Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Căn hộ của Lăng Tử Hàn khá nhỏ, mà lúc này phỏng ngủ lại đứng chật cả người, phòng khách cũng có 1 đám người, nhưng lại an tĩnh khác hẳn bình thường.
Lôi Hồng Phi suy nghĩ tới lời mà La Hãn nói, chung quy cũng có chút không hiểu rõ, nhịn không được hướng mắt nhìn Lâm Tĩnh.
Trong số bọn họ, Lôi Hồng Phi là người duy nhất chưa có con, nên dù thế nào cũng không thể hiểu thâm ý ẩn trong câu nói của La Hãn, nhưng Lâm Tĩnh lại hiểu rất rõ. Hắn mỉm cười gật đầu, thanh âm hạ cực thấp, nhưng tràn đầy vui mừng: “Đúng vậy, Tử Hàn hiện tại dù có tức giận thế nào, cũng không kéo dài được bao lâu rồi cũng sẽ tan thôi, dù sao cậu ấy cũng có con rồi, với tư cách là một người cha cậu ấy cũng không thể tùy hứng được nữa.”
Lôi Hồng Phi giờ đã hiểu, nhưng cũng không thấu triệt, La Hãn thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc cho Thiên Vũ thôi, không biết khi nào Tử Hàn mới chịu gặp cậu ta đây. Mà cậu ta lại không biết cách dùng thủ đoạn nữa chứ, chịu khó chủ động tới đây dây dưa hoặc là đứng suốt dưới lầu chẳng hạn, thể nào cũng không chịu ép Tử Hàn dù một chút, nếu Tử Hàn cứ không chủ động, thì bọn họ sợ khó mà trong thời gian ngắn có thể hòa hảo.”
La Y mỉm cười: “Không phải còn có chúng ta hay sao? Dù sao cứ đứng giữa khuyên giả, với lại còn có 2 đứa nhỏ nữa, Tử Hàn cũng không thể cứ tiếp tục ngang ngạnh được. Dù sao thì Thiên Vũ làm như vậy cũng là vì cậu ấy mà, đâu có chút tính toán nào cho riêng bản thân anh ấy đâu.”
La Hãn gật đầu, nhưng Lôi Hồng Phi nhíu mày: “Chỉ sợ các người đang suy nghĩ lạc quan mà thôi, lần này Tử Hàn thật sự thương tâm đó, nếu không cũng sẽ không phát bệnh nặng tới vậy.”
“Chuyện này chúng tôi cũng đã nghĩ tới rồi.” Nét mặt La Hãn buồn bã. “Dù thế nào thì chúng ta cũng phải cố gắng khuyên giải mà thôi.”
“Đó là đương nhiên.” Lôi Hồng Phi trầm ngâm, quan sát căn hộ nhỏ hẹp 1 chút, nhịn không được đề nghị. “Ở đây chật hẹp quá, trước đây không có trẻ nhỏ thì còn ở được, hiện tại có con nhỏ rồi, nếu lại mướn thêm 2 bảo mẫu nữa, thì người lớn làm sao mà ở?”
“Đúng.” Lâm Tĩnh lập tức nói. “Chỗ của tôi cùng Hồng Phi đều khá rộng, trên dưới tổng cộng 2 lầu, mà chúng tôi ai cũng ở có 1 mình, tôi thấy để cho Tử Hàn cùng 2 đứa nhỏ đến nhà chúng tôi ở đi. Tôi cũng có kinh nghiệm chăm trẻ nhỏ, có thể hỗ trợ cho cậu ấy.”
“Tôi đồng ý.” Lôi Hồng Phi rất hưng phấn. “Chờ bệnh tình của Tử Hàn đỡ 1 chút, có thể đi lại được, chúng ta lập tức đóng gói cả người lớn lẫn trẻ nhỏ mang đi luôn.”
“Không được.” La Hãn cùng La Y trăm miệng một lời.
“Muốn đi cũng phải tới nhà của chúng tôi.” La Hãn nhấn mạnh. “Chúng tôi ở ngay dưới chân Trường Thành, rất an tĩnh, mà quang cảnh chung quanh cũng đẹp nữa, với lại tôi cũng có cặp song sinh nữ, vừa lúc có thể làm bạn với 2 đứa nhỏ, với lại, vợ tôi đang nghỉ phép, ở nhà, có thể chăm sóc Tử Hàn cùng đứa nhỏ.”
“Nhà của tôi cũng vậy.” La Y không chịu thoái nhượng. “Hoàn cảnh chung quanh nhà tôi cũng tốt, cũng rất an tĩnh, tôi cũng có 1 đứa con trai, có thể cùng 2 đứa nhỏ chơi đùa, với lại tôi cũng đang nghỉ phép, vừa lúc có thể chăm sóc Tử Hàn cùng 2 đứa nhỏ.”
Lôi Hồng Phi nóng nảy, đang muốn cãi cọ, nhưng Lâm Tĩnh hơi hơi đưa tay ra cản y lại, mỉm cười nói: “Theo tôi thấy, hiện tại Tử Hàn không muốn ở cùng với nhiều người. Tôi với Lôi Hồng Phi đều chỉ có 1 mình, nếu Tử Hàn tới, có thể cảm thấy dễ dàng thoải mái hơn. Ban ngày chúng tôi đi làm, tối mới về, Tiểu La hoặc là La phu nhân có thể thay phiên nhau tới vào ban ngày để chăm sóc cho cậu ấy, buổi tối thì cứ để cho chúng tôi. Tất cả mọi người đều là bạn, cũng phải cùng nhau hiệp lực thôi.”
“Đúng đúng.” Lôi Hồng Phi liên tục gật đầu. “Tình cảm của tôi cùng Tử Hàn khá sâu đậm, em ấy nhất định sẽ không đến nhà các người mà từ chối tôi đâu.”
Lâm Tĩnh nghe thanh âm tràn đầy tự tin của y, không khỏi tiếu ý tiệm nùng. Cánh tay phải của Lôi Hồng Phi tuy rằng ở ngoài nhìn vào thì sử dụng như thường, kỳ thực cũng có vài chỗ có chút lực bất tòng tâm, nhìn tương đối cứng ngắc, người khác không biết, nhưng hắn lại khá rõ ràng. Nếu như Lăng Tử Hàn có thể tới chỗ bọn họ ở, thì Lôi Hồng Phi khẳng định mỗi ngày đều sẽ bận rộn chết đi, vừa phải chăm sóc Tử Hàn, lại không được quên tụi nhỏ, tay phải khẳng định cũng sẽ nhờ vậy mà được rèn đúc nhiều hơn. Mà giao tình giữa y cùng Lăng Tử Hàn quả thực hơn hẳn so với bất kì ai ở đây, có thể khiến cho tâm tình Lăng Tử Hàn bình phục tương đối mau, vì vậy có thể xem là chuyện nhất cử lưỡng tiện, hắn khẳng định cũng phải cố gắng thúc đẩy, không thể để cho Lăng Tử Hàn đến nhà của mấy người mà bọn họ không quen thuộc được.
Mấy người họ nói chuyện khá náo nhiệt, nhưng thanh âm vẫn rất thấp, một là sợ làm ồn đến tụi nhỏ, hai là sợ quấy rối công tác của bác sĩ, đến tận khi Đồng Duyệt đi ra, bọn họ mới ngừng thảo luận, đều giương mắt nhìn hắn.
Đồng Duyệt có chút uể oải, nhìn bốn người trong phòng khách, trong mắt có một ít vui mừng, nhẹ giọng nói: “Tử Hàn không có việc gì, chỉ là sau này sẽ phải thường xuyên truyền dịch mà thôi, chú sẽ sắp xếp bác sĩ tới đây làm việc đó. Ngày mai tụi con đều phải đi làm mà phải không? Mau về nghỉ ngơi đi, đừng ở mãi đây.”
Lôi Hồng Phi yên lòng, thốt ra: “Con dự định mang Tử Hàn cùng tụi nhỏ đến nhà con ở, sẵn tiện điều chỉnh tâm tình của em ấy luôn.”
Lâm Tĩnh lập tức gật đầu: “Đúng, con với Hồng Phi ở sát vách, cũng có thể mỗi ngày thay phiên chăm sóc Tử Hàn.”
Đồng Duyệt sợ run một chút, nhìn Lôi Hồng Phi 1 chút, lại hướng mắt nhìn La Hãn cùng La Y. Hắn biết Lôi Hồng Phi là do Lăng Nghị tìm tới, còn bọn La Hãn chỉ sợ là do Vệ Thiên Vũ mời tới, nếu Lăng Tử Hàn tới ở nhà của Lôi Hồng Phi, chỉ sợ Vệ Thiên Vũ càng thêm đau lòng khó chịu. Hắn suy nghĩ 1 hồi, lúc này mới ôn hòa nói: “Việc này chờ Tử Hàn tỉnh lại rồi quyết định vậy.”
Bọn Lôi Hồng Phi đều nghĩ rất đúng, Lăng Tử Hàn muốn ở đâu cũng không phải việc bọn họ có thể tự ý quyết định, hiện tại dù có thảo luận thế nào cũng không có ý nghĩa, vì vậy tất cả đều đáp ứng: “Dạ.”
Khi Đồng Duyệt cùng các bác sĩ khác rời đi, thì trời đã sắp sáng. Tiếng gió thổi đã ngừng, nhưng tuyết vẫn không ngừng rơi, trong phòng lại cực kỳ ấm áp, khiến cho người khác cảm giác muốn ngủ.
Bốn người họ đều là những người hào sảng phóng khoáng, thương lượng 1 chút, liền lần lượt phân chỗ ngủ. La Y vào phòng của tụi nhỏ nằm ngủ dưới đất, thuận tiện chăm sóc tụi nhỏ. Lôi Hồng Phi kiên trì vào phòng ngủ, nằm cách giường của Lăng Tử Hàn không xa, Lâm Tĩnh ra ban công, còn La Hãn nằm ở sofa phòng khách.
Do Lăng Tử Hàn trước đây thường ngụy trang thành du khách hoặc là phóng viên du ngoạn, cho nên trong nhà có không ít túi ngủ, lúc này mỗi người một cái. Nằm vào túi ngủ rồi, dưới tấm thảm lông mềm mại, bọn họ nhanh chóng ngủ say.
Đợi khi ánh bình minh rọi sáng mảng trời, Lăng Tử Hàn mê man bỗng nhiên tỉnh lại. Cậu nằm trên giường không nhúc nhích, cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở vang vọng khắp nhà, trong lòng thoáng có chút mê man, lập tức nhạy cảm mà nhận ra những tiếng hít thở này đều rất quen thuộc. Trong đầu cậu liền nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, lập tức đoán ra Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều đang ngủ trong nhà mình.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, nhìn người nằm cách đó không xa đang ngủ say, trong lòng chậm rãi có chút ấm áp. Cậu không kinh động tới người đang ngủ, chân trần dẫm lên thảm, lặng yên không tiếng động đi ra ngoài.
La Hãn đang nằm ngủ trên sofa khiến cậu có chút sững lại, lập tức biết được là ai đưa tin kêu hắn tới. Ánh mắt sâu thẩm của cậu có chút ảm đạm lại, lập tức khinh thủ khinh cước đi vào phòng trẻ nhỏ.
Thấy La Y đang ngủ bên cạnh nôi, trong ánh mắt cậu lại có chút kinh ngạc, lập tức có thêm vài phần cảm động. Cậu không hề động, ánh mắt nhanh chóng quét về phía nôi, bên môi hiện lên nụ cười nhẹ.
Cả hai đứa nhỏ đều đã tỉnh, nhưng không có khóc nháo, chỉ là sóng vai ngồi cùng một chỗ, ngửa đầu nhìn bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tụi nhỏ dường như lóe ra quang huy trong suốt, đôi mắt to tròn đen thẳm vụt sáng, mang nét thanh tú không gì sánh được.
Cậu nhìn tụi nhỏ không bao lâu thì tụi nhỏ đã cảm giác được, song song quay đầu nhìn về phía cậu, khuôn mặt trong sáng lập tức hiện ra nụ cười, đồng thời mở rộng vòng tay hướng về phía cậu.