Dược Hắc Thần đứng ngoài cửa studio, hai tay chống hông nhìn chằm chằm vào cánh cửa làm bằng kính ấy. Người quản lí đang nghỉ ngơi trong đó bị anh đánh thức bắt ép ra mở cửa. Quản lí xoa xoa hai tay vào nhau, tránh đường cho anh đi vào.
– Thiếu gia, muộn thế này rồi anh còn có việc gì sao?
Dược Hắc Thần không trả lời mà cứ thế hùng hồn đi vào, cả cơ thể toả ra sự lãnh lẽo chẳng thèm để ai vào mắt. Bây giờ anh phải đi tìm người phụ nữ chết tiệt kia rồi bóp chết cô ta. Anh tức, cực kì tức.
Từ phía cầu thang, Thừa Ảnh Lâm phi như bay xuống, trên tay còn bế một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc dài đen trông khá rối xoã xuống, nếu để ý kĩ sẽ thấy có vết đỏ loang từ bắp tay xuống tận cổ tay.
Dược Hắc Thần chỉ cần nhìn lướt qua là biết đó là ai: Vãn Thanh Ly đang bị thương, một vết thương sâu ở cánh tay đang không ngừng chảy máu, dù đã được buộc chặt một miếng vải để ngăn máu chảy ít hơn. Dược Hắc Thần đi đến trước mặt chắn đường Thừa Ảnh Lâm, ánh mắt chứa đầy sự ủy khuất nhìn người phụ nữ đang ngất đi trên tay anh ta.
– Anh làm cái chó gì vậy?
Thừa Ảnh Lâm thở mạnh, khuôn mặt nhăn nhó tỏ rõ sự gấp gáp hốt hoảng, vừa thở vừa nói không ra hơi:
– Tránh ra, cô ấy đang bị thương anh không thấy sao?
– Đưa đây...
Dược Hắc Thần tiến tới đưa tay mình ra phía cơ thể Vãn Thanh Ly để đưa cô vào lòng mình, nhưng Thừa Ảnh Lâm đã lùi lại tránh xa anh, nhất quyết không cho.
– Để tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, muốn làm gì thì để ngày mai.
Nói rồi, Thừa Ảnh Lâm đi lướt qua Dược Hắc Thần, cố gắng chạy nhanh về phía xe. Khỏi phải nói Dược Hắc Thần đã phẫn uất như thế nào, vì thấy cô đang bị thương ngất đi như vậy nên anh mới để yên. Thật sự trong lòng anh lo lắng không nguôi, anh liền quay người chạy ra ngoài đi theo xe của Thừa Ảnh Lâm đến bệnh viện.
__________________
Sáng hôm sau tại bệnh viện, Vãn Thanh Ly từ từ mở mắt, tỉnh lại sau một đêm đau đớn. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, khung cảnh phòng bệnh trắng toát hiện ra trước mắt. Ở phía cửa sổ, bóng lưng một người đàn ông đập vào mắt cô, người đó xỏ tay túi quần, mặt hướng ra bên ngoài nhìn khung cảnh.
Vãn Thanh Ly nhăn mặt, cánh tay bó băng trắng thật đau nhức, cô chậm rãi ngồi dậy dựa lưng vào thành giường bệnh. Trước khi người đàn ông kia kịp quay lại nhìn, cô đã cất tiếng:
– Dược tiên sinh, nhìn anh thế này tôi thật chẳng quen chút nào.
Dược Hắc Thần từ tốn quay người lại, dựa cả cơ thể mình vào tường, đẩy cho cô một ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới. Khuôn mặt người phụ nữ trắng bệch, đôi môi khô vì thiếu nước, tuy vậy trông vẫn rất xinh, bạch bích vô hạ*. Đã bệnh thế này rồi còn nói với giọng trêu chọc anh, thật muốn đấm cho một cái. Ít ra anh vẫn còn biết thương hoa tiếc ngọc nên chỉ lạnh lùng đáp lại:
– Đỡ mất công tôi ra tay giết chết em. Nếu còn dám châm chọc, dù em có bệnh nặng bao nhiêu tôi cũng không tha đâu.
Vãn Thanh Ly cúi mặt cười nhàn nhạt, đưa tay lên vuốt mái tóc rối bời của mình. Cô liếm liếm môi, trong đầu nghĩ lại đêm hôm qua, cô nhớ như in cái tên bịt mặt kia muốn hại cô thế nào, nhưng lại không rõ ai là người đến giúp mình sau khi ông Lưu tổng kia định giở trò.
– Thế ý là anh muốn tôi cảm ơn anh à, vì đã cứu tôi?
– Em muốn sao đây?
Dược Hắc Thần khép mắt xuống, nghi ngờ lời nói của người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh. Cô nàng này lại định châm chọc gì anh tiếp....!! Vãn Thanh Ly bật cười lớn:
– Chắc là tôi nhầm, anh sao có thể nhẹ nhàng thế được.
Mẹ kiếp! Vãn Thanh Ly đang chê anh đấy, rất chê! Dược Hắc Thần tiến lại gần phía giường bệnh, khoá chắt mắt mình vào khuôn mặt cô, tay anh nắm chặt lấy vai cô, đưa mặt mình xuống thấp và ép môi mình vào đôi môi khô ấy. Anh hôn lấy hôn để, cắn mút cánh môi Vãn Thanh Ly, anh đang muốn cô ngậm miệng lại, nếu không anh sẽ tức mà ra tay thô bạo mất.
Vãn Thanh Ly không đẩy anh ra nhưng cũng không hề có ý thuận theo nụ hôn. Cô để mặc miệng anh cắn mút môi mình, cô chẳng mảy may quan tâm, cả người bất động không nhúc nhích.
Dược Hắc Thần vùi mặt mình xuống bờ vai cong trắng nõn nà của cô rồi thì thầm:
– Đừng nói mấy lời vô nghĩa ấy, thật uổng công tôi lo lắng cho em.
Vãn Thanh Ly thở dài, khuôn mặt lỡ đễnh, ánh mắt hờ hững. Người đàn ông này quả thật rất quan tâm cô, nhưng trong tận đáy lòng cô lại chẳng thấy thoải mái chút nào, không một chút rung động gì.
Bên ngoài cánh cửa, Thừa Ảnh Lâm dựa vào tường đưa mắt nhìn vào bên trong. Khuôn mặt anh lặng đi, có chút ủy khuất và thất vọng khi nhìn thấy nụ hôn kia. Hộp cháo trên tay anh vẫn còn nóng hổi, nhưng anh phân vân không biết có nên mang vào không nữa....