Hồ Nữ

Chương 117: Cáo mượn oai hùm




"Muốn đánh nhau phải không?" Tuyết Hoa kêu lên, "Tướng công ta là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, chỉ bằng hai con tôm nhỏ các người, cũng đòi động thủ với ta?"

Nàng nhìn xuyên qua màn lụa trắng nhìn hai gã gia đinh mặc thanh y nằm bẹp trên đất rên rỉ, cười lạnh nói, "Nếu các ngươi dám làm phiền hiếu nữ này, ta và tướng công tuyệt đối không buông tha cho các ngươi." Nàng bên vực kẻ yếu đấy, chỉ cần đe dọa một chút có thể khiến cô nướng đó tạm thời an toàn, cớ sao không làm?

Đối với danh hiệu kiếm khách đệ nhất thiên hạ mà tiểu thê tử phong cho, tuy Hạ Lăng Vân có chút buồn cười, nhưng dáng vẻ lạnh lùng thong dong, gương mặt anh tuấn phong thái hiên ngang, đủ để người xem tin tưởng lời của nàng.

"Mã đại gia nhà ta chính là anh vợ của biểu đệ cháu họ nhà mẹ đẻ đương kim thái hậu, các ngươi có can đảm mạo phạm?" một gã gia đinh toàn thân xương cốt như muốn đứt gãy rên rỉ nói.

"một kẻ anh vợ, thân thích đánh tới tám cây sào còn không đến cũng dám hoành hành ngang ngược?" Tuyết Hoa cười lạnh nói, Thái Hậu chuyên quyền đã là gì, Võ Tắc Thiên cũng chả đuổi nhi tử chính mình làm nữ hoàng? Nàng ghét là vị Mã đại gia kia ỷ thế hiếp người, bắt nạt cô nương yếu ớt.

"Các ngươi, các ngươi... các ngươi chờ!" một gã gia đinh khác cố gắng bò lên, thất tha thất thểu đi ra khỏi đám người.

"Hừ." Tuyết Hoa chống nạnh, dịu dàng nói: "Bà cô đứng đợi, xem Mã đại gia nhà ngươi có thể làm gì ta?" Làm bà cô là cất nhawcsc ho hắn rồi, đồ đằng đồ tôn nàng nhỏ nhất cũng hơn hai trăm tuổi.

Hạ Lăng Vân mỉm cười dung túng, nhìn hiếu nữ đang ngẩn người nhìn nói: "cô nương, cô hãy tìm người mua sắm quan tài an táng phụ thân. Chuyện nơi đây cô không cần lo lắng."

"Tiểu nữ tử xin dập đầu cảm tạ hai vị ân nhân. Tiểu nữ tử không có gì báo đáp, xin cho phép tiểu nữ tử hậu hạ người và phu nhân." Hiếu nữ kích động nói, dập đầu với Hạ Lăng Vân.

Ống tay áo Hạ Lăng Vân phất nhẹ một cái, lạnh lùng nói: "Đứng lên đi, cô không cần đa lễ. Ta và nội tử du sơn ngoạn thủy, không thích có nhiều người ở bên cạnh." hắn đã nhìn quen kiểu "không có gì báo đáp" này rồi.

Khóe miệng khẽ cong mỉm cười nói với Tuyết Hoa: "nói nhiều vậy nàng có khát không? Chúng ta tới tửu lâu uống trà." Tuyết Hoa nhiệt tâm giúp người, hắn không cảm thấy nàng gây phiền toái.

"Được." Tuyết Hoa phát hiện hai tay mình đang chống nạnh giống hình ấm trà, như người phụ nữ chanh chua, vội vàng thả tay xuống, sửa sang xiêm y, nhẹ bước đi về phía tửu lâu.

"Công tử, phu nhân, như vậy nếu có kiếp sau tiểu nữ xin kết cỏ ngậm vành báo đại ân đại đức của hai người." Hiếu nữ thấy Hạ Lăng Vân cự tuyệt, liền dập đầu với bóng lưng hai phu thê một lần nữa.

Người vây xem nhao nhao tản ra, có người hảo tâm kêu lên: "Công tử, phu nhân, hai người nhanh đi đi, Mã đại gia người đông thế mạnh, còn có thể điều động quan binh, hai người không đánh lại hắn đâu."

Hạ Lăng Vân chắp tay mỉm cười với người vừa nhắc nhở, nói: "Cám ơn lão nhân gia nhắc nhở, ta đãbiết." Ánh mắt hắn trầm tĩnh, mỉm cười thong dong, dễ dàng trấn tĩnh lòng người.

Hạ Lăng Vân muốn một gian nhã phòng, chọn mấy món Tuyết Hoa thích ăn, sau đó phân phó tiểu nhị sau khi mang thức ăn lên chỉ cần gõ cửa ở bên ngoài là được không cần vào.

"Tuyết Hoa, hình như nàng muốn chiếu cỗ Mã đại gia kia." hắn cười nói rót trà đưa đến trước mặt nàng.

Tuyết Hoa tháo mũ sa, le lưỡi nói: "Nhàn rỗi mà, giáo huấn gã kia một tí tăng thêm hứng thú."

"Khẳng định Lệ Nhi cũng nghĩ giống nàng nên mới đi gây chuyện thị phi." Hạ Lăng Vân tỉnh ngộ nói. Nếu Lệ Nhi cũng nghĩ rồi gây chuyện, Lâm Vân Phàm không thể quản thúc nổi nàng ấy.

"Ha ha, có lẽ, hai chúng ta là tỷ muội mà." Tuyết Hoa nhõng nhẽo cười nói, cầm chén trà, trước ngửi mùi, thấy tạm được mới uống hai hớp nhỏ.

Hạ Lăng Vân nhắm mắt lại, buông thần thức cảm ứng xung quanh. Lúc hắn và Tuyết Hoa gặp nhau, thần thức có thể cảm ứng được tất cả sự vật trong chu vi mười dặm, hiện tại, hắn ổn định tâm thần phóng thần thức ra ngoài, có thể cảm ứng được toàn bộ sự vật trong vòng năm mươi dặm. Hôm nay hắn không cần cảm ứng xa như vậy, hắn chỉ cần kiểm tra cái tòa thành này, xem bọn họ bàn luận cái gì.

Tuyết Hoa biết hắn đang làm gì, không quấy rầy, chỉ lặng yên uống trà.

Hạ Lăng Vân dùng thần thức cảm ứng, lấy tửu lâu làm trung tâm khuếch tán xung quanh.

Góc lầu hai đối diện, hai gã nam tử uống rượu nói chuyện phiếm, chủ đề không phải hắn cần, khác lầu một, hơn mười người uống rượu, tiểu nhị chào hỏi khách nhân, bê đồ ăn, bên ngoài quán rượu, người đidường qua lại.

trên bãi đất trống, hiếu nữ đã năn nỉ người hỗ trợ mua quan tài, đang rửa mặt chải đầu cho phụ thân đã qua đời.

Xa xa, góc đông bắc có linh lực nho nhỏ chấn động, hắn chú ý, phát hiện linh lực chấn động từ một con linh miêu. Con linh miêu đó nằm trên đầu gối của lão thái thái giống như có cảm giác, đột nhiên hoảng hốt, nhìn xung quanh. Chủ nhân của nó vội vàng trấn an.

một con linh miêu không có thành tựu, bốn năm mươi năm tu vi, không có người chỉ điểm, sẽ mau già đi, hoặc biến thành thức ăn cho tinh linh yêu quái.

Hạ Lăng Vân buông tha cho con linh miêu tiếp tục cảm ứng xung quanh, thu thập tin tức mình cần.

không lâu sau, hắn phát giác tiểu nhị bưng khay đến lầu hai, tới nhã gian của hắn và Tuyết Hoa, lập tức thu hồi thần thức.

"Khách nhân, đồ ăn người cần đến rồi." Tiểu nhị bưng khay lớn tiếng kêu. hắn gặp rất nhiều loại khách từ bắc tới nam, khách có thói quen kì lạ này hắn cũng gặp rồi.

Hạ Lăng Vân đứng dậy, mở cửa nhận khay tiểu nhị đưa tới, lấy thức ăn của mình.

Tuyết Hoa biết rõ ý hắn. Lúc hắn ra ngoài cửa nàng cũng quay lưng lại không để tiểu nhị thấy mặt mình.

Đặt đồ ăn lên bàn, Hạ Lăng Vân đưa khay lại cho tiểu nhị, phân phó, "Còn canh và món nữa, ngươi nhanh mang tới."

"Vâng, khách nhân." Tiểu nhị tiếp khay khom người nói. hắn thoáng thấy bóng dáng nữ tử trong phòng, đoán chừng khách nhân kiêng kị điều này mới muốn một nhã gian riêng tư, nên không dám nhìn nhiều.

Đóng cửa lại, Hạ Lăng Vân ngồi lại bàn, bảo Tuyết Hoa mau ăn, những đồ này là hắn đặc biệt gọi cho nàng.

Tuyết Hoa vô cùng hài lòng, gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào bát của hắn, dặn: "Tuy chàng thích ăn chay, nhưng cũng nên ăn thịt tăng cường dinh dưỡng."

Hạ Lăng Vân mỉm cười chêu chọc, "Tuyết Hoa, nàng chê ta yếu?" Với thể lực của mình trước mắt hắnkhá hài lòng.

Tuyết Hoa nghe hiểu ý hắn, lập tức gắt giọng, "không cho chàng ăn!" Tiên Quân thanh tịnh lạnh lùng cũng biết trêu hoa ghẹo nguyệt đùa giỡn nữ nhân.

Hạ Lăng Vân lập tức gắp miếng thịt lên cắn một cái, không cho nàng gắp trở về.

Được rồi, mặc kệ hắn thôi, nhỡ hắn ăn nhiều thể lực tốt, có lẽ nàng phải chịu khổ, nàng vẫn là tăng cường dinh dưỡng cho mình.

Tuyết Hoa nhõng nhẽo trừng mắt cười liếc hắn một cái, rồi tự mình dùng cơm.

Hai người ngọt ngào dùng cơm trưa, thật lâu, nghe được tiếng quát tháo từ dưới lầu.

Hạ Lăng Vân cũng không ăn hết, buông đũa xuống, lấy một ít bạc vụn, sau đó nói, "Tuyết Hoa, Mã đại gia người ta đến tìm chúng ta tính sổ rồi."

Tuyết Hoa cũng nghe thấy tiếng quát tháo dưới lầu, chậm rãi buông bát đũa xuống lấy khăn ra lau miệng, sau đó đội mũ sa lên. Hạ Lăng Vân không thích người khác nhìn mặt nàng, nàng phải tận lực không để người khác nhìn thấy.

Nàng vừa đội mũ xong, cửa nhã gian bị đá văng kêu lên răng rắc lập tức bốn gã võ sĩ lực lưỡng tiến vào.

một gã gia đinh mặc thanh y tay phải đỡ thắt lưng đứng ngoài cửa nhìn vào kêu lên: "Chính là hai người bọn họ, dám đối nghịch với Mã đại gia nhà chúng ta, còn đe dọa khoogn cho đại gia động vào nữ nhi của gã hát rong kia."

"Các ngươi là kẻ nào trên giang hồ? Chẳng lẽ không nghe danh Mã đại gia?" Gã nam tử trung niên cầm đầu quát lên, má trái có vết sẹo dài, nhìn có vẻ dữ tợn.

"Các ngươi là đệ tử môn phái nào? Sư phụ các ngươi không nói cho các ngươi biết trên đời này khôngcó ai là kiếm khách đệ nhất thiên hạ sao?" một nam tử mặc trang phục đỏ sậm cười nhạo nói.

Đại lục Ngũ Nguyên có tu sĩ, mà tu sĩ lánh đời cũng có kiếm sĩ, cho nên từ trước tới nay không có kiếm khách nào trên đại lục Ngũ Nguyên tự xưng là thiên hạ đệ nhất, nhìn phu thê hai người còn trẻ, chắc thấy phu quân vung vài đường kiếm nên tiểu nương tử khoác lác nói tướng công mình là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, thật sự không biết trời cao đất rộng!

"Điều ngươi nói ta không biết, ta không lăn lộn giang hồ. Mã đại gia, ta cũng không biết." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói, "Ân sư ta tạ thế nhiều năm. Nội tử thích bênh vực kẻ yếu, nhìn thấy hành vi của hai gã gia đinh nhà Mã đại gia chướng mắt nên xuất thủ."

Quả nhiên là trẻ tuổi mới xuất đạo.

Trung niên nam tử má trái có vết sẹo lập tức cười vẻ mặt dữ tợn quát lớn: "Mã đại gia nói, chỉ cần ngươi đưa hai trăm lượng bạc đền bù tổn thương cho gia đinh, đại nhân sẽ bỏ qua, tha cho các ngươi, nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Tuyết Hoa cười nói, "Hai trăm lượng bạc, Mã đại gia nhà ngươi thật sự chặt đẹp. Phi, một văn tiền cũng không cho!" Lời nói của nàng mạnh mẽ nhưng thanh âm mềm mại dễ nghe, hết lần này tới lần khác khiến người nghe toàn thân xương cốt mềm nhũn.

Nàng vừa nói, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Lông mày Hạ Lăng Vân cau lại.

"Vị tiểu nương tử này, nếu như cô nương nguyện ý ở cùng Mã đại gia, Mã đại gia sẽ bỏ qua hai trăm lượng bạc kia." Gã nam tử mặc trang phục đỏ sậm nhìn Tuyết Hoa, đôi mắt tinh quang rạng rỡ. Xem tư thái, khẳng định tiểu nương tử này là mĩ nhân!

Hạ Lăng Vân tức giận lập tức kéo Tuyết Hoa ra sau, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài!" hắn vung tay lên, mộtlực lượng vô hình lập tức đánh tới bốn gã nam tử.

"A!" Bốn gã nam tử không kịp phản ứng, thân thể đã bị đánh bay ra khỏi nhã gian.

Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ!

Lúc bị ngã xuống đất, bọn họ không dám tin nhìn Hạ Lăng Vân. Nam tử thoạt nhìn 25-26m tuổi làn da như bạch ngọc văn nhã, mày kiếm, mũi thẳng, khí chất như văn sĩ, không ngờ chỉ phất tay mà đã đánh bay bốn người bọn họ. Người ta là kiếm khách, kiếm vẫn còn trong vỏ đấy. Nếu rút kiếm vậy thì bọn họ đã....

"Tuyết Hoa, chúng ta xuống xem một chút." Hạ Lăng Vân nói, bỏ qua bốn gã đang lồm cồm bò dậy, thong dong lịch sự.

"Được." Tuyết Hoa đi sau hắn, giống như thiếu phụ bình thường.

Hai người đi đến cầu thang, lúc này có một gã vung tay lên "Vụt, vụt" hai cái ám tiễn tinh xảo lập tức bắn về phía Hạ Lăng Vân.

"Ngươi dám đánh lén? Còn đánh lén sau lưng người khác?" Tuyết Hoa tức giận, vung tay đẩy ám tiễn.

"Viu...viu" Ám tiễn xé gió thẳng thắp đâm vào lồng ngực kẻ đánh lén kia.

"A!" hắn kêu thảm lên một tiếng, thân thể run rẩy, miệng phun máu tươi nhanh chóng tắt thở.

Hóa ra, Tuyết Hoa ném hai ám tiễn vừa vặn đâm vào lồng ngực hắn, một cái thì đâm vào trái tim, cho dù có Mẫu Đơn tiên tử chuyên chữa trị tổn hại kinh mạch cũng không cứu được hắn.

"Tuyết Hoa..." Hạ Lăng Vân thấy thế, khẽ thở dài, nói: "Chúng ta xuống dưới." Tuyết Hoa thiện lương nhưng nếu bị chọc tức sẽ bộc phát bản năng hung tàn của dã thú.

Tác giả có lời muốn nói: thật ra Tuyết Hoa rất là hung bạo ing~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.