Trần Điển Hâm vốn đang oán thầm thầy Lý trời đêm lạnh lẽo thế này còn bày đặt phe phẩy quạt làm gì, không ngờ lại bị điểm danh. Y phản ứng rất nhanh, ngay lập tức đã tháo miếng ngọc bội trên cổ xuống, đưa cho thầy Lý.
Thầy Lý vẫn không nhận lấy: “Xin cậu hai hãy gỡ luôn thẻ bài kia ra giúp tôi, đó là lông của Nhai Xế, tôi không chạm vào được.” Đêm hôm đó anh ta lẻn vào phòng Trần Điển Hâm, vốn định âm thầm lặng lẽ lấy trộm cái thẻ bài. Không ngờ y lại dùng lông của Nhai Xế để buộc, khiến anh không thể nào xuống tay được, đành phải vô công mà phản, chờ thời cơ để hỏi xin Trần Lĩnh Nam thêm lần nữa. Không ngờ chỉ mới một ngày, mà sự việc đã xảy ra rồi.
Trần Điển Hâm tháo thẻ bài ra khỏi lông của Nhai Xế, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, Nhai Xế là thần thú trừ tà, chỉ mới nghe nói là tà vật không thể đến gần, chứ người không thể chạm vào thì quả thật chưa nghe bao giờ? Chẳng lẽ đây là kiêng kị đặc biệt của người tu đạo sao?
Thầy Lý nhận lấy thẻ bài, Trần Điển Hâm tưởng anh ta định làm phép hay gì đó, ai ngờ anh ta lại vuốt ve nó một lúc, ngắm nghía thêm một chút, rồi khen: “Kỹ thuật thật sự rất lợi hại, thầy Thiên táng này đúng là không hề đơn giản. Khó trách có thể khóa chặt linh hồn của Đạt Lai Lạt Ma (ý chỉ Phật Sống) ở bên trong.”
Trần Điển Hâm không khỏi cười khổ: “Thầy à, bây giờ không phải là lúc để đánh giá bảo vật đâu.”
So với sự bất đắc dĩ của y, thì Sở Bố ở trong rương cũng vô cùng kích động: “Rinpoche?! Rinpoche ở trong đó đúng không?!”
Thầy Lý mỉm cười: “Ngài* không biết sao? Rinpoche vẫn luôn ở cùng một chỗ với Ngài mà. Ngài ấy luôn hy vọng tôi có thể ngăn cản Ngài phạm sai lầm.” Nói xong, anh hơi dùng sức, bẻ gãy thẻ bài. Miệng bắt đầu niệm chú ngữ, chỉ chốc lát sau, một bóng người nửa trong suốt được bao phủ trong quầng sáng màu vàng bay ra từ trong thẻ bài.
*Dù sao Sở Bố cũng là Lạt ma nên t nghĩ nên để thầy Lý xưng hô kính trọng một chút. Đã sửa xưng hô ở chương trước r. ^^
Công việc của Trần Điển Hâm rất đặc thù, lại có thêm một người yêu không hề tầm thường nữa, thế nên đây cũng không phải là lần đầu tiên y nhìn thấy linh hồn. Nhưng mà đây là lần đầu tiên y nhìn thấy linh hồn của một người có tỏa ra ánh sáng màu vàng.
Bóng người màu vàng nửa trong suốt kia dần dần rõ ràng hơn, Trần Điển Hâm nhìn kỹ, đó là cụ già có gương mặt rất nhân từ, nhưng vẫn mang nét trang nghiêm. Đây chính là Rinpoche trong truyền thuyết sao?
“Rinpoche!” Hòm bắt đầu rung động, Sở Bố muốn thoát ra ngoài.
Thầy Lý mở nắp rương, lấy cái bát ra, một bên than thở tiếc quá đi, một bên ra sức nện cái bát xuống đất. Sau khi cái bát đã vỡ vụn, mới niệm chú ngữ thích hợp, giải phóng linh hồn đang bị khóa trong cái bát của Sở Bố.
Một luồng sương đen có hình dáng như xương khô bay về phía Rinpoche: “Rinpoche, con, con…”
Rinpoche vươn tay xoa đầu Sở Bố, sương đen lập tức tan đi, bộ xương khô cũng hóa thành hình người, biến thành một vị Lạt ma trung niên, ánh sáng vàng nhàn nhạt tỏa ra trên người Lạt ma, tuy hào quang không bằng Rinpoche, nhưng cũng có thể thấy được rất khác với người thường.
Rinpoche từ ái nhìn ông: “Con bị ma vật mê hoặc, suýt nữa thì mất đi Phật tính** rồi biết không.”
Sở Bố cúi đầu, xấu hổ không chịu nổi: “Từ sau khi vào tòa nhà kia, con luôn cảm thấy có một luồng tà khí ô uế đang hiện hữu. Chỉ mới ở đấy một thời gian ngắn thôi, mà con đã bị luồng tà khí kia nuốt chửng. Nó không ngừng kích động con muốn con báo thù cho Người, muốn ngăn cản âm mưu của A Vượng, không biết từ lúc nào, con đã đánh mất bổn tâm***…”
Rinpoche trấn an Sở Bố: “Không trách con được, thứ tà ma kia có tà khí quá mức mãnh liệt, con tu luyện còn chưa thành, bị ma tính ăn mòn là điều khó tránh khỏi.”
Thầy Lý cúi đầu trầm tư, trong biệt thự nhà họ Trần có thứ ma vật tà khí mạnh mẽ đến thế sao? Anh ra ra vào vào căn nhà đó rất nhiều lần, sao lại hoàn toàn không cảm nhận được nhỉ? Xem ra sau khi trở về phải lập một bản báo cáo mới được, xin phép đội trưởng cho điều tra nhà họ Trần một chút.
Anh lấy lại tinh thần rồi lại ngẩng đầu lên trêu ghẹo: “Hai vị xin hãy gác lại ôn chuyện sang lúc khác, để tôi làm cho xong nhiệm vụ nào.”
Rinpoche gật đầu, Sở Bố im lặng đứng bên cạnh.
Thầy Lý phe phẩy cái quạt: “Tôi được một người ủy thác đến giúp Rinpoche vượt qua kiếp nạn, nhiệm vụ cũng coi như đã hoàn thành được một nửa. Nhưng giờ Ngài đã thăng thiên không thành, chỉ đành phải trải qua thêm một đời khổ nữa, xin Ngài hãy chuyển thế thác sinh thêm lần nữa đi.”
Rinpoche nói: “Làm phiền thầy rồi.”
Thầy Lý cười vô cùng khiêm tốn: “Có gì đâu, tôi cũng chỉ là làm việc theo lẽ công bằng mà thôi. Còn Hộ pháp Sở Bố, Ngài cũng chuyển thế đầu thai hay là…”
Thái độ của Sở Bố rất kiên định: “Ta muốn tiếp tục ở bên cạnh bảo vệ cho Rinpoche.”
Hai mắt nhỏ dài của thầy Lý khẽ nheo lại, cười nói: “Vậy được rồi, xin mời hai vị lên đường ngay bây giờ đi, tôi sẽ hộ tống các Ngài một đoạn.” Nói xong, mở miệng niệm tụng chú ngữ, phẩy quạt một cái, hai bóng người liền biến mất.
Rồi anh quay đầu lại nói với Trần Điển Hâm: “Ai nha, người đến đón cậu sẽ đến ngay thôi.”
Vừa dứt lời, Bệ Ngạn đã từ trên trời giáng xuống, phá cửa sổ xông vào, nhảy hai ba bước đến bên cạnh Trần Điển Hâm: “Điểm Tâm, em không sao chứ?”
Kiếp hậu trọng phùng (gặp lại sau một kiếp), lại nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Bệ Ngạn, trái tim hoảng loạn của Trần Điển Hâm cuối cùng cũng yên ổn trở lại, y ôm cổ Bệ Ngạn, vùi mặt vào lớp lông mềm mại trắng noãn của hắn mà cọ cọ xát xát.
Bệ Ngạn thỉnh thoảng vươn cái lưỡi vừa dày vừa rộng nhẹ nhàng liếm liếm mặt của y, an ủi: “Đừng sợ, ta đã đến rồi.”
Trần Hiển Hâm ủ hơn nữa ngày, cuối cùng mới chịu ló đầu ra khỏi lớp lông ấm áp kia, đỏ mặt ngượng ngùng, nới rộng ra một chút khoảng cách với Bệ Ngạn: “Ừm, em không sao đâu.”
Bệ Ngạn cẩn thận quan sát, thấy Trần Điển Hâm đúng thật là an nhiên vô dạng (kiểu như “không bị sứt mẻ tí nào”=))), mới an tâm hơn một chút, hỏi: “Sao em lại đến đây? Là kẻ nào đưa em đến đây hả?!” Bệ Ngạn quá nóng lòng tìm người, nên cảm xúc khó tránh khỏi có chút không kiềm chế được. Rốt cuộc là kẻ nào, kẻ nào dám động đến người của Long lão Tứ hắn?!
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, à đúng rồi, may mà lúc nãy có thầy Lý…” Trần Điển Hâm nhìn lại, làm gì còn bóng dáng Lý Huyền Cơ nữa? Không biết từ lúc nào, thầy Lý đã đi mất.
Thầy Lý không thấy đâu, nhưng lại thấy bốn vị “thân thích” rốt cuộc cũng đã chạy đến. Lúc thuyền bay vừa hạ cánh còn nói chuyện, vừa nãy bay qua thảo nguyên, thấy nhà của một người dân, tuy đã hơn nửa đêm nhưng lại có ánh sáng bừng lên, nghe nói là nhà đó mới vừa có một cặp song sinh chào đời.
Cái đám người này, căn bản là không phải đến cứu người, mà giống như khách du lịch vậy đó. Bệ Ngạn tức giận đến ngứa răng ngứa lợi, cũng may là Trần Điển Hâm bình an vô sự, hắn mới không thèm tính sổ cái đám kia.
………………………………………
Nửa tháng sau, Trần Lĩnh Nam gặp bạn mình là ông chủ Trương tại một buổi tiệc, đứng cạnh đối phương là một ông cụ tóc hoa râm.
Ông chủ Trương tươi cười chúc mừng Trần Lĩnh Nam: “Chúc mừng ông chủ Trần, nghe nói mấy món bảo bối bị mất trộm của ngài đã tìm về được rồi?”
Trần Lĩnh Nam vẻ mặt xúi quẩy: “Tìm về cái gì mà tìm về? Đến lúc về đến tay thì cũng đã nát bấy hết rồi.”
Ông chủ Trương cười ha hả: “Xem ra gần đây vận may của ông chủ Trần không được tốt lắm nhỉ? Để tôi giới thiệu cho ngài một vị cao nhân nhé, giúp ngài đổi vận một tí.” Nói xong, ông ta vẫy vẫy tay: “Vị đứng bên cạnh tôi đây chính là bậc thầy phong thủy cấp quốc gia — Lý Huyền Cơ, còn gọi là thầy Lý đấy.”
Biểu tình của Trần Lĩnh Nam cứ như là gặp quỷ: “Cái gì cơ?! Đây là Lý Huyền Cơ?! Vậy người tháng trước ngài giới thiệu cho tôi là ai?!” Vị thầy Lý mà ông chủ Trương giới thiệu lần trước, rõ ràng là một chàng trai trẻ.
Biểu tình của ông chủ Trương càng giống gặp quỷ hơn: “Tháng trước? Tháng trước tôi đi công tác ở Singapore mà, đâu có trở về đâu!”
…………………………………………
Bệ Ngạn rất rất hối hận, hắn thấy cái thẻ bài kia tràn ngập phật khí, thì đương nhiên là thứ có thể trừ tà, hơn nữa còn có sát khí trên lông của Nhai Xế, nghĩ chỉ cần mang vào cho y, thì tất tần tật mọi loại tà vật đều không thể tiếp cận được với Trần Điển Hâm. Thật không ngờ, cái thẻ bài kia lại là “một đôi” với cái bát bằng xương, cái gì tà cũng đều trừ, tiếc là trừ không nổi quỷ hồn của Sở Bố trên người. Ngược lại còn vì thế, mà gặp phải một đống phiền phức.
Đến bây giờ, hắn vẫn không đồng ý cho Trần Điển Hâm về lại “nhà mẹ đẻ”, biệt thự nhà họ Trần thật sự rất cổ quái.
Nhưng cho dù có cố ý lảng tránh đi chăng nữa, thì có một số việc vẫn trốn không được. Hôm đó, Trần Lĩnh Nam gọi đến, lệnh cho y phải đến dự một buổi tiệc tối xã giao.
Trần Điển Hâm khổ sở ra mặt, cái gì mà tiệc tối xã giao chứ? Nói trắng ra là đại hội xem mắt làm quen đi cho xong. Nghĩ đến người kia nhà mình, nếu mà biết mình đi xem mắt… Y rùng mình một cái. Đang muốn phản đối, bác bỏ, Trần Lĩnh Nam lại giáng thêm một câu: “Nhãi con chết tiệt, mấy tháng rồi không chịu về nhà, có phải đã quên ta là bố của con rồi không?! Xem ra ông già này nuôi không con mấy chục năm rồi! Đêm nay con mà không đi, thì đừng gọi ta là bố nữa!”
………………………………..
Cùng lúc đó, trong văn phòng Hình trinh U đội của thành phố G, Cao Đại Toàn cũng trưng ra cái mặt như đưa tang: “Mẹ à, chẳng phải con vẫn còn trẻ sao, không cần gấp…”
“Không cần gấp?! Mày cũng sắp 40 đến nơi rồi, còn không gấp cái gì? Có phải muốn mẹ mày đến chết vẫn không được ôm cháu đúng không hả?! Đêm nay mày mà không đi, thì đừng gọi ta đây là mẹ!”
……………………………………………..
“Anh Diêu này, em có hai vé đi dự tiệc tối ở khách sạn Century, cùng đi đi, đêm nay chúng ta đến thử xem món lẩu cay nổi tiếng ở đó như thế nào đi?” Công lực ôm đùi của trợ lý Tiểu Trần là vô địch thiên hạ, gần đây Diêu Nhiếp càng ngày càng nổi, bây giờ mà không ôm thì còn đợi đến khi nào chứ?
Diêu Nhiếp hơi khó xử, trong nhà còn một tên “chó săn” kêu than đói bụng nữa… Nhưng nghĩ lại, tối hôm qua tên kia dám làm xằng làm bậy trên người mình, hắn xứng đáng bị đói bụng!
“Đi! Cùng đi nào!”.
…………………………………………….
Suy nghĩ của tác giả:
Không phải tôi cố ý dừng đúng lúc này đâu.
Thật ra là câu chuyện kia kết thúc còn chưa đến 2000 chữ, cho nên tôi mới đưa phần mở đầu của chuyện tiếp theo lên luôn.
Xem đến đây mà vẫn không biết thầy Lý là ai, thì tôi sẽ, tôi sẽ… Thôi quên đi.
Ngày mai bổ sung thêm thịt, vốn định viết thêm mấy phần vào nồi (thịt).
Nhưng nếu nói vậy, thì quá trình sẽ bị đè ép giới hạn, mỗi tiểu công đều biến thành “Khoái thương hiệp” (khoái là nhanh, thương là súng, hiệp trong hiệp sĩ á, mn tự liên kết, liên tưởng ra đi nhé =D) hết, thế thì chẳng những bị các người ném đá, mà nhóm tiểu công cũng sẽ không buông tha cho tôi….
Cho nên trước tiên cứ bổ sung một đôi thôi.
Mặt khác, tôi không hề quên otaku ven hồ Đại Minh đâu à, xin mời những đồng chí muốn tàn trữ thì 9h chạy qua nhận hàng nhé.
……………………………
**Phật tính hật tính (zh. fóxìng 佛性, ja. busshō, sa. buddhatā, buddha-svabhāva) là thể bất sinh bất diệt của mọi loài theo quan điểm Đại thừa. Theo đó, mọi loài đều có thể đạt giác ngộ và trở thành một vị Phật, không bị đời sống hiện tại hạn chế. Muốn tìm hiểu rõ hơn thì đây…
***Bổn tâm: Bổn lai diện mục