“Cô chủ, mời dùng cơm.” Quản gia từ đầu đến cuối đều không hề bật đèn. Hoặc là, trong căn phòng này căn bản cũng không có lắp đèn.
Cô bé vươn đôi tay gầy trơ xương như que củi, ngay cả trên tay cũng che kín những đường vân màu đỏ. Cô bé bốc thứ trong khay lên, cũng không cần dùng đến bát đũa (1), cứ thế bốc bỏ thẳng vào miệng nhai. Cũng không biết thứ cô bé ăn là gì, nhưng dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn pin, chỉ thấy chất lỏng màu đỏ tươi chảy dọc theo hai bên mép.
Quản gia không đành lòng nhìn thêm nữa, vội soi đèn sang hướng khác. Ông nói: “Cô chủ xin cứ chậm rãi dùng bữa.” Liền xoay người rời khỏi căn phòng âm u này, miệng bật ra một tiếng thở dài đầy thương hại.
Cửa phòng đóng lại, cảnh tượng đẫm máu kia lại quay về với bóng tối.
…………………………………….
“Điểm Tâm, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của phụ thân em đúng không?” Bệ Ngạn đặt tờ báo trong tay xuống hỏi. Đúng là người giàu nhất thành phố G có khác, ông ta tổ chức tiệc mừng thọ mà ngay cả báo địa phương cũng phải đăng tin.
Trần Điển Hâm được hắn nhắc mới nhớ ra: “A, đúng rồi. Em suýt nữa thì quên mất.” Tuần trước chú Triệu mới vừa gọi đến nhắc nhở y, bảo y hôm nay về nhà đứng ra tổ chức tiệc mừng thọ cho bố.
Bệ Ngạn để ý thấy người yêu nhíu mày, liền hỏi: “Sao vậy? Em không muốn về à?”
Trần Điển Hâm gật đầu. Thành thật mà nói, Trần Điển Hâm cũng không thích về nhà lắm, mà y cũng chẳng thể nói rõ được lý do vì sao. Tuy rằng bố đối xử với y rất tốt, trong tất cả anh em, cũng xem như là cưng chiều, khoan dung với y nhất. Nhưng y vẫn không thích về nhà, nơi đó luôn khiến cho y sinh ra cảm giác bị đè nén, hơn nữa y với người thân trong nhà cũng không quá gần gũi, y lại càng không muốn về nhà.
Bệ Ngạn khuyên nhủ: “Dù gì cũng là đại thọ bảy mươi tuổi, em cũng nên về nhà một chuyến, chứ không phụ thân em lại không vui. Đúng lúc, lần trước ta có phát hiện thấy một vài dị tượng (hiện tượng lạ) ở nhà em, lần này ta sẽ đi cùng em, bắt nó phải thủy lạc thạch xuất (cháy nhà ra mặt chuột/ lộ chân tướng).”
“Dị tượng? Dị tượng gì cơ?” Trần Điển Hâm cũng biết căn biệt thự nhà họ Trần bởi vì cất giữ rất nhiều đồ cổ, phần lớn lại là đồ tuẫn táng (chôn theo), nên không được sạch sẽ lắm. Trong nhà quả thật có vài quỷ hồn, yêu vật quấy phá. Nhưng mà lần trước khi bọn họ về nhà, chẳng phải Bệ Ngạn đã giải quyết rồi sao?
“Em có biết kẻ nào sống trong tầng hầm nhà em không?” Bệ Ngạn không trả lời mà hỏi lại.
Trần Điển Hâm có chút bất ngờ khi hắn hỏi điều này: “Em biết chứ. Em gái út của em từ nhỏ đã mắc một căn bệnh ngoài da, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng thì cả người sẽ nổi ban đỏ. Cho nên, em ấy vẫn luôn sống trong tầng hầm.”
Bệ Ngạn hơi ngạc nhiên: “Muội muội của em?” Đúng là kì lạ, ban đầu hắn còn tưởng rằng, bên trong đặt thu tàng phẩm (bộ sưu tập) mà Trần Lĩnh Nam vơ vét được từ nơi nào đó, mà mấy thứ đồ đó lại mang theo chút tà vật. Nhưng nếu bên trong lại là tứ tiểu thư Trần gia, vậy thì cô bé chỉ là một người bình thường, sẽ không thể nào phát ra tà khí mãnh liệt như vậy được.
Hắn lại hỏi: “Em không gặp muội muội bao lâu rồi?”
“Bao lâu à? Em chưa từng gặp em ấy.” Nói đến đây thật đúng là xấu hổ, y vậy mà chưa bao giờ gặp qua em gái ruột của mình.
Trên thực tế, Trần Điển Hâm và những người anh em khác đều không phải là cùng một mẹ sinh ra. Năm xưa Trần Lĩnh Nam vì làm ăn, nên đã kết hôn với một vị tiểu thư môn đăng hộ đối. Nhưng mà chính thất phu nhân gả vào cửa chưa được mấy năm thì qua đời, Trần Lĩnh Nam sau đó vẫn không tái giá, mấy đứa con đều là do những người tình khác nhau sinh ra. Mấy anh em lúc bé đều sống với mẹ mình, Trần Điển Hâm đến tận năm 11 tuổi mới được đón vào nhà họ Trần. Nhưng một năm sau, y được nhận vào một trường nội trú khép kín, liền chuyển ra sống ở ký túc xá của trường học. Y căn bản là không có cơ hội tiếp xúc với những anh em khác.
Khi y học đại học năm nhất, nghe chú Triệu quản gia nói, ông chủ đã đón cô tư về nhà. Nhưng cô chủ này sinh ra đã mắc bệnh ngoài da di truyền, không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời, nên vẫn luôn sống trong tầng hầm. Bố cũng không cho phép bọn họ xuống tầng hầm thăm cô em gái này, nghe nói cô bé ngay cả một tia sáng cũng không được chiếu vào, nếu không làn da sẽ bị thối rữa. Tuy mấy anh em đối với việc có thêm một cô em gái rất là vui sướng, nhưng cũng không dám một mình đến tầng hầm thăm em. Huống chi, phòng của cô bé còn bị khóa ở bên trong.
Cũng chính vì thế, cô tư nhà họ Trần —— Trần Ánh Như đã được đón về nhà hơn mười năm, nhưng Trần Điển Hâm vẫn chưa bao giờ gặp mặt cô em gái này.
Bệ Ngạn nghe Trần Điển Hâm nói xong trong lòng càng thêm khẳng định tứ tiểu thư này chắc chắn có vấn đề, cũng có thể đã bị yêu ma, tà vật ám vào, hoặc là đã bị điều khiển. Hắn vẫn giữ thái độ kiên quyết: “Tối nay ta sẽ về cùng em, trong chuyện này nhất định có vấn đề.”
……………………………
Hôm đó trước khi Diêu Nhiếp tan tầm, có nhận được điện thoại của Lạc Đan Thanh, chắc là nghe Tam Vô nói cậu ta đem hai đứa nhỏ giao lại cho mình, nên hắn mới gọi điện đến để hỏi thăm tình hình gần đây của hai đứa.
“Anh yên tâm đi, bọn nhỏ rất ngoan. Tuy tính cách của con anh có chút kiêu ngạo, nhưng đã có cậu bạn trai nhỏ của nó khống chế rồi, không gây phiền hà gì cho bọn tôi đâu.” Diêu Nhiếp vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói.
Lạc Đan Thanh nghe thế cũng thấy yên tâm phần nào: “Vậy là tốt rồi, bọn nhỏ đành làm phiền cậu và Long tử vậy.”
Phiền phức nhưng thật ra cũng không quá phiền phức, thành thật mà nói, Diêu Nhiếp cũng rất thích trẻ con. Bây giờ theo Nhai Xế rồi, hai người đều là đàn ông cả, nếu không có tai nạn gì thì cũng sẽ không có con, chăm sóc con của người khác cũng xem như là một loại bù đắp rồi. Nhưng mà, riêng con hồ ly tinh ở nhà thì lại đúng là cái đồ quỷ con! Hơn nữa tuổi của nó cũng đáng làm tổ tiên mình rồi, vậy mà lại y hệt như một đứa con nít. Bây giờ còn nghiễm nhiên trở thành đại vương của đám nhóc trong nhà, dẫn theo hai đứa kia nhảy nhót khắp nơi, suýt nữa thì phá nát nhà anh.
“Khách sáo làm gì? À đúng rồi, công cuộc theo đuổi tình yêu của anh tiến hành thế nào rồi? Có ôm được người đẹp về không đấy?” Diêu Nhiếp vẫn chưa biết là Lạc Đan Thanh đang theo đuổi Trầm kinh Phàm, chứ nếu biết, thì sẽ không dùng từ “người đẹp” này đâu. Dù sao thì cái mặt lạnh của Trầm Kinh Phàm cũng vừa MAN vừa COOL chả có chút ăn khớp nào với cái từ “người đẹp” này cả.
“Vẫn chưa nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn có hi vọng, cậu cứ chờ đấy, lúc về sẽ mời các cậu ăn kẹo cưới!” Hắn tràn đầy tự tin.
“Lạc, mau đến đây! Anh có nhìn thấy Trầm đâu không?” Ở đầu dây bên kia có ai đó đang gọi Lạc Đan Thanh.
“Diêu MC, thôi nhé, tôi có chút việc, khi về sẽ nói chuyện tiếp nhé.” Nói xong, Lạc Đan Thanh liền cúp điện thoại.
Diêu Nhiếp cũng cúp điện thoại, bỏ vào trong túi. Anh bỗng nhớ ra, cái giọng vừa mới gọi Lạc Đan Thanh có hơi quen quen, kiểu giọng Đông Nam Á độc đáo này, anh đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
Không có quá nhiều thời gian để cho Diêu Nhiếp có thể tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này, “rầm rầm!” Tiếng đồ đạc đổ ngã vang lên. Diêu Nhiếp ngẩng đầu, nhìn về phía phòng chờ ở cách vách, tiếng động rõ ràng là từ nơi đó truyền đến.
Phòng chờ ở cách vách là để cho các nghệ sĩ tên tuổi tham gia chương trình giải trí chuẩn bị. Hôm nay cũng đâu có quay chương trình nào đâu, nơi đó phải không có ai mới đúng.
Anh cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn quyết định đến đấy xem thử.
Cửa phòng chờ chỉ khép hờ, Diêu Nhiếp đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong. Chỉ thấy có một người đang lăn lộn trên sàn, bên cạnh là bàn trang điểm bị lật đổ, hiển nhiên là bị người nọ đụng ngã. Bởi vì đối phương xoay lưng về phía anh, cho nên Diêu Nhiếp không thấy rõ biểu cảm của đối phương, nhưng dựa vào cơ thể đang không ngừng run rẩy và tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ miệng đối phương là có thể nhận ra, đối phương bây giờ đang vô cùng đau đớn.
Diêu Nhiếp ban đầu còn nghĩ, chẳng lẽ là một thằng nghiện? Người không biết tự chăm lo cho mình trong giới giải trí có rất nhiều. Anh đang định bước lên hỏi xem có cần giúp đỡ gì không, nhưng hành động tiếp theo của người nọ lại ngoài sức tưởng tượng, thế nên Diêu Nhiếp chỉ có thể đứng ngây ra như phỗng mà nhìn.
Người đàn ông trên sàn cuồng loạn cởi quần áo của mình ra, ngay lập tức liền lộ ra tấm lưng trần, Diêu Nhiếp liếc mắt một cái đã thấy được hình xăm đỏ tươi trên lưng người nọ. Đó là một bức tranh vẽ địa ngục, một con quỷ dữ đang rút lưỡi của một người. Người nọ toàn thân đều bị trói, quỳ trên mặt đất, máu tươi đầm đìa.
Người đàn ông dùng ngón tay ra sức cào phía sau lưng, giống như muốn lột toàn bộ hình xăm kia xuống.
Diêu Nhiếp nhớ rất rõ hình xăm này. Biểu cảm dữ tợn của quỷ dữ ở sau gáy người nọ, hôm qua anh đã từng thấy, hôm nay cuối cùng cũng đã thấy được bức tranh hoàn chỉnh. Chỉ là, xăm một bức tranh như thế trên người, không những không có lấy một chút mỹ cảm nào, mà còn khiến cho người ta cảm thấy thật khủng khiếp ghê tởm. Thật không hiểu khiếu thẩm mỹ của người này thế nào!
Người đàn ông ở trên sàn không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn là Nghiêm Sơn, nhớ lại thái độ ngày hôm qua của hắn, Diêu Nhiếp cũng không dám đến gần. Nhưng thấy sau lưng hắn đã bị cào đến mức thương tích đầy mình, khắp nơi đều là vết máu, Diêu Nhiếp cuối cùng vẫn bước lên giữ hắn lại.
Nhưng đối phương lại giống như nổi điên, đột nhiên xô Diêu Nhiếp ngã lăn ra. Đôi mắt che kín tơ máu, hung ác nhìn trừng trừng vào anh.
…………………………………………….
“Sau bao nhiêu năm cuối cùng thứ đó cũng đã tỉnh dậy, chúng ta rốt cuộc đã không tốn công vô ích. Bây giờ chỉ còn thiếu vật chứa, đúng rồi, mười tế phẩm đã tìm được chưa?” Kẻ đang nói chuyện chính là một bức tượng. Bức tượng này mặc pháp bào, thoạt nhìn giống như là thằn lằn, nhưng lại có khuôn mặt của diều hâu.
Tiêu Đồ mặc đạo bào, cúi đầu không nói.
Đối phương dường như có chút không hài lòng: “Sao rồi? Vẫn chưa tìm được à? Đồ vô dụng! Thời gian không còn nhiều, ngươi phải bảo bọn chúng tìm nhanh lên đi! Đã có sáu tế phẩm được tín đồ tự mình tiến cống (dâng lên) rồi, chỉ phải tìm thêm bốn cái nữa thôi.”
Tiêu Đồ do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định: “Ta không muốn làm những việc này nữa! Sau này chuyện của các ngươi, ta sẽ không tham dự vào.”
Bức tượng bỗng tỏa ra tầng tầng lớp lớp khói đen, xem ra nó đang rất tức giận: “Tiêu Đồ, ngươi muốn phản bội chúng ta sao? Quên mối hận năm đó của ngươi rồi sao? Quên ân huệ của người kia đối với chúng ta rồi sao?!”
Tiêu Đồ vẫn không nói câu gì, dường như rất kiên quyết.
“Hừ! Vậy ngươi cứ việc ở trong này mà ngu xuẩn trước đi, chờ sau khi thứ đó hồi sinh, ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Ta sợ ngươi sẽ phá hỏng chuyện của chúng ta!”
Nói xong, bức tượng liền biến mất.
………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
Mao thác (毛错), đúng là khổ bức cho nhà họ Trần, ngoại trừ cậu hai còn lại đều là số phận bia đỡ đạn (vật hy sinh)…
Nói trước, Tiêu Đồ không phải là chủ mưu đâu nha, có thấy BOSS nào tự thân vận động đi lái xe buýt chưa? = =
Về cảm hứng cho câu chuyện này, nói ra cũng có chút 囧, thật ra là tôi nhìn xem một bài post rất 囧. Cật lực đề nghị mọi người cùng tôi 囧.
Ngẫu hi phạn Cường ca (偶稀饭强哥), không chỉ bởi vì ý tưởng táo bạo trong mỗi tác phẩm của anh, nét vẽ tiên phong, người mẫu mạnh mẽ, mà còn vì Cường ca mỗi lần tự chụp ảnh đều mang ánh mắt sắc bén… Muốn xăm hình, tìm Cường!
…………………………………………………………………
(1) Tác giả dùng từ Xan cụ: dụng cụ dùng để ăn, nên t đổi thành bát đũa luôn.
Ps: Bạn nào biết thì dịch giúp t 毛错 và 偶稀饭强哥 với, cảm ơn nhiều nhiều