Hồ Ly Tinh Có Eo Thon Nhỏ

Chương 4: Tôi chẳng thích trở thành đống hàng cũ của anh




Vãn Thanh Ly khoanh tay đứng nhìn hai người cãi cọ nhau mà ngán ngẩm, chẹp chẹp miệng.

– Tôi đi chỗ khác để hai người nói chuyện nhé!

Cao Bách Điền vội nắm cổ tay cô giữ lại, ánh mắt trở nên thâm tình, giọng nói nhỏ nhẹ hơn.

– Chờ anh một chút, nhất định sẽ không để em chịu uất ức.

Vãn Thanh Ly mỉm cười xinh đẹp, liếc nhìn khuôn mặt đang trắng bệch vì giận của Thời Như Yến, cô hất tay anh ta ra, quay sang nói với Thời Như Yến.

– Xem người của cô kia kìa, tôi mới chỉ uống rượu với anh ta có một đêm mà anh ta đã bênh tôi như vậy rồi. Có lẽ từ trước đến giờ cô chẳng là gì trong mắt anh ta đâu.

Vãn Thanh Ly biết thừa Cao Bách Điền chẳng phải dạng tốt đẹp gì, chỉ được cái mã bên ngoài, anh ta có bao nhiêu phụ nữ cơ chứ, hứng thú thì nâng đỡ không thì vứt sang một bên, Thời Như Yến vẫn còn ảo tưởng anh ta thật lòng, cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi mà thôi.

Cao Bách Điền chẳng để tâm ẩn ý trong lời nói của Vãn Thanh Ly, anh ta chỉ muốn lấy lòng người đẹp. Trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối vì trước đó sắp "chơi" được Vãn Thanh Ly rồi, ai ngờ cô lại nghịch ngợm vứt anh ta lại, Thời Như Yến anh ta cũng ngán tận cổ rồi, so với Vãn Thanh Ly thì Thời Như Yến thật sự chẳng bằng.

Cao Bách Điền nói nhỏ với Thời Như Yến:

– Nếu cô còn để ý hình tượng của mình thì cút ra khỏi đây, hãy nhớ rằng có tôi cô mới được như bây giờ, bây giờ nếu muốn tôi cũng sẽ đạp cô xuống.

Thời Như Yến mắt đỏ ngầu, gườm gườm nhìn Vãn Thanh Ly, chỉ trách bản thân không thể lao đến xé xác cô ra, hận đến mức muốn ê răng rồi. Thời Như Yến nhìn một lượt đám người đang xúm lại bàn tán rồi chịu nhục nhã quay người rời đi.

Vãn Thanh Ly nhìn theo Thời Như Yến rồi quay sang phía Cao Bách Điền, ánh mắt sắc sảo trông thật đẹp, đôi môi đỏ cong lên.

– Cao Bách Điền, từ khi nào mà chúng ta có quan hệ tốt như thế nhỉ? Đừng nói là anh đã yêu tôi rồi đấy nhé!?

Trước câu nói tinh nghịch nhưng lại rất đáng yêu này, Cao Bách Điền bật cười thành tiếng, đưa tay vơ lọn tóc vương trên vai của cô. Người này trông rất điển trai, sống mũi cao, môi mỏng, ánh mắt thâm tình làm bao cô nàng phải đổ, trông rất nho nhã. Cao Bách Điền cúi sát mặt Vãn Thanh Ly, cười cười:

– Chẳng phải là em muốn anh đá cô ta đi sao? Giờ ước muốn của em được rồi đó. Giờ có đến lượt anh "chơi" em không?

– Thật xin lỗi anh Cao, tôi lại chẳng thích trở thành đống hàng cũ của anh thêm đâu. Với cả, chỉ có vậy mà anh đòi chơi tôi á, đừng có mơ!!

Vãn Thanh Ly trừng mắt, đẩy cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ rồi quay người rời đi, đi theo chị Na vào phòng thay đồ để chuẩn bị buổi chụp hình. Cao Bách Điền bị nói như vậy thì chẳng tức giận, phải nói là anh ta chưa từng thấy một cô nàng nào thú vị như thế này, anh lại rất thích. Cao Bách Điền chơi bao nhiêu em đều chán rồi, giờ anh chỉ muốn có được Vãn Thanh Ly này thôi.

Trong phòng thay đồ, Vãn Thanh Ly đang cảm thấy bản thân mình thể hiện quá ổn. Tiểu Thiên chợt xuất hiện, bay giữa không trung, vui vẻ cười nói với cô.

– Tốt lắm chị Thanh Ly, đúng chuẩn nữ phụ rồi. Giờ việc của chị là giúp nữ phụ thoát khỏi sự căm ghét, truy đuổi của nam chính. Chị biết đấy, anh ta vốn chẳng phải người bình thường, nhất định sẽ không tha cho người dám leo lên giường mình đâu.

– Chị biết rồi, chị sẽ cố gắng.

Nói rồi, Tiểu Thiên liền biến mất. Vãn Thanh Ly bất động thanh sắc một lúc, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Theo như cô nhớ, cốt truyện thực thì nữ phụ sẽ đến gặp nam chính đòi anh ta chịu trách nhiệm nhưng bị nam chính buông lời cay đắng, xúc phạm và càng thêm ghét. Nếu nói vậy thì giờ cô sẽ không đến gặp anh ta nữa, càng không gặp sẽ càng không có chuyện gì xảy ra. Vãn Thanh Ly quyết định như vậy vì hiện tại rồi rất nhiều việc phải làm, dây dưa với Dược Hắc Thần thì sẽ chẳng tốt đẹp gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.