*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7
Chúng tôi ở động hồ ly ba ngày, rồi đi ra ngoài.
Hóa ra lối vào nằm trên ngọn núi phía sau công viên, có một kết giới.
Lúc này điện thoại của tôi mới hoạt động lại, cầm nó, dường như đã có mấy đời rồi.
"Giang Chấp, thì ra anh là người tối cổ." Tôi than thở nói.
Thính giác của Hồ ly cực kỳ nhạy bén, Giang Chấp lười phản ứng: "Đi thôi, ba ngày rồi, kỳ nghỉ cũng kết thúc.”
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, tôi và Giang Chấp cãi nhau ba ngày, chia tay một ngày, ba ngày còn lại thì ở trong động hồ ly.
Thật sự có loại cảm giác giống như cặp vợ chồng già vậy.
Tôi cúi đầu, thấy mắt cá chân trống rỗng của mình: "Ủa?"
“Ra khỏi kết giới, sẽ biến mất, " Giang Chấp tự nhiên nắm lấy tay tôi, "Bằng không sẽ vướng víu."
Tim tôi hơi đập mạnh, chậm rãi nắm lại anh.
Mấy ngày nay, Giang Chấp hôn tôi càng ngày tự nhiên.
Nhưng câu hỏi chưa có lời giải đáp “Anh có thích tôi hay không?”, vẫn là một cái gai trong lòng tôi.
Và cái gai này lên đến đỉnh điểm khi tôi nhận được cuộc gọi từ con bạn thân, thấy được bài confession của trường.
Hôm đó ở quán bar, chuyện Giang Chấp khiêng tôi đi bị bại lộ.
Video, hình ảnh, đủ mọi thứ.
【 không phải chứ, Hứa Ý Hoan buông thả vậy luôn à? Năm đó còn theo đuổi người ta rầm rộ lắm mà, thương cho chàng hotboy. 】
【 cái quái gì trời, cô ta đi tán tỉnh đàn ông khác sau lưng bạn trai, cô ta có đạo đức không dị? 】
【 đau lòng thay hotboy, chưa bao lâu mà đầu xanh cỏ rồi. Theo tôi thấy, quăng thẳng cô ta xuống sông cho rồi, để cho cô ta trải nghiện cảm giác lật thuyền. 】
【 Hứa Ý Hoan có thể cút giùm không? / 】
Tất cả họ đều mắng tôi.
Cô nàng không biết chuyện tôi và Giang Chấp có chia tay hay không, cũng không liên hệ với tôi, nên sự việc tiếp tục lên men.
Tôi lướt confession, tôi cau mày càng sâu.
Sao cứ mắng tôi hoài vậy!
Sau đó, tôi cũng thấy một số bình luận.
【 mọi người đừng có gấp, Giang Chấp nhất định không thích cô ta, nếu không thì sao lại thô lỗ như vậy? 】
【 đúng vậy, vừa nhìn là biết Hứa Ý Hoan thường xuyên tới đó, khuôn mặt cô ta kìa, rất thích hợp đi bar lừa đàn ông đó. 】
【 đồng ý luôn, tôi cùng lớp với Giang Chấp, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy chủ động tìm bạn gái, toàn cô ta chủ động không. Không phải thẹn quá thành giận sao. 】
【 thế sao mấy người không tự mình đi hỏi Giang Chấp, hơn nữa chuyện này đã xảy ra mấy ngày rồi, mấy người có thấy cậu ta nói câu nào không? 】
Đúng là không có.
Nhưng điện thoại của Giang Chấp, ngoài động hồ ly ra thì là vật bất ly thân.
Bây giờ đã một ngày kể từ khi chúng tôi ra khỏi kết giới, anh về căn hộ, còn tôi về ký túc xá.
Anh không gọi điện, không gửi tin nhắn WeChat, không có gì cả.
Tôi thầm tự an ủi mình, có lẽ tôi đang làm luận văn.
Nhưng khi tôi nhấp vào vòng bạn bè thì có một chấm nhỏ màu đỏ trên avata của anh.(tin nhắn ấy)
Giang Chấp: 【link share. 】
Anh share một bài văn phổ cập khoa học.
Tôi nhìn màn hình, hơi chút giật mình.
Tiếp theo, tắt điện thoại, cả người vùi mình dưới chăn.
Đồ cáo lừa đảo
Tra hồ ly.
Chỉ nghĩ muốn hôn tôi, nghĩ muốn chiếm tiện nghi của tôi, nhưng không muốn chịu trách nhiện với tôi.
Tôi nằm xuống, mũi lại chua xót.
Tôi cứ nghĩ, trong hang hồ ly ba ngày, sẽ có gì đó chứ.
Hóa ra chả thay đổi được gì.
8
Ngày đó Giang Chấp đồng ý với tôi, tôi cũng chưa nghĩ tới.
Cũng không nghĩ tới cái kiểu này.
Ngày đó tôi cứ theo lẽ thường tặng anh bữa sáng do mình làm, chặn anh trước cửa giảng đường
Vốn dĩ như thường lệ thì anh sẽ từ chối.
Nhưng tôi bị xu cà na, ngã xuống trước mặt anh, cháo bắn lên quần của anh.
Lại sắp đến giờ vào lớp, người đến người đi.
Tôi vội xin lỗi anh, vội vàng thu dọn đồ trên sàn.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
"Bao lâu rồi nhỉ, Hưa Ý Hoan cưa hoài không đổ."
"Kiểu người như Giang chấp, nhìn là được rồi, nếu mà cưa đổ, thì ngã như cô ta phải tốn bao nhiêu chén cho đủ đây."
"Chị Đảo Truy* hôm nay phải cố gắng hơn nha."
*theo đuổi+ bị ngã
Thỉnh thoảng sẽ có một số người không mấy thân thiện.
Tôi cắn môi, cảm thấy hôm nay mình xui xẻo, không nên ra ngoài.
Nhưng một bàn tay giúp tôi nhặt lên cặp lồng.
Giang Chấp ngồi xổm xuống, không để ý vết bẩn trên quần, giúp tôi dọn dẹp, tiếng nói nhàn nhạt: “Tại sao ngày nào cậu đều làm thế?”
Tôi ngẩn người: "Vì cậu đó”
Anh nhìn tôi nhưng không nói gì.
Khi mọi việc gần xong, anh đưa cặp lồng cho tôi, tay chạm vào nó.
Cũng không biết do tâm lý gì, tôi mạnh dạn hỏi thẳng:
"Có phải cậu cảm thấy tôi rất vô lý không?”
Anh lắc đầu.
Vì thế lá gan tôi lớn hơn nữa.
"Vậy cậu đồng ý tôi được không, cậu đồng ý, thì tôi sẽ không phải vất vả như vậy."
Âm thanh không lớn nhưng học sinh đến và đi đều có thể nghe thấy.
Lại đàm tiếu sau lưng.
Một giây, hai giây, ba giây...... Anh chậm chạp không trả lời.
Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. "Xin lỗi nhiều!"
Tôi chợt đứng dậy, cầm cặp lồng muốn bỏ chạy.
Nhưng cổ tay bị anh tóm lại.
Giang Chấp vẫn không nói lời nào, dùng đôi mắt đen yên lặng nhìn tôi.
Sau một lúc lâu, anh cầm lấy cặp lồng của tôi, giống như thở dài một tiếng:
"Đi thôi."
Chúng tôi cứ như vậy mà đến với nhau thôi.