Trần Điển Hâm đột nhiên giật mình tỉnh dậy, nhìn kỹ, trước giường bay phất phơ mấy cái Trản kim đăng (1), phát ra thứ ánh sáng xanh lục mờ ảo, đằng sau chính là cỗ kiệu hoa đỏ thẫm bằng giấy. Kiệu hoa do bốn người đàn ông mang vẻ mặt không chút cảm xúc, hai mắt đờ đẫn, mặc áo choàng thời xưa, động tác cứng ngắc khiêng lên. Cảnh tượng này, kết hợp với tiếng kèn Xô-na và tiếng trống quỷ dị, càng khiến người ta khiếp đảm hơn.
Y lấy lại tinh thần, nhưng lại phát hiện trước giường bỗng dưng xuất hiện hai nha hoàn mặc sườn xám, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên gương mặt còn có hai chấm tròn đỏ tươi. Trần Điển Hâm làm bên khảo cổ, nên đương nhiên cơ hội tiếp xúc với những vật dụng tuẫn táng(chôn theo người chết) sẽ nhiều hơn người bình thường, dù nhìn kiểu gì đi nữa, y cũng đều cảm thấy mấy cô này hình như là hình nhân bằng giấy để đốt cho người chết vậy.
Y trùm kín chăn, run rẩy không ngừng, y muốn gọi người vào, nhưng âm thanh lại bị tắc nghẽn trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Động tác của hai ả nha hoàn cứng ngắc, từng bước từng bước thong thả tiến đến trước cửa sổ, mắt thấy cánh tay tái nhợt kia sẽ chạm vào người mình, y gào thét trong lòng: Bệ Ngạn! Cứu em!!!!
Trong nháy mắt khi tưởng chừng như cánh tay kia sẽ chạm vào Trần Điển Hâm, thì sợi lông Nhai Xế được đeo trên cổ y lại phát ra sát khí màu đen, nha hoàn kia bỗng tự bốc cháy, trong chốc lát liền biến thành một đống tro tàn.
Đúng lúc này, cửa sổ trong phòng Trần Điển Hâm bị phá vỡ, “rầm” một tiếng vang thật lớn, một bóng dáng màu trắng đã xông vào.
“Điểm Tâm!” Chân sau của Bệ Ngạn giẫm một phát, đã nhảy tót lên giường. Ngay lúc hắn xông đến, “Đội ngũ rước dâu” kia cũng đồng thời biến mất.
Trần Điển Hâm được Bệ Ngạn đã hóa thành hình người ôm vào trong ngực, cả người bủn rủn, trên lưng áo đã y sớm ướt đẫm mồ hôi.
Bệ Ngạn vỗ nhè nhẹ vào lưng y trấn an: “Đừng sợ, không sao nữa rồi. Có ta đây rồi.”
Đến khi tâm trạng của Trần Điển Hâm đã ổn định trở lại mới nhớ ra hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Bệ Ngạn lau mồ hôi trên trán cho y: “Ta lo cho em.” Thật ra là Long tứ tử Điện hạ một mình độc thủ không khuê (2), rất cô đơn nha.
“Vừa nãy là chuyện gì vậy?”
Trần Điển Hâm có chút lo sợ, nhưng vẫn nói rõ ngọn nguồn với hắn. Tuy rằng sau khi Bệ Ngạn biết được nguyên nhân nhất định sẽ ghi hận bố mình, nhưng chuyện này chắc chắn không thể giấu giếm được, hơn nữa tình hình lại phát triển theo chiều hướng quỷ dị khủng bố như thế, nên y cũng muốn bàn luận với Bệ Ngạn một chút, dù sao hắn cũng là người yêu mà mình có thể ỷ lại nhất.
………………………………….
Gần đây tinh thần của Diêu Nhiếp không được tốt lắm, bởi vì buổi tối liên tục gặp ác mộng.
Lần trước sau khi Tam Vô tiêu diệt ác yểm, anh mới được ngủ yên mấy ngày. Vốn tưởng rằng hết thảy đều là do ác yểm quấy phá, mới khiến mình gặp phải cơn ác mộng khó hiểu như vậy, giờ đây ác yểm đã bị tiêu diệt, anh sau này sẽ không bao giờ mơ thấy những giấc mơ như thế nữa.
Không ngờ, mấy hôm nay lại bắt đầu mơ đến. Tuy rằng nhân vật trong giấc mơ vẫn giống như trước, tình tiết cũng không khác lắm, vẫn không có tiến triển gì mới, luôn luôn lặp đi lặp lại là đôi mắt đỏ thẫm của người tóc trắng chảy nước mắt; hay là thư sinh áo xanh chạy vào tòa lầu trống trải, miệng không ngừng gọi tên của người kia, âm thanh đau khổ thấm vào tận xương tủy, cuốn hút Diêu Nhiếp, mỗi lần anh tỉnh lại, là mỗi lần đẫm nước mắt.
Rồi lại làm cho Nhai Xế tỉnh giấc, cách thức an ủi người khác của tên kia vẫn luôn động vật như vậy, hắn sẽ lại bắt lấy Diêu Nhiếp làm một trận, đắm chìm trong khoái cảm thì cái gì mà phiền não, đau khổ, bi thương đều vứt ra sau đầu tuốt.
“Hà ~” Diêu Nhiếp ngáp một cái thật to.
“Sao thế, đêm qua Diêu MC ngủ không ngon hả?” Trầm Kinh Phàm đưa cho anh một điếu thuốc.
Diêu Nhiếp từ chối: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc. Gần đây gặp lại cơn ác mộng cũ, không ngủ đủ.” Anh liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Cậu cũng có hơn gì tôi đâu, mắt cũng đủ thâm rồi đấy.”
“Ừ.” Trầm Kinh Phàm gật đầu, thu lại điếu thuốc vừa đưa ra, tự hút một hơi. Để nâng cao tinh thần, hôm nay y đã hút tận hai hộp thuốc.
Chuyên viên hoá trang đánh một lớp phấn thật dày vào quầng mắt của Diêu Nhiếp, nếu không make up, khán giả còn tưởng MC là gấu trúc ấy chứ: “Đúng rồi, chuyện kia của cậu sao rồi?”
Nhắc đến là Trầm Kinh Phàm liền dở khóc dở cười, bố mẹ quý hóa của y vậy mà lại nghĩ ra cái ý tưởng tồi tệ này.
“Tôi về nhà hỏi rồi, bố mẹ tôi không biết là nghe lời xúi bẩy của tên thầy bà nào, mà nói mệnh tôi phạm Đồng tử quan, là thần tiên trên trời giáng trần, phải lo liệu cưới ma mới có thể hóa giải được, lấy ngày sinh tháng đẻ với cả ảnh chụp của tôi để làm. Ha.” Trầm Kinh Phàm cười mỉa: “Tôi mà là thần tiên giáng trần, thì cần gì phải đi làm công kiếm tiền sống tạm chứ?”
Phục tên này thật đấy, chuyện kinh khủng như thế xảy ra ngay trên người y, vậy mà vẫn có thể xem như không mà đùa giỡn với mình.
“Hửm? Sao nghe quen tai vậy nhỉ?” Diêu Nhiếp đột nhiên nhớ ra, hôm qua đi cùng Nhai Xế đến ăn chực nhà lão Tứ, hình như cũng nghe giáo sư Trần đề cập đến chuyện này. Nói vậy, chẳng lẽ hai người bọn họ gặp được cùng một tên thần bói sao?
May mắn thay cho Diêu Nhiếp, may mắn bố mẹ anh đều ở vùng nông thôn xa xôi, trời cao hoàng đế xa không kiểm soát nổi mình, chứ nếu không anh nhất định cũng phải bị phạm Đồng tử quan một lần, nói không chừng ban đêm ngủ sẽ không mơ mộng gì đến người tóc trắng, kẻ áo xanh nữa, mà lại bị hình nhân giấy lôi đi bái đường rồi.
Diêu Nhiếp gọi điện thoại cho Tam Vô, quả nhiên, mấy hôm nay tại thành phố G đã đồng thời xảy ra mấy vụ thanh niên độc thân chết bất ngờ. Điểm chung của nạn nhân chính là: đều có một thầy bói tự tìm đến cửa, nói với bố mẹ nạn nhân, là con của bọn họ phạm vào Đồng tử quan, phải lo liệu cưới ma mới có thể hóa giải được.
Nạn nhân nữ có nam có, tất cả đều không ngoại lệ, đều bị yêu cầu làm cô dâu gả cho một người đàn ông đã chết. Mà người đàn ông được những người đó gả cho cũng không giống nhau, chẳng qua tất cả đều là người dân của thành phố G.
Tên tội phạm nắm bắt được tâm lý sốt ruột của bậc phụ huynh mong con mình sớm lập gia đình, thừa dịp rối loạn mà nhảy vào, bày ra trò này. Không cần bàn cãi, Trầm Kinh Phàm và Trần Điển Hâm chắc chắn cũng là nạn nhân, chẳng qua bọn họ gặp may, đều đúng lúc bị người ta phá hủy “hôn lễ”, mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm.
“Nhưng mà, nếu đã bàn định chuyện hôn nhân, chỉ sợ đối phương sẽ không dễ dàng quên đi như vậy. Anh nhớ nhắc giáo sư Trần cẩn thận, nhớ là buổi tối không nên ra ngoài, lại càng không nên ở một mình.” Tam Vô dặn dò. Về phía Trầm Kinh Phàm, cậu đã sớm có sắp xếp.
“Vậy đến khi nào thì mới có thể gỡ bỏ cảnh báo đây?” Cũng đâu thể bắt người ta không ra ngoài vào buổi tối cả đời được?
“Chờ đến khi bắt được tên tội phạm là có thể.” Tam Vô trả lời.
“Tôi nhớ là từ khi quen biết các cậu, các cậu chưa giải quyết được mấy vụ hoàn chỉnh cả?” Diêu Nhiếp không nhịn được chọc ngoáy một câu.
“Lần này bọn tôi đã có kế hoạch chi tiết, bảo đảm sẽ giải quyết nhanh chóng. Anh bảo chị dâu nhà anh yên tâm đi.”
Đợi Tam Vô cúp máy xong, Diêu Nhiếp mới thấy không đúng lắm: “Cái gì mà chị dâu nhà tôi?! Tôi chả có quan hệ gì với nhà bọn họ cả!”
………………………………………….
Trầm Kinh Phàm mấy đêm nay cũng ngủ không ngon, chủ nhà Tam Vô nói y đã “gả” cho người ta, đối phương nhất định sẽ quay lại “rước” y. Cho nên, phòng của y vào ban đêm liền biến thành khu vui chơi của toàn bộ cư dân trong căn nhà.
Đám yêu ma quỷ quái lấy danh nghĩa là bảo vệ y, thật ra là tụ tập trong phòng y chơi bài.
“Yêu kê!(3) ” Hoa Trĩ ném ra một quân bài.
“Đứng im đứng im đấy, ta ăn! Hắc hắc, gà rừng, ngươi không cần nhà mình luôn sao? Tiện cho ta quá rồi?” Quỷ lắm mồm nhón lấy quân yêu kê, lại ném ra quân Đông phong (3).
“Cống (4).” Hùng Tráng mang vẻ mặt như gỗ trơ, giọng điệu hoàn toàn không có chút cảm xúc trầm bổng nào.
“Á!!! Cặp đôi nhà ngươi hợp lực bắt nạt ta muốn lừa tiền ta đúng không?!” Quỷ lắm mồm thét chói tai thê lương.
Daniel ném một quân bài ra, gọi Tam Vô đang ở trong phòng bếp: “Bé yêu, anh muốn ăn bánh chẻo!”
Trầm Kinh Phàm nằm trên giường, cố gắng bỏ ngoài tai những tiếng ồn ào bên cạnh, nhưng mấy tên kia lại quá đáng, càng hét càng to, làm y không thể ngủ nổi. Nói thật chứ, chỉ cần y không phát sốt, cái quỷ gì đến y cũng không sợ. Nhưng mà chủ nhà lại quan tâm quá mức, mỗi đêm lại sắp xếp một người khác nhau đến “làm bạn” với y.
So với việc bị bọn họ quấy rầy đến mức hàng đêm khó ngủ, y tình nguyện để quỷ cưới ma đến cửa “rước” mình đi cho rồi. Thừa lúc bắt lấy nó giải quyết luôn một thể, nhất lao vĩnh dật (5), sau này không cần đám kia đến đây quấy rầy nữa.
Cuối cùng Trầm Kinh Phàm cũng không chịu nổi nữa, ngồi bật dậy trên giường, định ra ban công hút thuốc. Lúc này, một người đàn ông đi đến cạnh y. Nghe nói người nọ là họ hàng thân thích của phu nhân cấp trên của chủ nhà, tạm thời ở nhờ nơi đây.
Hắn ăn mặc thoạt nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, tóc rối bù như tổ chim, đeo một cái kính gọng dày màu vàng thô tục muốn chết.
“Ngủ không được à? Tam Vô làm bánh chẻo, có muốn ăn một chút không?” Người đàn ông đang bưng một đĩa bánh chẻo, mỉm cười hỏi nói. Tuy người này trông rất xấu xí, nhưng khi cười rộ lên lại khiến cho người ta có cảm giác như gió xuân thổi qua.
Trầm Kinh Phàm vốn muốn từ chối, nhưng nhìn gương mặt tươi cười vô hại của hắn, y lại không nỡ từ chối, cuối cùng gật gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, chúng ta là hàng xóm mà. Giữa hàng xóm láng giềng phải quan tâm đến nhau hơn, không phải có câu nói thế này sao, bà con xa không bằng láng giềng gần, một mình ngươi sống cũng không dễ dàng gì. Mọi người cùng nhặt củi thì lửa mới bốc cao, mọi người phải giúp đỡ nhau mới có thể giải quyết được vấn đề. Đúng rồi, ngươi có biết bánh chẻo vì sao lại gọi là bánh chẻo không, là vì…”
Người đàn ông này đúng là rất hiền lành nhiệt tình, đáng tiếc lại nói nhảm, chỉ cần mở miệng ra là lại nói không ngừng được. Trầm Kinh Phàm bị hắn niệm đến mức đầu đau muốn nứt ra, lấy bánh chẻo xong lại nuốt không trôi.
…………………………………..
Trong con hẻm vắng vẻ, nhỏ hẹp, có mở một gian hàng nhỏ, thứ mà gian hàng bán đều là vật dụng mai táng, chủ yếu là bán đồ cúng bằng giấy, hình nhân nam nữ bằng giấy. Bình thường rất hiếm khi có người ghé vào, việc làm ăn cũng không được tốt lắm, trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt.
Tam Vô đi vào trong gian hàng gọi một tiếng: “Có ai không?”
Vừa dứt lời, một ông lão lưng còng nghe tiếng gọi mà bước ra từ buồng trong.
………………………………….
Suy nghĩ của tác giả:
Oan uổng quá~ đại dâm, tôi đâu có hãm hại phụ thân đâu. Tôi chỉ nói là Tiểu Trầm không phải là một trong chín đứa con của rồng thôi, đã có nhóm đoán người đã được định cho cậu ta là ai rồi.
Tiểu Trầm: Một khi đã như vậy, thì CP của tôi là ai?
Tác giả: thôi thì… Quần chúng đều nói cậu là thụ, sắp xếp cho cậu anh công nói nhảm được không?
Cứ sắp xếp dự bị trước đi đã.
Hôm nay tất cả mọi người đều giành muối, có một học sinh của tôi nói là nhà cô ấy mua đúng 50 bao muối. Orz, cơ bản là có thể ăn đến lúc cô ấy kết hôn luôn đấy.
…………………………………….
(1) Cái đèn chén nhỏ.Cái đèn chén dầu.
300px-Diya
(2) Độc thủ không khuê: Một mình chờ đợi trong phòng vắng.
(3) Hình như là mấy quân bài trong Mạt chược.Cơ mà cái yêu kê t tìm không ra. Cái Đông phong (gió đông) thì có. J
(4) Hay còn gọi là Coong.Tìm hiểu về Mạc chược thì vào đây nhé. ^^
(5) Nhất lao vĩnh dật: Cực khổ một lần để sung sướng về sau.