Hồ Nữ

Chương 89: Bái tế Tiên Nhân




Hai nam tử tuấn lãng nho nhã, một người mang theo nữ tử, một người mang theo sủng vật đi trên đường cái không khiến nhiều người hiếu kì. Tuyết Hoa an tâm, bước chân dần nhẹ nhàng, cách lụa trắng quan sát cuộc sống phồn hoa của thế tục.

Bàn đá xanh gồ ghề, thoạt nhìn cũng đã lâu rồi. Hai bên đường cửa hàng mọc lên san sát, trên đó là các bảng hiệu. Sáng sớm, trấn Hoa Đào người xe đi lại tiếng mua bán rộn ràng vang bên tai.

"Rau cỏ tươi mới, ba đồng một cân."

"Rau hẹ, sáng nay vừa cắt đây..."

"Đến đây, khách nhân, mời ăn điểm tâm sáng. Xin mời..."

"Bánh báo nóng, vừa lấy khỏi lồng hấp."

"Mứt quả, mứt hoa quế, ngon ngọt..."

Nghe tiếng rao mứt quả, Tuyết Hoa đang ngắm xung quanh khẽ động, với tư cách là một nữ nhân xuyên việt, sao lại không nếm thử mứt quả?

"Tiên Quân, ta muốn ăn mứt quả." Nàng kéo ống tay áo Hạ Lăng Vân nói. Tuy nàng có nhiều bảo vật, nhưng một đồng tiền cũng không có.

<!--Ambient video inpage desktop-->

"Nàng muốn ăn cái này?" Hạ Lăng Vân nhìn một người bán hàng rong đang cầm một cái gậy xâu hơn mười mứt quả đỏ, lo lắng mứt quả không sạch sẽ.

"Ta muốn ăn." Tuyết Hoa hào hứng bừng bừng nói. Nàng muốn nhớ lại cảm giác ăn mứt quả,lúc này lại cảm giác như chưa từng nếm thử, bây giờ rất muốn ăn, xác minh lại liệu mứt quả có ngon như trong trí nhớ.

Hạ Lăng Vân bất đắc dĩ, đành phải đi lên trước, hỏi: "Bên trong có mứt hồ lô không? Ta không muốn cái ngươi cắm ở bên ngoài."

Trung niên bán mứt hồ lô nhìn thấy khách nhân xiêm y quáy giá hỏi mình, liên tung nói không ngừng: "Có có có, công tử muốn mấy xâu?" Hắn nhìn ra được vị công tử này xuất thân quý tộc, đối với cái ăn vô cùng chú ý (Hắn không biết, y phục Hạ Lăng Vân mặc là cung chủ Hỏa Vân Công tặng đấy, mà y phục Tần Đạo Nguyên tặng dùng chất vải thượng thừa.)

"Hai xâu." Hạ Lăng Vân nói, khẽ động, lập tức mấy đồng tiền xuất hiện giữa ngón tay hắn.

"Một đồng một xâu. Khách nhân, hai đồng tiền." Người bán mứt quả nói, mở nắp giỏ trúc trên tay, lấy hai xâu cho Hạ Lăng Vân.

Hạ Lăng Vân cầm mứt quả đưa hắn hai đồng tiền, sau đó đưa một xâu cho Tuyết Hoa dịu dàng nói: "Ăn cẩn thận, đừng để dính lên màn che." hắn đưa một xâu khác cho Cảnh Thanh Viễn.

"Vâng." Tuyết Hoa lập tức nhận mứt quả, cẩn thận ăn. Đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, vị ngọt thơm mùi hoa quế lập tức lan ra.

"Sư phụ, con không còn là hài tử, không ăn cái này." Cảnh Thanh Viễn rất không có ý tứ nói.

Hắn nhớ rõ lúc còn nhỏ, các sư huynh ra ngoài trở về, có người sẽ lấy mứt quả từ trên không trung ra cho hắn ăn. Bởi vì chưa từng ăn, nên hắn ăn hết rồi còn muốn, hỏi sư huynh cho hắn mứt quả, có thể biến ra một cái nữa cho hắn không? Lúc ấy vị sư huynh kia cười ha ha nói đây không phải là huynh ấy biến ra, đặt ở trong túi càn khôn đấy, bởi vì nhớ tới tiểu sư đệ nên mới mua mứt quả, lấy ra cho hắn ăn.

"Là cho Uyển Trân ăn, ngươi cầm lấy." Hạ Lăng Vân mỉm cười. Tiểu đồ đệ này đúng là, vẫn chưa biết cách chiếu cố vị hôn thê.

Cảnh Thanh Viễn lập tức ngượng ngùng, nói: "Cảm ơn sư phụ." Nói xong, hắn cầm lấy mứt quả.

"Chít chít" Chồn tuyết nằm trên vai hắn nhìn về phía Hạ Lăng Vân kêu lên hai tiếng biểu thị cảm tạ.

Hạ Lăng Vân dẵn Tuyết Hoa đi về phía trước, Cảnh Thanh Viễn theo sau. Nhìn xung quanh, Cảnh Thanh Viễn thừa lúc vắng người thu mứt quả vào trong túi càn khôn, đợi tối Uyển Trân biến về hình người sẽ đưa cho nàng.

"Tuyết Hoa, ăn ngon không?" Hạ Lăng Vân hỏi.

Tuyết Hoa cắn hai viên mứt vừa ăn vừa nói: "Cũng được. Bên ngoài bọc đường rất ngọt, quả bên trong thì hơi chua." Vừa chua vừa ngọt, mùi vị không tệ, ăn mứt quả này, nàng lại nhớ tới mấy loại quả xiên qua que trúc.

"Tuyết Hoa, nàng thích ăn gì thì nói với ta." Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng nói. Tiểu hồ ly nhà hắn rất tham ăn, đáng tiếc là vì hình thái hồ ly, cho nên thường ngày thích ăn thịt, những đồ ăn ngon của người bình thường nàng còn chưa được nếm hết.

"Vâng." Tuyết Hoa vui vẻ nói. Nàng rất muốn đút cho hắn ăn một miếng mứt quả. Nàng nghĩ mình làm được, mà hắn luôn đối xử với nàng dịu dàng sẽ không từ chối đồ nàng đút cho, chỉ vì hắn thường xuyên nói tới chuyện nam nữ khác biệt, nên nàng mới không làm vậy.

Đi qua hàng thịt, Hạ Lăng Vân phân phó Cảnh Thanh Viễn đi vào mua một đầu heo rửa sạch sẽ tới.

Đứng ở bên đường chờ, hắn kiên nhẫn giải thích với Tuyết Hoa: "Tế tự tiền bối phải có thành kính, chúng ta đi ngang qua, không thể chuẩn bị đủ tam sinh lục súc (*), chỉ đnàh chọn mấy thứ để biểu lộ tâm ý." Hắn nghe nói hàng năm lễ bái tế Tiên Nhân hết sức long trọng, trước sau ba ngày tế tự giống như hội chùa, dân chúng mười phương tám hướng đều tới.

(*): Tam sinh là ba loại gia súc cúng tế bò, dê, lợn. Lục súc gia súc heo, bò, dê, ngựa, gà, chó.

Chờ chốc lát, Cảnh Thanh Viễn xách đầu heo đi tới. Lúc đầu hắn định thu vào vòng tay càn khôn, nhưng một phần ghét bỏ nó bẩn, thứ hai nữa là xách trên tay thì mọi người mới nghĩ bọn họ như người bình thường.

Đồ dùng để tế tự ít nhất cũng phải có ba loại vật. Hạ Lăng Vân nhìn xung quanh một chút, lại qua cửa hàng bán gà, vịt, và cửa hàng cá mua một con gà trống và một con cá chép lớn.

"Thanh Nhi, đưa giỏ ta cầm." Hắn mỉm cười nói.

Cảnh Thanh Viễn vội đưa giỏ trúc cho sư phụ, tay trái xách con gà, "Quác, quác" con gà trống bị buộc chân giãy dụa vỗ cánh, lông gà bay toán loạn.

Đi đến cửa hàng đồ mã tiểu nhị nói, Hạ Lăng Vân đi vào nói muốn đến tế tự Tiên Nhân, chủ tiệm thấy y phục hắn ăn mặc quý giá, lập tức giới thiệu, còn nguyện ý phái người đưa giúp tới miếu Tiên Nhân.

Không cần thiết phải khoe khoang như vậy.

Hạ Lăng Vân mua hương nến và một ít vàng mã, bỏ vào giỏ trúc trong tay.

"Tiên Quân, đồ đã mua đủ?" Tuyết Hoa hỏi, cười hì hì nhìn về phía Cảnh Thanh Viễn.

Tay trái Cảnh Thanh Viễn cầm một con gà, một con cá chép, tay phải cầm đầu heo, trên vai thì có sủng vật chồn tuyết, nhìn thế nào cũng giống như tùy tùng bên người Tiên Quân.

Miếu Tiên Nhân nằm ở trên đỉnh núi phía bắc bên ngoài trấn Hoa Đào, sườn núi trồng rất nhiều hoa đào, nhưng đáng tiếc giờ là tháng tư, hoa đào đã tàn mất, chỉ còn lá cây.

Đi dọc theo sườn núi, đám người Hạ Lăng Vân đi tới miếu Tiên Nhân. Cổng vòm của miếu cong lên, có chút khí thế, có mấy lão nhân đứng canh chừng. Bình thường cũng có người tới cúng bái, dâng tặng lễ.

Đi vào nhà thờ tổ gạch xanh sạch sẽ, Hạ Lăng Vân thấy được một khối đá điêu khắc, là một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, hai mắt sáng ngời, chòm râu nhỏ. Đang mỉm cười hiền lành, khẽ cúi đầu nhìn chúng sinh, giống như thương xót cho thế nhân cực khổ.

Hạ Lăng Vân ngẩng đầu nhìn tiền bối, trong lúc nhất thời lòng đầy cảm xúc. Tu tiên giả đại lục Ngũ Nguyên vô số, nhưng có bao nhiêu tu sĩ có thể giống như vị Tiên Quân này, tận lực giúp chúng sinh? Trăm năm sẽ xuất hiện một vài vị Tiên Quân, nhưng có mấy ai được thế nhân tưởng niệm?

Cảnh Thanh Viễn mang tế phẩm đến tế tự để lên bàn đá, đốt hương, sau đó đi tới chỗ Hạ Lăng Vân nói: "Sư phụ, đã chuẩn bị xong."

Hạ Lăng Vân hồi phục tinh thần, nói với Tuyết Hoa: "Bỏ mũ ra, Tuyết Hoa, gặp trưởng bối mà còn đội mũ là cực kì bất kính."

"Vâng." Tuyết Hoa đưa tay chuẩn bị cởi mũ.

"Ba vị, nhà có nữ quyến mời ba vị lùi xuống tránh hiềm nghi." Cảnh Thanh Viễn tranh thủ nói với ba lão giả đứng ở một bên.

Ba lão giả đã gặp rất nhiều quan lại quyền quý tới bái Tiên Nhân, biết có chút ít người không thích người ngoài nhìn nữ quyến nhà mình, lập tức lùi ra sau vài bước đứng thẳng khẽ cúi đầu, thái độ rất cung kính.

Sau khi Tuyết Hoa bỏ mũ xuống, Hạ Lăng Vân kéo nàng đứng cạnh quỳ xuống tượng bia đá: "Võ Tiên Quân, vãn bối Hạ Lăng Vân Thiên Linh Môn, đi tới đây, nghe nói nơi đây có miếu thờ tiền bối, đặc biệt dẫn vị hôn thê, đồ đệ, đồ tức, tới tế bái. Năm đó tiền bối là người nhân từ, vãn bối nghe danh mà kính ngưỡng, chỉ khổ nỗi bối phận thấp kém không có duyên bái kiến. Tiền bối giúp đỡ dân chúng, làm gương cho các vãn bối, xin nhận ba lạy của vãn bối."

Nói xong, hắn vẻ mặt thành kính bắt đầu quỳ lạy.

Vị hôn thê, đồ đệ, đồ tức?

Tuyết hoa vui mừng khôn xiết, Cảnh Thanh Viễn thì chấn động. Lúc Hạ Lăng Vân bái, hắn cũng vội quỳ xuống bái lễ. Chồn tuyết Uyển Trân thấy Cảnh Thanh Viễn quỳ xuống cũng nhảy tới bên cạnh hắn, giống như người thành tâm quỳ lạy.

Ba lão giả đứng đó nghe được lời Hạ Lăng Vân nói thì vô cùng khiếp sợ. Ba người trước mắt bọn họ là người tu tiên, người sư phụ kia còn nói là người cùng thời với Tiên Nhân. Miếu Tiên Nhân được xây dựng cách đây hơn bẩy trăm năm, vậy vị sư phụ này ít nhất cũng bảy trăm tuổi rồi.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào mặt đất, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Về phần nữ tử duy nhất trong ba người bọn họ, rốt cuộc là đồ tức hay vị hôn thê, bọn họ triệt để hoang mang.

Sau ba quỳ chín vái, Hạ Lăng Vân ngẩng đầu nhìn tượng đá, khẽ mấp máy môi. Tuyết Hoa quỳ bên cạnh hắn, nhưng không nghe thấy hắn nói gì.

Cầu nguyện xong, Hạ Lăng Vân đứng dậy. Thấy hắn đứng dậy, Tuyết Hoa cùng Cảnh Thanh Viễn và Uyển Trân mới đứng dậy.

Xoay mặt nhìn ba lão giả đang cung kính đứng đó, Hạ Lăng Vân lấy ra một thỏi bạc từ không trung, tiến lên phía trước nói: "Ba vị, đây là tiền nhang đàn của chúng ta, cảm phiền ba vị trông coi miếu cho thật tốt." Tòa thờ tổ này đã hơn tám trăm năm rồi, nhưng thường xuyên tu sửa, nên vẫn còn nguyên vẹn.

Ba lão đầu nhìn nhau, quỳ xuống nói: "Tiểu nhân có mắt không tròng, chậm trễ Tiên Nhân, kính xin Tiên Nhân tha tội."

"Chúng ta không nói, ba vị sao biết được?" Hạ Lăng Vân đưa bạc cho người ở giữa, nói: "Đây là tiền nhang đèn của chúng ta, mời nhận lấy." Những... tế phẩm kia bọn họ cũng sẽ thu lại hưởng dụng.

Lão nhân kia không dám từ chối, run rẩy tiếp nhận nén bạc của Hạ Lăng Vân.

Hạ Lăng Vân nhìn bốn phía, khẽ nhìn về phía tượng đá Võ Tiêu Tiên Quân, rồi dẵn Tuyết Hoa và Cảnh Thanh Viễn rời đi.

"Tiên Quân, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tuyết Hoa cảm giác Hạ Lăng Vân có tâm sự, ra vẻ vui sướng nói: "Chúng ta đi tửu lầu được không? Thừa dịp bây giờ ta hình người, ta muốn ăn các mĩ vị của loài người." Thức ăn của mọi người trong thế giới này với thức ăn trong trí nhớ của nàng là giống nhau.

"Được." Hạ Lăng Vân đối với nàng gần như là trăm theo ngàn thuận, lập tức ổn định tâm tình, dẫn bọn họ về thành, sau đó hỏi thăm người qua đường, nội thành có tửu lầu nào có món ăn ngon nhất.

Người qua đường nhận ra họ là người nơi khác đến, lập tức đề cử tửu lầu xa hoa nhất "Khách Lại Đến" chỗ đấy có bốn năm đầu bếp, những nhà khác không thể ngon bằng.

"Chúng ta đi xem." Tuyết Hoa nghe xong giới thiệu, không nhịn được bắt đầu nuốt nuốt nước miếng.

Tiểu hồ ly tham ăn.

Hạ Lăng Vân mỉm cười, mang theo tiểu hồ ly và đồ đệ, còn có đồ tức ở hình thái chồn, tới tửu lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.