Hổ Phách

Chương 6




Căn cứ vào vật tùy thân của đối thủ Trương Toàn một mất một còn, dưới sự trợ giúp của Vân Du, đám người Sở Vân Thâm tìm được đến nơi ẩn thân của đối phương.

Sở Vân Thâm chỉ dẫn theo hai tâm phúc, hắn cũng không lo lắng cho an toàn của mình. Bởi vì có yêu tinh Vân Du đao thương bất nhập bên người, cho nên hắn không sợ hãi.

Toàn bộ đám người Trương Toàn bị dồn vào chân tường nên điên cuồng công kích, Sở Vân Thâm để Vân Du che chắn ở phía trước, chặn công kích của đạn sung cho hắn. Hai tâm phúc của hắn đã biết thân phận của Vân Du, tuy rằng giật mình nhưng cũng không quá sợ hãi, mà Trương Toàn bên kia lại như phát điên, cho rằng đụng vào quỷ.

Đợi đến khi tiến vào trong phòng, Vân Du lại thi pháp khiến thời gian đình trệ. Sở Vân Thâm hơi ngạc nhiên, vì sao lúc trước cô không sử dụng yêu thuật này, nhưng mặc kệ như thế nào, mục đích của hắn cũng đã đạt được.

Sau khi thời gian ngừng lại, Sở Vân Thâm chuẩn bị kêu hai tâm phúc đến trói Trương Toàn lại, những kẻ còn lại giết chết toàn bộ, không nghĩ tới hai tâm phúc của hắn cũng dừng hình tại chỗ, có thể động chỉ có hắn cùng Vân Du.

Tuy rằng trong lòng không quá vừa lòng nhưng Sở Vân Thâm không nói thêm gì, động tác của hắn rất nhanh giết chết sáu người bên đối phương, đang muốn đi bắt Trương Toàn, đột nhiên phát hiện, thời gian ngừng lại đã hết.

Lần trước không phải có hai mươi giây sao?

Chẳng lẽ là Vân Du cảm thấy hắn quá máu lạnh? Hiện tại trong tay Sở Vân Thâm đầy máu, trong đầu hắn chợt lóe ý nghĩ này, sau đó khóe miệng cong lên, phát ra một nụ cười lạnh.

Hắn thế này có là gì, mạng người chết trong tay Trương Toàn so với hắn hơn nhiều lắm.

Mà một yêu tinh, chỉ sợ cũng không khá hơn là bao.

“Các ngươi……” Trương Toàn nhìn thấy đàn em của mình toàn bộ chết hết, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, vẻ mặt vô cùng điên cuồng.

……Mọi chuyện sau đó xử lý thật rất nhanh, thần trí Trương Toàn bị sụp đổ, những thông tin cần thiết cũng rất nhanh đã moi được, vốn lão đại hắc bang oai phong một cõi khiến người nghe thấy tên đã sợ mất mật, hiện tại lại bị dọa điên rồi.

Sở Vân Thâm cảm thấy năng lực của chính mình rất mạnh, ít nhất, so với Trương Toàn còn mạnh hơn, cho nên, hắn mới là người thắng cuộc.

Thưởng thức rượu đỏ, tâm tình của Sở Vân Thâm vô cùng tốt.

Cho đến tận khi hắn nhận được một cuộc điện thoại.

“Sở Vân Thâm, gần đây anh không đến thăm em!” Giọng nói như quả ớt nhỏ truyền đến, nụ cười trên mặt Sở Vân Thâm cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn máy theo dõi, thấy Vân Du vẫn đang chăm chú xem phim truyền hình, mới hơi chút yên lòng.

Lúc trước đã phái người đi chăm sóc Thanh Thanh, cũng nói cho cô không được liên hệ với hắn, nhưng hiện tại chuyện của Trương Toàn đã được xử lý hoàn tất, không ai còn dám ra tay với người của hắn nữa, cho nên đám đàn em không tiếp tục gạt Thanh Thanh nữa.

Sở Vân Thâm cầm di động đứng ra ban công, “Gần đây anh bề bộn nhiều việc, mọi chuyện vừa mới xử lý xong.”

“Vâng, Lisa cũng nói với em như vậy, nhưng anh xử lý xong rồi, tại sao không đến thăm em? Anh ghét bỏ em rồi sao?” Sở Vân Thâm nhớn mày, giọng nói cưng chiều: “Sao có thể như vậy, lát nữa anh sẽ đến thăm em.”

“Không, bây giờ anh đừng tới!” Thanh Thanh lại gào to nói.

Lần trước cô bị thương ở mặt, đã giải phẫu chỉnh dung, hắn tin tưởng sẽ không lưu lại một vết sẹo nào.

“Em còn chưa có tháo băng.” Trong giọng nói của Thanh Thanh mang theo tiếng khóc nức nở, “Anh sẽ không ghét bỏ em chứ……”

“Dù thế nào, mặc kệ em trở thành bộ dáng gì, anh cũng chỉ yêu một mình em.”

Sở Vân Thâm đi đến trước cửa phòng Vân Du, nhẹ nhàng gõ cửa. Vân Du rất nhanh đã chạy ra mở cửa, cô mặc một cái váy ngủ, chân trần, tóc rối tung sau người, ánh trăng ở phía sau lưng cô bên ngoài cửa sổ tạo nên một mảnh ánh sáng dịu nhẹ, còn cô như tiên tử đi ra từ trong ánh trăng.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn thấy dưới ánh trăng tóc cô như có vài sợi bạc.

“Có chuyện sao?”

Không biết vì sao, Sở Vân Thâm lại không dám nhìn thẳng cô. Tầm mắt hắn lướt qua Vân Du, nhìn về phía sau, nơi đối diện với cửa phòng, có thể nhìn thấy bộ lịch treo tường kia. Hiện tại, vòng tròn màu đỏ lại nhiều một cái.

7,8,9,10,11……

Nghĩ nghĩ, Sở Vân Thâm nói: “Ngày mai tôi sẽ mua cho em mua một bút đỏ.”

Hắn cúi xuống, hôn lên trán Vân Du một cái, “Tối nay tôi còn có chuyện quan trọng phải xử lý, sẽ rời khỏi đây, chắc là ngày mai mới có thể trở về.”

Hắn hơi lo lắng, sợ Vân Du sẽ không buông tha mà đòi theo hắn. Nhưng cô chỉ gật gật đầu, giọng nói giống như ngọc thạch va vào nhau.

“Được, chàng chú ý an toàn.” Cô đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ âu phục của hắn, động tác thật cẩn thận, bên trong con ngươi tràn ngập thâm tình.

Đôi tay trắng nõn, như bóp thật chặt yết hầu hắn, như cuốn lấy tâm hắn.

Sở Vân Thâm sợ hãi lui về phía sau hai bước, rồi mới ý thức được động tác luống cuống của mình, cười cười một chút, “Du Du muốn quà gì, tôi mua cho em.”

Vân Du lắc lắc đầu, “Sớm trở về là tốt rồi.”

Sở Vân Thâm gật gật đầu, xoay người vội vàng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.