Hổ Lạc Đồng Bằng Bị Chó Khinh

Chương 12




Sáng sớm Hách Uông lồm cồm bò dậy từ trong ngực Hổ Tiêu, đã lâu lắm rồi y không ngủ giường đệm nên cảm giác sống lưng đều nhũn ra, sau khi xuống giường vẫn chưa tỉnh hẳn, y kéo màn cửa ra ngắm khung cảnh buổi sáng của thành phố.

À ~ Giờ y mới nhớ ra mình đã xuống núi vào thành phố và đang ở ké nhà Mạc Hào, bỗng nhiên sau lưng áp vào một lồng ngực ấm áp, trên đỉnh đầu vang lên giọng Hổ Tiêu: "Đây chính là thành phố mà ngươi hay nhắc đấy à, cũng chẳng có gì đẹp, còn không bằng đỉnh núi của ta nữa, chỗ ta không khí trong lành, trời xanh ngắt chứ đâu có mịt mù như ở đây."

"Nói nhảm! Ở thành phố mà được thế này là tốt lắm rồi." Hách Uông vòng qua Hổ Tiêu đi tới tủ quần áo lục lọi hai bộ đồ, nhân tiện lấy ra một hộp đồ lót mới.

Hổ Tiêu tò mò lại gần, thấy Hách Uông xé bao bì lôi ra hai mảnh vải chẳng che được bao nhiêu, hắn hỏi: "Cái gì thế?"

Hách Uông ném một cái cho Hổ Tiêu, "Quần lót đấy, giống như quần cộc ngươi đang mặc thôi."

"Cái gì? Đây mà là quần cộc á?" Hổ Tiêu quê mùa tru lên một tiếng, "Cái này mà che được gì chứ?"

"Che chim chóc và mông mẩy của ngươi chứ gì." Hách Uông liếc xuống hạ bộ Hổ Tiêu rồi cười gian tà.

Hổ Tiêu đỏ mặt ném mảnh vải kia xuống giường, "Không mặc, ta mặc quần cộc được rồi."

"Cái này ngươi đã mặc bao lâu rồi hả, thúi chết!" Nói xong Hách Uông muốn kéo quần cộc của Hổ Tiêu, thấy hắn né tránh thì cả giận nói: "Nếu ngươi không mặc thì đừng ngủ chung giường với ta nữa!"

Đe dọa rất có hiệu quả, Hổ Tiêu miễn cưỡng cầm đồ lót, cũng không xấu hổ mà trực tiếp mặc vào ngay trước mặt Hách Uông, giờ đến lượt Hách Uông đỏ mặt, nhất là khi thấy vật kia của hắn thì tim đập dữ dội.

Thịch thịch thịch......!

Đến khi Hổ Tiêu mặc xong, tim Hách Uông vẫn còn nhảy loạn xạ, Hổ Tiêu hỏi: "Sao ngươi không thay?"

"Ngươi...!Ngươi...!Ngươi ra ngoài đi để ta thay đồ." Đột nhiên Hách Uông xấu hổ cực kỳ, đêm qua còn ôm nhau ngủ mà giờ lại thấy e lệ.

Hổ Tiêu kỳ quái không muốn đi, "Sao ta phải ra ngoài cho ngươi thay, cùng là nam mà sợ cái gì?"

"Ta không thích." Hách Uông lắp bắp nói, thỉnh thoảng liếc nhìn hạ bộ Hổ Tiêu.

Hổ Tiêu không muốn đi, định tranh luận vài câu thì chợt nghe Miêu Vĩ đang gọi ăn sáng, hắn lập tức xông ra ngoài mà không kịp nhìn lại Hách Uông.

Hách Uông tức giận, mẹ, chẳng lẽ mình còn thua cả điểm tâm hay sao!

Hách Uông thay đồ cực nhanh, khi ra ngoài thì điểm tâm đã bị càn quét gần hết, trong miệng con hổ kia cắn một lát bánh mì, tay cầm hai cái bánh quẩy, vừa thấy y thì chìa ra một cái.

"Ta cứ tưởng hết đồ ăn nữa chứ." Hách Uông buồn cười cầm bánh quẩy cắn một cái, cảm thấy hai người đối diện hơi lạ, trong lúc vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy.

Miêu Vĩ mặc áo ngủ rộng cổ, mỗi lần cúi đầu sẽ lộ ra lồng ngực có vô số dấu đỏ làm Hách Uông không dám nhìn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn......!

Hổ Tiêu không tim không phổi chỉ lo ăn nên không chú ý tới Miêu Vĩ đối diện, vừa ăn vừa liếm mép như tám trăm năm rồi chưa ăn cơm, nhưng mỗi lần hắn ăn gì đều cho Hách Uông cắn trước mấy miếng.

Bữa sáng này Hổ Tiêu ăn bánh mì nướng mà trước kia chưa từng ăn, còn có bơ đậu phộng và tương xí muội, hắn rất thích nơi này vì có nhiều món lạ hắn chưa được ăn bao giờ.

Thì ra trên đời còn có món thần kỳ như tương xí muội, quả thực quá ngon.

Hổ Tiêu ăn hết nửa chai, cuối cùng Hách Uông phải giật lấy chai tương nói hắn ăn nhiều quá rồi, không cho ăn nữa.

Hổ Tiêu trơ mắt nhìn Hách Uông cất tương xí muội vào một cái thùng lớn màu trắng, Hổ Tiêu mở ra nhìn, bên trong tỏa ra hơi lạnh, hắn không thích vật này lắm nhưng nó lại chứa rất nhiều đồ ăn ngon..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.