"Tôi..." Đầu óc Dương Bùi có chút chập mạch, nhìn chằm chằm vào mình đang hôn mê trong giám sát, hắn thực sự nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao mình lại xuất hiện ở nơi đó.
Vương Long Phi ném thuốc lá xuống đất nhấc chân giẫm lên. "Lão Dương, cậu nói thật với tôi, tại sao cậu phải làm như thế?"
Dương Bùi nhìn chằm chằm đối phương, lắc đầu nói: "Lão Vương, anh tin tưởng tôi, hôm qua tôi không có đi ra ngoài! Mười một giờ rưỡi tôi lên giường đi ngủ, chuyện sau đó cái gì tôi cũng không nhớ rõ, cái gì tôi cũng không biết, tôi thật..."
Bành!
Vương Long Phi một đấm đánh vào trên bàn sắt, tức giận nói: "Dương Bùi! Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, huống chi hôm qua là cậu bị bắt tại trận, đã đến nước này rồi mà cậu còn giảo biện cái gì!"
"Không phải tôi!" Dương Bùi kiên trì nói.
Vương Long Phi rất phiền muộn, cắn răng nói: "Cậu không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần những vật này là đã đủ định tội cậu rồi. Lão Dương, hiện tại cậu còn ở trong đội của chúng tôi, chỉ cần cậu nói thật, mọi người chúng tôi có lẽ còn có thể giúp cậu, nhưng nếu như cậu cái gì cũng không nói, không chịu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi giúp cậu thế nào đây!"
Hiện tại Dương Bùi cũng rất phiền muộn, mình cái gì cũng không làm, rõ ràng là ngủ ở nhà, kết quả vừa tỉnh dậy đã xảy ra loại chuyện này, ai tiếp thu được chứ?
Dương Bùi không để ý đến Vương Long Phi, nhìn chằm chằm vào giám sát trong laptop, kéo về xem một lần nữa.
Người trên giám sát đích thật là hắn không sai, nhưng Dương Bùi không rõ, nếu như đây là do mình làm, vì sao mình không có bất kỳ ký ức nào?
Vẫn là nói, đó căn bản không phải là mình?
Nhưng chính mình lại bị bắt tại quán ăn nhỏ này, nói như vậy vẫn là chính mình...
Dương Bùi nhìn chằm chằm giám sát rất nhiều lần.
Vương Long Phi nhìn thấy Dương Bùi không nói gì cứ nhìn chằm chằm laptop, không nhịn được trực tiếp đứng lên, bộp một tiếng khép laptop lại, nhìn chằm chằm Dương Bùi nói: "Lão Dương, thành thật khai báo đi, nói nguyên nhân ra, đến lúc đó còn có thể giảm nhẹ tội. Nếu cậu cứ tiếp tục cố chấp, không có kết cục tốt đâu."
Dương Bùi nhíu mày, tựa hồ không có nghe hắn nói.
Vương Long Phi nói: "Lão Dương, rốt cuộc cậu có đang nghe tôi nói chuyện hay không vậy!"
Trong đầu Dương Bùi có chút loạn, nhưng vừa rồi nội dung trên giám sát đã nói rõ một ít chuyện, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vương Long Phi đang tức giận, chống hai tay trên bàn. "Tôi có thể khai báo với anh, nhưng tôi có một điều kiện."
Vương Long Phi hỏi: "Điều kiện gì?"
Dương Bùi nói: "Tôi muốn gặp em họ tôi một lần..."
"Sau đó cậu sẽ khai ra hết tất cả?"
Dương Bùi lắc đầu: "Ba ngày sau, tôi sẽ nói rõ hết tất cả mọi chuyện với anh, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải để cho tôi gặp em họ tôi, còn có cả bạn của em họ tôi, hai người bọn họ."
Sắc mặt Vương Long Phi bình tỉnh lại, ngồi trở lại trên ghế, hỏi: "Không phải cậu đang tính toán gì đấy chứ?"
Dương Bùi tỉnh táo nói: "Lão Vương, chúng ta cộng sự đã nhiều năm như vậy, tính tình của tôi anh còn không biết sao, nhân chứng vật chứng đều ở đây, tôi làm sao lật bàn được chứ? Tựa như anh nói, coi như tôi không thừa nhận, những vật này cũng có thể định tội tôi. Cho nên, nếu như anh muốn tôi nói rõ ràng chuyện này, thì để tôi gặp em họ tôi một lần, sau đó cho tôi ba ngày, ba ngày sau, tôi sẽ cho anh một cái công đạo."
Vương Long Phi gõ ngón tay lên bàn, quay đầu nhìn máy ảnh, nói: "Cậu chờ."
"Ừm." Dương Bùi gật đầu, hắn biết phòng sát vách chắc chắn là có lãnh đạo ở đó.
Vương Long Phi rời đi phòng thẩm vấn, không lâu sau liền trở về, nói: "Tôi có thể đồng ý điều kiện của cậu, nhưng cậu chỉ có thể gặp mặt một người, mà trong ba ngày này, cậu nhất định phải ở trong phòng tạm giam của chi đội, chỗ nào cũng không được đi."
Dương Bùi gật đầu: "Được, tôi không có ý kiến."
...
Ước chừng khoảng sáu giờ chiều, Quách Diễn đi vào cục cảnh sát.
Lúc Quách Diễn đi vào chi đội cảnh sát hình sự, phát hiện người xung quanh đều đang dòm ngó mình, hắn cảm giác rất kỳ quái.
Trước đó chi đội phó cảnh sát hình sự gọi điện thoại cho hắn, nói anh họ hắn muốn gặp hắn, điều này khiến Quách Diễn cảm thấy rất không thích hợp, nếu như anh họ muốn gặp mình, trực tiếp gọi điện thoại là được rồi, vì sao lại để người khác gọi điện thoại?
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện rồi?
Quách Diễn theo Lý Hoa tiến vào chi đội, đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi này, đối với tình hình ở nơi này cũng có nghe qua.
Chợt hỏi: "Người anh em, cậu đây là muốn dẫn tôi đi đâu?"
Lý Hoa nói: "Đợi lát nữa sẽ biết."
Một lát sau, Quách Diễn đi theo Lý Hoa tới phòng thẩm vấn.
Đứng ở trước cửa, Quách Diễn nhìn thấy anh họ Dương Bùi tay đeo còng ngồi trên ghế phạm nhân.
"Đi vào đi." Lý Hoa nói, rồi đóng cửa lại.
Quách Diễn nhìn thấy tình hình của anh họ, nghi hoặc hỏi: "Anh, anh thế này... Chuyện gì xảy ra?"
Dương Bùi cúi đầu nhìn còng tay, nói: "Em đừng quản chuyện của anh, anh tìm em tới, có lẽ em đã hiểu rõ là xảy ra chuyện gì rồi đi."
Quách Diễn biến sắc, khẽ vuốt cằm, theo bản năng sờ lên mặt dây chuyền trước ngực, phát hiện mặt dây chuyền có chút nóng lên.
Mặc dù Quách Diễn không thể giống với Lục Thính Nam có thể cảm nhận được âm khí tồn tại, nhưng mặt dây chuyền trước ngực của hắn một khi gặp được âm khí mãnh liệt, thì sẽ tự động hấp thu, lúc này nó đang nóng lên. Nếu là âm khí yếu, mặt dây chuyền gần như sẽ không có phản ứng.
Rất hiển nhiên, trên người Dương Bùi âm khí rất mãnh liệt!
Dương Bùi nhìn Quách Diễn, nói: "Anh không thể nói nhiều với em về tình tiết mọi chuyện, dù sao đối với việc này em chỉ là một người ngoài, hơn nữa ở sát vách có người nhìn anh chằm chằm, anh không thể nói thêm điều gì với em. Nhưng mà chú em, hiện tại... Chỉ sợ chỉ có em mới có thể hiểu được anh."
Trước đó lúc Dương Bùi đang nhìn giám sát trên laptop, hắn có thể chắc chắn mình không phải bị mất trí nhớ, chuyện tối ngày hôm qua không thể nào là hắn làm được, cho nên hắn cảm thấy trong này có vấn đề.
Chính vì như thế, hắn mới đi tìm em họ Quách Diễn để xác định.
"Bây giờ có phải em đã xác định được rồi đúng không?" Dương Bùi hỏi.
Quách Diễn gật đầu. "Ừm."
Dương Bùi bất đắc dĩ cười một tiếng. "Anh không nghĩ tới vậy mà anh cũng sẽ gặp phải loại chuyện này, cho nên, nhờ em. Với lại em chỉ có ba ngày, ba ngày sau, nếu như chuyện này không giải quyết được, anh của em xem như hoàn toàn xong đời rồi."
Quách Diễn không rõ ràng lắm rốt cuộc anh họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất hiển nhiên, anh họ đã gặp phải một chuyện rất phiền phức.
"Anh, anh còn gì cần nói cho em biết không?"
Dương Bùi nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không có, anh chỉ có thể nói cho em những chuyện này, liên quan tới chuyện của anh, cần phải giữ bí mật, em hiểu rõ quy củ của nơi này mà."
"Được, em hiểu rồi." Quách Diễn nói, rồi đứng dậy xoay người rời đi.
...
Sau khi Quách Diễn rời đi khỏi cục cảnh sát, Vương Long Phi đi vào phòng thẩm vấn lần nữa, hỏi: "Cậu nói những lời kia với em của cậu là có ý gì?"
Dương Bùi ngẩng đầu nói: "Có thể cho một điếu thuốc không?"
Vương Long Phi rút ra một điếu thuốc đốt, sau đó đưa tới, chờ hắn nói chuyện.
Dương Bùi nhìn chằm chằm làn khói bay bỏng trên đầu thuốc lá, cười khổ nói: "Lão Vương, lời tôi nói với em tôi, không có ý gì khác, chỉ là muốn để hắn biết một chút tình huống hiện tại của tôi mà thôi, anh không cần suy nghĩ nhiều. Tôi biết chắc chắn anh sẽ phái người đi theo dõi hắn, nhưng không cần thiết đâu, em tôi không phải là người xấu."
Vương Long Phi nói: "Lão Dương, nói thật, nếu như không phải bắt cậu ngay tại chỗ đó, tôi sẽ không tin cậu sẽ đi giết người. Nhưng hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, tôi không biết cậu có cách nào lật bàn, nhưng mà, cậu chỉ có ba ngày."
Dương Bùi từ từ nhắm mắt lại gật đầu. "Tôi biết, nếu như ba ngày sau không có kết quả, trực tiếp đưa tôi đến nhà tù đi."