Hồ Ly Và Thợ Săn

Chương 12: Ba không là nhược điểm của cô




Editor: Phong Tâm

Thẩm Lăng nhìn điện thoại bị dập mà choáng váng, sống hơn ba mươi năm rồi, lần đầu tiên bị dập điện thoại, lại còn là một cô gái nhỏ, quan trọng là một cô gái ba không, không xinh đẹp, không dáng người, không đầu óc.

Cô vừa nói cái gì? Nói chuyện yêu đương đúng không.

Lần đầu tiên hắn gọi đi mà bị dập điện thoại, đây chính là lần đầu tiên trực tiếp bị người ta dập máy.

Thẩm Lăng tức giận ném điện thoại qua ghế lái phụ, bực bội cởi vài nút áo sơ mi ra, khởi động xe, lái về phía bên kia trường học.

Lúc Đường Quả và Tống Tử Mặc tách ra, một người đi về phía khu phố đồ ăn vặt cạnh trường mua bữa tối, một phần đậu phụ thối, một phần đồ chiên, với một phần mì lạnh, một đường làm lơ ánh mắt chú ý của mấy người bạn học, cuối cùng cô cũng được trải nghiệm cảm giác của người nổi tiếng trên mạng.

Vừa đến cổng trường liền nghe được âm thanh dồn dập, theo thói quen quay lại nhìn, cái bộ mặt Poker của Thẩm Lăng lọt vào mắt, cô bây giờ coi như người nổi tiếng, không thể giữa bàn dân thiên hạ cùng ông chú già kia dính líu quá nhiều.

Muốn coi hắn như không khí, chuẩn bị xoay người rời đi, liền nghe thấy tiếng hắn gọi, “Đường Quả!”

Cô lại quay đầu híp mắt nhìn về phía hắn, ý cảnh cáo hắn không được gọi to tên cô.

Hắn vẫy vẫy tay, ý bảo cô qua đó, cô có chút cốt khí không thèm để ý tới, nhưng chân lại không nghe lời đi về phía hắn.

Thẩm Lăng xuống xe, vòng qua đầu xe tới mở cửa ghế lái phụ, chẳng tốn chút sức lực cầm cánh tay cô đẩy vào trong, ‘phanh’ một tiếng âm thanh đóng cửa xe vang lên.

Cô có chút không hiểu vì vậy nhìn về phía hắn, “Thầy Thẩm, ngài có việc gì sao?”

Hắn ngẩn ra, vậy mà lại gọi hắn là thầy, hắn tương kế tựu kế, “Giúp em học bù, thành tích của em quá tồi, tôi sợ em không qua được bài thi cuối kì.”

“…Giáo viên bây giờ đều tốt như vậy sao?” Thực ra trong lòng là cảm xúc vui sướng không tên.

Hắn liếc cô một cái, đưa tay cài đai an toàn cho cô, giọng không chút thân thiện, “Ngồi hẳn hoi!”

Đường Quả cố gắng che đậy sự phấn khích của bản thân, làm bộ nói, “Thầy chuẩn bị đưa em đến đâu để học bù?” Sẽ không đến nhà hắn chứ? Ngộ nhỡ gặp phải Ngô Phỉ kia, sẽ không xé xác cô ra chứ?

Thiếu chút nữa là tra hỏi Thẩm Lăng, hắn lúc đầu không có định dạy bù cho cô, chỉ là cáu giận cô đột nhiên cúp điện thoại của hắn, nên muốn dạy dỗ cô một trận, khiến cô biết thế nào là tôn sư trọng đạo.

Kết quả cô gọi hắn một tiếng thầy Thẩm, hắn trong cái khó ló cái khôn, liền nói là dạy bù cho cô, vì vậy đến đâu dạy bù, hắn thực sự còn chưa có chuẩn bị, dù sao thì cũng không thể đến nhà hắn.

“Đến văn phòng của tôi.”

“Em không đi, nếu như đụng phải bạn gái của thầy, em còn chưa kịp nói rõ, cô ấy đã cảnh cáo em không được tìm thầy rồi!.” Nói đến việc tối hôm đó bị vũ nhục như thế, hiện tại trong lòng cô vẫn còn ủy khuất không thôi, nếu cô mà biết hắn sớm có bạn gái, cô mới không gửi tin nhắn trên wechat cho hắn.

Thẩm Lăng cả đầu úng nước, nhíu mày, “Bạn gái tôi?”

Đường Quả nhìn con đường phía trước, vì vậy không chú ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Lăng, “Đúng vậy, bạn gái của thầy – Ngô Phỉ, nói lời thật khó nghe, nói thầy là bạn gái cô ấy, còn nói em không có đầu óc, cái khác em không nhớ rõ, đầu óc không tốt, quên rồi.”

Ngô Phỉ? Hắn từ lúc nào có người bạn gái là Ngô Phỉ? “Chuyện từ lúc nào?”

Cô không khỏi quay đầu, lẽ nào hắn vẫn chưa biết? Nghi ngờ hỏi hắn, “Đừng có nói với em rằng thầy không biết đó, viện cớ thầy đi lắm, điện thoại bị bạn gái xem xét?”

Thẩm Lăng cuối cùng cũng hiểu chuyện gì, lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Vân Triệu, bạn thân hắn, một người hèn mọn.

Lúc trước hắn khiến người phụ nữ của Tưởng Vân Triệu chạy mất, vì vậy nên ghi hận trong lòng, trả lời tin nhắn của Đường Quả, lại còn tìm người mắng cô một trận.

Điện thoại vang lên, “Tam ca, nhớ em à?”

Ngữ khí Thẩm Lăng lạnh thấu xương, “Tưởng Vân Triệu, cậu đặc biệt muốn chết đúng không, dám làm cái gì mà Ngô Phỉ mạo danh bạn gái của tôi?”

Bên kia rõ ràng đã ngã gục rồi, “Tam ca, anh nói gì vậy, em có chút mơ hồ không hiểu.”

“Tưởng Vân Triệu, bản lĩnh chơi xấu của cậu đúng là ngày một lớn mà, sau này tôi nhìn thấy cậu một lần đánh một lần, không tin có thể thử xem!” Thẩm Lăng trực tiếp nhấn tắt điện thoại, nói với người như Tưởng Triệu vân chỉ có phí lời, hắn chính là lợn chết không không sợ nước sôi, tức chết mà.

Đường Quả không dám quang minh chính đại nhìn hắn, chỉ có thể lén nhìn đôi mắt hắn, xem ra đúng là hiểu lầm hắn rồi, cô đã nói rồi mà, ánh mắt của cô luôn không tồi, người đàn ông cô đã nhìn trúng làm sao có thể là tra nam chứ.

Trong xe yên tĩnh đến cực điểm, hắn điều chỉnh hô hấp, đợi đến lúc đèn đỏ, ngiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Xin lỗi.”

Thành thật xin lỗi thế này khiến cô thụ sủng nhược kinh, vừa rồi cô to gan lớn mật dập điện thoại của hắn là vì nghĩ rằng cô với hắn không có khả năng, vì vậy mà bất chấp tất cả, nhưng giờ lại quanh co khúc khuỷu rồi, cô vẫn nhìn thấy chút hy vọng, sau đó lại có cảm giác rụt rè không tên, còn có chút bối rối.

Nói một câu khiến bản thân xấu hổ, “Thầy cũng là do bị hại.” Nói xong lập tức thè thè lưỡi ra.

Hắn không nhịn được cười lên, bản thân cũng không biết lí do, chỉ là nhìn bộ dáng muốn trút giận của cô, trong lòng có cảm giác thoải mái không tên, “Đường Quả, em sợ tôi.”

Là câu trần thuật, không phải câu hỏi. Cô lại không chịu thừa nhận, “Em vì sao phải sợ thầy chứ!”

Hắn liếc nhìn cô, lại thu lại ánh mắt rồi nhìn đường, một mực im lặng, hắn cũng muốn biết vì sao, hắn càng muốn biết hôm nay hắn phát bệnh gì, đột nhiên lại thất thố như vậy.

Đường Quả ngồi ở ghế lái phụ, đầu óc rối rắm không thôi, tay cô vẫn còn cầm đồ ăn vặt, trọng điểm là có đậu phụ thối, muốn mạng mà, nhưng tại sao hiện tại Thẩm Lăng lại không có chút phản ứng nào, không lẽ khứu giác của hắn hỏng rồi?

Đột nhiên Thẩm Lăng nhíu mày hỏi cô, “Đường Quả, tay em đang cầm gì vậy? Sao mùi lại kì lạ vậy.”

Vẫn tốt, không phải không có thuốc chữa, không phải khứu giác hỏng rồi, là biết muộn nói muộn, cô ho khan vài tiếng, yếu ớt nói, “Đậu phụ thối, đồ chiên.”

“Biết vì sao em lại trưởng…thành như thế này không?” Hắn thiếu chút nữa nói ra, vì sao lại tàn như thế này.

Ba không chính là nhược điểm của cô, hắn cái hay lại không nói lại đi nói cái dở, tuy rằng cô sợ hắn, nhưng cũng không để hắn khi dễ cô như vậy, một lần là đủ rồi, lại còn muốn ba lần bảy lượt nhắc đến, cô cũng có cảm xúc, “Thầy Thẩm, điểm dừng phía trước để em xuống.”

A, tính khí cũng không nhỏ, nhưng hắn cũng không thể cố chấp với cái người dậy thì thất bại này, “Được rồi, đừng nháo, tôi chỉ là đùa giỡn một chút.” Lần đầu tiên dỗ dành, dỗ dành một cô gái ba không, thật đặc biệt kì lạ.

Đường Quả cũng rất cứng nhắc, “Em không muốn học bù, cùng lắm là năm sau học lại môn này, phía trước cho em xuống, nếu thầy không dừng, em trực tiếp mở cửa xe nhảy xuống.”

Hắn thở dài, “Đường Quả, cái tính thối này của em là do ai chiều chuộng mà ra?”

“Tống Tử Mặc!” Lại thêm câu, “Bạn trai của em.”

Gương mặt Thẩm Lăng cứng đờ, cũng không nói gì, cũng không quản gần đó có giám sát hay không, tạt vào một phía, dừng xe, “Đi xuống!”

Đường Quả cũng ngây ngốc, không ngờ hắn sẽ không thân sĩ như vậy, trứng thối, xuống thì xuống, cốt khí thì cô vẫn có.

Xe dừng lại, Đường Quả liền cởi bỏ đai an toàn, đẩy cửa xuống xe. Thẩm Lăng đột nhiên đưa tay muốn giữ cô lại, nhưng lí trí đã chiếm thế thượng phong, bàn tay nắm lại rồi thu về.

Ô tô đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng Đường Quả nhìn vào dòng xe cộ buổi chiều, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.