Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 62




Ấn như thế mấy phút, xuất huyết rốt cục cũng chậm lại, Lục Tư Ngữ theo thói quen liếm môi một cái, ủ rũ mà tới gần Tống Văn, lời biện giải cũng đều không nói.

Tống Văn nỗ lực dựa vào nói chuyện phân tán sự sợ hãi đối với bóng tối, nhìn Lục Tư Ngữ cúi đầu, anh mềm lòng, "Vừa nãy cậu không có bị thương chứ?"

Lục Tư Ngữ lắc lắc đầu.

Tống Văn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhíu lông mày hỏi Lục Tư Ngữ: "Tôi còn có một cái nghi vấn, những người đó là ai? Đối phương nhân số đông đảo, xem tuổi tác đều là nam nhân trẻ tuổi từ hai mươi đến ba mươi tuổi, lực lượng cảnh sát vẫn không có thông báo, bọn họ làm sao sẽ biết chúng ta điều tra đến nơi này?"

Trước mắt người biết được vụ án này liên lụy đến Vu Sơn viện dưỡng lão, chỉ có Lâm Tu Nhiên, Phó Lâm Giang, Chu Hiểu, lão Giả, mấy người này đều là người anh tin được, lão Giả coi như là không quá đáng tin, cũng sẽ không hướng người ngoài tiết lộ tin tức này. Những thứ khác, Điền Minh, Trình Mặc, Cố cục, mấy lãnh đạo bên trên có thể sẽ biết đến. Lục Tư Ngữ là chính cậu suy luận đến, ngay cả anh cũng đều không có nói cho, tự nhiên không thể là cậu đem sự tình để lộ ra.

Lục Tư Ngữ thở dài: "Tôi không rõ lắm những người kia là thân phận gì, là tôi bất cẩn rồi... Tôi tiến vào sau đó mới phát hiện nơi này bị người cài đặt máy thu hình, hơn nữa đều ở những nơi cực kỳ khuất."

Vừa nãy Tống Văn tiến vào tương đối vội vàng, luôn nóng lòng tìm kiếm Lục Tư Ngữ, không có lưu ý những tình huống này, bây giờ nghe đến, nơi này sớm đã bị người theo dõi, Tống Văn nghiêng đầu hỏi: "Những máy ghi hình đó là khi nào thì bắt đầu?"

Lục Tư Ngữ nói: "Những thiết bị đó còn rất mới, có lẽ là Trương Bồi Tài xông vào làm cho bọn họ đối với nơi này gia tăng đề phòng. Cho nên những người kia có thể là người hại chết Trương Bồi Tài? Hoặc là người có quan hệ?"

Tống Văn ừ một tiếng, cố gắng đem những đầu mối này kết hợp lại.

Bên trong tầng hầm thập phần âm u, thoáng ẩm ướt, đây là một gian phòng khoảng hai mươi mét vuông, Lục Tư Ngữ nghiên cứu một vòng, cũng không có tìm được công tắc có thể ấn sáng đèn, hai người chỉ có thể mượn chút ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động ngồi ở một chỗ.

Cũng may, những người kia chỉ là đem bọn họ nhốt ở nơi này, cũng không có dẫn một đám người đi rồi quay lại.

Theo thời gian trôi đi, xuất huyết trên đầu Tống Văn rốt cục cũng dừng lại, di một tiếng, "Tôi tại sao cảm thấy được nơi này... giống như có chút lạnh?"

Lục Tư Ngữ nói: "Anh cảm thấy không sai, chỗ này hẳn là hơi lạnh." Vừa nãy cậu đi quanh phòng liền phát hiện, từ đỉnh chóp gian nhà có hơi lạnh đang đi xuống, không khí lạnh lẽo tương đối chìm, đều đang đi xuống, khoảng thời gian này, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống mấy độ, Lục Tư Ngữ suy nghĩ một chút biến sắc mặt lại nói, "Tôi biết cái gian này là làm gì rồi..."

Tống Văn phản ứng một chút, "Phòng này là phòng lạnh đi? Chúng ta bây giờ là ở tầng hầm trong lòng đất?"

Lục Tư Ngữ nói: "Cho nên gian phòng này có thể là cái kho lạnh giản dị, dùng để cất thi thể......" Vu Sơn viện dưỡng lão người chết đông đảo, có lúc không thể đúng lúc chở đi, vì để tránh cho thi thể thối rữa, liền đem tầng hầm dưới lòng đất đổi thành phòng chứa xác, mà cái giá vừa nãy đập phải Tống Văn kia, chắc là để đựng thi thể.

Tống Văn cúi đầu mắng một tiếng.

Nếu như trên thế giới này có quỷ, như vậy nơi như thế này là có khả năng tồn tại nhất, sinh mệnh chết đi đều đã từng bị để ở chỗ này, những lão nhân uổng mạng đó có hay không sẽ không cam lòng? Bên ngoài dường như lại có tàu cao tốc đi qua, thanh âm ùng ùng kia thông qua cửa thông gió truyền vào, rung động mặt đất, như là tất cả gió đều bị cuốn tới, vừa giống như có vạn quỷ đang gào khóc.

Lục Tư Ngữ đứng lên ở trước cửa thông gió nhìn một chút, cái lỗ này quá nhỏ, cậu và Tống Văn đều không chui ra ngoài được.

Tống Văn bị hơi lạnh này đông cứng, nhớ tới chút chuyện kì quái: "Nơi này phòng ở sớm đã bị hoang phế, thiết bị hơi lạnh tại sao còn có thể hoạt động?"

Lục Tư Ngữ nói: "Cùng máy thu hình giống nhau, có thể là kéo điện ở nhà xưởng cách vách, nhà xưởng bên cạnh quy mô không nhỏ, chút điện ấy, đều không đủ để gây nên cái gì hoài nghi."

Tống Văn cau mày hỏi: "Những người kia là muốn đem chúng ta đông chết? Chỗ này có thể thấp xuống bao nhiêu độ a?"

Lục Tư Ngữ cúi đầu suy nghĩ một chút: "Loại kho lạnh dân dụng này, nhiệt độ sẽ không quá thấp, đại khái cũng là âm mười độ đi. Nhưng mà thời gian quá lâu..."

Nơi này không có ăn cũng không có uống, nhiệt độ lại thấp, không có tín hiệu, mấu chốt nhất chính là, bọn họ cũng không rõ ràng đối phương liệu có quay trở lại hay không, thời gian kéo càng lâu đối với bọn họ càng bất lợi.

Nhìn Lục Tư Ngữ hết đường xoay xở, Tống Văn có chút vui mừng chính mình đã để lại lời nói cho Phó Lâm Giang: "Yên tâm đi, 7h Phó Lâm Giang không tìm được tôi, sẽ dẫn người đã tìm tới. Tôi không dám để cho anh ấy trực tiếp đi cùng, chỉ sợ liên luỵ quá nhiều kinh động những người khác." Sau đó Tống Văn nhìn đồng hồ, bảy giờ, còn có hai giờ. Chỉ là trước lúc này, phải ăn chút đau khổ,  nhưng mà căn cứ vào hiểu biết của anh với Phó Lâm Giang, chắc là hắn sẽ đến đây sớm một chút.

Tống Văn chợt nhớ tới cái gì hỏi Lục Tư Ngữ: "Cậu mang thuốc không? Mang đồ ăn không?"

Lục Tư Ngữ chà xát cánh tay, lắc lắc đầu. Tống Văn sờ môi, đầu còn có chút đau mờ mịt, trong đầu không ngừng mà nghĩ các loại thông tin.

Những người kia là ai?

Bọn họ cùng Vu Sơn viện dưỡng lão có quan hệ thế nào?

Bọn họ tại sao muốn giám sát nơi này?

Tất cả những thứ này có quá nhiều chỗ kỳ quái.

Lục Tư Ngữ bỗng nhiên buông xuống lông mi nhẹ giọng nói: "Nơi này nhất định có bí mật hoặc là đồ vật gì đó, là đối phương không hy vọng chúng ta biết đến, e rằng bọn họ hiện tại, đang dời đi những thứ đó." Cậu cúi đầu nói chuyện, dùng hàm răng cắn móng tay ngón cái tay phải.

Cả câu chuyện như là một tấm hình vẽ lớn, một bên là mười tám năm trước vụ án Vu Sơn viện dưỡng lão, một bên là mười tám năm sau vụ án Trương Bồi Tài tử vong. Bọn họ hiện tại chính là thiếu hụt một mảnh quan trọng trong đó liên kết hai đoạn thời gian này lại.

Tống Văn thở dài một hơi, "Điều tra vụ án này ban đầu, tôi liền cảm thấy, giống như có rất nhiều người, rất nhiều con mắt, đang ngó chừng chúng tôi. Chúng tôi căn cứ thông tin mua sắm những ngày đó, tìm được một người gọi là Bạch Lạc Nhuế, dưới danh nghĩa của cô ta cũng có một toà viện dưỡng lão, trải qua sắp xếp kiểm tra, chúng tôi hoài nghi cô ta đang mưu sát một ít lão nhân bên trong đó. Nhưng chúng tôi lại tìm không ra bất kỳ chứng cứ nào." Sau đó Anh cùng Lục Tư Ngữ nói một chút chi tiết nhỏ trong đó.

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, yên tĩnh nghe anh nói xong nói: "Tôi cảm giác, viện dưỡng lão này cùng Vu Sơn viện dưỡng lão không giống nhau. Việc làm của Bạch Lạc Nhuế như là đang giúp những lão nhân bệnh nặng đó thi hành cái chết thanh thản."

Tống Văn nói: "Bất kể là gϊếŧ người thế nào, pháp luật đều không cho phép. Cái gì gọi là chết thanh thản, còn không phải là vì vơ vét của cải?" Nói tới chỗ này, Tống Văn thấy Lục Tư Ngữ sắc mặt bắt đầu xanh lên, hỏi cậu: "Lạnh lắm sao?"

Lục Tư Ngữ vốn là bệnh nặng mới khỏi, hiện tại lại tới gần giờ cơm, cả người đói bụng đến có chút đổ mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy trong thân thể lại bắt đầu không thoải mái, bên cạnh Tống Văn tuy rằng bị thương nhẹ, nhưng là cùng cậu so sánh, quả thực như là cái lò sưởi vậy. Tống Văn như vậy vừa hỏi, Lục Tư Ngữ bị đông cứng đến đầu óc không thể suy nghĩ tiếp, nhìn Tống Văn gật gật đầu, sau đó run rẩy hỏi: "Tống đội, tôi có thể...ôm anh một chút không..." Lời nói nói ra khỏi miệng cậu mới biết mình nói cái gì, nguyên bản mặt tái nhợt liền đỏ bừng lên, như là bị thiêu đốt, cũng may là nơi này đủ đen, Tống Văn nhìn không rõ lắm.

Còn không chờ cậu phản ứng, tay Tống Văn kéo eo Lục Tư Ngữ, một cái đem cậu vơ tới trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi cậu: "Lạnh liền dựa gần đây chút, đều là nam nhân, cậu sợ cái gì? Sợ tôi ăn cậu sao?"

Tống Văn nói tới bình tĩnh, Lục Tư Ngữ lại toàn bộ người đều bối rối, chỉ cảm thấy cả người bị khí tức của Tống Văn bọc lại, thân thể của cậu bỗng nhiên bị truyền vào dòng nước ấm, tim ở trong lồng ngực thẳng thắn nhảy không ngừng, cậu thấp đầu, không ngừng mà liếm môi, một cái chữ cũng không nói ra được.

Cảm giác được Lục Tư Ngữ ở trong lồng ngực của mình có chút bất an, Tống Văn hỏi: "Cậu sao lại lạnh như vậy a." Lục Tư Ngữ nhiệt độ quá thấp, đặc biệt lại ở trong gian phòng lạnh này, so với người bệnh như anh nhiệt độ còn thấp hơn.

Lục Tư Ngữ nhỏ giọng nói: "Đói bụng..."

Hiện tại đúng là thời gian cậu nên ăn cơm.

Tống Văn nói: "Ai, nói chuyện phiếm đi, phân tán lực chú ý, liền sẽ không đói bụng như vậy." Anh dừng một chút nói, "Có câu vẫn luôn muốn hỏi cậu, lần trước lúc cậu ngất xỉu, muốn cùng tôi nói cái gì a?"

Lục Tư Ngữ nhấp môi nhìn về phía Tống Văn, hiện tại hai người ở trong một gian phòng, lạnh giá thấu xương sâu tận xương tủy, Tống Văn hỏi cái vấn đề kia, cậu cảm giác như là bị điểm huyệt vậy, ánh mắt Tống Văn cho cậu thêm mấy phần áp lực, Lục Tư Ngữ há miệng, cảm thấy chính mình cần phải càng thẳng thắn một ít, nhưng dưới cái lạnh giá, đại não liền đứt đoạn mất giống như từng mảnh từng mảnh trống không, làm cho cậu không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Tống Văn không biết tại sao, lại đề cập đến cái vấn đề này, Tống Văn sắc mặt lại thay đổi, "Thôi, cậu không muốn nói, tôi sẽ không hỏi cậu..."

Lúc này theo thời gian trôi đi, Lục Tư Ngữ sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Điện thoại di động lượng pin đã không đủ sức cầm cự ánh sáng đèn pin, ánh đèn nhỏ bé yếu dần đi, tất cả sắp bị bóng tối bao trùm, chỉ còn dư lại một chút chút ánh sáng.

Bóng tối đáng sợ kéo tới, Tống Văn trái tim đập có chút nhanh, thế nhưng lúc này ôm Lục Tư Ngữ, anh lại cảm thấy được tốt hơn rất nhiều, chỉ cần có người bồi tiếp, bóng tối này thật giống cũng có thể tiếp thu.

Lúc này Lục Tư Ngữ tình huống lại không quá tốt, dưới cái lạnh giá, cậu thật giống sắp ngất đi rồi, như là người bị nhấn chìm ở trong nước, đanh không hề có một tiếng động giãy dụa, thà rằng chìm đắm chết cũng không chịu phát ra một tiếng kêu cứu. Thân thể tựa hồ đang một chút rồi một chút vỡ vụn, trong thân thể tựa hồ có thứ gì đang phá tan hết, một chút máu tươi nóng đang trào ra ngoài, loại cảm giác đó, như là cậu đang lùi dần về sau, từng bước từng bước, lùi tới trên vách đá cheo leo.

Tống Văn cảm thấy thân thể Lục Tư Ngữ đang run, tình huống giống như có chút không đúng: "Làm sao vậy? Là quá lạnh hay là không thoải mái..."

"Tôi... Tôi..." Lục Tư Ngữ cảm giác bên trong thân thể tựa hồ nơi nào cũng đang phát đau, dưới nhiệt độ thấp, ý thức của cậu đã không rõ ràng lắm, muốn tìm chút thuốc giảm đau để uống, nhưng cố tình nơi này không có thứ gì. Cậu kinh hoảng, băng lãnh, ở bên trong bóng tối vô tận cậu cảm giác mình giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết.

Tống Văn cảm giác được người trong ngực cả người tựa hồ cũng mềm nhũn ra, anh nghe thấy tiếng tim của cậu đập đến quá mức dị thường, nhiệt độ thấp đến hù người. Anh tưởng rằng chính mình sẽ là người không chịu nổi sự sợ hãi bóng tối trước, nhưng là bây giờ, rõ ràng cho thấy Lục Tư Ngữ không chịu nổi trước tiên.

Tống Văn bị tình hình của cậu làm cho sợ hết hồn, động viên cậu nói: "Lục Tư Ngữ, tôi sẽ ở đây với câu, tôi ở đây." Anh đem cậu ôm vào trong lòng, dùng nhiệt độ sưởi ấm cho cậu, một lần lại một lần ở bên tai của cậu lặp lại câu nói này, chờ cậu yên tĩnh lại.

Lục Tư Ngữ trong đầu có chốc lát hoàn toàn trống không, như là qua mấy phút, lại như là qua rất lâu, mãi đến tận khi cậu nghe được một loại âm thanh, thanh âm kia bắt nguồn từ phía bên ngoài cửa. Lục Tư Ngữ bỗng như tỉnh rồi, đẩy một cái Tống Văn, giống như con thỏ từ trong lồng ngực của anh chạy đi. Cậu dựa vào tường hai tay ôm cánh tay, nỗ lực chống đỡ lấy chính mình, có chút đề phòng mà nhìn về phía Tống Văn.

Ngoài cửa là Phó Lâm Giang bọn họ đến, cũng may, bọn họ không có nghe Tống Văn nói, đợi đến bảy giờ, Phó Lâm Giang vẫn luôn gọi điện thoại cho Tống Văn không được, liền sớm tới đây, bọn họ cũng là một đường theo dấu chân đến trong này. Những người bí ẩn trước tập kích qua Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đều đã bỏ chạy, lưu cho bọn họ và một toà nhà bỏ không.

Tống Văn nhìn một chút Lục Tư Ngữ, không có tiếp tục lời nói mới rồi, anh buồn buồn ở trong cửa đáp lại Phó Lâm Giang một tiếng, lấy tay gõ cửa một cái, cửa kia liền từ bên ngoài bị người mở ra, một luồng gió nóng từ bên ngoài cuốn vào, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lên cao.

Lục Tư Ngữ lảo đảo vài bước, đi ra ngoài trước, hoặc là nói là chạy ra ngoài.

Phó Lâm Giang nhìn thấy cậu hơi kinh ngạc, "Lục Tư Ngữ? ! Cậu ấy làm sao cũng ở đây?"

Tống Văn đỡ tường nói: "Anh tìm cái áo khoác khoác cho cậu ấy một chút đi, tìm thêm chút nước và đồ ăn, cậu ấy vừa nãy bị đông lạnh rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.