Cao Đại Toàn đúng hẹn đi đến nhà của Mộ Dung Trác Việt. Anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, anh với con gái Ngài thị trưởng cũng đâu phải bạn bè gì đâu, thậm chí bọn họ còn chẳng quen biết nhau. Anh không biết tại sao đối phương lại có được số điện thoại của mình, càng không biết cô ta tìm anh vì chuyện gì. Đương nhiên, cả thành phố G không ai không biết đến con gái Ngài thị trưởng, quý cô danh giá, tổng giám đốc của một doanh nghiệp vật dụng hàng ngày hàng đầu.
Dù sao trong trường hợp này, cô nam quả nữ cũng không hay lắm, cho nên lúc đi trên đường anh đã ghé vào một cửa hàng tiện lợi mà anh quen với ông chủ, dùng 10 đồng mua một thùng thức ăn hết hạn để nhồi căng bụng Thao Thiết, sau đó mua thêm một giỏ hoa quả, rồi lôi cả Thao Thiết đến nhà của Mộ Dung Trác Việt luôn.
“Sao giờ anh mới đến?” Biểu hiện của Mộ Dung Trác Việt rất kỳ quái, giống như đã quen biết anh từ lâu lắm rồi, mới bước vào cửa đã cười duyên trách cứ anh.
“Có chút việc nên đến trễ một chút, xin lỗi nhé.” Nói xong, Cao Đại Toàn giật lấy giỏ hoa quả từ trong tay Tiểu Đào: “Có chút lòng thành xin đừng ngại…”
Cao Đại Toàn trợn tròn mắt, giỏ hoa quả sớm đã hóa thành hư không, anh quay phắt người lại, quả nhiên, trong miệng Tiểu Đào còn đang ngậm hạt dưa Ha-Mi làm chứng cứ phạm tội.
Cao Đại Toàn cốc lên đầu hắn một phát: “Đã bảo là không được ăn giỏ hoa quả rồi cơ mà?!”
Tiểu Đào trả treo, xoắn xoắn góc áo: “Ta đâu có ăn giỏ hoa quả đâu, chẳng phải còn chừa lại cho ngươi sao…”
Một ngàn con Alpaca (thảo ni mã) trong lòng Cao Đại Toàn suýt nữa thì không kiềm nổi mà xông thẳng ra ngoài, cuối cùng đành thở ra một hơi, có thể trách ai được đây? Cũng đâu phải không hiểu Tiểu Đào thế nào? Chỉ có thể tự trách mình, lúc đầu không nên để cho hắn cầm giỏ hoa quả!
Cao Đại Toàn vô cùng xấu hổ, đành phải chọn ra hai món từ đống thức ăn hết hạn còn sót lại của Tiểu Đào, đóng gói nguyên vẹn chỉnh tề, nhét vào giỏ hoa quả cho qua chuyện.
May mắn thay cô Mộ Dung đó cũng không để ý lắm, cười cười nhận lấy, lại hỏi: “Đây là?”
Cao Đại Toàn chưa kịp trả lời, Tiểu Đào đã cướp lời: “Con của ông ấy!”
Thật ra Cao Đại Toàn năm nay chỉ mới có 34 mà thôi, nhưng do anh làm cảnh sát đã nhiều năm, công việc vất vả, dầm mưa dãi nắng, thoạt nhìn có già hơn tuổi thật một chút, không biết, còn tưởng đã bốn mươi tuổi rồi cơ.
Còn Tiểu Đào tuy đã là một con rồng già khú mấy ngàn năm tuổi, nhưng lại có khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn. Bảo hai người bọn họ là bố con, thoạt nhìn cũng đáng tin đấy.
Khuôn mặt tươi cười của cô nàng Mộ Dung kia bỗng cứng lại. Cao Đại Toàn lại cốc thêm một phát lên đầu hắn, vội cười giải thích: “Đừng nghe cậu ấy nói bừa, cậu ấy là em trai tôi gọi là Tiểu Đào. Chúng tôi vừa dùng bữa ở nhà một người thân xong, nên thuận tiện đi cùng nhau đến đây luôn. Cô không ngại chứ?”
Mộ Dung Trác Việt cười có chút miễn cưỡng: “Không sao, mời vào.”
Tiểu Đào đi theo phía sau Cao Đại Toàn, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai là em trai của ngươi chứ?
………………………………………..
Mộ Dung Trác Việt mời Cao Đại Toàn đến, thực chất là vì muốn mời anh ta cùng tiến hành thôi miên với cô. Dù sao thì vẻ ngoài của người đàn ông này, thật sự rất giống người anh họ trong ký ức kiếp trước của cô. Chẳng qua là tuổi tác lớn hơn anh họ một chút mà thôi. Nhưng anh họ chết sớm hơn mình nhiều năm như vậy, chuyển thế trước thì cũng đúng thôi. Cho nên, cô dứt khoát mời Cao Đại Toàn đến, cùng mình làm thôi miên. Tuy rằng yêu cầu này hơi đường đột một chút, nhưng Mộ Dung Trác Việt là thiên chi kiêu nữ, chưa từng có ai có thể từ chối cô, nên cô tin chắc đối phương nhất định sẽ chấp nhận.
Cao Đại Toàn hơi bối rối: “A này… Cô Mộ Dung này, thật ra, tôi cũng từng thử thôi miên rồi. Nhưng mà một chút cảm giác cũng không có, cũng chả thành công gì cả.” Nói xong, hơi mất tập trung quay đầu lại, thấy Tiểu Đào đã ăn xong thùng thức ăn hết hạn kia rồi, đang nằm úp sấp nhìn chằm chằm bể cá lớn xa hoa ở phòng khách mà cháy nước miếng.
Cao Đại Toàn liếc mắt nhìn một cái, cái bể cá kia có một mặt tường thật là lớn, nạm vàng, còn khảm thêm vỏ sò thủy tinh để trang trí, v…v.., vô cùng xa hoa. Nhưng bên trong lại nuôi một đám cá, hình dáng rất xấu xí, con nào con nấy to cỡ một bàn tay, màu nâu xám, hàm dưới nhô ra, vừa giống cá giếc vừa giống cá xương. Nói chúng xấu xí là còn nhẹ đó, nói trắng ra chính là gớm giếc! Kiểu cô chủ như Mộ Dung Trác Việt, sao lại có thể nuôi một đám cá gớm giếc như vậy trong cái bể cá xa hoa ấy chứ? Cao Đại Toàn thật sự không hiểu nổi đam mê của kẻ có tiền.
Mộ Dung Trác Việt nhìn theo ánh mắt Cao Đại Toàn, mỉm cười: “Em trai, đừng đứng gần quá, đấy chính là cá Piranha chị mang về từ sông Amazon đấy.” Rồi lại quay đầu lại dai dẳng thuyết phục Cao Đại Toàn: “Có lẽ trạng thái hôm đó của anh không chính xác, hôm nay chúng ta cùng nhau làm, nhất định sẽ thành công.”
Cao Đại Toàn nghi hoặc: “Cô Mộ Dung này, tôi là người vụng về thô kệch, cô có thể nói chuyện trực tiếp hơn chút không. Ta không hiểu, tại sao cô nhất định phải cùng tôi tiến hành thôi miên?”
Khuôn mặt Mộ Dung Trác Việt khôn khéo giỏi giang bỗng đỏ ửng lên: “Tôi, tôi có cảm giác, anh chính là người yêu kiếp trước của tôi…”
Lời này vừa nói ra, không khí bỗng mờ ám hẳn lên, Cao Đại Toàn chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không thể không giữ chút mặt mũi cho con gái nhà người ta, đành phải miễn cưỡng đồng ý phối hợp. Chỉ là trong lúc thôi miên, Cao Đại Toàn luôn phân tâm, không ngừng mở to mắt nhìn chằm chằm từng động tác từng cử động của Tiểu Đào.
Đợi đến lúc thôi miên xong, Cao Đại Toàn vội vã tạm biệt, kéo Tiểu Đào chạy như điên. Mộ Dung Trác Việt cũng không kịp ngăn cản, vẫn nằm trên ghế sa lon, nhìn lên trần nhà.
Cao Đại Toàn chạy xuống dưới lầu mới vươn tay gạt đi vẩy cá trên khóe miệng Tiểu Đào, bất đắc dĩ trách cứ một câu: “Cậu thật là, ăn vụng cũng không biết chùi mép! Ăn vụng thì ăn vụng đi, còn dám ăn sạch cả bể cá nhà người ta!”
Tiểu Đào bĩu môi: “Ta đâu có ăn sạch đâu! Vẫn chừa lại cho nàng một con mà!”
…………………………………………..
Cảnh sát kết hợp cảnh sát mạng, đã xử lí sạch sẽ tất cả những CD thôi miên trên mạng. Còn Viên Nhuận thì được cảnh sát thành phố G mời đến “uống trà”.
Viên Nhuận không hổ là làm bên lĩnh vực tâm lý, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, từ miệng y không hề cạy ra được chút thông tin gì, hết thời gian, đành phải thả y ra. Nhưng một tay của Cao Đại Toàn đã chạm vào, để cho Thao Thiết ngửi mùi vị của y: “Thế nào?”
Tiểu Đào bịt mũi: “Thối quá đi, mùi thối rữa!” Khứu giác của Thao Thiết khác hẳn với người thường, hắn có thể ngửi được mùi vị của linh hồn. Mùi vị hồn phách của người thường mà hắn ngửi, cũng giống như mùi của nước vậy. Đương nhiên, linh hồn của những người khác nhau ngửi qua cũng không giống nhau, có cái giống như nước đường ngọt ngào; có cá nồng như rượu; cũng có cái thối như nước thải cống rãnh…
Nhưng loại mùi thối rữa này cũng không phải là loại mùi vị linh hồn mà người bình thường nên có, nếu hắn đoán không lầm: “Viên Nhuận đã chết từ lâu, có cái gì đó đang cưu chiếm thước sào, chiếm lấy cơ thể của y.”
Cao Đại Toàn gật đầu, giao nhiệm vụ cho Tam Vô và Daniel: “Những ngày này hãy theo dõi Viên Nhuận, chỉ là thứ ma vật cấp thấp, sao lại dám làm ra chuyện lớn như thế? Sau lưng nhất định có chỗ dựa.”
…………………………………………..
Thành phố G vào mùa xuân sẽ trở nên ấm áp nhưng vẫn còn chút se se lạnh, đặc biệt là vào ban đêm, gió lạnh thổi qua, có thể khiến người ta lạnh đến run lẩy bẩy. Diêu Nhiếp ngủ rất xấu, luôn đá chăn, may mắn thay bên cạnh còn có cái “Gối ôm bằng da thật” tự nhiên, nếu cảm thấy lạnh, liền rúc vào lòng Nhai Xế, chân mạnh mẽ nhét vào giữa hai đùi người ta, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn mà ngủ say.
Trong mông lung, anh nghe thấy từ phía xa xa truyền đến tiếng nhạc. Âm thanh đó lúc cao lúc thấp, vừa giống tiếng đàn vừa giống tiếng sáo, còn có tiếng nước chảy mơ hồ, khiến Diêu Nhiếp tò mò xoay người xuống giường đi về phía trước. Trong thoáng chốc, thân thể nhẹ nhàng bồng bềnh từ ban công bay ra ngoài, bốn phía một mảnh tối đen, tựa như bị vây hãm trong một hang động u tối, chỉ có nơi xa xa kia có một chút ánh sáng cỡ bằng hạt đậu. Anh bay về phía ánh sáng nhỏ bé ấy. Điểm sáng ngày càng gần hơn, ngày càng gần hơn… Anh xuyên qua một luồng sáng. Hào quang quá chói mắt, anh đành phải nhắm mắt lại.
Lúc anh mở mắt ra, thì phát hiện mình đang ở trong một khoảng sân nhỏ, được bao quanh bởi một rừng trúc xanh thẫm, phía trước là hồ nước xanh biếc một màu. Ngẩng đầu nhìn ra xa, xa xa có tòa lầu các, từ nơi đó truyền ra từng đợt âm thanh tấu nhạc của đàn và sáo. Diêu Nhiếp đang muốn bước đến, lại phát hiện giây tiếp theo bản thân đã ở trong đó rồi.
Trong phòng được sắp đặt rất đơn giản, ở giữa đặt một cái mâm gỗ, trên đó có bầu rượu, chén bát, và một ít thức ăn. Hai người ngồi ở hai bên, ăn mặc đều như người thời xưa, tay hai người đang gảy đàn cổ. Tuy thoạt nhìn không khác đàn tranh là mấy, nhưng không biết vì sao, Diêu Nhiếp biết thứ người bên trái gảy là cầm(1), còn thứ người bên phải gảy là sắt(2). Hay cho câu cầm sắt cùng gảy. Xem ra, nơi này là bên trong lầu các?
Gảy xong một khúc, hai người ngẩng đầu. Người bên trái kia đồng nhan bạch phát (dung nhan còn trẻ nhưng tóc đã bạc), toàn thân chói lọi một màu trắng như tuyết, đôi đồng tử đỏ rực như ngọn lửa yêu dị khác thường, đừng nói là người, không bằng nói là yêu còn giống hơn. Người đàn ông tóc trắng đứng dậy, mở lấy thanh kiếm đang đeo trên người ra đưa cho kẻ kia.
Người nhận kiếm có diện mạo bình thường, ăn mặc đơn giản, thoạt nhìn giống như thư sinh.
Vẻ mặt người đàn ông tóc trắng mang theo chút lo lắng: “Thanh kiếm Trảm Tiên này ta giao cho ngươi, ngươi đi nhanh về nhanh, đừng trì hoãn nữa. Đến khi phụ trợ minh quân bình định thiên hạ xong rồi, hãy trở về tìm ta. Hãy nhớ, kiếm này không thể rời tay, nếu nó rơi vào tay kẻ khác, cũng là lúc ta tuyệt mệnh…”
Thư sinh kia nhận lấy thanh kiếm, lại nắm lấy tay người kia không buông, ôm vào trong lòng: “Ta quyết không phụ quân. Chờ ta trở về.
Người đàn ông tóc trắng thở dài một hơi, tựa vào lòng thư sinh.
Vành tai tóc mai chạm nhau, nhỏ nhẹ ôn tồn nửa ngày, rốt cuộc cũng đến lúc thư sinh phải rời đi. Người đàn ông tóc trắng đưa thư sinh đến cửa lầu các, nhìn với theo bóng dánh mỗi lúc một xa…
Cảnh tượng này giằng co thật lâu, thật lâu…
“Bé gái, bé gái! Diêu Nhiếp! Tỉnh dậy đi! Bé gái!” Bên tai truyền đến tiếng gọi lo lắng, giọng nói rất quen thuộc, khiến anh vô cùng an tâm…
Diêu Nhiếp đột nhiên mở mắt ra, thấy Nhai Xế mang vẻ mặt lo lắng nhìn mình, anh ngơ ngẩn hỏi: “Sao thế?”
Vẻ mặt Nhai Xế lạnh như băng, vươn tay lau lên mặt anh, lau đến thấm ướt cả tay: Em thế nào rồi? Đang ngủ yên lành sao lại khóc?”
…………………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Hôm nay nhám chán muốn tán gẫu với a di mấy câu?
Kiếp trước kiếp này và vân vân, nó chính là vở kịch cẩu huyết…
Tôi thành thật khai báo, lúc viết chương này, tôi đang nghe mấy bài hát quen thuộc ở Trung Quốc, thần mã “bán diện trang” rồi, “Tam quốc luyến” rồi, “Tân quý phi say rượu” rồi… Viết ra một đống tình tiết như vậy đó.= =
Diêu Nhiếp: Ngao Tiểu Thất! Anh mau nói thật cho tôi biết, kiếp trước tôi thật sự là đà điểu sao?! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!
Nhai Xế lại quay mặt đi.
…………………………………………………
(1) & (2) Cầm sắt: Đàn sắt và đàn cầm, hai loại đàn của Trung Quốc. Tương truyền, đàn sắt do vua Phục Hy chế ra vào khoảng gần ba nghìn năm trước công nguyên, còn đàn cầm do vua Thuấn chế ra khoảng một nghìn năm sau đó. Đàn sắt và đàn cầm thường được đánh hòa với nhau, vì vậy chữ sắt cầm, duyên cầm sắt được dùng để chỉ tình cảm vợ chồng.