sợ hãi về những điều chưa biết.

  Đối tượng sợ hãi sớm nhất của con người có lẽ là bóng tối, trong quá khứ xa xôi, thuở còn sơ khai, khi màn đêm buông xuống, những điều khủng khϊếp sẽ xảy ra. Sau đó, con người học cách sử dụng lửa và đánh bại nỗi sợ bóng tối.

  Mọi người cũng có một loại sợ hãi về tương lai, bởi vì bạn không biết điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo. Trước đây tôi không hiểu lắm về nghĩa của câu này, nhưng bây giờ tôi đã hiểu được một chút.

   Câu chuyện kinh dị kết thúc ở trang này. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó nên nhấp vào trang tiếp theo.

   Câu truyện đã kết thúc, trang thứ hai tràn ngập bình luận.

  Một số người nói rằng họ đã đến tòa nhà ma và thực sự gặp phải những điều khủng khϊếp, cũng có người không tin và mời mọi người cùng nhau khám phá tòa nhà ma. Nhưng sau đó không có kết quả.

  Chỉ có một câu trả lời khiến tôi chú ý, đó là một vụ gϊếŧ người trong tòa nhà ma, một người chết thảm toàn thân không còn một giọt máu nào.

  ID của bài viết chỉ xuất hiện một lần, điều này thật đáng ngờ. Tôi chuẩn bị vào hệ thống tìm kiếm các trường hợp mất máu mà chết.

  Khi tôi đang chăm chú tìm kiếm, một bàn tay từ phía sau đưa ra rồi vỗ nhẹ lên vai.

   “A!” Tôi hét lên một tiếng và ngồi phịch xuống ghế. Với một người đàn ông trưởng thành mà nói điều này thật xấu hổ, nhưng tôi thực sự rất sợ hãi.

   “Này, cậu có chuyện gì vậy?” Lôi Chính Long vẻ mặt kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

  Tôi ôm ngực hét lên: "Trời ạ, anh xém nữa hù chết tôi rồi, anh vào không biết gõ cửa một tiếng sao?"

  “Cộc!” tên này ra gõ lại cửa.

  Tôi cứng họng ngay lập tức, Lôi Chính Long bắt đầu tỏ vẻ dễ thương.

  "Mau nói đi, chuyện gì đang xảy ra, cậu nói đã nhận được phong bì màu đen? Trong đó có gì, thư đe dọa hay thư tình?" Đôi mắt Lôi Chính Long cực kỳ nóng bỏng.

  “Trên bàn làm việc, tự mình đi xem!” Lôi Chính Long thân là một cảnh sát hình sự vậy mà sức tưởng tượng của anh ta lại phong phú như vậy.

  Lôi Chính Long bước đến bàn làm việc, với lấy phong bì.

  “Mang găng tay vào!” Tôi hét lên.

  “Đừng kích động, đừng kích động!” Lôi Chính Long đeo găng tay vào, cẩn thận quan sát chiếc phong bì và tấm thẻ màu đen dưới kính lúp, nhìn nó với vẻ mặt nghiêm trọng hồi lâu.

  Nhìn thấy hắn cau mày chửi bới, tôi còn tưởng rằng hắn nhìn thấy cái gì, vội vàng hỏi: "Có phát hiện sao?"

  “Không, cái này có nghĩa là gì?” Lôi Chính Long chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ có một tấm thẻ không thể giải thích được trong phong bì đen, anh ta không thể nghĩ ra nó có nghĩa là gì.

  “Tôi dường như đã tìm ra tên của tổ chức.” Tôi chỉ vào tấm biển nhà thờ màu đen trên phong bì và hỏi, “Anh có nhớ gì không?”.

  "Cái này ... cái màu đen này..."

  Tôi cướp lời nói trước: "Nhà thờ bóng tối, hay ngôi đền bóng tối, tóm lại đây là thuật ngữ, anh có nhiều bằng hữu, xem xem có thể tìm được thông tin gì liên quan không."

  "Không thành vấn đề, cậu thấy đây là ý gì, tổ chức sắp hạ bệ chúng ta sao?"

  “Có lẽ là không!” Tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra rằng tổ chức này rất hùng mạnh, có lẽ những gì chúng ta thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Có nhiều rất thứ chúng ta không thể nhìn thấy.

  "Ý gì?"

  Tôi nói: "Tôi đã tiến hành một cuộc điều tra trước khi anh đến. Đó là một tòa nhà bị bỏ hoang trong phạm vi quyền hạn của chúng ta. Rất nhiều điều khủng khϊếp đã xảy ra. Tôi đoán nó có thể là một lời nhắc nhở rằng một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra với chúng ta."

  "Chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng vô ích. Nơi này cách đây không xa. Đi xem sẽ biết. Hôm nay không có vụ án nào đúng không?" Lôi Chính Long hỏi sau khi đọc xong địa chỉ.

  “Không có!” Sau khi đọc xong câu chuyện kinh dị, tôi rất muốn trải nghiệm, liệu nó có đáng sợ như vậy không?

  “Vậy thì nhanh lên, Đỗ Phàm dường như không có ở đây khi tôi đến.” mặc dù chưa biết chuyện gì xảy ra với Đỗ Phàm, chúng tôi đã bắt đầu né tránh cô ấy, cố gắng hết sức để trốn cô ấy.

  “Nhanh lên!” Tôi mặc áo khoác, cùng Lôi Chính Long chạy ra khỏi đồn cảnh sát Nam Thành, Lôi Chính Long có một chiếc xe hơi nên thuận tiện hơn rất nhiều.

   Xe vừa khỏi chúng tôi liền nhìn thấy Đỗ Phàm đang đi về phía đồn cảnh sát mà không chút biểu cảm.

   Con phố nơi có tòa nhà ma là một khu vực rất thịnh vượng cách đây nhiều năm, nhưng sau đó nó bị tàn phá bởi chiến tranh, nhiều cư dân sống gần đó phải chạy trốn. Trong những năm gần đây, việc phá dỡ và xây dựng lại đang được thực hiện, số hộ gia đình đã giảm dần.

  Trên đường có thể để ý càng ngày càng ít người đi bộ, rẽ vào một con đường cũ thì hầu như không thấy ai.

  Từ xa, tôi đã nhìn thấy một tòa nhà với bức tường bên ngoài màu đen, giống như những tấm bia mộ khổng lồ đứng cách đó không xa. Một số tòa nhà đã cũ, thời gian đã để lại những dấu vết loang lổ trên các bức tường bên ngoài. Ngoài ra còn có một số tòa đặc biệt kỳ lạ và đáng sợ, tường bên ngoài phủ đầy dây leo khô héo, trên bệ cửa sổ phủ đầy bụi, cửa sổ đổ nát, gió đêm thổi qua khe phát ra tiếng u u, âm thanh đó như thể tiếng kêu ai oán trong bóng tối khiến người ta rợn người. Giữa nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, dường như có một bóng người đang lay động.

  Trông thật kinh hãi, Lôi Chính Long trực tiếp dừng xe ở cửa. Tôi chợt nghĩ đến một câu hỏi rất quan trọng: "Anh có mang theo súng không?"

  “Tôi không mang theo, đến nơi này còn cần mang theo súng sao?” Lôi Chính Long phản bác.

   “Nếu đó là một cái bẫy khác thì sao?” Tôi vẫn nhớ lần trước bị mắc bẫy, cảm giác thật khó chịu khi bị trói vào cột và chờ bị gϊếŧ. Một lần là quá đủ rồi, kiếp này tôi không muốn bị lại lần nữa.

  Lôi Chính Long gật đầu, từ trong xe tìm được một cái dùi cui, thử vài lần, cảm thấy rất thoải mái liền độc đoán nói: "Cái này đủ rồi, đi thôi."

  Do dự vài giây, tôi vẫn chọn tin Lôi Chính Long, nếu là xung đột trực diện anh ta có thể hạ bất kỳ đối thủ nào.

  Cánh cửa của tòa nhà bị khóa hờ, vì vậy tôi có thể vào một cách dễ dàng. Vừa bước vào hơi thở lạnh lẽo khiến người ta rùng mình, nhìn chung quanh, tòa nhà u ám đến đáng sợ, cả không khí cũng xám xịt, dường như còn có sương mù lơ lửng. Tôi đang đứng trong bóng tối của tòa nhà, tóc trên người dựng lên, sau gáy truyền đến hơi lạnh, dường như có một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm ở sau lưng.

  Nhìn xung quanh có cỏ dại cao thấp khác nhau, đường đi vào đã biến mất. Nếu muốn vượt qua phải tự mình mò đường.

  Sột soạt ... sột soạt ...

  Bước đi trên cỏ mềm, tôi luôn cảm thấy như mình đang giẫm phải thứ gì đó, xung quanh là sự im lặng chết chóc, chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt khi bước đi. Rõ ràng là ban ngày, nhưng tôi cảm thấy ánh sáng thậm chí còn ảm đạm hơn cả đêm.

  Chỗ này xem ra thực sự kinh dị, làm phim kinh dị cũng không cần đầu tư nhiều cảnh. Tổ chức bóng tối đưa chúng tôi đến đây là có ý gì?

  “Vào xem thử đi!” Lôi Chính Long với cảnh tượng như vậy không có bất kỳ cảm giác gì.

  Cửa tòa nhà đã khuất từ ​​lâu, hai chúng tôi lần lượt bước vào.

  Một làn hơi lạnh phả lên mặt, bên trong còn lạnh hơn bên ngoài. Thiết kế của ngôi nhà cũng có vấn đề, cửa sổ không chỉ rất cao mà còn nhỏ, chỉ có vài tia nắng chiếu vào.

  Trên mặt đất dày đặc một tầng bụi, góc tường đầy rác rưởi, thoạt nhìn đã lâu không có ai ở đây.

  “Cẩn thận!” Lôi Chính Long kêu lên.

  “Tình hình thế nào?” Tôi sửng sốt.

  Lôi Chính Long chỉ vào cánh cửa bị che khuất bên cạnh, nói nhỏ: "Hình như tôi nhìn thấy người! Cậu ở đây chờ, tôi đi qua xem một chút." Anh ta rút dùi cui rồi đi ra ngoài.

  “Tôi sẽ đi với anh!” Đương nhiên không thể để Lôi Chính Long đi một mình.

  Chúng tôi bước ra mở cửa ra xem, có một người phụ nữ đứng ở ngưỡng cửa, đầu cúi thấp gần như tới ngực, mái tóc đen dài xõa xuống phía trước, che đi hai bên má, vì vậy chúng tôi hoàn toàn không nhìn rõ cô ấy.

  Điều khiến tôi cảm thấy kinh khủng và kỳ lạ là bộ quần áo cô ấy mặc. Cô ấy mặc một chiếc áo choàng màu xám xanh bên trên và một chiếc váy đen dài đến đầu gối bên dưới, đây là trang phục tiêu chuẩn của nữ sinh thời Trung Hoa Dân Quốc.

  “Sao lại có người ở nơi này?” Lôi Chính Long có chút tức giận, suýt nữa dùng dùi cui.

  "Đó không phải là một con người! Đây là một bức tượng." Khi nhìn gần hơn, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, biểu cảm quá chân thực giống như thật, nhưng thực tế là ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.