Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 14-1: Nhà tiên tri




Nhà tiên tri người Pháp Nostradamus (1) đã từng tiên đoán rằng năm 1999 chính là tận thế; người Maya cũng đã tiên đoán vào năm 2012 con người sẽ đi đến diệt vong; trong 10 lời tiên tri lớn của Trung Quốc cũng đã nhắc đến vào thập niên 2010 của thế kỷ 21 sẽ xảy ra một thảm họa vô cùng tàn khốc, nhưng Trung Quốc sẽ có một vị lãnh tụ vĩ đại mới được sinh ra, dẫn dắt con người bước vào một kỷ nguyên mới…

Những lời tiên tri này đã được chứng minh là những lời nói dối vô căn cứ, vẫn chưa được xác nhận. Rốt cuộc có tận thế thật hay không, chúng ta không biết được. Nhưng càng ngày lại càng có nhiều đứa trẻ đặc biệt lạ lùng, mang giọng điệu già dặn không hợp tuổi ủng hộ giả thiết tận thế, tiên đoán thêm một bước về chi tiết của sự kiện lớn sẽ xảy ra vào thập niên 10. Những đứa trẻ đó được gọi là Indigo children (2).

Các chuyên gia người Nga cho rằng, trong số những đứa trẻ ra đời sau năm 94, thì có đến 95% là Indio child. Đặc điểm chung của những đứa trẻ này là: có trí thông minh rất cao, có trực giác mạnh, và vô cùng nhạy cảm; hơn nữa chúng đều được xác nhận là có siêu năng lực, có thể nhìn thấy những hiện tượng siêu nhiên, và còn có thể biết trước tương lai.

Bạn là đứa trẻ ra đời sau năm 94? Hay bên cạnh bạn có ai đó ra đời sau năm 94 không? Hãy quan sát họ thật kỹ, có lẽ bạn sẽ phát hiện ra bọn họ quả thật không giống người thường…

……………………………………

“Không có chủ đề rồi, làm sao bây giờ? Video dự trữ cũng chỉ có thể phát sóng lại trong một tuần thôi, nhưng sau đó thì phải làm sao?!” Anh Tiền biên đạo đi qua đi lại trong phòng họp.

“Anh Tiền đừng vội. Chẳng phải chương trình của chúng ta thích nhất là tạo cơn sốt sao? Cứ làm lại chủ đề lần trước là được rồi, nói là giải thích lần thứ hai thì chẳng phải là ok rồi sao?” Có người đề nghị.

Anh Tiền không đồng ý: “Làm vậy thì rating sẽ giảm! Các cậu có hiểu không, tháng này chương trình “Truyện kí” của tổ chuyên mục bên cạnh có rating chỉ kém hơn chúng ta 0.01 sẽ vượt mặt chúng ta đấy? Các cậu không cảm thấy bị đe dọa hả?!”

Diêu Nhiếp cũng không căng thẳng lắm: “Lấy chủ đề được ưa thích trước đây ra phát lại đi, làm thành một bộ sưu tập là được rồi. Đâu phải là chúng ta chưa làm thế bao giờ?”

“Cậu đúng là chả có ý chí vươn lên gì cả, không có triển vọng!” Anh Tiền tiện tay cầm một túi hồ sơ gõ thẳng vào trán Diêu Nhiếp.

May mắn thay Diêu MC được huấn luyện thực tế nhiều năm nay, nên đã luyện ra một thân linh hoạt, nhanh nhẹn né tránh. Còn tiện tay cầm lấy cây bút trên bàn: “Chậc chậc chậc, một trận đấu chưa thấy bao giờ, Tiền huynh xin lui bước. Xem ta đây, tiếp chiêu!” Nói xong, liền vung tay, cây bút bay theo đường parabol, đập vào chân mày của chuyên viên trang điểm.

Nhất thời trong phòng họp liền loạn cào cào cả lên, chỉ có Trầm Kinh Phàm đang ngồi trong góc là không thèm đếm xỉa đến, vô cùng tập trung dùng laptop online.

“Hừ, thằng nhóc cậu không họp bầy à!” Diêu Nhiếp cướp được vũ khí trên tay chuyên viên trang điểm— một cái lược, ném về phía Trầm Kinh Phàm.

Đồng chí Tiểu Trầm không hề ngẩng đầu lên, một tay tiếp tục di chuột, một tay giơ lên, tóm gọn cái lược, sau đó lại tiếp tục vùi đầu xem bài viết.

Diêu Nhiếp đi đến: “Thằng nhóc cậu đang xem gì đấy?” Anh nhìn lướt qua, đúng lúc nhìn thấy tiêu đề bài post: tổng hợp tất cả những bài viết về lời tiên tri.

“Lời tiên tri?” Diêu Nhiếp tò mò, cướp lấy chuột trong tay Trầm Kinh Phàm mà di xuống.

Bài thứ 1: Tôi tiên đoán ngôi vị quán quân của trận chung kết World Cup lần này thuộc về nước H.

Bài viết trên liệt kê chi tiết từ tỷ số, cầu thủ nào ghi bàn, rồi đến cầu thủ nào ghi bàn thắng quyết định. Diêu Nhiếp nhớ lại, tình hình trận chung kết đúng là giống như bài viết này nêu, chuyện này cũng chả có gì là lạ, dù sao World Cup cũng đã kết thúc hơn một năm rồi, mọi người đều đã biết kết quả. Nhưng quỷ dị ở chỗ, khi Diêu Nhiếp nhìn thời gian đăng bài, không ngờ lại là trước khi World Cup diễn ra!

Kéo xuống chút nữa, bài thứ 2: năm nay nước ta sẽ bùng phát dịch bệnh trên khắp cả nước.

Nhìn ngày, vẫn là đăng trước khi dịch cúm năm đó bùng phát.

Bài thứ 3: năm nay nạn hạn hán nghiêm trọng sẽ xảy ra ở phía Tây nam Trung Quốc!

Thời gian đăng bài là vào tháng 3 năm ngoái.

Bài thứ 4: tháng 4 năm nay núi lửa ở nước B sẽ phun trào!

Thời gian đăng bài là cuối tháng 3 năm ngoái.

Bài thứ 5: vào một ngày trong tháng 3 năm nay, nhà máy điện hạt nhân lớn nhất thế giới sẽ bị rò rỉ!

Từng lời tiên đoán trong bài viết đều lần lượt trở thành sự thật. Tuy ID của chủ bài post trong từng bài đều không giống nhau, nhưng diễn đàn lại cho phép đăng kí tên hiển thị trùng nhau, rốt cuộc người đăng bài post có phải là cùng một người hay không cũng khó mà nói được.

Tim Diêu Nhiếp đánh “thịch” một phát, hỏi Trầm Kinh Phàm: “Cậu thấy sao?”

Vẻ mặt của Trầm Kinh Phàm lại rất bình thản: “Thời gian đăng bài có thể gian lận được, chỉ cần admin đổi lại ngày là xong. Biết đâu diễn đàn này vì muốn thu hút thêm người đăng kí, nên cố tình tạo ra bài post này để tạo cơn sốt thì sao.”

Diêu Nhiếp gật đầu: “Cũng đúng.”

Đúng lúc này chuyên viên trang điểm Tiểu Đàm lại chạy đến nói: “A? Hai anh nói bài post này hả? Là thật đó, bài post này em đã xem trước cả khi World Cup diễn ra.” Cô chỉ vào lời tiên đoán trong bài thứ nhất về World Cup mà nói.

“Lúc ấy em còn nói lại chuyện này cho bạn trai nghe, anh ấy còn cười bảo em ngốc nữa. Anh ấy là fan của đội á quân. Không ngờ, cuối cùng lại giống hệt như bài post này viết!”

Diêu Nhiếp và Trầm Kinh Phàm thoáng nhìn nhau. Cuối cùng Diêu MC đập tay một phát: “Ok! Anh đây đã nghĩ ra chủ đề kỳ tới là gì rồi!”

Anh Tiền vui sướng ra mặt: “Hả? Cậu có ý tưởng rồi à?” Tuy Diêu Nhiếp cũng là một trong số những biên đạo, nhưng chủ đề quay phim vốn dĩ đều do tổ kế hoạch đề ra trước, rồi mới đưa lên cho tổ biên đạo chọn lựa quyết định. Nếu đã là chủ đề do Diêu Nhiếp tự thân xuất mã chọn ra, thì tất tật đều có thể đạt rating cao. Cho nên mặc dù có một thời gian ngắn hình tượng của Diêu Nhiếp sụp đổ, nhưng đài truyền hình vẫn là không dám đưa ra nguyên nhân để cách chức anh.

“Kỳ này chúng ta sẽ làm về chủ đề lời tiên tri!” Nói xong, anh lại chỉ về phía nhân viên ở tổ kế hoạch nói: “Dốc toàn lực tìm cho ra chủ bài post của mấy bài này đi!”

Nhân viên tổ kế hoạch khổ không nói hết: “Hả? Muốn thịt người sao? Bọn tôi làm gì có cái tài năng ấy chứ!”

Diêu Nhiếp mặc kệ: “Xin cứu viện bên ngoài đi! Không cần biết các cô các cậu dùng cách gì, trong vòng 3 ngày, các cô các cậu phải thịt người ít nhất một chủ bài post đến đây cho tôi!”

………………………………….

Trầm Kinh Phàm xách cái túi đựng mấy hộp cơm trưa của đài truyền hình quay về nhà trọ, lúc trước y ăn gộp ba bữa làm một, dạ dày suýt nữa thì hỏng, nên y đổi sang cách khác, gói bữa trưa mang về, buổi tối chỉ cần hâm nóng lên là ăn được.

Căn hộ lúc nào cũng âm âm u u, trích từ lời chủ nhà thì, vì để cho đám yêu ma quỷ quái sống ở căn hộ có thể tích tụ thêm nhiều âm khí, nên cả cầu thang lẫn lối đi của căn hộ đều không có đèn chiếu sáng. Đương nhiên, Trầm Kinh Phàm cũng từng nghi ngờ, chủ nhà là loại keo kiệt, có lẽ tất cả là do cậu ta không muốn chi tiền lắp đặt với tiền điện mà thôi.

Cầu thang tối đen như mực luôn dễ xảy ra tai nạn, như bây giờ chẳng hạn. Trầm Kinh Phàm đi đến ngã rẽ của cầu thang, bỗng dưng có một vật thể không xác định đâm vào người y. “Bốp” một tiếng, gáy y đập xuống nền đất, trán không biết bị cái gì cứng đập vào, y nhất thời thấy sao bay đầy mặt, đầu choáng mắt hoa. Vật thể không xác định kia lại còn rất nặng, đè đến mức y dậy không nổi.

“Ai u.” Vật thể không xác định nói: “Đi kiểu gì mà không chịu nhìn đường vậy, đau chết mất!”

Trầm Kinh Phàm lắc lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn một chút. Y nhìn chăm chú, thì ra đè trên người mình là một đứa bé. Đứa bé vừa xoa xoa cái trán bị đụng phải, vừa trách móc.

Rõ ràng là thằng nhóc này từ trên trời rớt xuống, thế quái nào lại đổ lên đầu mình? Trên đỉnh đầu y cũng đâu có mắt, cũng đâu phải mắt lé, làm sao biết được chỗ ngã rẽ lại bất ngờ nhảy ra một đứa bé chứ?

Trầm Kinh Phàm cũng bực mình: “Nhóc đứng lên trước đi!” Ngài Trầm một khi cau mày là khí thế kinh người, sau khi bị chọc giận sẽ bạo phát càng thêm đáng sợ hơn. Đám yêu ma quỷ quái ở căn hộ cũng phải nể y ba phần, huống chi chỉ là một đứa bé như thế này.

Thằng quỷ nhỏ vội vàng đứng lên khỏi người y, tuy đuối lý, nhưng vẫn rất mạnh miệng: “Tại chú cả đấy! Trán của tôi đã tróc cả da rồi, chảy máu là cái chắc!”

Trầm Kinh Phàm sờ soạng khắp nơi, dựa vào ánh trăng mỏng manh kia, đại khái có thể nhìn thấy cơm tối hôm nay của mình đã bị đè bẹp rồi, y mở miệng mắng một câu. Nắm lấy cánh tay của thằng quỷ nhỏ: “Đi!”

Thằng quỷ nhỏ không ngừng giãy dụa hét lên: “Ông muốn làm gì?! Muốn bắt cóc tôi à?! Hay là ông có sở thích biến thái?!”

Trầm Kinh Phàm không thể nhịn được nữa, đánh một phát lên mông nó: “Im miệng!”

…………………………………………

Tuy đã giao cho nhân viên tổ kế hoạch đi thịt người chủ post của mấy lời tiên tri, nhưng Diêu Nhiếp là biên đạo của tổ chương trình, đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Anh bật máy tính, trước tiên lên mạng tìm mấy lời tiên tri đã được xác nhận trong vài năm gần đây. Trong số rất nhiều diễn đàn về tiên tri — anh đăng kí một tài khoản trong diễn đàn “Hội tiên tri Quang Minh”. Không ngờ diễn đàn này lại yêu cầu rất khắt khe, đơn đăng kí cần phải được xét duyệt, phải trả lời một đống câu hỏi.

Ngày tháng năm sinh, mấy câu thế này thì chả có gì đáng nói, mấy câu hỏi sau mới bắt đầu quái dị.

Bạn đã bao giờ được chứng kiến hiện tượng siêu nhiên chưa?

Diêu Nhiếp đắn đo không biết có nên trả lời trung thực hay không? Hiện tượng siêu nhiên anh thấy nhiều rồi, đừng nói cái khác, hiện tượng lớn nhất mỗi ngày đều ngủ cạnh anh kia kìa!

Nếu diễn đàn lấy chủ đề là tiên tri, vậy có lẽ admin cũng tin vào siêu năng lực, cứ trả lời thật đi, biết đâu nhờ thế mà mình được thông qua xét duyệt thì sao. Diêu Nhiếp chọn câu trả lời “Có”.

Mời bạn liệt kê ra những hiện tượng siêu nhiên mà bạn đã được chứng kiến hoặc tự mình trải nghiệm.

Diêu Nhiếp liếc nhìn Nhai Xế đang chăm chú xem phim, chỉ giỏi làm ông lớn thôi, cái gì cũng bắt mình phải hầu hạ, tối đến còn phải hầu hạ nửa người dưới của hắn nữa chứ! Muốn đem bán đi cho rồi! Nói thì nói vậy, nhưng thật ra Diêu Nhiếp vẫn không nỡ. Cuối cùng đành chọn đại một cái qua loa có lệ điền vào: đã từng xuống cõi âm, nhìn thấy âm phủ.

Câu hỏi tiếp theo càng kỳ lạ hơn: Mời bạn đoán xem tỷ lệ nam nữ và độ tuổi trung bình của các quản lí diễn đàn.

Trên mạng bây giờ nam otaku nhiều hơn nữ otaku, Diêu Nhiếp đắn đo một lúc, điền bừa tỷ lệ 3: 1 vào. Lớp người online đa số là còn trẻ, độ tuổi trung bình chắc tầm 20.

Yêu cầu cuối cùng: Mời bạn hãy niệm câu “Lời tiên tri Quang Minh dẫn lối thế nhân!” trong lòng, chúng tôi sẽ cảm nhận năng lượng của bạn, nếu bạn có đủ năng lượng, thì lập tức có thể đăng nhập vào diễn đàn của chúng tôi. Còn ngược lại, thì dù bạn có đăng kí bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng đều không có tư cách gia nhập hội của chúng tôi!

Diêu Nhiếp giật giật miệng, yêu cầu này có quá mức ngốc X không? Sẽ có người làm theo sao?

Nhưng mà màn hình vẫn dừng lại tại đây, không có bước tiếp theo. Tiến thoái lưỡng nan, Diêu Nhiếp đành phải thử một lần, nhắm mắt lại thầm niệm trong lòng: lời tiên tri quang minh dẫn lối thế nhân.

Ngay khi anh mở mắt ra, hình ảnh trên màn hình đã thay đổi, trên đó có một dòng chữ rất to: Lời tiên tri của vùng đất Quang Minh vĩ đại, hoan nghênh ngài đã gia nhập hội của chúng tôi!

“Yes!” Diêu Nhiếp nắm tay, anh đã đăng kí thành công!

………………………………….

Bước vào phòng, Trầm Kinh Phàm bật đèn, ném thằng quỷ nhỏ lên giường.

Thằng quỷ nhỏ lăn một vòng trên giường, rốt cuộc nghiêng ngả lảo đảo ngồi dậy: “Ông, ông là biến thái thật rồi!”

Trầm Kinh Phàm mặc kệ nó, lập tức lấy bông và thuốc nước đi đến đầu giường, một tay đè lấy thằng quỷ nhỏ cảnh cáo: “Cấm nhúc nhích!”

Thằng quỷ nhỏ bị y lạnh lùng quát một tiếng sợ đến mức ngoan ngoãn ngồi im, mặc Trầm Kinh Phàm bôi thuốc nước lên trán cho nó.

“Tróc da tí thôi, không có gì đâu.” Bôi thuốc nước xong, Trầm Kinh Phàm thả thằng quỷ nhỏ ra. Dưới ánh đèn, y cuối cùng cũng có thể thấy rõ hình dáng của thằng quỷ nhỏ này. Nó thoạt nhìn chỉ cỡ bảy tám tuổi mà thôi, được khảm một đôi mắt tam bạch tử ngư nhãn (3), nhìn vẻ ngoài chính là một thằng nhóc kiêu ngạo.

“Nếu mặt tôi bị biến dạng thì làm sao bây giờ?” Thằng quỷ nhỏ không nghe theo cũng không buông tha.

“Đàn ông con trai mặt mày biến dạng tí có sao đâu? Đây là huân chương của đàn ông!” Trầm Kinh Phàm cốc một phát lên đầu nó. Cái trán của nó đúng là làm từ đá mà, khiến mình sao bay đầy mặt luôn, nếu xảy ra chuyện thì phải là mình mới đúng.

Vừa mới dứt lời, bụng hai người đồng thời kêu “ọt ọt ọt” một tiếng.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng thằng quỷ nhỏ ngượng ngùng quay đầu: “Thôi quên đi, tôi đây đã đè nát hết cơm tối của ông rồi, ông theo tôi về nhà đi, tôi sẽ đền lại cơm tối cho ông!”

Trầm Kinh Phàm cũng không phản đối, chứ không đêm nay y nhịn đói là cái chắc: “Nhóc là con nhà ai?” Trước đây chưa từng gặp qua, chắc là mới chuyển đến?

“Dài dòng quá vậy, cứ đi theo tôi là được.” Thằng nhóc này đúng là nhân tiểu quỷ đại (4).

Thằng quỷ nhỏ dẫn Trầm Kinh Phàm lên 1 tầng lầu, ngay trên phòng của y. Trầm Kinh Phàm sống ở 401, nhà của thằng quỷ nhỏ này là 501.

Trầm Kinh Phàm đang định gõ cửa, thì đúng lúc cửa lại được mở ra từ bên trong, một người đàn ông bước ra.

Thằng quỷ nhỏ ngay lập tức bổ nhào vào người anh ta: “Bố! Con đói bụng  ~ “

Người đàn ông ôm lấy thằng bé cau mày mắng: “Suốt ngày ra ngoài chạy nhảy, không biết nói trước với bố một tiếng hả, bố suýt nữa thì đi báo cảnh sát đấy … A? Cậu là?” Anh ta rốt cuộc cũng phát hiện ra Trầm Kinh Phàm đang đi sau thằng quỷ nhỏ.

Trầm Kinh Phàm không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, nhưng sao từ đáy lòng y lại trào dâng một cảm giác vô cùng quen thuộc. Nước mắt cứ thế chảy xuống, từ bé đến giờ y chưa từng khóc. Tại sao khi nhìn thấy người đàn ông này, trái tim mình lại đau đớn, vành mắt mình lại nóng lên thế này?

Y cũng không muốn khóc, nhưng dù làm thế nào đi nữa cũng không ngăn được nước mắt……

………………………………

Suy nghĩ của tác giả:

Ngày hôm qua đi công tác, về muộn quá, cho nên tối hôm qua tạm nghỉ một ngày.

Để bày tỏ sự hối lỗi, hôm nay viết nhiều hơn chút.

Hơn 3800 chữ, phá kỷ lục của phần này …

Lý do đi công tác thật sự rất 囧, sinh nhật con gái của lãnh đạo trường, nên chúng tôi phải lái xe tầm 3 giờ để đến thành phố G tổ chức sinh nhật cho cô ấy. Trời ạ! Mấy năm rồi tôi còn không tổ chức sinh nhật cho mình nữa là  = =

Thay đổi trang bìa, mong là mọi người thích nó.

Cuối cùng lần trước hẹn đêm nay sẽ đền lại 1 chương otaku, có đồng chí nào muốn sưu tập thì sau 10h mời qua xem.

……………………………

(1) Nostradamus (ngày 14 tháng 12 năm 1503 – ngày 2 tháng 7 năm 1566) là tên La-tinh hóa của Michel de Nostredame, dược sĩ và nhà tiên tri người Pháp. Mn vào đây để xem chi tiết nhé.

(2) Indigo child: Chàm trẻ em – Trẻ em nhớ lại tiền kiếp. Và là những người được coi là có khả năng đặc biệt và trí thông minh phi thường, trên thế giới có rất ít người như vậy.

(3) Trong tướng học có khái niệm gọi là tam bạch nhãn, đó là Tròng đen của mắt nằm sát ở phía trên, phía dưới và hai bên đều là tròng trắng. Đây là kiểu người hiên ngang, dũng cảm, tinh thần tự ý thức mãnh liệt, thường vượt trội hơn người khác, thích chỉ huy người khác, tuy nhiên lại không có duyên với vợ, đến tuổi trung niên có thể gặp họa phá sản…. 

(4) Nhân tiểu quỷ đại: Kiểu kiểu như người thì nhỏ mà giọng điệu tính cách thì trái ngược-ngang tàng và kiêu ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.