Diêu Nhiếp và Nhai Xế phong trần mệt mỏi trở về nhà, chỉ thấy mẹ Diêu ở trong phòng lo âu đi vòng qua vòng lại khắp sàn.
Diêu Nhiếp vội trấn an mẹ mình: “Mẹ, đừng lo lắng, bố sẽ không có việc gì. Chúng ta đến bệnh viện xem trước nhé? Bây giờ ai đang ở bệnh viện trông chừng vậy ạ?”
Mẹ Diêu dường như lảng tránh câu hỏi của anh, cũng có thể là do quá hoang mang lo sợ, bà gật đầu: “Đi, đi chứ, đi gặp bố của con hay là, con thay một bộ quần áo khác đẹp hơn trước đi?”
Diêu Nhiếp nhìn nhìn quần áo mình đang mặc, quả thật bởi vì tàu xe mệt nhọc nên đã nhăn nhúm đến mức chả ra hình thù gì, nhưng mà đây cũng đâu phải là chuyện đáng quan tâm lúc này?
“Mẹ à, đã là lúc nào rồi? Còn quan tâm đến mấy cái này làm gì? Đến bệnh viện trước xem thử tình trạng của bố thế nào quan trọng hơn.”
Mẹ Diêu gật đầu: “Ờ, ờ, cũng đúng. Đi thôi, đi thôi. Ôi chao? Tiểu Ngao sao cháu cũng đến đây?”
Nhai Xế nói: “Cháu đưa cậu ấy về, tinh thần của cậu ấy giờ không được tốt, cảm xúc cũng không ổn định, cháu sợ cậu ấy trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Mẹ Diêu rất cảm động: “Tiểu Ngao này, cám ơn cháu, lần này làm phiền cháu rồi. Cháu cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi, cũng đừng đi theo chúng ta vào bệnh viện làm gì.”
Nhai Xế không đồng ý: “Cháu đi cùng luôn, xem có thể giúp đỡ được gì không.” Diêu Nhiếp là quan tâm quá hóa loạn, nhưng Nhai Xế từ lời nói hành động và thần sắc của mẹ Diêu đã sớm nhìn ra chút manh mối. Trong chuyện này chắc chắn có quỷ, hắn dù thế nào cũng phải đi theo!
Mẹ Diêu hình như có nỗi niềm khó nói, nhưng lại không lay chuyển được sự kiên trì của hắn, đành phải để cho hắn đi cùng.
Ba người đi hơn một dặm đường, Diêu Nhiếp mới bắt đầu cảm thấy bất thường. Trong thôn không có bệnh viện, chỉ có một ông thầy thuốc chân đất, bố nhất định đã được đưa đến bệnh viện trong thị trấn rồi, nhưng bây giờ bọn họ rõ ràng là đang đi về hướng núi Linh Hồ ở cuối thôn.
“Mẹ? Có phải đi nhầm rồi không? Nếu không, chúng ta mượn trưởng thôn cái máy kéo lái đi nhé?”
Mẹ Diêu không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng 20 phút, bọn họ đã đến dưới chân núi Linh Hồ.
Diêu Nhiếp lúc nhỏ ham chơi, là vua của mấy đứa nhỏ trong thôn. Lúc đó, anh không ít lần mang theo một đám “đàn em” đến núi Linh Hồ thám hiểm. Người trong thôn đều nói núi này không lên được, có người nói yêu quái ở ngọn núi sẽ ăn thịt người; có kẻ lại nói ngọn núi có Sơn Thần, không được phép mạo phạm. Dù thế nào, nghe xong mấy chuyện lạ ly kỳ như vậy, chỉ càng khiến cho đám trẻ con to gan lớn mật muốn tới ngọn núi này hơn mà thôi.
Tuy anh rời thôn đã nhiều năm, nhưng trên núi đã xây dựng thôn xóm từ khi nào vậy? Không đúng, những ngôi nhà này rõ ràng có niên đại rất cổ xưa, không giống như kiến trúc hiện đại. Nói như vậy, những ngôi nhà này đã tồn tại từ rất lâu trước kia?
Vậy lại càng không đúng, mới trước đây anh cũng đến không ít lần, rõ ràng lúc ấy nhìn thấy đều là núi non hoang vu, làm gì có người nào ở?
Ngay khi nhìn thấy trên núi Linh Hồ có thôn xóm, Diêu Nhiếp còn tưởng rằng bố mình đã được đưa đến bệnh viện nơi này chữa trị, nhưng mẹ Diêu dẫn bọn họ đi đến trước cửa một tòa nhà cao cửa rộng, liền dừng lại.
Bọn họ còn chưa gõ cửa, đã có một người trông giống như là quản gia từ bên trong đi ra: “Diêu phu nhân, phu nhân nhà ta đợi đã lâu. Thỉnh đi theo ta.” Nói xong, người nọ dường như không muốn quá gần gũi với bọn họ, mà bước nhanh về phía trước.
Diêu Nhiếp càng ngày càng cảm thấy không ổn, nhìn kiểu gì thì đây cũng đều là nhà dân, tuyệt đối không thể nào là bệnh viện được. Sắc mặt của mẹ càng ngày càng u ám, hiển nhiên là tâm sự nặng nề. Chỉ có Nhai Xế là chán ghét bịt mũi lại, thấp giọng lầm bầm: “Mùi cáo thối quá.”
…………………………………………….
Ba người đi theo quản gia vào đại sảnh, sớm đã có một vị phu nhân ngồi ở ghế chủ vị chính giữa. Vị phu nhân này thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi, Diêu Nhiếp tuy cũng xem như là người ở nửa giới giải trí, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người đẹp muôn màu muôn vẻ ra vào ở đài truyền hình, nhưng vị phu nhân này, lại có thể nói là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy, nếu dùng tế bào văn học ít ỏi của Diêu Nhiếp để diễn tả, thì phải là bà ta đẹp đến mức không giống người.
Bà ta mặc một bộ váy dài bằng lụa trắng kim tuyến thêu hoa, khí độ ung dung, cặp mắt đan phượng liếc nhìn đám người bên dưới một lượt, cao cao tại thượng nói: “Diêu phu nhân, ngươi sao lại dẫn theo hai nam nhân đến đây? Lệnh thiên kim đâu?”
Hơn nữa trong hai người này có một kẻ trên người có sát khí ngút trời, mà ngay cả Hồ tinh ngàn năm đạo hạnh như nàng cũng có chút chống đỡ không nổi, càng đừng nói đến những tiểu hồ ly khác trong thôn. Không phải là Diêu phu nhân này muốn quỵt nợ, tìm người để đối phó mình đấy chứ?
“Hồ tiên nương nương khai ân.” Mẹ Diêu đột nhiên quỳ xuống.
Diêu Nhiếp hoảng sợ, theo bản năng muốn đỡ bà dậy, mẹ Diêu lại gạt tay anh ra, nơm nớp lo sợ khẩn cầu: “Bé gái nhà con là con trai, năm đó bởi vì nó bị sinh non, nên thân thể rất kém, chưa được đầy tháng đã mắc bệnh nặng, suýt nữa thì mất mạng. Bố chồng con đã lên núi cầu ngài ra tay cứu giúp, ngài lúc ấy đưa ra điều kiện, chỉ cứu con gái, hơn nữa đứa nhỏ này sau khi lớn lên phải gả vào nhà ngài. Bố chồng con cũng không còn cách nào khác, đành phải nói dối bảo Bé gái là con gái, cầu Hồ tiên nương nương khai ân, chúng con cũng là vạn bất đắc dĩ thôi ạ. Cầu ngài bỏ qua cho bố của nó, chúng con nguyện dùng toàn bộ tài sản để cung phụng nương nương “
“Mẹ? Đây là chuyện gì? Bố của con đâu rồi?” Diêu Nhiếp mặt xanh như tàu lá, trong lòng như có cả vạn con Thảo ni mã (con alpaca) chạy như điên. Gì?! Anh vậy mà lại bị người ta đính ước từ nhỏ, hơn nữa đối phương còn là nam nữa chứ?! Hơn nữa thoạt nhìn còn không phải là người?
Bây giờ nhớ lại, khó trách năm đó ông nội cứng rắn nói anh dương khí quá nặng cần nuôi như con gái, còn lấy cho anh cái nhũ danh như vậy. Rõ ràng là anh sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, trong vòng trăm dặm cũng tìm không ra người nào có âm khí nặng hơn anh cả.
Khi còn bé thì sống cùng ông nội ở một thị trấn khác trong núi, đợi trưởng thành hơn một chút, người trong nhà lại vội vàng cho anh ở lại ký túc xá trong trường. Anh vẫn nghĩ là người nhà bởi vì có em trai, nên không rảnh chăm sóc mình, năm đó anh còn oán hận bố mẹ bất công. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn hết thảy đều là do cái hôn ước hoang đường này rồi?
Vị phu nhân kia vỗ “Bốp” một chưởng trên tay vịn của ghế bành, giận tím mặt: “Lớn mật! Các ngươi dám lừa gạt bản Hồ tiên sao?!”
Mẹ Diêu quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng, Diêu Nhiếp mơ hồ còn nghe thấy cả tiếng nức nở của bà. Anh đau lòng nâng mẹ mình đứng dậy: “Mẹ đừng cầu bà ta, chúng ta đi thôi.” Tiên cái gì mà Tiên? Tiên nhân chẳng phải đều từ bi vi hoài (2) sao, giúp một chuyện còn phải bán thân, đây là xã hội cũ thối nát sao?
Mẹ Diêu không chịu đứng lên, bà nói: “Hồ tiên nương nương nếu khai ân, thì bố của con liền xong rồi.”
Xem ra bệnh tình của bố là do con mụ hồ ly tinh này bày ra? Mẹ mình sợ bà ta, nhưng mình đâu có sợ, đừng nói anh bây giờ đã có linh lực của Lưu Bá Ôn, ngay cả Nhai Xế phía sau anh cũng sẽ không để cho “bố mẹ vợ” bị ức hiếp đâu.
Quả nhiên, trên người Nhai Xế đã bắt đầu phát ra sát khí, hai tròng mắt đã nhuộm màu vàng: “Tiểu tiểu yêu hồ như ngươi cũng dám kiêu ngạo như thế sao?! Xem lão gia ta thu thập ngươi thế nào!”
Vị phu nhân kia cảm nhận được sát khí kinh người của Nhai Xế, cũng lập tức phóng ra yêu khí bản thân, hai con ngươi của bà ta nhiễm đỏ, lộ ra răng nanh, móng tay sắc bén mọc dài ra từ ngón tay thanh mảnh, miệng phát ra tiếng rít đầy uy hiếp.
Mắt thấy trận đấu ác liệt của hai người sắp sửa bùng phát.
Đúng lúc này lại có người vén rèm cửa ở đại sảnh lên để đi vào: “Thôi mẫu thân, là nam cũng không sao cả, con nhìn rất thuận mắt, dù sao thì Hồ tinh chúng ta cũng không câu nệ nam nữ, có thể hút tinh khí là được.” Giọng nói của người này vô cùng trung tính, diện mạo cũng trống mái khó phân, nếu nói là nữ thì không khỏi quá khí khái, còn nếu nói là nam, thì lại quá âm nhu (nữ tính), ngược lại đôi mắt đan phượng xếch lên lại giống y hệt mẫu thân hắn.
Hắn nói với mẹ Diêu: “Nhạc mẫu đại nhân, thân thể của nhạc phụ sẽ không có việc gì đâu, ta cam đoan. Các ngươi nên trở về chuẩn bị một chút, hai ngày sau là ngày lành tháng tốt, ta và Bé gái sẽ tổ chức hôn lễ.”
…………………………………………..
“Tiểu Hoa, đêm nay anh mời cậu ăn khuya, cậu nhất định phải nể mặt nha.”
Những cảnh quay hôm nay của Hoa Trĩ đã hoàn tất, hắn đang định về nhà sớm một chút để cùng Hùng Tráng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến bla bla, không ngờ lại bị nam diễn viên Hồng Hiểu Tinh trong cùng đoàn làm phim quấn lấy. Thời gian này hắn rất ngoan, không muốn ăn thêm cú đấm nào của Hùng Tráng, diễn xong sớm, ngoan ngoãn về nhà.
“Xin lỗi nha anh Hồng, đêm nay em có hẹn rồi, lần sau nhé, lần sau em mời anh.”
Nói xong, không đợi đối phương thuyết phục thêm nữa, đã kêu trợ lý của mình ra khỏi studio. Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Hùng Tráng: “Hùng Hùng, người ta đêm nay muốn ăn Phật khiêu tường (3) cái gì? Không có á? Ta mặc kệ, người ta vì ăn cơm với ngươi, mà từ chối lời mời của Hồng Hiểu Tinh đấy. Hồng Hiểu Tinh ngươi có biết không, chính là người diễn “Tần hoàng đại đế” đó, ngươi lần trước còn khen gã diễn hay mà, ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta phải ăn Phật khiêu tường ~~ ách được rồi, gặm củ cải cũng được.” Xem ra cuối cùng thì Hùng Tráng cũng ra uy rồi.
Hồng Hiểu Tinh nhìn bóng dáng Hoa Trĩ đi xa, miệng nhổ một ngụm: “Phi! Cái gì vậy. Cho rằng mình đạt được Ảnh đế là giỏi lắm à? Cũng không biết là đã thỏa thuận quy tắc ngầm với nhà làm phim nào rồi. Cái mặt hồ ly tinh!”
Hồng Hiểu Tinh mười mấy tuổi thì ra mắt, hầu hết những nghệ sĩ mới ra mắt đều phải trải qua huấn luyện gian khổ khắc nghiệt mới có thể vào nghề. Gã chìm nổi ở giới nghệ sĩ gần hai mươi năm, mấy năm gần đây mới được coi là ngóc đầu lên được. Ở Liên hoan phim lần này, gã được đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất, vốn dĩ tiếng tăm của gã là cao nhất, không ngờ cuối cùng lại bị cái bình hoa cướp ngang. Cục tức này gã làm sao nuốt trôi cho được?
Nhưng mà gã lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy cũng không phải là không biết gì, ở bên ngoài gã rất thân thiết với Hoa Trĩ, dù là ai cũng không thể nhìn ra được thật ra gã ở sau lưng căn bản một chút cũng không gần gũi gì với Hoa Trĩ. Chẳng qua hai người gần đây đúng lúc hợp tác đóng phim, mà danh tiếng Hoa Trĩ lại đang lên, cứ dính lấy hắn, cũng đủ để gã được lên trang bìa rồi.
Nhưng mà gần đây độ nổi tiếng của gã ngày càng cao, lời mời đóng phim đến không ngừng, ngay cả vận đào hoa cũng bắt đầu hưng thịnh, đừng nói là mấy ngôi sao nhỏ cứ quấn lấy gã, ngay cả Ảnh hậu Cao Ỷ Liên ở chiếu trên cũng không ngừng liếc mắt đưa tình với gã. Xem ra, thứ này thật sự rất linh nghiệm.
Hồng Hiểu Tinh từ trong vạt áo lấy ra một mặt dây chuyền được buộc với một sợi dây màu đỏ, đó là một con hồ ly được điêu khắc bằng đồng xanh, dưới ánh trăng chiếu rọi, tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh loang loáng yếu ớt.
Hồng Hiểu Tinh không hề biết rằng, ngay phía sau gã, ánh trăng kéo ra một cái bóng đen thật dài, mà cái bóng đen kia chậm rãi từ một biến thành hai cái…
…………………………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Tác giả: “Long tử điện hạ vừa lòng chưa, lần này hai người lên sân khấu thường xuyên hơn.”
Tiểu Thất lật bàn: “Lắm lông (?!)! Ta chỉ có vài lời thoại! Hơn nữa ở phần sau cảnh diễn của cái đám qua đường kia quá nhiều, chương tiếp theo toàn bộ cảnh đều phải là của bọn ta, lời thoại cũng cho ta nhiều một chút, bằng không, hừ hừ!”
Tác giả: “…. Vậy phần tiếp theo sẽ cho ngài làm diễn viên chính đầu tiên.”
Tiểu Thất: “Thế cũng chả khác gì nhiều.”
Diêu Nhiếp ╮(╯▽╰)╭:“Không có cách nào, tôi đây chính là được hoan nghênh như vậy đó.”
Tác giả: “… Thật ra người mà người ta vừa ý không phải cậu đâu…”
……………………………….
Bình hoa: chỉ những người có cái mã bên ngoài đẹp nhưng lại không có tài năng.
Từ bi vi hoài: hình như theo quan niệm của đạo Phật là “Lấy từ bi làm hoài bão”.
Phật khiêu tương: món này đã xuất hiện ở Hồ sơ Phản hồn đăng rồi. Vào đây nhá.