Hồ Sơ Pháp Y

Chương 102: Đối Đầu




#hosophapy

#linhlinh

    Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi, não trở nên đờ đẫn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, mọi thứ đã kết thúc.

   "Thằng khốn, mày chết đi!" Lôi Chính Long trụ lâu hơn một chút bởi vì thể chất của anh ta tốt hơn tôi, anh ta rút súng ra, bắn một phát về phía trước.

   Người lái xe không hề sợ hãi, thậm chí còn lái xe với tốc độ nhanh nhất.

  Phát bắn dường như bị trượt, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng cười điên cuồng của hắn, và tốc độ xe không hề giảm.

  Vào giây phút cuối cùng trước khi bất tỉnh, tôi đã suy nghĩ về một câu hỏi, làm sao kẻ sát nhân biết chúng tôi ở đây? Có phải là Tiểu Hoa....

  Trước khi nghĩ xong câu hỏi này, mắt tôi đã tối sầm lại và hoàn toàn bất tỉnh.

  Tí tách, tí tách....

  Không biết đã hôn mê bao lâu, tôi dần tỉnh lại, đầu óc quay cuồng. Tôi vô thức muốn giơ tay lên thì mới nhận ra tay mình không thể cử động, nó đã bị trói chặt vào một cây cột.

  Cảnh tượng trước khi hôn mê dần hiện ra trước mắt, tôi biết bi kịch sắp xảy ra, lần này mọi chuyện đã kết thúc. Còn một vấn đề nữa, Lôi Chính Long thì sao?

   "Này ra đi! Ta biết ngươi đang ở đây!" tôi hét lớn.

   Không ai trả lời, chỉ nghe thấy tiếng vọng lại. Từ việc này có thể thấy tôi đang ở một nơi rất trống trải.

  "Haha" tôi chế nhạo quát lớn :" Có gan bắt chúng ta, sao lại không có gan để gặp mặt, để cho ta nhìn kỹ bộ mặt xấu xí của ngươi."

   Vẫn không có ai trả lời phải chăng kẻ sát nhân thật sự không có ở đây?

   Tôi tiếp tục hét lên:" Lôi Chính Long, Lôi Chính Long..."

   Tôi một hơi hét lên mười lần như vậy, miệng khô khốc, cuối cùng tôi cũng nghe thấy một chút âm thanh.

  "Cậu gọi gì vậy, tôi chưa chết được đâu." giọng nói của Lôi Chính Long truyền đến từ sau lưng.

  Hóa ra chúng tôi bị trói vào một cây cột điện. Điều này khiến tôi cảm thấy an tâm hơn, nhưng nghe giọng nói của anh ta không ổn lắm.

  "Anh không sao chứ? Bị thương à?" Dường như sau khi tôi hôn mê, đã xảy ra nhiều chuyện khác.

  "Phìiii!" Lôi Chính Long mắng :" Tên tiểu tử kia ra tay đúng thật độc ác ! Nếu thoát ra được, tôi nhất định phải đánh cho hắn một trận tơi bời hoa lá."

  Tôi vừa nghe liền hiểu, có lẽ sau khi hôn mê Lôi Chính Long đã bị kẻ sát nhân đánh, không biết hắn có bị thương nặng hay không. Trong hoàn cảnh như vậy, tên này không nghĩ cách làm sao để xuống dưới mà chỉ nghĩ đến việc trả thù, tôi thật sự không nói lên lời.

  Tôi cố gắng thoát ra, và nhanh chóng từ bỏ. Sợi dây buộc chặt đến mức không thể thoát ra được.

  "Không cần cố gắng, vừa rồi ta đã thử, căn bản không thể thoát ra được." Lôi Chính Long nói.

  "Haizzz!" tôi thở dài.

  Lôi Chính Long cũng thở dài bất lực nói: "Cô ta thật hung ác, vậy mà trước đó tôi còn muốn giúp ả ta!"

  "Ý anh là?..." tôi cũng có linh cảm về vấn đề này, nhưng tôi không nói ra.

  "Chúng ta đã bị lừa, tôi đã nghĩ đến, chắc chắn cậu cũng nghĩ đến." Lôi Chính Long nói:" Khi ăn, tôi đã chú ý đến môi trường xung quanh, không ai giám sát chúng ta cả, ngay cả khi đưa cô ấy trở về khách sạn. Lúc đầu trước khách sạn không có xe ở cửa. Ngay khi chúng ta bước ra, xe taxi đã

dừng lại ở đó. Cậu thấy bình thường sao?"

  Quả nhiên Lôi Chính Long cũng nhận ra, tôi vẫn muốn che đậy, từ đáy lòng tôi không muốn thừa nhận Tiểu Hoa có liên quan đến kẻ sát nhân, trong vụ đại án này cô ấy có thể liên quan đến tất cả mọi vụ án, điều này thật đáng sợ.

  Tôi không nói lời nào, Lôi Chính Long liền hiểu, nói: "Quên đi, nếu như cậu không muốn nói, tôi sẽ không nói. Chuyện này cậu có thể tự mình xử lý, tôi sẽ không tham gia."

  Mọi chuyện đã như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn không muốn thừa nhận Tiểu Hoa đã tiếp cận mình ngay từ đầu, cô ấy dường như đã bí mật ở bên cạnh tôi để lấy thông tin, điều này quá đáng sợ.

  "Ồ cãi nhau sao, ta còn tưởng rằng các ngươi thân thiết lắm!" một giọng nói đáng sợ vang bên cạnh nói.

  Cơ thể tôi run lên kịch liệt, người đang nói chuyện là tên sát nhân biếи ŧɦái mà chúng tôi đang vất vả tìm kiếm, giọng nói này rất lạnh lùng, không giống người bình thường.

  "Ngươi rốt cuộc cũng chịu ra mặt, tại sao lại là giọng vịt đực, ngươi là thái giám à?" Lôi Chính Long trực tiếp chửi bới, lời chửi vô cùng ác độc.

  "Xem ra hôm qua đánh đòn không đủ để làm cho ngươi ngoan ngoãn, ta phải giáo dục lại mới được." Kẻ sát nhân bước sang một bên, nhặt một thứ như ống sắt, kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh sột soạt.

  Vì không có ánh sáng nên tôi không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe âm thanh để biết vị trí của kẻ sát nhân.

   Lôi Chính Long đã làm điều này để thu hút sự chú ý của kẻ sát nhân và giảm bớt áp lực cho tôi. Từ những lời của kẻ sát nhân, có thể suy ra tình hình của Lôi Chính Long có lẽ không khả quan lắm, tôi đương nhiên không thể cho phép điều này xảy ra.

  Tôi hét lên:"Đừng động vào huynh đệ của ta! Không phải ngươi luôn coi ta là mục tiêu sao?"

  "Hí hí..Ngươi cứ chờ đi, rồi sẽ đến lượt!" tên sát nhân cầm ống thép đi qua phía sau, kịch liệt vung tay. Tôi nghe thấy tiếng la hét, sau đó là một tiếng động bị bóp nghẹt. Kẻ sát nhân đã đánh năm sáu lần trước khi hắn ta thu ống thép lại.

  Từ đầu đến cuối Lôi Chính Long không phát ra một tiếng động nào, tôi dường như nghe thấy tiếng nghiến răng của anh ta.

"Lôi Chính Long! Anh không sao chứ?" Tôi vội vàng hét lên. Tôi không muốn người anh em tốt của mình bị đánh chết trước mặt.

  "Hừ!.." Lôi Chính Long khịt mũi nói không sao, tình trạng của anh ấy có thể tệ hơn tôi nghĩ.

  Theo như tính cách của Lôi Chính Long, chờ sau khi anh ta hồi phục một chút sẽ lại tiếp tục chửi rủa hung thủ. Tôi phải thu hút sự chú ý của sát nhân về phía mình trước khi anh ta làm điều đó.

  "Ngươi! Có thể cho ta biết một số chuyện được không?"Tôi lớn tiếng nói :"Dù sao tính mạng của ta giờ cũng nằm trong tay ngươi. Cho dù chết cũng phải biết rõ mọi việc."

  "Ngươi hỏi đi, ta biết ngươi có rất nhiều câu muốn hỏi." Tôi ngạc nhiên, có vẻ tên sát nhân này là người lắm lời.

  "Đại ca, tôi đắc tội gì mà anh luôn nhắm vào tôi? Câu hỏi này đã làm phiền tôi rất lâu rồi."  Tôi nghiêm túc nhớ lại và thực sự không biết đã đắc tội với hắn khi nào.

  Kẻ sát nhân nhẹ nhàng cười nói:" Ta đã đọc thông tin của ngươi, ngươi không tệ, cũng không đắc tội gì với ta. Cho dù tìm được nhà ta, ta cũng không hận ngươi, chỉ là có chút tức giận."

  "Không đắc tội?" Tôi không đoán ra được, vậy tại sao hắn không buông tha cho tôi?

  "Thật ra thì ...thật ra thì..." Kẻ sát nhân ngập ngừng rồi nói :"Ngươi chết trong tay ta cũng tốt. Ngươi đã chọc giận một đám người vô cùng đáng sợ. Họ muốn đối phó ngươi. Ta chỉ làm theo chỉ thị."

  Nghe xong lời của kẻ sát nhân, tôi càng thêm bối rối, tôi đã đắc tội với nhóm người đáng sợ từ khi nào? Có phải là...tổ chức phong bì đen?

  Tôi buột miệng hỏi: " Có phải là tổ chức phong bì đen không?"

  "Theo như ta biết, họ không sử dụng cái tên ngươi đề cập nhưng đúng thật tổ chức đó thích sử dụng phong bì màu đen để đưa ra các nhiệm vụ và chỉ thị. Có người nói rằng phong bì màu đen có nghĩa là góc tối của con người và là biểu tượng rơi vào bóng tối. Thực tế chết trong tay ta còn tốt hơn rơi vào tay họ."

  "Chết tiệt!! Tổ chức nào cũng sẽ bị lão tử ta bẻ gãy!" Lôi Chính Long chửi rủa.

  "Thật tuyệt khi ngươi có được sự tự tin này!" kẻ sát nhân nói :" Ngươi sẽ biết nó khủng khϊếp như nào khi ngươi tiếp xúc với tổ chức này. Càng hiểu ngươi càng thấy kinh hãi. Chúng không phải là tội ác thuần túy, mà sẽ thực hiện một số thí nghiệm kì lạ để làm cho con người sởn tóc gáy."

  "Vậy làm thế nào ngươi tiếp xúc với họ?" Không giống Lôi Chính Long, tôi thấy những gì kẻ gϊếŧ người đang nói là sự thật, điều này càng khơi dậy sự tò mò của tôi.

   "Ta không tìm họ, họ là người tìm ta! Trong những ngày đen tối nhất của cuộc đời, họ đã tìm thấy và giúp ta thoát khỏi ma chướng, dạy ta biết cách hận thù thành động lực, dạy ta cách báo thù và dạy ta rất nhiều điều " Lúc này giọng của kẻ sát nhân trở nên lạnh lùng, sự lạnh lùng xuất phát từ trái tim.

  Trên thực tế, tôi đã biết danh tính thực sự của kẻ sát nhân, khi lên xe taxi, tôi nhìn thấy khuôn mặt của người tài xế, một khuôn mặt rất thanh tú và trung tính. Nghĩ đi nghĩ lại nó rất giống với bức chân dung được cất giữ trong biệt thự. Đây hẳn là con trai của tên nhà giàu.

 

  Chỉ có một điều tôi không thể hiểu nổi, làm sao tính cách của kẻ sát nhân có thể bị bóp méo như thế này. Tôi có thể đoán rằng nó liên quan rất nhiều đến người vợ thứ hai của tên nhà giàu. Nhưng cô ta đã làm gì?

  "Ngươi...ngươi...Mẹ kế của ngươi làm ngươi bị thương sao?"

  "Đừng nhắc đến bà già độc ác xấu xa kia!" kẻ sát nhân giận dữ gầm lên :"Bà ta đã hủy hoại gia đình ta, hủy hoại cuộc đời ta. Đối với một người đàn bà độc ác đó có thể làm bất cứ điều gì vì tiền, cái chết ta dành cho bà ta còn quá nhẹ nhàng."

 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.