Hổ Lạc Đồng Bằng Bị Chó Khinh

Chương 7




Chờ Hổ Tiêu thở nổi, Hách Uông đỡ hắn tiếp tục lên đường, nào ngờ lão sói kia cũng hấp tấp theo sau bọn họ.

Hổ Tiêu quay đầu rống, "Ngươi đi theo chúng ta làm gì?"

"Ta cũng đi đường này không được sao!" Lão sói xám què một chân nên đi không nhanh lắm.

Hách Uông dìu cánh tay Hổ Tiêu ngoái đầu lại liếc lão sói xám, thấy y nhún vai rồi ngoác mồm làm ra động tác ăn người.

Hách Uông bỗng nhiên run rẩy ôm chặt eo Hổ Tiêu, Hổ Tiêu ngờ vực cúi đầu hỏi y, "Ngươi sao vậy?"

Hách Uông ấp úng: "Trước đó ta cắn chân sau của con sói kia, y...!nhất định đến...!đến để ăn thịt ta."

"Sao ngươi hay cắn người linh tinh thế hả!" Hổ Tiêu xoa mặt, hắn cũng bị cắn mấy cái đau điếng.

"Y muốn ăn ta, ta có thể không tự vệ sao." Hách Uông xích lại gần Hổ Tiêu hơn, chỉ hận không thể dính chặt vào người hắn.

Hổ Tiêu xoa xoa tai nhỏ của y, "Yên tâm, có ta ở đây thì y không ăn được ngươi đâu."

Hách Uông nhíu mày hoài nghi: "Ngươi có giỏi thật không đấy?"

Tự dưng bị nghi ngờ, Hổ Tiêu cao giọng trả lời: "Nói nhảm! Ngươi tưởng ta làm chúa sơn lâm trên núi này chỉ là hữu danh vô thực thôi sao!"

Hách Uông lầm bầm: "Chúa sơn lâm?"

"Nói nhảm! Núi này đổi chủ lâu rồi!" Giọng chế nhạo của lão sói vọng đến.

Hổ Tiêu bị chạm trúng chỗ đau, hắn nhảy lên cả giận nói: "Nói nhảm! Rõ ràng mới năm ngày, lâu gì mà lâu!"

Sói liếc mắt, "Vậy ngươi cũng đâu phải chúa sơn lâm!"

"Ai ~ Con sói nhà ngươi thật lắm chuyện!" Hổ Tiêu nóng máu muốn xông qua đập y nhưng bị Hách Uông kéo lại, "Đừng làm rộn, đi nhanh đi! Nếu không chừng nào chúng ta mới xuống núi được chứ!"

Hổ Tiêu nguôi giận một nửa, dựa vào người Hách Uông đi tiếp, phía sau lại truyền tới giọng sói, "Các ngươi muốn xuống núi vào thành phố à?"

"Đúng vậy! Liên quan gì ngươi!" Hổ Tiêu vừa nghe giọng y liền nổi quạu.

Hách Uông lại cảm thấy lão sói này hiểu biết rộng nên muốn quay đầu hỏi y mấy câu.

Lão sói đi vượt lên phía trước, đôi mắt xanh lục cười tủm tỉm nhìn hai người họ, "Các ngươi muốn vào thành phố thì dẫn ta theo, ta có thể làm hướng dẫn viên cho các ngươi."

Hai mắt Hách Uông sáng lên, "Trước kia ngươi từng đến thành phố rồi sao?"

"Đương nhiên, ta còn sống ở đó nhiều năm nữa kìa!" Sói tự hào vỗ ngực một cái.

Đôi mắt đen láy của Hách Uông đảo qua một vòng, "Được! Vậy chúng ta cùng đi thôi!"

Hai người này ngươi một câu ta một câu không thèm đoái hoài gì đến Hổ Tiêu bên cạnh, chúa sơn lâm bị phớt lờ nên xụ mặt, "Sao ngươi không hỏi ta có đồng ý hay không?"

Hách Uông sờ mặt hắn rồi kề vào tai hắn nói nhỏ: "Ngoan, hướng dẫn viên miễn phí mà."

Mặc dù Hổ Tiêu không vui nhưng ít ra cũng không phàn nàn nữa, chỉ là con sói kia nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, hắn nghĩ thầm nếu vào thành phố tìm được nhà Hách Uông thì hắn sẽ ăn thịt con sói này.

Vừa nhắc tới ăn Hổ Tiêu lại đói bụng, kéo cánh tay Hách Uông lẩm bẩm: "Ta đói."

Hách Uông đỡ trán, đói cũng thật nhanh, sau khi để hắn ngồi ven đường thì phủi quần đi săn mồi, lão sói bên cạnh đứng dậy chủ động đề nghị, "Hay là ta đi chung với ngươi nhé, ta có thể bắt được con mồi lớn hơn."

Hách Uông mới nghĩ thôi đã rùng mình, sợ y thừa dịp Hổ Tiêu không có mặt sẽ ăn thịt mình, Hổ Tiêu cũng lo lắng, "Ngươi ngồi yên ở đây cho ta, lỡ ngươi ăn thịt y thì ta làm sao bây giờ?"

Mặc dù lời này nghe quái quái nhưng Hách Uông vẫn gật đầu đồng tình, sói cười ha ha, "Không đâu, chẳng phải chúng ta cùng vào thành phố sao, ta ăn thịt y làm gì!"

Hách Uông vẫn lắc đầu, độ nguy hiểm quá cao nhưng sói lại cứ đòi đi chung, cuối cùng không lay chuyển được y nên đành để y đi theo.

Trước khi đi, Hổ Tiêu hung tợn đe dọa sói rồi xoa tai Hách Uông bảo y cứ yên tâm mà đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.